Khi Tôi Có Thể Nói Chuyện Với Mèo

Chương 5



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhà Lâm Lan ở thành Tây có thể có một tòa lầu cũng là vận khí cho phép, năm đó ông nội Lâm Ái Quân mượn đợt gió xuân của chính sách quốc gia làm ăn phát đại tài, về sau ông không có tiếp tục đầu tư làm thương nhân mà là đem phần lớn tiền tài dùng để xây lên tòa lầu này, sau đó làm sinh ý cho thuê nhà.

Thành Tây mặc dù xa xa không thể so sánh với siêu thành phố tuyến một như Thượng Hải, nhưng cũng là người nổi bật bên trong thành thị tuyến hai, mấy năm này mượn gió đông lúc trước giá phòng càng tăng càng cao không hợp thói thường cũng dần dần  có lực lượng tranh vị trí tuyến một mới một trận, hằng năm người bên ngoài tới đây làm công đặt chân cũng không ít, ông nội Lâm còn cố ý chọn một khối đất ngay phố chính, này đây căn bản không lo không có khách trọ, lại càng không sầu giá tiền thuê rẻ quá phận.

Tám năm trước lão gia tử ông chết bệnh, tòa lầu liền do con trai độc nhất Lâm Hữu Dư kế thừa xuống, ông cùng vợ Vương Tú Chi hai người chẳng những tiếp tục làm ông bà cho thuê, còn ở lầu một tự chiếm một cửa hàng, mở một gian quà vặt rượu thuốc lá.

Cuộc sống của hai vợ chồng mỗi ngày không nhanh không chậm, không phải bề bộn nhiều việc cũng không phải nhàn đến suy sút, tiết tấu kia tương đối vững vàng.

“Đáng tiếc ánh mắt ông nội con còn chưa đủ độc.” Ba Lâm tiếc nuối nói thầm một câu, quay đầu nhìn về một con phố phía đối diện: “Lúc trước khi chọn đất liền nên chọn mảnh ở phố đối diện kia.”

Đối diện xe tới xe đi, là một khu hoa viên nhà Tây thành đàn, cư xá cao cấp hoàn cảnh cực tốt, lại hướng về phía trước nữa là một khu thương giới phồng hoa cùng một trạm xe điện ngầm mới xây không đầy một năm, đoạn đường này có thể nói là rất được hậu đãi, lúc này chỗ cửa lớn cư xá bảo an nghiêm ngặt thỉnh thoảng có xe hơi thương hiệu nổi tiếng ra ra vào vào.

So sánh xuống, phố đối diện Lâm gia bên này, trừ bỏ một loạt phòng ở nhìn dựa vào mặt phố nhìn không tồi, đằng sau đều là một mảng lớn nhà dân tư nhân, các loại nhà dân lùn kiểu cũ cùng nhà lầu tất cả đều có, phố lớn ngõ nhỏ đan xen xe đạp đạp điện tán loạn, thỉnh thoảng có thể đụng phải tiểu thương bán thịt bán đồ ăn thiếu chút nữa không đem sạp hàng lấn đến giữa đường, hoàn cảnh cùng cư xá đối diện quả thực một trời một vực.

Đối với loại địa phương này, người trong nước đều có một loại xưng hô thống nhất —— Thôn trong thành.

Mà ở 15 năm trước, tình huống hai bên phố là giống nhau, đáng tiếc chính sách tốt đẹp phá bỏ và di dời ra chỗ khác chính là xuống dốc đến chỗ nhà họ Lâm bên này, đám láng giềng phố bên này chỉ có thể nhìn một đám người quen cũ vui vẻ ra mặt cầm tiền phá bỏ và di dời cùng phòng phân phối lập tức phát đạt, có đỏ mắt cũng chẳng tránh được.

Cách một phố, vận mệnh lại cách biệt một trời.

Ba Lâm mỗi lần nhớ tới đều cảm thấy cực kỳ bóp cổ tay.

