Khi Tôi Có Thể Nói Chuyện Với Mèo

Chương 11



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nói rồi liền mang theo Lâm Lan đi về chỗ rương giữ nhiệt đã muốn dời đi, cẩn thận lấy mèo con ra chuyển giao cho cô.

Đã qua một tuần, trên thân mèo con chỉ có tầng lông nhàn nhạt, còn không che được làn da màu hồng, khu vực có rêu mèo còn mang theo màu thuốc nước, vừa nhìn đã biết cái này còn phải bôi một trận mới có thể rậm lông lại.

“Lông trên người nó ước chừng phải một tháng mới có thể mọc tốt, trong thời gian này nhất định phải làm tốt công tác giữ ấm, thảm điện ổ nhỏ cô hẳn là chuẩn bị xong rồi chứ?” Bác sĩ Lưu hỏi cô.

Lâm Lan liền vội vàng gật đầu: “Sớm chuẩn bị xong!” Một tuần thời gian này cô cũng không có nhàn rỗi, không chỉ là thảm điện ổ mèo, mà còn những thiết bị nuôi mèo con khác mà bác sĩ giao phó cũng đều chuẩn bị chỉnh tề cả.

“Vậy là tốt rồi.” Đem mèo chuyển vào túi xách mèo sau, bác sĩ Lưu lại từ trong một ngăn tủ lấy ra một cái túi đã chuẩn bị tốt, một cái trong đó là thuốc thang dự bị sẵn cho mèo con, thuốc uống thuốc bôi ngoài tất cả đều có: “Một cái gói to khác là sữa bột của nó, nhãn hiệu này là gấu trúc con cùng hổ con trong vườn thú thường xuyên uống. Ba tháng đầu nó chỉ có thể uống cái này, dạ dày con mèo còn rất yếu, cẩn thận nuôi.”

Đinh! Tài khoản Alipay của ngài vừa mới tiêu phí XXXX nguyên!

Cứ một phen giao tiếp như vậy, lại là bốn con số không thấy, trên mặt Lâm Lan không hiện, trong lòng lệ rơi đầy mặt.

Mèo con a, mày nhất định phải sống, chẳng những phải sống sót, còn phải trường thọ!

Lúc mang theo túi mèo ũ rũ muốn dẹp đường hồi phủ, Lâm Lan liền nghe được bác sĩ Lưu lại nói với khách hàng chó… Phi, trò chuyện với chủ nhân của Collie: “Tổn thương đều là vết thương nhỏ, chỉ cần đúng hạn bôi thuốc không cho nhiễm trùng, rất nhanh liền có thể nuôi tốt rồi. Có điều bây giờ nó không nên tự mình di chuyển, anh có tiện đem nó ôm về sao?”

“Thuận tiện thuận tiện.” Trình Phong Dương vội vàng trả lời: “Tôi có xe, tôi chính là lái xe dẫn nó đến!”

Vậy thì càng tốt hơn, bác sĩ Lưu cũng kê đơn thuốc cho anh ta cùng yêu cầu nhất định phải mua phấn tăng lông, một đơn sinh ý liền hoàn thành nữa.

Vì thế, Lâm Lan đi trước một bước đi khỏi phòng khám liền thấy chủ chó tiếp ngay sau lưng cô dùng tư thế bế công chúa mang chó của anh ta đi tới.

Collie được nuôi rất khá hơn nữa hình như còn rất nặng, thanh niên thường xuyên ngồi trong phòng làm việc bế có chút phí sức, ngay cả tư thế đi đường đều có điểm buồn cười.

Lâm Lan với hai tay đều là đồ vật giống nhau một đường dùng ánh mắt buồn cười dõi theo bóng dáng đi lại gian nan của anh ta, mãi cho đến khi anh ta dừng ở một cỗ Đại Bôn màu xanh ngọc ở ven đường.

Người này…

Lâm Lan không khỏi ngơ ngẩn.

Lúc lại nhìn qua, sắc mặt của cô liền hơi phức tạp.

Thanh niên khó khăn lắm đem chó nhét vào hàng ghế sau, chính mình cũng leo lên ngồi vị trí lái phía trước, chỉ chốc lát sau, Đại Bôn màu lam liền ngoặt vào ngã tư đường, lượn một vòng ở phía trước ngã tư đường vào đại môn cư xá đối diện.

