Đoạt Hồn Kỳ

Chương 47: Lão bà bịt mặt



Khí hậu nóng bức, Liễu Mi thay ngay xiêm y thật mỏng cho mát, tà áo nàng phất phơ trên xe ngựa, đôi song mã của hai người vẫn tung vó lướt trên đường cái quan, sức gió cản đã khiến cho chiếc áo mỏng bó sát thân hình của nàng… Thượng Quan Linh thấy nàng ăn mặc như thế thì làm gì chả gợi nên những cặp mắt háo kỳ của thiên hạ nhưng vì chính chàng cũng nhận thấy Liễu Mi lúc này quá đẹp, nên chàng cũng không muốn nàng phải thay áo khác! Nhất là nàng lại cố ý diện cho mình?

Liễu Mi từ khi có Thượng Quan Linh đi cạnh bên mình, nàng càng đâm ra sửa soạn thêm, nàng vốn đã đẹp nay lại càng tăng thêm khiến cho những khách lộ hành không ngớt trầm trồ khen ngợi, Thượng Quan Linh thì khỏi nói, tâm hồn chàng lâng lâng vì thấy thiên hạ đều muốn được đứng vào địa vị của mình!

Nhưng cũng chính vì lối ăn mặc bắt mắt của Liễu Mi mà đã gây nên chuyện lôi thôi. Hôm đó hai người đến một thị trấn nhỏ, mặt mũi đầy vẻ phong trần, bước vào một quán trọ nhỏ để nghỉ ngơi ăn uống. Liễu Mi sau khi thay quần áo rửa mặt mũi xong bước ra ngoài cùng với Thượng Quan Linh để dùng cơm. Nhưng khi nàng xuất hiện trong quán ăn, tất cả những khách ăn nhậu trong quán đều đổ dồn những cặp mắt thêm muốn nảy lửa lại phía người Liễu Mi, những tiếng trầm trồ thì thào nối tiếp, tiếp đó một giọng nói thô bạo vang lên:

– Mẹ kiếp! Con bé đâu đến mà hấp dẫn thế không biết? Ta càng trông lại càng muốn cắn cho một miếng mới hả dạ mát lòng!… Tuyệt! Tuyệt thật!…

Bỗng một giọng khác lạnh lùng rằng:

– Nếu đại ca đã thích con bé này, tí nữa đây bọn em sẽ bắt ngay lại giao cho đại ca tức khắc!

Tên có giọng thô bạo nghe nói vậy như gãi trúng chỗ ngứa của y, chỉ thấy hắn cười ha hả vô cùng khoái chí!

Thượng Quan Linh nghe đã xung gan, tính can thiệp ngay! Nhưng Liễu Mi chẳng thèm để ý gì, nàng đưa tay ra ấn ngay lấy tay Thượng Quan Linh, khẽ tiếng rằng:

– Anh!… Hơi đâu chúng mình đi tức với những quân hỗn độn ấy làm gì cho mệt!

Thượng Quan Linh bên này vừa đứng lên tính trả tiền cho chủ quán, bàn bên kia bỗng có tiếng rằng:

– Ê! Tiểu tử! Hãy khoan đi đã! – Dứt lời một người ngang nhiên xô ghế bước ra!…

Liếc qua phía bên, thấy có năm đại hán ngồi chung bàn, tên nào cũng vạm vỡ và y phục gọn ghẽ, sắc mặt ai nấy hầm hầm, một người đứng dậy bước sang, tiếng trầm nặng lạ lùng, bốn tên còn lại ngồi giương mắt như để xem Thượng Quan Linh đối phó ra làm sao!

Trong quán biết sắp có chuyện chẳng lành xảy ra, những khách nhát gan đã bỏ về ngay, hình như họ đều biết năm tên đại hán này không phải những tay lương thiện đến trêu vào làm gì, thiên hạ tính đào tẩu trước là thượng sách hơn cả.

Thượng Quan Linh vẫn ngồi uy nghi bất động, chỉ thấy người này râu ria tua tủa, tướng mạo hung dữ bước đến trước bàn, đưa tay ra thẩy ngay một nén vàng xuống mặt bàn cạch một tiếng, nén vàng ấy bị lún sâu như khảm vào mặt bàn. Xong mới cất tiếng lạnh lùng rằng:

– Này tiểu tử! Chừng đó đủ chưa?

Thượng Quan Linh cố nhịn hỏi:

– Tôi không hiểu tôn ý muốn nói gì?

Tên nọ chỉ ngay vào Liễu Mi, nở ngay một nụ cười dâm ô rằng:

– Ta mua nàng với giá đó, bộ ngươi còn chê ít sao?

Thượng Quan Linh đã muốn điên người lên vừa tính ra tay, nhưng Liễu Mi đã tươi cười hỏi tên nọ rằng:

– Không hiểu đại gia đây quí đại danh là gì? Nên xưng hô như thế nào mới đúng?

Chỉ nội nghe tiếng thỏ thẻ của Liễu Mi, hồn vía tên nọ cũng bay bổng lên chín từng mây xanh rồi, đôi mắt híp lại vì khoái trá, người đẹp lại biết điều hỏi đến danh tánh của mình như thế, càng làm ra vẻ ta đây nói rằng:

– Hà Hà Hà… cưng dễ thương thật!… Năm anh em ta, trên giang hồ được xưng là Ngạc Đông Ngũ Lang, vị ngồi chính giữa kia là Đại gia Sói vĩ lang Đổng Liên, còn vị kia là Tam gia Xích bối lang Tiền Khoan, vị kia là Bạch khứu lang Trình Lâm, và kia là Ngũ gia Phún hỏa lang Do Can…

Liễu Mi lại cười hỏi:

– Thế còn ngài là ai?

Tên này đưa tay rờ ngay bộ râu rễ tre của mình rằng:

– Trong số Ngạc Đông Ngũ Lang, ta đứng bậc thứ nhì, trên giang hồ thiên hạ xưng ta là Nhị gia Cầu nhiệm lang Hùng Tinh.

Liễu Mi khích một tiếng bật cười rằng:

– Cầu nhiệm lang? Có nghĩa là con chó sói râu ria xồm xoàng. Tên này không hay gì, theo tôi ngài nên thay đổi tên khác cho hay hay một chút.

Cầu nhiệm lang vội rằng:

– Ờ ờ cô bé nói phải lắm! Thế cô nói nên thay bằng biệt hiệu gì cho hay ho nào?

Liễu Mi vờ ngước đầu như suy nghĩ, nàng cố trầm ngâm một chập rồi trịnh trọng rằng:

– Theo tôi, nên đổi lại thành tên Si Thỉ Lang thì hay tuyệt!

Nhưng sự phản ứng của Cầu nhiệm lang Hùng Tinh quá chậm chạp, miệng hắn vẫn lẩm bầm đọc đi đọc lại:

– Si Thỉ Lang?… Si Thỉ Lang (nghĩa là: sói ăn phân người).

Thình lình hắn chợt hiểu nghĩa, thì ra con ranh này đã dám trêu đùa mình! Chỉ thấy hắn sa sầm nét mặt xuống quát:

– Tiên sư con ranh con! Dám trêu chọc đến đại gia nhà mày hả? Hôm nay không cho mày một trận nên thân, e mày cũng không biết sự lợi hại của Ngạc Đông Ngũ Lang đây!

Dứt tiếng, Hùng Tinh giơ ngay tay xòe ngay ra năm ngón để thộp ngay ngực Liễu Mi, hắn tưởng đâu một con bé yếu như liễu đào này, thấy mình thịnh nộ dọa như vậy, thế nào cũng quì ngay xuống van lạy rối rít và mình nhận ngay cơ hội này để đàn áp thằng nhỏ kia, và bắt ngay con bé giao ngay cho đại ca Sói Lang, được như vậy thật hách biết mấy! Vì mình sẽ tỏ cho mọi người thấy tác phong anh hùng của mình? Nào ngờ hắn vừa ra tay, nàng Liễu Mi trước mắt đã vội đứng lên nhăn nhó:

– Ối chao ôi!…

Tên Cầu Nhiệm Lang chỉ cảm thấy dưới chân mình như có vật gì hất mạnh một cái, bịch một tiếng, té úp ngay trên mặt đất.

