Mại Thái Lang

Chương 38



Ngồi trên thắt lưng Âm Sơn chính là tuyệt sắc nam tử, là người Thương Đông Nghêu tư niệm muốn đoạt lại, Mạnh Lãng.

Mạnh Lãng trụy lạc đong đưa, miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ sung sướng, muốn Âm Sơn mau một chút, Âm Sơn cười nhẹ, trở mình đem Mạnh Lãng đặt dưới thân, sướng ý lao tới.

Sau đó, Âm Sơn hưởng thụ dòng nhiệt ấm áp cao trào, chậm rãi phủ xuống thân hình đầy mồ hôi, trân nhu hôn lên khuôn mặt tuyệt mỹ của Nhược Diệc.

“Diệc, nghĩ đến ngươi bị Thương Đông Nghêu chạm qua, ta hận không thể bắt hắn chết không toàn thây.” Âm Sơn có chút nghiến răng nghiến lợi.

“Ta hiện tại không phải trở về bên cạnh ngươi sao, Thương Đông Nghêu cũng đã ngã xuống sơn cốc, Thiên thành trở thành của ngươi, ngươi còn bất mãn gì?” Diệc ghé vào ngực Âm Sơn, cười duyên.

Hắn, Mạnh Lãng, kỳ thật chính là ái nhân Âm Sơn, danh gọi Nhược Diệc.

Khi hắn mười tuổi, được Âm Sơn phát hiện, tuyệt sắc dung nhan vì hắn mang đến tai họa, thân sinh phụ mẫu vì tiền đem hắn bán cho kỹ quán chuyên kinh doanh nam sắc. Ngày đó, cũng nhờ Âm Sơn, nếu không hắn sẽ thực bị đem đi, Âm Sơn bỏ ra một số bạc lớn rồi dẫn hắn rời khỏi, để hắn theo bên người, học tập hết thảy, nhưng không cho hắn tập võ, nói gì thân mình hắn quá yếu không thích hợp.

Theo Âm Sơn được hai năm, Âm Sơn chưa từng chạm qua hắn, nhưng hắn thật sâu bị Âm Sơn hấp dẫn, yêu thượng Âm Sơn, cho nên hắn dùng thủ đoạn đùa giỡn để Âm Sơn bính hắn, sau đó, Âm Sơn thở dài nói với hắn nguyên bản chưa từng tính toán bính hắn, nên mới nhẫn, không nghĩ đến lại bị hắn câu dẫn, từ đó hắn trở thành ái nhân Âm Sơn.

Âm Sơn vì muốn giết Thương Đông Nghêu, đã để Nhược Diệc đi quyến rũ, Nhược Diệc trở thành ái nhân Thương Đông Nghêu, thuận tiện xuống tay.

Thương Đông Nghêu cùng Âm Sơn bất đồng, tuy rằng gặp qua một đêm đã khiến Thương Đông Nghêu muốn hắn, nhưng hắn phải tìm một, hai năm thời gian mới có thể để cho Thương Đông Nghêu hoàn toàn tin tưởng, cũng nhờ vậy mục đích Âm Sơn mới hoàn thành.

“Không, đã hơn một năm ta đẩy hắn xuống sơn nhai, nhưng vẫn không tìm được thi thể hắn, không thấy xác, ta vẫn lo lắng.”

Đêm đó, đem Thương Đông Nghêu vứt xuống sơn hậu, cách một ngày hắn sai người tìm kiếm, chính là trở về không phải nói tìm không thấy, thì cũng là nói có lẽ bị thú ăn mất, cũng vì vậy mà từ bỏ, khả gần đây, có một cỗ cảm giác mạc danh quấn lấy hắn, khiến hắn không thể không hoài nghi Thương Đông Nghêu đã thực sự chết hay chưa?

“Làm gì để ý Thương Đông Nghêu vậy? Không sợ nhân gia ghen a.” Nhược Diệc có chút bất mãn.

“Ghen mới tốt.”

Âm Sơn cố ý đình Nhược Diệc mới cái, Nhược Diệc rên rỉ, đánh nhẹ Âm Sơn, Âm Sơn cười ha hả, bắt đầu trừu sáp.

“Hiện tại chỉ cần nghĩ đến đêm đó ta ở trước mặt hắn yêu ngươi, đã đủ để hắn giết ta, nhưng rồi giết không được mà hối hận, ta liền thấy rất khoái cảm.” Âm Sơn cười ha hả, hắn mỗi lần nhớ đến hôm đó, liền cả người sướng ý.

“Còn nói nữa, ân… Ta sém bị ngươi hù chết, chưa nói phải ở trước mắt hắn làm… a ân… đột nhiên, khiến cho ta thiếu chút nữa bị lộ.”

Thân thể đã sớm thành thói quen bị Âm Sơn tiến vào, cho nên rất nhanh liền tiếp nhận yêu thương của Âm Sơn, chính là ở trước mặt Thương Đông Nghêu cực lực biểu hiện ra ý muốn cự tuyệt, thật sự mệt chết hắn.

“Ngươi này, tiểu yêu tinh mê người.”

Còn lại chỉ là một cảnh xuân mãn thất cùng những kẻ đỏ mặt tim đập thở gấp than nhẹ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.