“Đi, đừng nhìn.” Mẹ Lâm một mặt tức giận nói với ông, “Đều đã nhiều năm như vậy ông còn băn khoăn à, coi như lúc trước chính phủ quy hoạch cư xá không chọn trúng bên chúng ta, cuộc sống lão Lâm gia trôi qua cũng không kém, so với mấy người ở trong tiểu biệt thự Tây cũng chẳng thấp một đầu.”

“Không phải tôi đây nan ý khó bình a.” Ba Lâm buồn bực than thở, lại liếc mắt nhìn cư xá cao cấp đối diện, quay đầu nói lời nhàm tai với Lâm Lan: “Lan Lan ba nói cho con, nếu ông nội con lúc trước đem tiểu lâu xây ở đối diện, nhà chúng ta hiện tại tối thiểu nhất cũng có hai tòa nhà, đấy là nói ít đi. Nghe nói đối diện có hộ họ Trình nhà người ta, nhà dân kiểu tứ hợp viện nhà hắn phá bỏ di dời, nhà nước cho hắn bốn bộ phòng mới a, nếu đổi thành lão Lâm gia nhà chúng ta khẳng định…”

“Ông có phiền hay không hả!” Mẹ Lâm thật không kiên nhẫn được nữa, đưa tay vỗ một chưởng trên người chồng: “Có lời gì lên lầu về nhà lại nói không được sao? Đem hành lý của Lan Lan đều mang lên đi! Mẹ còn đang trông nồi giúp tôi ở trên đâu.”

Bà xã lên tiếng, ba Lâm không dám tiếp tục nhiều lời, ngượng ngùng nhấc bao lớn bao nhỏ trên đất lên, một nhà ba người liền hướng về bậc thanh lên lầu, quầy bán quà vặt không ai nhìn không sợ, coi như không nhắc tới đồ giám sát trong tiệm, chính là chủ quán sát vách cũng sẽ hỗ trợ trông chừng một chút.

Đồ trong tay đều bị ba mẹ một mạch cướp đi, hai tay Lâm Lan trống không đi ở cuối cùng, nhìn mép tóc ba mẹ tuổi gần năm mươi nhưng không nhiễm chút sương hoa nào, chặng đường lên lầu thỉnh thoảng vang lên tiếng hai vợ chồng cãi nhau, không khỏi hé miệng cười.

Một nhà Lâm Lan ở tại lầu 3, lúc đi ngang qua lầu hai, một người phụ nữ mang theo một túi rác đang muốn đi xuống dưới, giương mắt nhìn đến bọn họ lập tức cười chào hỏi: “Ôi, Lan Lan du lịch đã về rồi! Khó trách hai vợ chồng lão Lâm mấy người xách bao lớn bao nhỏ trở về, đây là mua không ít thứ ở bên kia a.”

“Chào thím Dư.” Lâm Lan cười chào hỏi, vị này chính là một trong những người nhà của chú Dư lái xe giúp cô cùng diễn kịch lúc trước, một nhà bọn họ xem như là người thuê tư lịch lâu nhất trong tiểu lâu này, lúc ông nội còn đã ở, thật sự là hàng xóm cũ mấy chục năm: “Hôm nay là cuối tuần, Linh Linh nhà cô hẳn là nghỉ đi.”

“Là nghỉ, nha đầu kia vừa nghỉ liền y như con heo.” Thím Dư thuận mồm quở trách nói: “Không phải sao, tôi cơm trưa đều làm xong con bé còn nằm trên giường đấy, đều lên sơ nhị*, vẫn là một chút tự giác cũng không có.”

*: Bên Trung tiểu học tính tới lớp sáu; lên sơ trung là ngang với trung học cơ sở bên mình, chia làm sơ nhất, sơ nhị và sơ tam; rồi lên cao trung là ngang với trung học phổ thông bên mình thì lại chia làm cao nhất, cao nhị và cao tam. Mình chỉ đưa ra mấy cái này để mấy bạn biết mà mình không có tự tiện chuyển sang lớp mấy ở bên Việt Nam cho đỡ lẫn lộn. Còn có lên đại học thì gọi là đại nhất, đại nhị, đại tam và đại tứ, cái này thì không lộn được nên mình kêu là năm một năm hai luôn nha.