Xe biến mất, Lâm Lan cũng lắc đầu, mang theo túi mèo đi về nhà.

Mèo con còn đang dưỡng bệnh mỗi lần bị mang về nhà liền chịu cảnh bà ngoại cùng ông ngoại nó ghét bỏ tập thể, bà cố cũng là bĩu môi ném một câu đánh giá không xuôi tai.

“Dáng vẻ trụi lủi cũng quá xấu, y chang như con chuột không có lông vậy!”

Các trưởng bối a, trông mặt mà bắt hình dong là không được, lấy mèo mạo cũng là không đúng nha!

Lâm Lan rất bất đắc dĩ, lại chỉ có thể nắm lỗ mũi nhẫn nại tính tình vượt qua trong sự chế nhạo của mọi người ở nhà.

Chiếu cố mèo con chưa đầy ba tháng xác thực muốn mệt hơn so với lúc mới nuôi Tuyết Hoa nhiều, chẳng những thực đơn hoàn toàn không giống, các mặt khác cũng phải phá lệ cẩn thận, một khi có chút gì vô ý….

“Bác sĩ Lưu, không tốt rồi, mèo con nó tiêu chảy mất nước rồi.”

“Bác sĩ Lưu, không tốt rồi, mèo con nó uống sữa sặc đến phải viêm phổi rồi!”

“Bác sĩ Lưu, không tốt rồi, mèo con nó sốt cao không lùi a!”

Một màn ngày xưa cứ phát sinh trên người Tiền Huyên nay cũng rơi xuống người Lâm Lan.

Còn không có chịu đựng hết một tháng, cô chỉ cảm thấy mình lao tâm lao lực quá độ, mỗi ngày tóc đều rụng nhiều thêm mấy cọng, quầng thâm mắt đều nặng chút. Thống khổ của tay mới nuôi ấu mèo Lâm Lan quả thực là đều sắp nếm mấy lần, nhưng xác thực là tăng trưởng không ít kinh nghiệm.

Người trong nhà đều có chút đau lòng, có khi cũng sẽ vô thức nói với cô mấy lời ũ rũ.

“Mèo này so ra còn quý giá hơn so với hộ tiểu Tiền trên lầu kia, cũng quá khó khăn.”

“Sớm nói với con rồi, mèo con bệnh không dễ nuôi, nhất định cứ chết ngoan cố!”

“Lan Lan à, nếu không… vẫn là thôi đi? Con xem con mỗi ngày này, cũng đừng giày vò đến bệnh.”

Lâm Lan cắn môi, một lần cũng không hé răng.

Sao cô có thể buông tha cho?

Tình huống của mèo con kỳ thật đã muốn tốt hơn so với ban đầu rất nhiều, màu lông trên người nó từng ngày dần dần đậm hơn, đang từ từ bao trùm thân thể nho nhỏ, nó sẽ cố ý thoăn thoắt ngược xuôi trong lồng cách ly, còn biết dùng đôi mắt màu lam đã mở ra đối với cô meo meo gọi.

“Meo! Meo ô!” (Mẹ! Mẹ!)

Móng vuốt nhỏ phấn nộn nhẹ nhàng đáp lên trên ngón tay cô, gọi đến tim cô đều tan.

Nếu như nói ngay từ đầu Lâm Lan chỉ là không đành lòng, hiện tại cô là thật sự luyến tiếc tiểu khả ái xấu xấu này.

“Không xấu, con mới không phải xấu đâu. Con mắt của tiểu bảo bối con nhìn rất đẹp, tựa như Lam bảo thạch thượng đẳng nhất.” Cô nhẹ nhàng cọ cọ cái đầu mềm mại của mèo con, bên trên cũng có vết tích của rêu mèo nhưng cũng không nhiều, đang dần dần mọc tốt: “Quyết định rồi, tên của con, gọi con là Lam Bảo Thạch có được hay không?”

Cô muốn nuôi nó, nuôi thật tốt!

Chuyện lý thú về khuê nữ của chủ nhà nhặt được một con mèo bệnh về nuôi đã sớm truyền khắp cả tòa tiểu lâu, đại đa số người nghe chính vui vẻ, cũng có nhà quan hệ đặc biệt tốt với chủ thuê nhà sẽ tới nhìn xem, Dư gia chính là một thành viên trong đó.