Cầu nhiệm lang Hùng Tinh nằm mộng cũng không ngờ rằng con bé trước mắt mình lại xảo trá đến thế, hắn ngơ ngác nghe nàng vỗ tay tươi cười rằng:

– Nhị đại gia quả là nhân vật chịu chơi thật, mới thay đổi biệt hiệu mà đã công nhiên biểu diện ngay ngọn Si Thỉ (chó ăn phân) tuyệt mắt như thế! – Dứt lời nàng cất tiếng cười khanh khách, tiếng cười rất hồn nhiên và hấp dẫn…

Tên Cầu nhiệm lang Hùng Tinh hầm hầm lồm cồm ngồi dậy, hắn giơ ngay song chưởng để chụp Liễu Mi!

Vừa cười, Liễu Mi vừa nhoáng nhanh thân mình né tránh, động tác của nàng trông đẹp mắt lạ, vừa lả lướt vừa yểu điệu!

Tiếng Liễu Mi thét lên rằng:

– Kìa! Si Thỉ Lang, các móng cẳng của nhà ngươi ngứa làm sao? Thôi được… tội nghiệp!… để bản cô nương trị chữa cho vậy!

Dứt tiếng nàng khẽ chuyền nhanh mình, hai gót sen thình lình bung lên một lúc, ngọn đá khéo hết chỗ nói, trúng ngay hẳn vào song chưởng của hùng Tinh, hắn rống lên như beo bị đè trói, hấp tấp rụt tay về, lùi ngay về phía sau bốn năm bước?

Bên góc bàn kia, Ngạc Đông Tứ Lang thấy đã gặp phải đối thủ, vội hấp tấp nhào hết ra nghênh chiến!

Thượng Quan Linh vỗ ngay trên mặt bàn đến chát một tiếng, nén vàng bị khảm xuống mặt bàn vừa rồi tung bật ngay lên, Thượng Quan Linh chụp nhanh ngay nén vàng cầm trong tay để làm ám khí phóng ra khi cần.

Cầu Nhiệm Lang đã được hai đồng bạn dìu đỡ, còn hai tên nọ đang bước gần tới phía Thượng Quan Linh và Liễu Mi, thình lình chúng thấy tay của Thượng Quan Linh vung lên, vội ngừng ngay bước đứng lại. Hai tên này chính là Đại gia Sói vĩ lang Đổng Liên và Tam gia Xích bối lang Tiền Khoan, sau khi đứng yên lại, tên Sói vĩ lang Đổng Liên nheo mắt ngó Thượng Quan Linh lạnh lùng rằng:

– Quân chó hoang ở đâu mà dám cả gan đến đây phạm oai của Ngạc Đông Ngũ Lang chúng ta, nếu biết điều hãy để ngay con ranh này lại cho ta và cút nhanh cho khỏi ngứa mắt! May ra đại gia ta còn lượng tình tha cho mạng sống, nhược bằng không… Hờ! Hờ…

Chưa nói hết câu, Sói vĩ lang Đổng Liên đã bước ngang lên một bước, đôi bên chỉ còn cách nhau có hơn ba bước, cuộc chiến chỉ cần hơi nhích là bộc phát kịch liệt ngay.

Liễu Mi đứng cạnh vẫn tươi cười nói:

– Này anh! Xem bộ răng của vị đại gia này mọc như thang cấp vậy, trông xí quá? Anh làm ơn thay hộ ông ta mấy chiếc răng vàng cho mỹ quan chút đi?!

Chỉ nghe đến cách một tiếng, nén vàng trong tay Thượng Quan Linh lập tức bị bẻ ra một miếng nhỏ, rồi chàng lên tiếng rằng:

– Được! Anh sẽ làm vừa lòng em vậy!

Dứt lời chàng vung nhanh tay bắn ngay hai miếng vàng vụn sang địch thủ.

Sói vĩ lang thất kinh hồn vía, phần thì đứng quá gần, chỉ thấy lão vội vùng thế Tà tháp liễu (trồng nghiêng cây liễu) tránh ngay mảnh vàng vụn thứ nhất, nhưng không sao tránh thoát miếng vàng thứ hai, hắn chưa kịp nhận rõ thủ pháp của đối phương, thì trong miệng mình đã nghe đến cụp một tiếng hai răng cửa rớt xuống đất, máu chảy và đau điếng người, nhất là nướu răng trên đau không thể tả, thì ra miếng vàng nhỏ mà Thượng Quan Linh bắn ra kình lực đã khảm hết ngay nướu răng Đổng Liên; lúc này chỉ thấy hắn há hốc miệng vì đau và cấn, ánh vàng lóng lánh, chẳng khác gì người bịt răng vàng, Liễu Mi thấy vậy liền cất tiếng cười khanh khách, khen lấy khen để ý trung nhân của mình rằng:

– Thủ pháp của anh tuyệt trần quá! Thôi chúng mình đi!

Nhưng Ngạc Đông Ngũ Lang đâu chịu để hai người thoát thân đi như thế, chúng chận ngay lối cửa ra, lăm le chực xông bừa vào hỗn chiến để trả thù.

Thượng Quan Linh thấy vậy nghiễm nhiên cười rằng:

– Nếu các ngươi không phục, hãy theo ta ra ngoài kia cho rộng rãi!

Liễu Mi cười xong lên tiếng nhí nhảnh hát ghẹo rằng:

– Năm con sói ngốc! Vừa ngu vừa dóc! Răng rụng lốc cốc Mau lạy cốc cốc! Tha cho tội ngốc!

Cứ thế Liễu Mi lải nhải hát đi hát lại! Khiến cho Ngạc Đông Ngũ Lang tức muốn bốc khói lên đầu, chúng thét lên một tiếng cùng ập xô lại!

Liễu Mi như một làn khói phi thân ra lối cửa sổ, Thượng Quan Linh ào một tiếng phát ra một chưởng, khiến cho Xích Bối Lang và Phún Hỏa Lang vội vàng tránh hẳn sang, chàng Thượng Quan Linh ung dung bước ra khỏi cửa quán leo lên lưng ngựa!

Ngạc Đông Ngũ Lang đuổi ra đến nơi, ngựa Thượng Quan Linh đã chạy bung luôn, Sói Vĩ Lang ra lệnh:

– Đuổi theo gấp!

Cả năm mống lật đật tìm ngay ngựa phóng như bay theo sau. Khi sắp sửa đuổi kịp, đằng trước thình lình Thượng Quan Linh và Liễu Mi ngừng ngay cương ngựa nhảy xuống đất đứng chờ, Sói Vĩ Lang nhìn kỹ, thì ra bên cánh trái của quan lộ, có một khoảng đất trống rộng có trên mười trượng vuông, chắc đối phương đã chọn nơi đây để giao đấu với nhau, ai nấy lo xuống ngay ngựa, rút phắt binh đao bên người ra ùa ngay sang phía hai người!

Thượng Quan Linh uy nghi đứng chờ, Liễu Mi đứng cạnh cất tiếng cười xong nói:

– Này anh! Năm con chó sói này anh đánh hay em đây?

Thượng Quan Linh có ý chọc tức Ngũ Lang, bèn cười rằng:

– Nào chúng có phải là loài sói đâu, theo anh thì chúng làm chó hoang cũng còn chưa xứng! Nếu em ra tay, e sợ làm bẩn tay ngọc của em, vậy nên để anh ra tay trị chúng một mẻ!

Liễu Mi cười rằng:

– Cũng được! Nhưng tuyệt đối anh phải nghe theo lệnh của em cơ! Em nói đánh đầu chó, anh không được đánh đuôi chó!…

– Ừ anh sẽ nghe theo lời em!

Nói xong mở ngay thế với hai tay không đứng chuẩn bị nghênh chiến với Ngạc Đông Ngũ Lang.

Lúc này Ngạc Đông Ngũ Lang đã tức tối tăm mặt mày, chẳng nhận ra đâu là tả là hữu nữa, chỉ nghe Sói Vĩ Lang quát rằng:

– Tiểu tử kia? Mau rút kiếm ra đi. Và trong năm anh em chúng ta đây tùy ý muốn chọn ai thì chọn!

Thượng Quan Linh vẫn buông lời nghịch ngợm rằng:

– Rút kiếm? Xưa nay ta chưa hề nghe ai nói đánh chó mà phải dùng đến kiếm như thế, và thường chỉ đấm đá vài ngọn là chúng cúp ngay đuôi chạy luôn, và thường là những loại chó cắn người lại hay ùa đàn lắm, vậy các ngươi chẳng cần phải khách sáo làm gì, cứ việc xúm nhau lên hết một lượt để tránh khỏi mất thì giờ của ta!