“Đừng nói sơ nhị, chính là đến năm hai cũng vẫn là cái tính tình này.” Mẹ Lâm nghe phàn nàn quen thuộc thế lập tức tiếp lời, quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Lan một cái: “Linh Linh nhà cô là như thế, đứa này nhà tôi lúc ấy đi học cũng không tốt gì.”    

Lâm Lan lập tức dùng sức ho khan, kéo dài giọng: “Mẹ ——”

Bộ dáng này chọc cười người lớn trên thang lầu, thím Dư hơi vung tay: “Haiz, người trẻ tuổi bây giờ đều như vậy. Không nói nữa, mấy người vội, tôi ném rác xong còn phải gọi tiểu tổ tông kia ăn cơm nữa.”

Một lời chào hỏi kết thúc, song phương tạm biệt, một nhà Lâm Lan rất nhanh cũng lên lầu ba.

Tầng thứ ba tiểu khu là tầng Lâm gia ở, cũng không bên ngoài thuê, một tầng tổng cộng ba gian phòng lúc ông Lâm còn khỏe mạnh đã phân chia tốt, một căn thuộc về ông với bà nội Lâm, một căn thuộc về ba Lâm mẹ Lâm, một căn còn lại thuộc về Lâm Lan.

Tính rất tốt, chính là chờ ông chết bệnh rồi bà nội lâm không thích một mình trông coi căn phòng trống không có bạn già, càng thích cùng con trai con dây ở một chỗ, bình thường một ngày ba bữa cùng thường ngày đều ở trong nhà con, chỉ có ban đêm đi ngủ mới về. Ba Lâm mẹ Lâm đối với cái này không có ý kiến chút nào, dù sao cũng chỉ chuyện là đi hai ba bước sang sát vách, thực thuận tiện chăm sóc bà.

Về phần Lâm Lan? Cô cùng cha mẹ ở cùng nhau, căn phòng của cô kia đến nay vẫn là đơn giản đóng gói sơ bộ không ai ở qua, nhà họ Lâm chờ tới lúc con gái kết hôn đem căn phòng này dùng làm phòng cưới mới trang hoàng cho đẹp một lần đâu.

Ba người bao lớn bao nhỏ tiêu sái đến trước cửa căn phòng chính giữa, một bà lão mặc áo choàng mỏng đứng ở đó, tóc bạc cuốn lại dáng người cứng cỏi, lúc này đang cầm cái nồi cười với bọn họ: “Trước đó chỉ nghe thấy động tĩnh ở cửa, tính đã trở lại.”

“Bà nội!” Lâm Lan là người đầu tiên bổ nhào qua, cao hứng ôm lấy lão nhân: “Con về rồi!”

“Về là tốt rồi, tiểu bảo bối của nội, nhanh cho nội nhìn xem!” Cháu gái âu yếm trở về, Bà Lâm cười đến không ngậm được miệng, đỡ lấy cô trên dưới dò xét, sau đó có chút đau lòng: “Gầy, trên mặt không có thịt như trước kia.”

“Có sao? Con ở Hy lạp bên kia nhưng là ăn rất nhiều hải sản đó.” Lâm Lan cười híp mắt trả lời một câu: “Đúng rồi nội, áo da giày da ở đó đặc biệt rẻ, con mua cho mọi người mỗi người tất cả đều mua một bộ, trừ bỏ mấy cái này còn mang theo rất nhiều dầu ô liu cùng xà bông ô liu bên kia, hồi nữa mở ra cho bà nhìn xem!”

“Thật à? Bà nội Lâm nghe đứa nhỏ dùng tiền mua nhiều đồ như vậy lại không thầm oán giống mẹ Lâm, nghe xong chính là cũng đi theo cười đến híp cả mắt: “Vậy hồi nữa nội cần phải xem thật kỹ một chút. Có điều vẫn là vào nhà trước chờ ăn cơm xong lại nói. Ngồi xe lâu như vậy nhất định đói bụng đúng không, còn một món nữa, xào kỹ liền có thể lên bàn.”

