“Chào bác Phương.” Giai Kỳ cười đến xán lạn.
“Mau ngồi mau ngồi.” Phương Bằng Khải vội vàng rót nước.
Giai Kỳ cùng Phương Dư Khả ngồi xuống chiếc ghế đối diện, cô từ tốn nhâm nhi trà, không có ý định sẽ nói mục đích hôm nay đến.
Hai bố con họ Phương nhìn nhau, cuối cùng thì Phương Dư Khả vẫn là người lên tiếng trước.
“Giai Kỳ, chuyện lần trước tớ nhờ cậu..”
“Ồ? Chuyện đó hả?” Giai Kỳ nhướng mày, đặt tách trà xuống bàn.
“Cậu có thuyết phục được Khiêm không? Anh ấy có đồng ý giúp không?” Phương Dư Khả kích động nắm lấy tay Giai Kỳ.
Cô nhíu mày, hất tay Phương Dư Khả ra, trừng mắt: “Tên chồng tớ không phải cậu muốn gọi là gọi được!”
Phương Dư Khả trố mắt ngạc nhiên, Phương Bằng Khải cũng ngạc nhiên không kém.
“Đây.” cô đặt tập tài liệu lên trên bàn rồi đẩy về phía Phương Bằng Khải.
Ông nhíu mày nhìn tập tài liệu, phân vân nửa phút, cuối cùng vẫn mở ra xem.
“Đây..!!!” ông kích động đứng dậy.
“Thế nào?” Giai Kỳ nhoẻn miệng cười, đôi mắt to tròn long lanh nheo lại thành mảnh trăng non.
“Cô…cô muốn làm gì?” Phương Bằng Khải ôm ngực, khuôn mặt nhăn nhúm, tập tài liệu rơi xuống đất.
“Ba!!” Phương Dư Khả vội lao tới đỡ, dìu ông ngồi xuống ghế rồi nhặt tập tài liệu lên.
“Đây..đây là??” lần này đến lượt Phương Dư Khả trợn mắt, run run nhìn Giai Kỳ: “Cô….cô muốn làm gì?”
Giai Kỳ nãy giờ vẫn ngồi im lặng thưởng trà, đến lúc được nhắc tới mới cười lạnh một tiếng. Cô đặt tách trà xuống bàn, từ tốn đứng dậy: “Tôi muốn làm gì? Chắc hẳn cô biết rõ chứ nhỉ?”
“Cô, một mặt thì muốn làm bạn tôi, mặt khác lại đứng đằng sau chia rẽ tôi và người tôi yêu, không những thế, cô còn muốn phá hủy gia đình tôi, phá hủy hạnh phúc duy nhất của tôi. Tôi coi cô là bạn, nhưng cô coi tôi là gì? Uổng công tôi coi cô là chị em tốt, nhưng không sao. Cô muốn phá hủy gia đình tôi, thì tôi sẽ phá hủy gia đình cô!”
Cô căm phẫn nhìn hai cha con mặt đang tái xanh ngồi trên ghế, đi tới lấy lại tập tài liệu: “Chuyện công ty cô buôn bán trang sức đá quý giả này tôi sẽ nộp lên cảnh sát, rất nhanh thôi công ty này sẽ bị đẩy đến bờ sụp đổ.”
Cô cầm tập tài liệu, quay gót định đi thì một tiếng hét xé trời vang lên.
“CON ĐĨ! MÀY ĐỨNG LẠI!” Phương Dư Khả trợn mắt hung tợn, chiếc cốc trên tay bay thẳng tới Giai Kỳ.
Cô mặt không đổi sắc. Dương Nhất Hàn vẫn đứng im nãy giờ đột nhiên lao đến, cánh tay nhanh nhẹn bắt lấy cái cốc, anh nở một nụ cười tươi làm người ta lạnh sống lưng: “Muốn động đến chị đại nhà tôi? Không có cửa đâu!”