Ngũ Lang nghe nói thế càng tức đến muốn vỡ lồng ngực, tiếng Xích Bối Lang oang oang lên rằng:

– Thằng ranh con này hỗn xược quá! Anh em mình cứ cho ngay nó một trận cho rồi!

Nói xong vung ngay cây đao nhắm đầu Thượng Quan Linh bửa mạnh tới, bốn người kia thấy đã ra tay bèn vung binh khí vây ngay Thượng Quan Linh vào giữa.

Binh khí của Ngạc Đông Ngũ Lang toàn là đơn đao giống hệt nhau, chỉ thấy những ánh đao loang loáng, năm ngọn đao tung hoành tua tủa và đều nhắm vào các nơi hiểm chí mạng của Thượng Quan Linh đánh tới, Thượng Quan Linh giở ngay môn Điên Đảo Càn Khôn ra quay quần với chúng, chỉ thấy một bóng người như chàng say rượu, bước đi xiên vẹo xuyên lướt thật nhanh trong làn mưa đao của Ngũ lang, đao pháp của Ngạc Đông Ngũ Lang tuy tinh thông tuyệt vời, nhưng không thể làm sao chạm đến gấu áo của địch!

Liễu Mi lúc này đứng nơi một địa thế cao, nhìn rõ trận chiến đang diễn ra trước mắt, bỗng nàng lên tiếng:

– Anh ơi! Hãy nghe theo lệnh của em nhé! Vậy anh hãy diễn ngay một ngọn ác cẩu chuyển khuyên (chó dữ chạy vòng) cho em xem!

Thượng Quan Linh thình lình nhảy vọt ra vòng chiến, bọn Ngũ Lang lại lật đật chạy theo Thượng Quan Linh, khinh công của họ đâu bì nổi với chàng, chỉ thấy chúng xếp thành hàng dọc lo rượt theo sau Thượng Quan Linh như cái đuôi bị đứt khúc, Thượng Quan Linh cố ý dắt chúng chạy thành một vòng tròn, Liễu Mi trên cao thấy vậy cười rằng:

– Hay quá! Hay quá! Năm con chó hoang đều biết làm trò cả!

Bọn Ngũ Lang thấy bị chê cười vậy, bèn ngừng hết lại, binh đao trên tay cùng đưa hết ra công hãm ngay Thượng Quan Linh.

Liễu Mi lại lên tiếng rằng:

– Anh Linh ơi! Hãy dùng thử một ngọn Cẩu sang cốt đầu (chó giành xương) đi cho vui!

Thượng Quan Linh đứng trong vòng vây liền giở ngay môn Điên Đảo Càn Khôn, chỉ thấy chàng nhẹ nhàng lướt nhanh ra, cả năm mạng thấy chàng ra tay nhanh như chớp, không tên nào kịp thu thế, nháy mắt, cả năm cây đao va chạm vào nhau vang lên những tiếng inh tai, vì sức mạnh và đao nặng, tên nào cũng cảm thấy tay buốt bởi chưởng trong cuộc va chạm này.

Liễu Mi lại rằng:

– Anh ơi! Ngọn tới này anh dùng thử ngọn ác cẩu thí tu (chó dữ bị cạo râu) nhé. Và tìm ngay tên nào nhiều râu nhất mà ra tay!

Tên râu xồm Cầu Nhiệm Lang nghe nói thất kinh hoảng hồn, hắn vội chùn ngay bước tiến của mình lại.

Thượng Quan Linh như bóng đeo sát với hình, cười rằng:

– Ấy kìa! Chạy đâu vội thế, cẩu tu ngổn ngang như thế cũng nên nhổ bớt đi cho gọn sạch chứ, vậy hãy ngoan ngoãn ngoảnh đầu sang đây!

Cầu nhiệm lang Hùng Tinh tức muốn nổ con mắt, hắn thình lình quay nhanh người lại, bửa mạnh ngay sang một nhát dao ác liệt, nào hay Thượng Quan Linh đã tới sát hắn từ hồi nào, chẳng những đã vung chưởng phong tỏa ngay thế đánh của hắn, đồng thời đã giơ tay rờ ngay mặt hắn một cái! Cái rờ ấy khiến cho Cầu nhiệm lang Hùng Tinh cảm thấy như bị con dao cạo cùn quét ngang qua vậy, vừa đau vừa rát, bụng hoảng hồn đưa tay lên rờ má, thấy đã bật máu tươi, thế là cả một bộ râu xồm xoàm đã không còn sợi nào dính lại trên mặt! Ngạc Đông Tứ Lang vội chạy xô lại giải cứu.

Thượng Quan Linh khẽ hừ một tiếng, bung mình nghênh ngay sang phía bốn người!

Liễu Mi thích trí lại cười rằng:

– Anh Linh ơi! Bây giờ anh phải diễn cho thật nhanh tay, anh để ý nhét Ngọn thứ nhất là Thống khảo cầu thoại (khênh đùi chó cho đau), anh hãy lựa tên nào cẳng dài mà hạ thủ!

Cả đám Ngũ Lang giật thót mình, vì chúng không biết cẳng ai dài nhất trong đám! Chớp mắt Thượng Quan Linh đã phát mở ngay đến môn Đinh Giáp thần công và bửa phạt ngay một chưởng về phía đùi dài nhất của Xích bối lang Tiền Khoan, chỉ nghe tiếng Tiền Khoan hét lên một tiếng đau đớn quì khụm ngay dưới đất không dậy nổi.

Liễu Mi trên cao cười ngất và nàng giơ năm ngón tay ra, rồi cụp hẳn một ngón xuống nói:

– Thế là một con sói dữ dài cẳng tạm nghỉ ngơi cái đã! Còn ngọn tới này anh Linh nên dùng ngọn Xảo xuyên lang khứu (xích ngay mũi chó)? Anh nên tìm tên Bạch Khứu Lang mà hạ thủ… ấy chết em quên mất! Để em tìm cho anh một sợi dây mới được chứ!

Nói xong nàng lấy ngay ra một sợi chỉ tơ đỏ trong đai áo, dùng kình lực ném sang cho chàng, Thượng Quan Linh tung vọt mình lên chụp ngay sợi chỉ đỏ đang lơ lửng trên không! Thấy vậy, Tứ Lang cùng chen hết lại khua đao lên chém phạt túi bụi tính không cho Thượng Quan Linh hạ mình xuống, Liễu Mi thấy vậy cười nói với Thượng Quan Linh rằng:

– Trời ơi! Anh Linh! Phía dưới còn có quả núi bằng lưởi đao cơ đấy!

Thượng Quan Linh quanh ngay nửa vòng vèo hạ thân xuống thế là bốn ngọn đao tức tối đâm thắng ngược lên? Nào Thượng Quan Linh đâu phải tay vừa gì, chẳng qua thế đó chàng chỉ nhử địch mà thôi, ngay trong lúc ấy, toàn thân chàng lại vọt bổng nhanh trở lên, và đã nhẹ nhàng như một làn khói vèo ngay phía sau lưng bốn người.

Bạch Khứu Lang giật mình cuống lên, tính tung mình né tránh, chợt cảm thấy cánh tay tê hắn, thì ra đã bị Thượng Quan Linh túm chặt, tiếp đó thấy người ta đã đưa tay lên vuốt ngay vào mũi mình, động tác nhanh không thể nào tả kịp. Lúc này khứu giác của Bạch khứu lang chỉ cảm thấy có một mùi thơm dìu dịu.

Sói vĩ lang Đổng Liên tức điên lên quát rằng:

– Thằng ranh con khi người quá quắt!

Thì ra tên Bạch khứu lang Trình Lâm sau khi bị điểm huyệt nằm lăn dưới đất mà nơi mũi lại có sợi chỉ đỏ xuyên ngang từ hồi nào rồi, trông thật vừa bắt mắt lại vừa khôi hài.