“Nội bà đừng nói, con đã sớm đói bụng! Vào cửa đã ngửi thấy sườn kho con thích nhất, đều sắp thèm chết rồi!”

Người một nhà hoan hoan hỉ hỉ vào phòng, theo cửa lớn lần nữa bị đóng lại, cùng với ngăn cách tất cả thanh âm trong phòng cũng chỉ có câu đối màu đỏ hết sức an bình tiên diễm trên cửa.

Đem hành lý của mình kéo vào phòng, Lâm Lan cởi áo khoác áo gió trên người thay một bộ quần áo ở nhà nhẹ nhàng, rửa tay xong giúp đỡ bưng mấy lần báy, đồ ăn cũng lên bàn hết.

Ngồi lên chỗ ngồi quen thuộc của mình, cô lập tức phát ra một tiếng thở dài thoải mái.

“Vẫn là trong nhà tốt hả?” Mẹ Lâm cười nhìn con gái nhà mình, những lời chưa hết phía sau đều kết thúc ở một khối sườn kho gắp lại đây.

Lâm Lan không có tiếp lời, ừ ừ a a mà đem lời ngầm của mẹ ruột ‘Lúc trước đã khuyên con ở quê tìm việc làm, nhất định phải đầu sắt xông xáo Bắc Thượng Quảng một lần, hiện tại thế nào?’ mập mờ cho qua, đầu xoay loạn dời chú ý sang chỗ khác: “Tuyết Hoa đâu? Làm sao không thấy nó?”

“Buổi sáng liền ra ngoài tản bộ, đến bây giờ còn chưa về đâu.” Nói chuyện là bà nội Lâm, bà lão giơ đũa tay chỉ về phía bồn cho mèo ăn ở góc tường một cái: “Buổi sáng vừa thả một chén đồ ăn cho mèo lớn, ăn đến không thừa chút nào. Một thời gian trước thành Tây vẫn luôn mưa, hai ngày nay thật vất vả mới tạnh, nín gần chết, đi ra ngoài không biết lại phơi nắng chỗ nào đâu.”

“Xem ra hôm nay không nhìn thấy nó rồi.” Lâm Lan có chút thất vọng, mèo nhà mình rõ ràng là loại hoặc là không đi ra, vừa ra ngoài chính là cả ngày, không đến nửa đêm không trở lại kia.

Tuyết Hoa là mèo hoang nhỏ bốn năm trước vào một ngày gần giao thừa nào đó Lâm Lan ngoài ý muốn phát hiện, lúc ấy nó chỉ có ba tháng cả người nửa khô nửa bị băng tuyết làm ướt trốn dưới một cái ống nước vỡ, nếu để kệ khẳng định phải chết cóng. Cô không đành lòng liền mang về theo, phí hết sức mới đem nó ấm áp trở về lại dọn dẹp sạch sẽ, người trong nhà vốn không nuôi thú cưng vừa thấy đều sắp phải qua tết liền không nói lời vứt bỏ nó, cứ như vậy giữ lại nuôi.

Cái tên Tuyết Hoa cũng bởi vậy mà tới.

Trước đó không nuôi thú cưng không biết, chờ nuôi một mèo trong nhà, nhà họ Lâm mới phát hiện niềm vui thú trong đó thật không phải tin vỉa hè có thể cảm nhận được, thậm chí chậm rãi cải biến thái độ của ba Lâm mẹ Lâm ông bà cho thuê đối với khách trọ mang thú cưng tới phòng cho thuê, bốn năm qua khách trọ nuôi thú cưng trong tiểu lâu dần dần tăng nhiều.

“Con không bằng ngẫm lại ngày thứ hai nó lại sẽ đưa tới ‘Quà hoan nghênh’ gì cho con.” Ba Lâm lúc này dịch du con gái một câu: “Mỗi lần con về nhà nó đều đưa tới chút đồ tốt, phần duy nhất trong cả nhà.”