Dư Linh Linh nghịch ngợm thậm chí còn đem Tiểu Quỳ trong nhà cùng nhau mang tới thăm hỏi.

“Oa, thật là có chút xấu nha!” Nhìn thấy mèo con da lông dài ngắn không đồng nhất còn có bệnh rụng lông, học sinh cấp hai vô thức hô lên lời trong lòng.

“Xấu! Xấu!” Vẹt đầu phượng trên vai cô bé xem náo nhiệt không chê lớn chuyện đi theo lặp lại, sau đó cấp tốc bị Dư Linh Linh nắm miệng. Mau câm mồm cái con vẹt bép xép này, là muốn đem tao cũng hố chết sao?

Chim hư gây chuyện, tiểu chủ nhân nhanh chóng tu bổ lại: “A? Nhìn kỹ một chút, đầu của nó còn thật đáng yêu, là mèo lông rậm a.”

“Đáng yêu! Đáng yêu!” Tiểu Quỳ tiếp tục bép xép, lúc này không ai cản nó.

Lâm Lan cũng không tức giận với hai bạn nhỏ này, chỉ là cười cười: “Chờ nó hết bệnh, lông đủ dài sau, sẽ càng đáng yêu. Đến lúc đó vừa vặn liền đầy ba tháng.”

“Nha——“ Dư Linh Linh phát ra hòa âm ứng đối thật dài: “Chị Lan Lan, nó có tên sao?”

“Có a, gần nhất mới lấy. Gọi là Lam Bảo Thạch.”

“Lam Bảo Thạch? … A! Mắt nó thật là dễ nhìn nha!”

Tiễn bước bảo bảo hiếu kỳ lúc kinh lúc rống, không bao lâu Lâm Lan lại liền nghênh đón một người khách không tưởng tượng được.

“Tôi nghe nói cô thu dưỡng một con mèo con cứ sinh bệnh…” Tiền Huyên đứng ở cửa ra vào cũng tính đi vào, tựa hồ là bởi cái lần ở phòng khám kia không thoải mái còn đang khó chịu: “Cứ, tư vị cứ mang theo mèo đi xem bệnh tôi hiểu, rất khó chịu đúng hay không? Chỗ tôi có một ít thuốc cùng bánh dinh dưỡng, tất cả đều là mèo con có thể dùng đến, đưa cho cô!”

Đại khái là cảm xúc càng thêm ổn định, càng về sau lời nói của Tiền Huyên càng nói càng trôi chảy, cuối cùng một tay lấy túi nhựa trong tay nhét vào trong tay Lâm Lan, xoay người chạy đồng thời lại hô một câu.

“Hôm đó thật sự ngại quá, còn có chúc mèo con của cô sớm ngày hồi phục!”

Nhìn người kia vừa chạy liền không thấy bóng đâu, Lâm Lan đứng ở cửa ra vào cả mặt mơ hồ nghe tiếc bước chân vội vã đi xa trên thang lầu, sau một lúc lâu không khỏi cười.

“Meo ô ——” (Lan Lan!)

Bên chân, Tuyết Hoa dựa vào chân của cô cúi đầu cọ.

“Meo——“ (Lan Lan em với chị cùng một chỗ mang con non!)

Lâm Lan đem mèo trắng ôm lấy, nụ cười trên mặt càng đậm: “Cũng cám ơn em, Tuyết Hoa.”

Cuộc sống ngày ngày trôi qua, nhà họ Lâm đã không ai khuyên con gái buông tha cho con mèo con bệnh kia nữa, mặc cô trông coi nó y như trông coi trẻ con, ròng rã một tháng, trừ bỏ đi phòng khám, cô đều chỉ ở trong nhà chưa từng chạy ra ngoài. Thần kỳ nhất vẫn là Tuyết Hoa, con mèo thích phơi nắng ở bên ngoài như vậy cũng cùng với con gái cùng một chỗ chiếu cố mèo con. Thỉnh thoảng có thể trông thấy hình ảnh nó cứ luôn liếm lông cho mèo con.

Phần chú ý này của con gái cũng làm cho các trưởng bối Lâm gia không tự chủ được cũng chia chút lực chú ý cho mèo con, theo mèo con dần dần khôi phục, lông trên người chậm rãi dài đủ biến thành dáng vẻ mèo bình thường, ba trưởng bối cũng theo đó sợ ngây người.