Tiếng Liễu Mi lại rằng:

– Còn tên Sói Vĩ Lang này tội nặng nhất, cũng nên để lại chút kỷ niệm gì cho hắn! Vậy Anh Linh biến cho hắn thành Đoạn Nhĩ Lang (con sói mất tai)

Nghe nói vậy, tên Sói Vĩ Lang cũng chột dạ, vì chính hắn đã chứng kiến những cảnh xảy ra trước mắt, hễ Liễu Mi ra lệnh gì, thì Thượng Quan Linh thi hành đúng theo lệnh không hề sai chút nào, lúc này hắn hoảng vía, ngọn đao khua lên múa may quay cuồng như thằng điên để cố lo giữ mình và cũng liều xác đánh thí vào địch thủ. Thượng Quan Linh chỉ cười lên những tiếng lạnh lùng, chợt chàng chui luồn nhanh ngay vào trong đao ảnh của đối phương, Sói vĩ lang bỗng cảm thấy tai bên trái của mình lạnh ngắt, biết ngay đã gặp nguy, hoảng hồn giở ngay thế vô lại là Lân lư đả cổn (con lừa nằm dưới đất cọ lưng gãi ngứa) để đánh tháo thân.

Phún Hỏa Lang Do Can đang đứng phía sau Thượng Quan Linh, thấy đại ca mình đang gặp nguy, vội vung đao chém bừa lại, Thượng Quan Linh quành ngược ngay tay ra sau phạt luôn một phách không chưởng, lưỡi đao của Phún Hỏa Lang bị bật tung lên không, Thượng Quan Linh khẽ tặng thêm một chưởng lối nửa phần công lực lên lưng tên này, tuy ngọn đòn rất nhẹ, nhưng tên Phún Hỏa Lang đã không sao chịu đựng nổi, ngay lúc đó hắn bị vãi rắm (hơi tiêu hóa trong người) vãi đái ngồi khụy ngay xuống tại trận.

Liễu Mi cất tiếng cười vang vỗ tay rằng:

– Thế mà cũng đòi xưng là Phún Hỏa Lang! không biết xấu hổ! Theo ta nên đổi lại là Phún Phí Lang (chó sói chuyên đánh rắm) có lẽ còn đúng với bản tính của ngươi? – Dứt lời nàng quay sang nói với Thượng Quan Linh rằng: – Thôi, anh Linh! Chúng mình đi cho rồi!

Lúc này chỉ thấy anh em Ngạc Đông Ngũ Lang vô cùng ảo não, trông chẳng khác nào đàn sói bệnh hoạn. Lão đại Sói vĩ lang Đổng Liên bị xẻo mất tai trái, lão nhị Cầu nhiệm lang Hùng Tinh bị mất cả hàm râu, lão tam Xích bối lang Tiền Khoan bị gãy đùi, lão tứ Bạch khứu lang Trình Lâm bị chỉ đỏ xuyên mũi, lão ngũ Phún Hỏa Lang bị nội thương trong mình, toàn bọn, đứa rên đứa buồn, trông đến thảm hại! Liễu Mi không chút lòng tội nghiệp, nàng nhặt ngay một cành cây lên, đánh đuổi hết năm con ngựa của bọn Ngũ Lang, xong lên tiếng nghiêm nghị quát năm người:

– Còn không cút cho nhanh! Bộ còn nằm đây ăn vạ sao!

Ngạc Đông Ngũ Lang thấy hai người không giết, đã may phúc lắm rồi, đâu còn dám lên tiếng hung hăng như lúc đầu, thế là tên khỏe dìu đỡ tên yếu lo tập tễnh chuồn ngay!

Thượng Quan Linh thấy toàn bọn đã đi xa, trong lòng cảm thấy cuộc trừng trị đám cường đồ này cũng đã diễn ra vô cùng thuận tiện cho mình, chàng cảm thấy lòng dạ khoan thai thơ thới, mặt tươi tỉnh hẳn.

Liễu Mi cũng biết ngay sau trận giao tranh vừa rồi, quả đã tiêu bớt sự buồn bực trong lòng chàng không ít, nàng cũng mừng thầm trong bụng, bèn lướt ngay ngựa lại cười nói:

– Anh! Chúng mình cũng nên lên đường cho rồi!

Thượng Quan Linh ngước mắt nhìn Liễu Mi, chỉ thấy nàng lúc này hồn nhiên và dịu dàng vô cùng, trong lòng chợt hiểu ngay: Nàng đã cố ý sắp xếp đặt trò đùa với Ngạc Đông Ngũ Lang để mình giải trí cho vui và tạm quên hết những nỗi phiền muộn trong lòng… Ồ nàng không những đẹp mà lại còn dịu hiền và khéo léo biết chiều ý người như thế, đối với mình chỗ nào cũng có vẻ săn sóc tận tụy đến nơi đến chốn… Chàng bỗng quên tất cả mọi việc trên đời, chàng đã buông tâm hồn vào một cảnh giới tình mộng… Thấy Thượng Quan Linh đứng đờ người nhìn mình như kẻ bị trúng gió, Liễu Mi bất giác phì cười dùng ngay cành cây nhỏ trên tay để đánh yêu vào thân Thượng Quan Linh:

– Kìa anh… Bộ nhận không ra em là ai sao mà nhìn mãi thế?! Thôi, mau lên ngựa đi cho rồi!

Nghe nàng trách khéo, Thượng Quan Linh ngượng chín trong lòng vội lật đật lên ngựa, thế là hai tuấn mã thả vó tung lướt về hướng Bắc.

Hôm đó, tới gần Kinh Môn, Thượng Quan Linh chợt nghĩ đến chuyện mình bị nhốt một tháng ở Cửu Thiên Tự, và mãi đến nay mình còn chưa hiểu tại sao Hải Không và Pháp Không đại sư lại dùng loại trà Bách hoa hương trà cho sư huynh mình Hầu Hạo uống rồi bắt luôn, và cắt hết tóc của chàng, xong đem nhốt tại thạch động phía sau của Cửu Thiên Tự. Nghĩ vậy Thượng Quan Linh bèn kể ngay câu chuyện này với Liễu Mi, nàng nghe xong bèn đề nghị ngay: luôn tiện tạt ngang qua, tội gì không mở một cuộc thám thính xem hư thực bên trong Cửu Thiên Tự ra sao?

Hùng tâm háo động của Thượng Quan Linh lại nổi lên bừng bừng, thế là hai người cố ý chờ cho hoàng hôn phủ xuống lén đến khu vực Cửu Thiên Tự, giấu ngựa xong xuôi, hai người một trước một sau vượt khỏi tường của Tự Viện. Sau khi vào đến trong, thấy ngay ngôi Cửu Thiên Tự u tịnh vô cùng, không có một tiếng lạ nào. Thượng Quan Linh và Liễu Mi lẻn nhanh tới đại điện, trong điện thấy tối om, đèn lưu ly trước tượng Phật cũng không thấy sáng, hai người cảm thấy kỳ lạ.

Bỗng Liễu Mi cảm thấy dưới chân mình đang đụng phải vật gì, thì ra những pháp khí lư, đỉnh, chuông, mõ v.v… bừa bãi khắp sàn điện, Thượng Quan Linh cũng cảm thấy mặt mình đang dính màng nhện, nhìn trên bàn thờ, chẳng có một lễ phẩm gì bày trên, thỉnh thoảng chỉ nghe tiếng gió vi vu thổi lại. Liễu Mi khẽ tiếng nói:

– Này anh Linh? Hình như đám nhà sư này đã đi hết rồi, ngôi Cửu Thiên Tự này đã biến thành ngôi chùa hoang vu cũng nên!

Thượng Quan Linh kinh ngạc, vội cùng với Liễu Mi lo tìm bốn phía, quả nhiên trong chùa không còn một người nào. Sau khi xem xét kỹ lường một hồi, Liễu Mi đoán ngay người trong chùa này bỏ đi trong thời gian gần đây, và cuộc bỏ đi hình như vô cùng hấp tấp là khác, vì căn cứ theo những đồ vật nằm ngổn ngang dưới khắp thềm điện đủ rõ! Thượng Quan Linh lo ngại trong ngôi chùa này còn gì mai phục chăng? Chàng cẩn thận rút kiếm cầm trong tay, rồi cùng Liễu Mi đi về phía sau thạch bích, và cũng chính là nơi thạch động xưa kia mình bị nhốt chung với Hầu Hạo. Đến nơi, Thượng Quan Linh vần thấy tấm cửa lớn bằng đá chặn cửa động sau khi bị thần lực của Hầu Hạo đánh bung ra ấy, đến nay vẫn chưa được sửa sang, trong thạch động cảnh vật vẫn y nguyên xưa kia, nhưng vì thời gian cách lâu, nên trong này hơi nặng mùi mốc. Chàng lúc này không khỏi liên tưởng đến vị sư huynh Hầu Hạo của mình, lòng buồn rầu nao nao….