Tuy là nói đùa, nhưng Lâm Lan thề, cô từ trên mặt cha già thấy được ghen ghét.

“Ba thích thì con đưa ba nha.” Lâm Lan biểu hiện đến thật thản nhiên, phi thường bình tĩnh đáp lời: “Nhớ kỹ ăn luôn ngay mặt nó.”

Trên bàn mẹ Lâm cùng bà nội Lâm lập tức cười phun, ‘Quà’ của Tuyết Hoa, vậy nhưng thật không phải ai cũng có thể tiếp nhận hảo ý.

Lâm Hữu Dư tự nhiên cũng bại lui, vị chủ một nhà này lập tức thẳng sắc mặt nói sang chuyện khác: “Không nói chuyện Tuyết Hoa, Lan Lan à, lần này trở về con hẳn là sẽ không đi nữa đi?”

Tay cầm đũa của Lâm Lan dừng một chút: “Hẳn vậy đi.” Giọng của cô còn có chút mê mang, lúc trước bị chuyện Thiệu Tu Diệp bắt cá hai tay choáng đầu, cô dưới cơn nóng giận từ chức bỏ ra thời gian dài mưu đồ màn trả thù kia.

Hiện tại người cũng trả thù xong, cũng du lịch giải sầu rồi, nhiều ngày như vậy đã qua, nói đem công việc của mình ném đi tuyệt không hối hận là không có khả năng. Nhưng ván đã đóng thuyền, nay nói cái gì đã trễ rồi.

“Lại xem đi.” Gắp miếng đồ ăn, Lâm Lan cúi đầu nuốt cơm: “Trước nghỉ ngơi mấy ngày, sau này vẫn là phải tìm việc làm.” Cô biết kỳ thật dựa vào tiền thuê của tòa nhà này bản thân chẳng những không lo ăn uống, tiêu xài thậm chí càng dư dả hơn so với lúc đang đi làm, nhưng dạng người này sẽ phế bỏ, Lâm Lan cảm thấy vẫn là tìm chút chuyện làm tương đối tốt một chút.

Đối với điểm này, nhà họ Lâm đều ủng hộ, đừng nhìn trong nhà có tòa nhà chống đỡ, nếu thật để cho bọn họ suốt ngày ăn ăn ngủ ngủ gì cũng không làm cũng thực hốt hoảng, bằng không hai vợ chồng cũng sẽ không cần làm một quầy bán quà vặt, sợ chính mình quá nhàn.

Ăn cơm xong, giúp đỡ cùng dọn dẹp bàn, Lâm Lan liền lục lọi đem chiến lợi phẩm của mình ở Hy Lạp phần phật lấy hết ra, trừ bỏ mấy đặc sản trước đó nói với bà nội Lâm ra, cô còn mua hai tấm thảm dệt thủ công phong tình dị vực một lớn một nhỏ, lớn có thể treo trên tường cũng có có thể trải trên đất, tấm nhỏ kia thì là mua cho mèo nhà Tuyết Hoa.

“Đặt ở nhà cây trên ổ mèo vừa vặn.” Đem khăn vuông lớn nhỏ với thảm lông trải trên điểm cao nhất trên nhà cây của mèo, độ ăn khớp cực cao làm Lâm Lan rất hài lòng: “Là con cố ý nhìn kích thước mới mua.”

Bộ dạng này, người trong nhà cùng cả mèo đều có quà.

“Cẩn thận nó lấy ra dùng mài móng.” Ba Lâm rất hẹp hòi mà nói một câu.

“Mới sẽ không!”

Đem cơm cũng cho ăn, quà cũng thu, phải có người xuống lầu trông cửa hàng, dựa theo lệ cũ, mẹ Lâm sẽ đi qua trông tiệm, bởi vì sẽ thuận tiện để bà truy phim sau đó; mà ba Lâm thì sẽ đi tới dưới cây ngô đồng con phố phía sau cùng người đánh cờ tướng.