Nói rồi anh ném chiếc cốc thủy tinh trên tay xuống đất, tiếng “Choang!” vang lên chói tai, hai cha con họ Phương mặt tái xanh.
“Chị đại, chúng ta đi.” Dương Nhất Hàn quay sang Giai Kỳ, lịch sự đưa tay ra mời.
“Được.” Giai Kỳ nheo mắt cười.
Trong xe.
“Óa giời ơiiii!!! Chị đại nhà chúng ta ngầu quá ngầu quá!!” Dương Nhất Hàn vẻ mặt kích động.
Giai Kỳ day day huyệt thái dương, tên vừa nãy và tên này là cùng một người à? Có nhầm không vậy??
“Thật không ngờ thân thủ của anh lại nhanh như vậy.”
“Là vì tôi lúc trước có tập võ. Mà chị đại cũng hay thật, cô ta ném đồ tới mà mặt chị vẫn không đổi sắc.”
“Haha.” Giai Kỳ cười trừ, có nên nói với anh ta rằng lúc nãy mình sợ đến mức không động đậy nổi không?
“Ấy, vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Tới trung tâm mua sắm, tôi muốn thay đổi bản thân.”
Dương Nhất Hàn gật đầu, chiếc xe Rolls Royce rẽ về hướng trung tâm thành phố.
– —
“Này! Cô gái kia nhìn đáng yêu quá đi mất!”
“Thật không ngờ cô ấy mặc bộ đó lên lại nhìn đẹp như vậy.”
“Tôi còn nghĩ rằng cô ấy chỉ hợp với những bộ đồ búp bê thôi chứ!”
Xì xà xì xồ..
Giai Kỳ mặc bộ váy xòe dài tay vai ngang màu đỏ, chân đi bốt cao tới đùi màu đen. Cô đang nghiêng đầu nhìn mình trước gương, xoay qua xoay lại mấy vòng rồi quay lại Dương Nhất Hàn xin ý kiến. Thà đừng quay lại còn hơn, vừa quay lại đã thấy Dương Nhất Hàn với đôi mắt trố to tới mức có thể rơi xuống đất, mồm há hốc tới mức có thể nhét hai quả trứng gà vào, anh và đám vệ sĩ đằng sau cứ bất chấp thể diện và vao nhiêu ánh mắt để nhìn cô.
Cô đỡ trán, hết cách: “Này.”
“Ấy! Chị đại!” Dương Nhất Hàn vội ngậm mồm, 4 vệ sĩ đằng sau cũng chỉnh đốn lại.
“Có đẹp không?” cô cười hỏi.
“Đẹp đẹp đẹp!!” cả 5 đồng thời dơ ngón cái, liên tục gật đầu.
“Chị đại của chúng ta thật xinh đẹp!” một vệ sĩ da trắng tên Hạ Mộc lên tiếng, đôi mắt sau lớp kính đen đã hiện lên hình trái tim.
“Còn phải nói à?” một vệ sĩ tên Kính Minh lườm Hạ Mộc, chất giọng trầm rất dễ nghe.
“Chị đại chúng ta là đẹp nhất!” vệ sĩ thứ 3 tên Trình Thiên bật ngón cái, mặc dù chiếc kính đen che gần hết gương mặt nhưng cũng không khó để nhận ra đây là một người có khuôn mặt rất ưu nhìn.
Vệ sĩ cuối cùng có thân hình vạm vỡ, cơ bắp săn chắc tên là Hiếu Chính, nhìn có vẻ lạnh lùng, anh đang gật đầu tán đồng.
Đây là 4 người thân cận ở bên Mạc Thiệu Khiêm lâu năm, chính là những người đợt trước được cô mời ngồi cùng ăn lẩu, hiện tại đảm nhiệm luôn vệ sĩ bên cạnh.
Giai Kỳ thấy vậy, cười đến quyến rũ.