Bỗng nghe tiếng Liễu Mi bên ngoài gọi:

– Anh Linh ơi? Mau lại xem cái này! Chuyện gì mà lạ lùng quá! Thượng Quan Linh cầm kiếm vội tung mình ra!

Nghe theo tiếng nàng tìm đến, thấy Liễu Mi đứng ngay giữa sân đình, nàng đang ngước cổ nhìn lên. Trong cảnh tối chập chờn, chàng thấy một nhánh cây to lớn, nghiễm nhiên một con chim ưng to lớn đậu nghênh ngang trên cành cây, đôi mắt long lanh nhìn hai người không chớp tí nào, thể xác con chim ưng này to hơn cả một mặt bàn tròn lớn, trông thần thái nó oai dũng vô ngần, quả là con chim ưng khác phàm tục, đôi móng nó bấu chặt thân cây, Liễu Mi dùng kiếm khua ngay trước mặt nó, nhưng lạ thay, chẳng thấy nó chớp mắt hay nhúc nhích gì, vẫn nghiễm nhiên bất động, Thượng Quan Linh tính vung phách không ra đánh, Liễu Mi chợt ngăn cản ngay chàng rằng:

– Anh Linh! Đừng đánh nó làm gì! Nó đã chết rồi!

Thượng Quan Linh tỏ vẻ không tin, chàng tung mình đánh bạo đưa tay rờ vào thân nó, quả nhiên thân nó đã cứng đờ hình như đã chết từ lâu, nhưng vì đôi trảo của nó bấu sâu vào thân cây, nên mới không bị ngã xuống, hai mắt mở thao láo như còn sống. Hai người không biết con chim ưng này từ đâu lại, và không biết tại sao lại bị chết tại Cửu Thiên Tự này như thế? Xem toàn thân nó, lông lá vẫn nguyên vẹn, nào đâu có vẻ gì bị thương đâu! Cả hai lấy làm lạ mà không sao khám phá ra cái chết bí mật của chim ưng.

Cảnh đêm lúc này càng nặng nhọc thêm, Thượng Quan Linh vốn thích con chim này thần sắc oai hùng, nên chàng có ý tính hạ con chim xuống để chôn cất tử tế, nhưng Liễu Mi nói rằng con chim này thế nào cũng có chủ nuôi, và chắc có lẽ trước khi chết nó đã cố bày ra một thế như vậy để chờ đợi chủ nhân lại phát hiện cái chết của nó để mà trả thù, và nàng Liễu Mi khuyên chàng nên để nguyên con chim ưng đậu trên ấy, đừng nên làm mất dấu tích bí mật của nó.

Thế là hai người lại đon đả lên đường suốt cuộc hành trình, Thượng Quan Linh và Liễu Mi đều luôn luôn nghĩ đoán về con chim bí mật này. Một hôm hai người đến một thành lớn Nam Chương của phía Bắc tỉnh Ngạc (Hồ Bắc), phố xá nơi đây buôn bán tấp nập, Liễu Mi tính đi mua một chút đồ lặt vặt, nàng rủ Thượng Quan Linh nhưng vì chàng mệt và buồn ngủ, nên dặn Liễu Mi nên đi mau mau về. Nhưng sau khi Thượng Quan Linh sửa soạn đặt mình lên giường ngủ, gian phòng khách sạn quá êm tịch, vô tình gợi nên những tâm tư của chàng, nào chưa trả thù được cho cá người thân, nào chuyện thầy và sư huynh không biết nay ra làm sao, tất cả những vấn đề ấy cứ quay cuồng trong óc chàng, khiến chàng không sao chợp mắt được, nhưng lại nghĩ đến Liễu Mi trước khi ra phố, dặn chàng nên ngủ say, chàng nhẹ thở dài và thiu thiu thiếp giấc.

Thình lình chát một tiếng, hình như có người đụng mạnh vào cửa sổ phòng mình, đồng thời một bóng đen nhoáng nhanh song cửa, Thượng Quan Linh hấp tấp mặc nhanh áo xuống giường, rút ngay cây Lệ thủy tinh kiếm, ào một tiếng vung chưởng đánh bật ngay cánh cửa sổ. Nhưng bên ngoài trăng sao lu mờ nào có thấy bóng người nào đâu? Bụng nghĩ chắc có lẽ nàng Liễu Mi lại đùa chơi với mình, chắc nàng đã ra phố và tính vào dọa mình cho vui, nghĩ vậy chàng bèn lên tiếng rằng:

– Em Liễu Mi! Em…

Không tiếng trả lời nào.

Chàng tính quay thân vào ngủ, bỗng có tiếng lạnh lùng cười lên và một âm thanh rờn rợn ngoài cửa sổ rằng:

– Ranh con! Mau ra đây! Đêm nay kỳ hạn mày xuống Diêm phủ rồi, còn tính vào ngủ làm gì nữa, chờ xuống chầu xong vua Diêm Vương rồi sẽ yên trí mà ngủ!

Quả nhiên có người thật! Thượng Quan Linh vội vung nhanh ra một chưởng để dọn đường trước, và nhanh như cắt chàng tung bay ra khung cửa sổ. Chỉ thấy ngay giữa đình sân, đang có hai bóng đen đứng ngay đó, sau khi thấy chàng tung mình ra, thình lình cả hai bóng đen lại vọt nhanh lên mái nhà, và tung mình lướt đi như bay trong màn đêm.

Thượng Quan Linh đâu chịu buông tha, chàng hấp tấp lo đuổi theo sau, trong màn đêm lu mờ, hai người này đều mặc áo đen và bịt mặt, nhưng xem thân hình và động tác thì khỏe mạnh vô ngần, khinh công cũng cừ khôi tuy đang nhảy vọt trên mái ngói, mà không khác nào đang chạy phây phẩy dưới đất bằng vậy, càng khéo là không hề gây nên tiếng động nhỏ nào! Thân pháp hai người quả là tuyệt! Thỉnh thoảng hai người còn quay đầu nhìn lại như sợ Thượng Quan Linh không đuổi theo mình vậy. Ngay trong lúc đuổi địch này, Thượng Quan Linh chợt hiểu kịp ngay lời Liễu Mi từng nôi, trên Phi Các ma cung, hai bên lão bà bịt mặt đều có hai tên tráng hán cũng ăn mặc như lối hai người này, không lý chính là người thù mà mình đang tính gặp đây chăng? Không ngờ bọn chúng lại tự dẫn xác đến nộp cho mình? Chàng nghĩ ngay đến thù lớn của mình sắp được trả một cách xứng đáng, máu nóng trong mình nóng ran lên cực độ! Nghĩ xong chàng càng tăng thêm tốc độ, ước gì mau theo kịp điểm ngay huyệt chúng rồi hỏi cho vỡ lẽ, trong ba bóng hai trước một sau ấy, chẳng mấy chốc đã đuổi nhau ra đến ngoại thành, và đến một nơi hoang dã, Thượng Quan Linh phía sau lớn tiếng rằng:

– Này hai người bạn đằng trước, nếu muốn so tài phân cao thấp với nhau, không còn đâu bì hơn khoảng trống này nữa, hà tất còn phải đi đâu xa thêm cho mệt?

Hai người nghe vậy quay đầu lại, một trong hai tên lạnh lùng rằng:

– Có giỏi cứ việc theo đi, vì đằng kia có người đang muốn ngươi đem mạng lại nạp gấp?

Miệng nói nhưng chân không hề ngừng bước, vẫn rảo nhanh như bay đi vùn vụt. Thượng Quan Linh đoán không sai. Đằng kia có người, chắc chắn là lão bà bí mật bịt mặt đang chờ đợi mình, đêm nay gặp kẻ thù, thế nào cũng rõ hết mọi sự bí mật ngay, nghĩ vậy chàng càng phấn khởi tinh thần cố dốc hết ngọn khinh công của mình đuổi nà theo hai bóng đen nọ.

Khi vượt qua một ngọn suối con, đến nơi một bãi trống hoang vắng, dưới ánh trăng sao lu mờ, thấy tứ bề đều ảm đạm thê lương không bóng người nào, lại đi thêm một chập, thình lình hai bóng đen trước ngừng bước, thấy vậy Thượng Quan Linh vội thu ngay thế đứng lại. Chỉ thấy phía trước có một người, không biết đã hiện ra từ hồi nào, chỉ thấy người này toàn thân áo đen, mặt cũng được che ngang một khăn đen, tóc trắng xóa, tay cầm cây quái trượng kỳ hình quái trạng, ngọn gió đêm trường thổi bay tà áo màu đen, nhìn kỹ thì quả đúng như lời thuật của Liễu Mi đã thấy trong Ma Cung.