Lâm Lan thì đưa bà nội cùng xuống lầu đến trung tâm hoạt động cho người lớn tuổi, bà lão cũng có ưa thích của mình, trung tâm hoạt động cho lớn tuổi bọn họ đang luyện tập cái gì múa quạt Trời chiều đỏ còn có biểu diễn nhảy hai người linh tinh, hiện tại đang luyện đến khí thế ngất trời đâu.

“Lan Lan a, tìm việc không vội, nghỉ ngơi nhiều một trận không sao.” Ở cửa ra vào trung tâm hoạt động, bà còn vỗ tay cháu gái một mặt thương tiếc: “Nội biết con thời gian này tổn thương, cũng không nói thêm với con cái gì, dù sao con còn trẻ, kiểu gì cũng sẽ gặp được người tốt hơn.”

“Nội, để cho bà quan tâm. Yên tâm đi, con đã không sao.” Lâm Lan cười cười với bà nội: “Cẩu nam nhân kia sau đó không chiếm được lợi ích gì, cô gái nhà giàu đào hắn đi nhiều nhất chính là chơi đùa với hắn. Hiện tại con đoạt cũng chẳng muốn đoạt với cô ta, nghĩ đến cô ta rất nhanh liền sẽ mất hứng vứt bỏ hắn ta.” Tựa như đồ chơi trong tay đứa trẻ, có bạn nhỏ khác coi trọng mới là bảo bối, nếu ai cũng chẳng liếc một cái tự nó chơi một hồi rất nhanh liền không có ý nghĩa.

Như ngại bần yêu phú chưa bao giờ là độc quyền phụ nữ mới có, bội tình bạc nghĩa cũng chẳng bao giờ chỉ đàn ông mới có thiên phú.

Bà nội Lâm nhìn cháu gái thông minh xinh xắn trước mắt, nhẹ nhàng thở dài: “Con từ nhỏ đã có chủ ý, nội đối với con rất yên tâm. Bây giờ trở về nhà, con có thể lại ngẫm lại cho rõ con đường về sau, xem như cái gì cũng không làm bà với ba mẹ con cũng không có ý kiến.”

“Con sẽ thật sự cân nhắc.”

Đưa mắt nhìn bà nội vào trung tâm hoạt động, Lâm Lan liền quay người trở về, cô tuyệt không muốn đối mặt với ông cụ bà cụ tụ tập bên trong, sẽ bị hỏi choáng váng.

Dẫm vỉa hè một mình đi về, Lâm Lan đánh giá hoàn cảnh quanh mình, so với lần trước cô đi, kề bên này cũng không có biến hóa quá nhiều. Một loạt cây ngô đồng trồng ven đường thỉnh thoảng theo gió thổi rớt lá vàng, đạp lên một cước có khi sẽ nghe được thanh âm nhỏ vụn.

Đang không có mục tiêu thả tầm mắt, phía sau làn đường xe không động cơ truyền đến một trận gào to quen tai cùng tiếng móng chó vui vẻ chạy dồn dập như điên.

“Đúng! Coca, chính là như vậy! Xông lên a! Lập tức liền có thể về nhà!” Người thanh niên không chút nào xấu hổ xả lớn giọng, dẫn tới không ít người qua đường nhìn chăm chú, Lâm Lan cũng tương tự không ngoài ý mà quay đầu.

Đón đầu chỉ thấy một con chó Husky miệng há rộng không ngừng chạy vội, đằng sau là một người đàn ông mặc quần áo thể thao hưu nhàn một tay kéo dây dắt chó, dưới chân còn giẫm lên một cái ván trượt thỉnh thoảng khống chế phương hướng.

Một chó, một người, vừa trượt ván, đã không nói rõ là người dắt chó hay vẫn là chó dắt người.

“Ai ai, Coca, sao lệch vậy? Đừng chạy đến lối đi bộ a!” Con Husky đột nhiên thay đổi tuyến đường, xông lên lối đi bộ, làm cho người thanh niên luống cuống tay chân, cũng may con chó chết tiệt này dần dần chậm lại tốc độ thậm chí còn ngừng lại, cái này khiến anh ta dễ dàng rất nhiều.