“Đây là con mèo bệnh tật một tháng trước không có lông như chuột kia?” Bà nội Lâm không khỏi mang kính lão của bà lên, mặt mũi tràn đầy giật mình.

“Biến hóa này cũng quá lớn đi!” Phản ứng của Vương Tú Chi cùng Lâm Hữu Dư còn khoa trương hơn: “Thật sự là cùng một con mèo sao?”

Mèo con đầy ba tháng được Lâm Lan nâng trong hai tay, bởi vì thực tín nhiệm tay của chủ nhân, nó khéo léo ngồi chồm hổm trên đó không nhúc nhích tùy ý người khác dò xét.

Mũi mèo con phấn nộn, đôi mắt màu xanh nước biển căng tròn xanh thẳm giống như hai viên bảo thạch, hình tuyến màu xám nhạt sinh trưởng từ mặt lên đến tai nhọn gần chỗ mép tai sâu nhất, lông nhung tuyết trắng bên trong tai thỉnh thoảng linh động mà run run lên một cái, từ đầu hướng xuống là lông dày màu tuyết trắng càng thêm phập phồng, chỉ có chỗ giao thoa như toàn bộ đuôi dài cùng lỗ tai là màu tro nhàn nhạt, đặc biệt là lông cổ xinh đẹp trước ngực giống như cái yếm kia càng làm cho toàn thân mèo nhìn vô cùng ưu nhã mỹ lệ, giống như tự mang một cỗ tiên khí. (Do không có ảnh phù hợp nên mọi người tự tưởng tượng nhé. Mình sẽ đưa ảnh một bé ragdoll ở dưới để mọi người phủ màu lông phù hợp cho ẻm nha (~ ̄³ ̄)~)

Gà rừng hóa phượng hoàng a, biến hóa trước sau của Tuyết Hoa sau khi nuôi tốt rồi năm đó cũng chưa làm cho bọn họ rung động như thế!

“Lam Bảo Thạch, chào hỏi với mọi người một cái.” Lúc này Lâm Lan cũng phi thường đắc ý, ngẩng cái cằm lên nói một câu với mèo con.

Mèo con lập tức nghe lời há mồm: “Meo ——“

Tiếng mèo kêu tinh tế mềm mại, mang theo chút giọng đặc hữu của mèo sữa, lúc há mồm có thể trông thấy răng sữa nho nhỏ cùng đầu lưỡi phấn hồng, nhà họ Lâm toàn trường hóa đá.

“Mặc dù lúc chữa bệnh cho nó đã có phán đoán ra chủng loại của nó, nhưng bởi vì liên quan tới có thể trị liệu thành công hay không tôi không dám lập tức nói ra.”

Ở phòng khám thú cưng, bác sĩ Lưu làm kiểm tra thân thể cho mèo con xong trả mèo lại cho Lâm Lan, trên mặt mang theo tươi cười cao hứng.

“Chúc mừng cô, Lâm Lan, cô có được một con mèo Ragdoll lam sơn song sắc phi thường xinh đẹp. Mặc dù đều không phải là thuần chủng, nhưng phẩm tướng này đặt trên thị trường ít nhất từ một vạn rưỡi đến một vạn tám.”

“Bác sĩ Lưu, cái định giá cuối cùng kia là dư thừa” Lâm Lan bất mãn nhìn anh ta: “Lam Bảo Thạch của tôi không bán!”

Bé mèo con này đã xem cô là mẹ, nào có cha mẹ bán đi con của mình chứ.

“Thật có lỗi thật có lỗi, là tôi lỡ lời.”

Bác sĩ Lưu vội vàng xin lỗi, lại nhịn không được đưa tay nhu nhu đầu mèo con, mèo Ragdoll tính cách dịu dàng ngoan ngoãn cũng không tránh anh ta vuốt ve, bác sĩ cũng không nhịn được lộ ra mỉm cười của cha già.

“Tiểu gia hỏa, mày gọi là Lam Bảo Thạch a, thật sự là mèo như tên a.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Lam Bảo Thạch: Ba mươi ngày Hà Đông, ba mươi ngày Hà Tây! Đừng chê con non xấu!

Đây là ragdoll nà (~ ̄³ ̄)~

chapter content


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.