Thượng Quan Linh nhận xét tất cả những ngôn ngữ và hành động của những nhân vật trong Ma Cung, chàng cho rằng lão bà bịt mặt đang đứng trước mình đây, chính người đã gây ra vụ huyết án thảm thương ở Cửu U Địa Khuyết khiến nỗi ân sư Tạ Đông Dương Ngân tu kiếm khách Phương Bách Xuyên, Thiểm điện thần khất Gia Minh, nghĩa tỉ Thường Bích Vân, U mịch thần quân Diêm Nguyên Cảnh, Tiêu diêu lão nhân Chung Ly Triết và cả vụ gần đây là Nhân tâm thần khất Phương Kỳ đều bị thiệt mạng một cách bí mật và rùng rợn vậy! Vì nghe nói lão bà bịt mặt đá có cây Lãnh điện tỉ thủ giết người không thấy máu tích, thần kỳ tuyệt luân, nên chi những nhân vật lừng lẫy mà võ công đã đến mức nhập thần xuất thánh như Chung Ly Triết, Gia Minh, Diêm Nguyên Cảnh, đều bị thiệt mạng hết về tay lão bà này, nhưng lạ cái là trong Phi Các ma cung sao không thấy cây Lãnh điện tỉ thủ của lão bà này ra tay? Không lý bà ta đã đánh mất cây tỉ thủ ghê gớm ấy rồi ư? Hay là cây tỉ thủ này đã mượn của ai? Và sau giết người xong lại phải qui hoàn cho nguyên chủ?… chàng nghĩ không vỡ lẽ!

Trong lúc chàng phân vân, chỉ thấy hai đại hán đứng hầu hai bên lão bà kỳ dị, lão bà bịt mặt vẫn đứng uy nghi bất động, nhưng trong tia mắt sáng ngời ấy đã nhìn chăm chăm vào Thượng Quan Linh, ánh quang ấy trông sắc bén vô cùng. Thượng Quan Linh thình lình cất tiếng rằng:

– Phải chăng bà là người đã giết chết ân sư tôi và các bạn hữu thân của tôi đấy không?

Một chuỗi cười khanh khách quái gở nổi lên, tiếp theo mới lạnh lùng rằng:

– Đúng vậy nhỏ ạ! Ta đây chính là kẻ đại thù của ngươi đang tìm kiếm đây, vậy đêm nay ta sẽ cố gắng khiến cho ngươi được toại nguyện theo ý muốn, để ngươi cùng xuống âm phủ thăm các bạn bè thân của ngươi cho thỏa lòng mong nhớ bấy lâu?

Thượng Quan Linh nghe đối phương không hề chối cãi, trong lòng uất ức hét lên một tiếng:

– Hay lắm! Đã thế Thượng Quan Linh đêm nay đành liều sống chết một phen với bà, nhưng mong bà hãy báo ngay danh hiệu ra cái đã!

Bà lão vẫn lạnh lùng rằng:

– Nhỏ ơi! Ta nói danh hiệu ra cũng bằng thừa! Vì ngươi sắp mất mạng đến nơi rồi, vậy có biết cũng đâu có ích gì!

Thượng Quan Linh lùi nhanh ngay hai bước, nổi giận trong lòng rằng:

– Hừ! Thượng Quan Linh ta nay đứng ra trả thù cho các quí hữu, thế nào cũng bắt bà phải nạp mạng!

Dứt lời sửa nhanh bộ, chuẩn bị sẵn sàng ra tay.

Lão bà giơ ngay cây quái trượng cười quái gở rằng:

– Tội nghiệp cho thằng nhỏ quá! Thôi để lão đưa hồn ngươi về âm phủ mà đoàn tụ với các bạn hữu của ngươi! Nói xong tính vung cây quái trượng đánh ngay xuống, nhưng hai tên hắc y đại hán đã hấp tấp vọt nhanh ra rằng:

– Thưa ngài! Giết gà đâu phải dùng búa đập bò, thằng nhãi này để cho hai đứa tôi lo liệu đủ lắm rồi! Cần gì ngài phải thân hành ra tay cho nhọc lòng!

Lão bà lùi ngay một bước và căn dặn thêm:

– Cũng được! Vậy hai ngươi lên thử với nó xem sao! Nhưng chớ có để hắn thoát thân lần này nữa đấy!

Hai tên tuân lệnh, rồi soạt một tiếng, một trong hai tên lên tiếng:

– Tiểu tử? Hãy mau qua đây nạp mạng cho rồi!

Choang một tiếng Thượng Quan Linh chém vụt ngay cây kiếm của mình ra, chàng đã dùng ngay trọng thủ pháp của Gia Cát Dật đã truyền đánh thốc sang.

Chàng nóng lòng trả thù, cây cổ kiếm được dốc hết toàn lực đánh ra, sức trầm nặng như núi, oai thế thật quả kinh lòng người, hai đại hán thấy chân hơi loạng choạng, chợt nhanh bộ né tránh, Thượng Quan Linh như bóng theo sát hình, chàng mở ngay thế tiến như hành vân lưu thủy, bước nhanh vài bước, soạt một tiếng, lại một đòn ác liệt chém bừa ra. Thình lình chàng chỉ thấy bạch quang nhoáng lên một làn, tiếp theo có tiếng chém gió bửa nhào tới, võ công của hai tên đại hán bịt mặt này quả cũng không vừa vặn gì, một người chống đỡ đòn, một người tiến thân sát vào, thân pháp quả là nhanh tuyệt vời.

Thượng Quan Linh hừ một tiếng âm thầm, chàng vội rút ngay thế kiếm của mình về phong tỏa. Chỉ thấy cây Lệ thủy tinh kiếm sắp chạm vào binh đao của đối phương. Tên đại hán nọ hình như cũng biết lợi hại của cây kiếm quí chợt nhảy tung mình lên tránh, đường kiếm vụt nhanh qua khỏi phía dưới chân hắn. Thượng Quan Linh tuy phát giác địch thủ lợi hại, nhưng chàng ỷ thanh kiếm trên tay của mình không phải loại tầm thường gì, binh đao đối phương tuyệt không dám chạm liều với ngọn kiếm mình, chàng bỗng bạo gan hẳn, hét lên một tiếng vung kiếm xông bừa sang tên khác. Tên này thấy thế tiến như vũ bão đến, vội hoảng vía vung kiếm lên đỡ, cheng một tiếng, ánh quang nhoáng lên, cây trường kiếm của người nọ lập tức bị gãy rớt xuống đất, hắn kinh hãi vội cúi nhanh đầu chui nhanh ngang nách Thượng Quan Linh, tiếp theo song chưởng vung bừa lên để tự bảo vệ lấy thân mình! Tên nọ thấy đồng bạn lâm nguy, vội từ trên bụng cởi nhanh ra một ngọn nhuyễn tiên (roi mềm dẻo), chỉ thấy khẽ khẽ hất, cây roi đã thẳng băng, và đã mở ngay thế quất để cứu tính mạng của đồng bạn. Ngọn roi này hình như không sợ gì cây kiếm của Thượng Quan Linh, trái lại ngọn roi đã như một con trăn lồng lộn áp đảo cây kiếm của Thượng Quan Linh, chớp mắt, một roi một kiếm gây nên những tiếng xé gió ào, thật là một trận chiến vô cùng dữ dội! Thượng Quan Linh thấy roi pháp của địch thủ không những nghiêm mật mà lại còn có những thế đánh kỳ ảo tuyệt vời không dám chểnh mảng, sau hồi giao tranh dũng mãnh, tiếng xé gió của ngọn roi rít lên vùn vụt, khiến cho Thượng Quan Linh không thể nào nhận được một sơ hở nào để ra tay chiếm phần thắng, thế là chả mấy chốc tên đại hán bịt mặt này đã ngang nhiên chuyển thế bại vừa rồi thành thế nửa cân tám lạng!