Đợi cho đầu anh ta vừa nhấc, khi nhìn thấy người con chó hư này nhào tới, trên mặt đầu tiên là kinh hoảng giận dữ, sau khi thấy rõ là ai thì mặt lại lộ vẻ kinh hỉ: “Ôi, đây không phải thiếu đông gia sao! Sao đột nhiên rảnh mà trở lại?”

Lâm Lan đang vỗ con chó nhiệt tình nghe vậy bất đắc dĩ cười một tiếng: “Đã sớm nói đừng gọi tôi như vậy, đồng chí Hứa Hướng Phi.”

“Không có vấn đề nha, tôi thuê phòng nhà cô, cô là đông gia tôi là tây gia, gọi là thiếu đông gia thực chuẩn xác mà.” Anh ta cầm ván trượt lên, tay kia nắm dây dắt chó đi về phía Lâm Lan.

Đây là một vị khách trọ thuê ở lầu 4, thanh niên độc thân, nuôi một chó Husky, tên là Coca, ở đây đã hai năm. Nghe nói làm ở công ty lớn nào đó ở trung tâm thành phố, làm từ 9 giờ tới 5 giờ về có hai ngày nghỉ, cuộc sống độc thân khoái hoạt lại tùy tiện.

Vì phòng ngừa Husky phá nhà, anh ta tham khảo internet chỉnh ra một cách dắt chó trượt ván như thế, mỗi ngày tan sở cùng cuối tuần đều sẽ dắt cho ra ngoài hưởng thủ khoái cảm ‘hóng mát’.

Từ ngôn hành cử chỉ của hàng này liền có thể tùy tiện nhìn ra, trong đám thanh niên đậu bức* đương đại tuyệt đối có chỗ của anh ta.

*: theo mình tra trên mạng thì đậu bức nghĩa là ngốc nghếch, ngố, xuẩn, đần…; mình thấy giữ lại chữ này cũng hay nên mọi người nếu thấy không thuận với mình lắm và muốn thuần việt thì khi đọc tự thay mấy nghĩa mình liệt kê nhé

Có điều người cùng chó tuy đều là đậu bức….

Lâm Lan cúi đầu nhìn về phía con Husky vẫy đuôi vung đầu đối diện trước mặt cô, đây là một con chó to màu lông xám nhạt xinh đẹp, xám tro trắng tinh, màu lông phi thường xinh đẹp, đặc biệt là mỹ nhân tiêm* giữa mặt chó cùng mắt hạnh to, thậm chí ngay cả lông mi dài đều rõ ràng rành mạch.

*: là kiểu tóc mà mép tóc ngay giữa trán dài xuống một tý hơi giống chữ M và đối xứng 2 bên.

chapter content

Như là bé này nè

Không thể không thừa nhận, đầu năm nay ngay cả con chó cũng mi thanh mục tú, xinh đẹp đến làm cho người ta đều không khỏi tha thứ cho việc nó đem hết trí thông minh lấy đi đổi giá trị nhan sắc.

Đang muốn đưa tay vuốt đầu chó thêm hai cái, chó Husky đột nhiên như động kinh bật lên, chạy như bay đến trước một gốc ngô đồng giật cuống họng kêu to.

“Coca mày làm gì đó!” Hứa Hướng Phi bị nó kéo đi cũng đi vài bước về phía kia.

Lâm Lan thuận theo mắt chó nhìn sang, lúc này mới phát hiện chẳng biết lúc nào trên cây ngô đồng bị nhìn chằm chằm kia có một con mèo hoang bò lên, bốn móng nó lắc thân cây, lông cả người xù lên, hướng về phía con chó ở dưới phát ra tiếng meo cùng gầm gừ bén nhọn.

“Coca mau dừng lại, mày hù đến mèo con!” Hứa Hướng Phi dùng sức kéo lấy Husky để nó rời đi, có chút lúng túng nhìn về phía Lâm Lan bên cạnh, con chó hư này sao có thể làm anh ta mất mặt  trước mặt mỹ nữ a.