Thượng Quan Linh đưa ra hết tất cả những ngọn kiếm pháp mà Gia Cát Dật đã truyền, phần đông toàn trọng về mặt ngạnh (đánh theo lối cứng rắn), và ngọn kiếm của chàng vẫn không ngớt tung hoành tấn công tới tấp! Nhưng tên đại hán trước mắt, roi pháp của hắn quả thần diệu vô cùng, không những ngọn kiếm của chàng không thể nào đụng tới, mà chàng còn e ngại sợ loại binh khí nhuyễn, nếu bị người ta cuốn trúng kiếm thì nguy ngay. Chính vì kiêng kỵ như vậy, nên chàng cũng không dám giở hết các thế đánh liều với địch thủ, thế là cuộc chiến chỉ đành biến thành thế kéo cưa!

Trong lúc cuộc chiến diễn ra trong bừng khốc liệt đó, tên đại hán bị gãy kiếm đứng ngoài vòng chiến theo dõi, tuy thấy hắn đứng ngoài quan sát, nhưng trong tay hắn hình như đã có sẵn ám khí và đang chực sẵn cơ để tung ra. Thượng Quan Linh không thể nào không phân tán tinh thần của mình để theo dõi cử động của tên đứng ngoài vòng chiến, bởi vậy chàng càng lúc càng cảm thấy khó khăn cho mình, chỉ thấy ánh kiếm nhoang nhoáng, roi ảnh vù vù, vòng chiến càng lúc càng mở rộng thêm, chừng đâu hơn một tàn nhang, tên đại hán hét lên một tiếng vung mạnh roi cuộn tới phía dưới chàng, Thượng Quan Linh đành phải tung mình lên né tránh, đồng thời chúi ngay mũi kiếm xuống hất gạt.

Tên nọ lại hét thêm một tiếng khác, ngọn roi không khác nào như con giao long cuồn cuộn cuốn tới thân kiếm của Thượng Quan Linh, chàng giật mình, không dám va chạm thẳng với đối phương, thình lình thu nhanh thế hạ mình xuống đất, tên nọ thấy vậy bung vọt ngay người sang, ngọn roi vung lên như một con quái giao vụt nhanh sang đỉnh đầu Thượng Quan Linh. Thượng Quan Linh chợt nghĩ ra, phía địch đông ba người như thế, đánh lâu không lợi gì cho mình, tình thế càng trở nên nguy nan là khác, mình tốc chiến tốc thắng mới cứu vãn tình thế được, loại mau tên trước mắt này đã rồi tính! Nhưng chàng nghĩ ngay: nếu sau khi cây kiếm bị ngọn roi của đối thủ cuốn, thế nào cả đôi bên phải so đến nội lực, mà không biết phần thắng sẽ về phần ai? Nếu địch bại, ta có thể thành công trong kế hoạch dự định, nhưng nếu phần bại lại về mình? Ngoại trừ chịu cho chúng bắt ra, chỉ còn lối tự tử vì một khi không thể nào thắng tên đại hán trước mắt này, lẽ đương nhiên là đừng hòng thắng nổi lão bà bịt mặt bí mật kia!

Chàng vừa nghĩ đến đây thì ngọn roi đã bửa gần tới Thượng Quan Linh không thì giờ đâu để suy nghĩ thêm, chàng quyết định dùng ngay chữ liều, chẳng thèm né tránh, đưa ngang kiếm gạt. Chịch một tiếng, ngọn roi đã cuốn sát ngay vào thân kiếm. Quả là ngọn roi lợi hại, tuy cuốn vào lưởi kiếm sắc bén mà không hề hấn gì. Thượng Quan Linh hét vang lên một tiếng, cầm ngay chuôi kiếm giật mạnh vào lòng, tên nọ loạng choạng bị kéo bật ra hai bước, nhưng hắn lập tức đứng tấn vững ngay lại, hai tay cố giằng co ngọn roi của mình! Thế là hai bên bắt đầu vào cuộc thi nội công, Thượng Quan Linh đâu dám chểnh mảng! Hai tay giữ chặt chuôi kiếm.

Thế giằng co khựng hẳn lại, dần đà đôi bên thấy bất động hẳn, nhưng Thượng Quan Linh đã nhận ngay ra kẻ đối diện mình, mồ hôi toát đầy trên trán, rõ ràng đối phương cũng đang cố gắng nhưng thầm tính công lực của đối phương quả hơn mình, thế là chàng tăng thêm tinh thần, nhất là khi lại nghĩ đến mối thâm thù của mình, đã quyết định hết vào trận đánh trong đêm nay, chàng bèn dồn hết thực lực trong toàn thân, hét lên một tiếng lớn, kéo giật ngay ngọn kiếm Lệ thủy tinh về? Quả nhiên tên nọ chịu hết nổi, bị bật hẳn tấn đứng, toàn thân bung luôn về phía lòng Thượng Quan Linh! Cây cổ kiếm của chàng hất mạnh lên một cái, bao nhiêu chân lực của chàng được chuyển ra hết ngọn kiếm, chỉ thấy ngọn roi đang cuốn cây kiếm thình lình bị đứt từng khúc và rớt tua tủa xuống mặt đất?

Ngay trong tình trạng tóe lửa chớp ấy, Thượng Quan Linh vung chỉ tính điểm đối thủ, chợt một làn sáng bạc bay thẳng lại mặt, chàng vội vung kiếm lên gạt, ba viên ám khí rớt hết xuống đất, đồng thời tên đại hán đứng ngoài vòng chiến từ nãy đến giờ nhảy bổ ngay vào như một con thú điên! Bắt buộc Thượng Quan Linh phải trả đòn, thế là tên bị đứt roi vội chạy nhanh ra ngồi phệt ngay xuống đất lo vận công điều trị nội thương. Tên đại hán xông vào dùng chưởng đánh. Thượng Quan Linh tránh ngay đòn đầu, và nghĩ ngay hắn không có binh khí trong tay, mình có thắng hắn cũng chẳng anh hùng gì, chàng nạp ngay kiếm vào vỏ. Tên kia lại bửa ngang ra một chưởng, Thượng Quan Linh bèn vận năm phần công lực đối chưởng với hắn, nào ngờ tên nọ đã bị bắn lùi hắn về sau mấy bước!

Công lực tên này còn thua xa tên sử dụng roi vừa rồi, thế là trong ba người, chàng đã thắng hai, Thượng Quan Linh mừng thầm trong bụng, xem ra mình chỉ cố gắng trầm tĩnh đối phó, e không chừng có thể thắng luôn bà lão bịt mặt bí mật này cũng nên, và mối đại huyết thù của mình sẽ thanh toán xong ngay.

Thình lình trong lúc này chàng lại nghĩ ngay đến nàng Liễu Mi, nếu giờ này có nàng đây, chỉ nội những mưu trí lanh lẹ và võ công tuyệt vời của nàng, cuộc phục thù này thế nào cũng nắm chắc phần thắng trong tay! Nhưng tiếc thay nàng còn chưa biết mình đang gặp kình địch tại đây, may ra nàng về đến khách sạn thấy vắng bóng mình mà đi tìm chăng? Nhưng một nơi hoang vắng thế này làm sao mà tìm cho ra? Xem ra đêm nay mình phải ráng sức mà tự giải quyết trận chiến kinh khủng này. Chàng nghĩ xong bèn ung dung cùng chưởng phong đánh ra những thế trong Đinh Giáp Khai Sơn tiến đánh như vũ bão, khiến cho tên đại hán lúng túng chân tay, chỉ còn nước né đỡ, không làm sao trả đòn lại được. Nhưng ngay khi đó, một giọng nói lạnh lùng rằng:

– Tránh ra một bên! Để ta lo!

Thì ra chính lão bà bịt mặt đã thân hành ra tay, tên đại hán trước mặt vội tránh ngay sang một bên, Thượng Quan Linh vội chấn tỉnh ngay tinh thần của mình, trong bụng khấn vái thầm rằng: Phương huynh ơi! Nếu linh hồn của huynh có linh thiêng hãy ráng phù hộ cho tiểu đệ để trả thù cho! Chàng khấn xong, liếc mắt nhìn sang, thấy trên lão bà đã có cây quái trượng, bụng nghĩ mình cũng chẳng cần phải khách sáo vội vung mình nhảy nhanh về sau hai bước, soạt một tiếng, rút phắt ngay cây Lệ thủy tinh kiếm! Chàng đưa mắt nhìn, thấy bà lão cầm trượng vẫn đứng uy nghi, hình như chẳng coi mình vào đâu!

Lão bà bịt mặt ngó xong Thượng Quan Linh rồi lên tiếng nói:

– Hãy ra tay trước đi!