Nhưng Lâm Lan lại không chú ý, lúc này cô đang ngạc nhiên nhìn chằm chằm con mèo trên cây kia, rõ ràng ở bên tai đều là từng tiếng kêu meo ô bén nhọn, nhưng chốc lát trong đầu của cô lại tự động lý giải cũng phiên dịch thành tiếng người nghe hiểu.

“Meo ô ô ô —— a ——!” (Cút ngay chó ngu! Mày lại tới tao sẽ không khách khí!)

“Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu ẳng!” Chó Coca vẫn tiếp tục sủa, nhưng trong tai Lâm Lan chính là tiếng chó sủa đơn thuần.

Nhưng đổi sang lên mèo hoang: “A ——!” (không cho phép tới gần! Cảnh cáo lần cuối cùng, không cho phép tới gần!)

Mèo hoang đã muốn chuyển đổi tư thế, từ chạy trốn phòng ngự lúc đầu đã biến thành tư thái hung mãnh lúc nào cũng có thể sẽ tấn công chó. Lâm Lan không khỏi vươn tay, giúp Hứa Hướng Phi cùng giữ dặt dây dắt chó, cưỡng ép kéo con Husky ngốc đi khiêu khích này.

Quả nhiên, chó rời xa, cảm xúc của mèo liền dịu đi nhiều, thấy nó còn trong chấn kinh trong lúc cùng giằng co với chó, Lâm Lan không nhịn được hướng về phía nó mở miệng: “Không sao, nó đuổi không đến, mày mau chạy đi!”

Mèo hoang nhất thời ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, lúc Lâm Lan nghĩ nó sẽ lại kêu hai tiếng, nó lại xả chân chạy.

“Con chó hư này, cứ thích trêu mèo chọc chó!” Mèo hoang chạy, Husky cũng khôi phục lại bình tĩnh, Hứa Hướng Phi lại vỗ đầu chó thật mạnh, gượng cười hai tiếng không tìm được lời nào nói.

Lâm Lan cúi đầu liếc nhìn Husky một cái, lại nhìn về phía Hứa Hướng Phi, vẻ mặt thành thật đề nghị: “Tôi cảm thấy tinh lực của Coca vẫn có chút quá thịnh, nếu không anh lại dắt nó chạy hai vòng?”

Có đạo lý!

Thanh niên đậu bức mang theo Husky của anh ta lại giẫm lên ván trượt đi, Lâm Lan thì tiếp tục chậm rãi đi trên đường, không bao lâu, liền về tới trước cửa tiểu lâu nhà mình.

Tầng một tiểu lâu bị chia làm sáu cái cửa hàng, trừ bỏ quầy quà vặt thuốc lá ba mẹ mở ra, còn có một tiệm bán quần áo, cửa hàng đồ ăn vặt, tiệm trà sữa, tiệm tạp hóa cùng một phòng khám thú cưng, làm ăn đều có tốt xấu, Lâm Lan cũng đã thấy không ít lần thay đổi cửa hàng không làm đánh giá.

Lúc này cô cũng chỉ là vội vàng nhìn lướt qua, trong đầu còn nghĩ trước đó nghe được tiếng mèo là chuyện gì xảy ra.

Lúc đang muốn lên lầu về nhà, bên tai lại vang lên một trận tiếng mèo kêu có chút thê lương.

“Meo ngao ngao —— meo ngao ngao ô ——!” (cứu mạng! Xẻng phân lại muốn dẫn ta đi chích rồi!)

Thuận theo tiếng kêu nhìn lại, Lâm Lan nhìn thấy một người đi đường ở phụ cận đang mang theo giỏ thú cưng đi thẳng hướng về cửa lớn phòng khám thú cưng.

Nhìn chằm chằm đôi vuốt lông tơ liều mạng lắc từ lỗ thông gió, Lâm Lan trợn mắt há hốc mồm rất lâu, cũng cúi đầu rơi vào trầm tư.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.