Thượng Quan Linh bèn ngầm vận hết chân lực trong người, xong lên tiếng:

– Vãn bối thất lễ! – Dứt lời ngọn kiếm Lệ thủy nhắm ngay tim lão bà bịt mặt đâm nhanh tới!

Chỉ thấy cây trượng của lão bà đưa lên một cái, một tiếng gió trầm lặng xé không gian vang lên, hình như cây quái trượng của bà già này nặng lắm thì phải, nên mới có thể gây nên tiếng gió dữ dội như thế. Xem cây trượng chẳng thép chẳng sắt ấy, không biết đã chế tạo bằng chất loại gì, thế mà khi gạt được một vòng trên không, Thượng Quan Linh đã cảm thấy một sức mạnh kinh người phát ra từ cây trượng, khiến cho ngọn kiếm của chàng phải bật sang luôn bên!

Chợt cây trượng lúc này được bà lão cử bổng lên, và ép thẳng xuống đỉnh đầu mình. Thượng Quan Linh chỉ cảm thấy đang có một sức nặng ngàn cân đè xuống, nguy cơ lập tức biện ngay trước mắt, chàng lập tức nghĩ ngay: trận này mình không thể nào dùng sức chọi cứng với địch; chàng bèn tức tốc thay ngay bộ pháp từng thuộc làu của mình là môn Điên Đảo Càn Khôn ra cự địch, thế là chàng lanh lẹ lướt tránh khỏi đòn nguy hiểm của đối phương!

Sau khi tránh khỏi, Thượng Quan Linh tưởng đâu cây trượng của lão bà bịt mặt ấy thế nào cũng bửa mạnh xuống mặt đất sẽ gây tiếng vang kinh khủng. Nhưng lạ quá, thấy cây trượng đang bửa xuống với một thế dữ dội, thế mà lão bà nọ đã kịp thu ngay thế đánh hụt của mình lại dễ như chơi, chỉ nghe khẽ bật ra một tiếng ý như vô cùng ngạc nhiên về thân pháp của Thượng Quan Linh. Thượng Quan Linh lúc này vô cùng thất vọng và nản lòng vì công lực nhập thành xuất thánh của lão bà bí mật như thế, mình đâu phải đối thủ của người ta? Trận phục thù đêm nay quyết không còn mong gì nữa! Hy vọng của chàng đã sụp đổ, chàng đâm nghi cả vong linh của Nhân tâm thần khất Phương Kỳ, có lẽ ông bạn thân mình chết không nhằm giờ linh thiêng, nên đã không nhận được những lời khấn vái của mình! Chợt chàng nảy ra một ý nghĩ, thôi mình liều đánh sao cho cả hai bên cùng chết luôn! Quyết định xong cách đánh thí quân này, Thượng Quan Linh bèn vung luôn kiếm, liên tiếp mở ngay ba ngọn đòn đánh tới tấp, dưới chân cũng đổi nhanh ngay phương vị, tiến thẳng bửa vào địch thủ.

Công lực của Điên Đảo Càn Khôn quả nhiên lợi hại thật, chỉ thấy ánh kiếm trắng xóa lên loang loáng đánh cướp nhanh như chớp!

Nhưng thân hình lão bà nhoáng lên như một làn gió, nhanh không thể nào tả, và nhờ thân pháp quá nhanh ấy, đã ngang nhiên tránh khí thế đánh ác liệt của Thượng Quan Linh, trong giây phút này, Thượng Quan Linh mới nhận rõ ra động tác giao tranh của lão bà không chậm chạp như chàng tưởng tượng, trái lại đã hoàn toàn biểu lộ hết những nét oai hùng của bậc tay tổ kỳ nhân trong giang hồ- Chàng rút nhanh thế đánh hụt về, đồng thời soạt một tiếng chém ngang ra, tiếng gió của cây kiếm và của cây trượng đã tạo nên một cơn bão nhỏ trong vòng chiến, chớp mắt, bên phát ra ba đòn, bên cũng giải luôn ba đòn, đều khéo và kinh người cả! Nhưng Thượng Quan Linh đã cảm thấy những thế kỳ dị của lão bà quả thật trầm nặng vô cùng, thời gian kéo dài ra, chàng càng thấy rõ sức đuối của mình, trong lòng đã nổi lên những ý nghĩ khớp sợ!

Ngay trong lúc ấy tiếng lão bà hét vang lên một tiếng, giơ ngay cây quái trượng đỡ ngay cây kiếm của Thượng Quan Linh và thò ngay chưởng bên trái ra, nhắm ngay trước ngực chàng quạt mạnh tới! Thượng Quan Linh không kịp né tránh, thình lình cảm thấy ngực như bị đá lớn đập nhằm phải, khí huyết trong người rạo rực, không làm sao chịu đựng nổi nữa, toàn thân bị loạng choạng lùi về sau mấy bước. Lão bà cất tiếng cười lạnh lùng, nhưng không thấy tiến bước lên để hạ thêm độc thủ chỉ nghe lão bà ra lệnh cộc lốc:

– Đi về!

Hai tên đại hán bịt mặt vội cùng bước lại phía lão bà, thế là ba người tung mình vọt nhanh đi luôn, chỉ trong chớp mắt tung tích ba người đã biến hẳn!

Thượng Quan Linh vội ngồi ngay xuống để tịnh tâm vận công bị thương trong mình.

Chừng gần một tàn nhang, Thượng Quan Linh cảm thấy đã đỡ, chỉ thỉnh thoảng cảm thấy có một luồng hơi lạnh từ dưới bụng đưa lên ngực, hơi khó chịu trong mình. Chàng đứng ngay dậy đi đi lại lại vài bước, thấy cũng chẳng có gì lạ trong mình, trong lòng bất giác đâm ra băn khoăn. Lão bà bịt mặt bí mật này vốn có thù oán với mình, ấy thế mà sau khi thắng thế như vậy sao không thẳng tay hạ sát thủ trừ tuyệt hậu hoạn! Thế lại còn bỏ ra đi như thế! Tuy trong ngọn chưởng này mình không bị thương nặng gì, nhưng tại sao thỉnh thoảng dưới bụng lại nổi một cơn lạnh lên ngực? Không lý trong ngọn chưởng này còn có gì kỳ quái bí mật sao?.. Trời đã sáng, kẻ thù cũng không biết đi về phương hướng nào, phí sức suốt cả đêm, kết quả là thù chưa báo đã đành, thậm chí đến cả tên họ và mặt kẻ thù ra sao cũng chưa hề biết mảy may gì, lòng Thượng Quan Linh lúc này quả thật buồn bã vô cùng. Hễ nghĩ đến lão bà bịt mặt này, không biết ở nơi đâu? Sào huyệt nằm nơi nào? Vừa rồi không may bị bà ta đánh trúng một chưởng, nay người ta đã đi mất, thiên địa mênh mông như thế này, biết đâu tìm cho ra, chàng càng nghĩ càng buồn, bèn nghĩ thà hãy về khách sạn trước đã, rồi thương lượng với Liễu Mi, nàng vốn người thông minh nhanh trí, thế nào cũng kế hay; nhưng chàng lại sực nghĩ, suốt đêm mình bận kịch chiến chưa về khách sạn, không hiểu nàng đã lo cuống ra sao!

Chàng nghĩ ước gì mọc ngay cánh để bay về gấp bên cạnh người yêu!

Nhưng lúc này Thượng Quan Linh cảm thấy mệt nhừ người, lại buồn ngủ, lâu lâu bị lạnh nơi bụng cứ dội lên ngực, càng khiến chàng buồn ngủ thêm, chàng cố gắng lướt nhanh về hướng thành.

Lúc này đã vào buổi sáng, những người trên quan đạo cũng dần dần thấy đông hẳn, ánh mặt trời đã chiếu cả con đường cái quan, tuy mới sáng tinh, nhưng vì tiết mùa tháng bảy, mặt trời lên nhanh lắm, chỉ trong giây lát, khí hậu đã thấy nóng bực. Tuy trong ngực chàng Thượng Quan Linh lâu lâu có hơi lành lạnh nhưng bên ngoài thân chàng lại cảm thấy nóng bức vô cùng, chàng bèn cởi phắt ngay áo ngoài ra cầm trên tay, bụng nghĩ thầm chắc mình đã bị mắc bệnh nóng lạnh rồi đây cũng nên, vậy phải về ngay khách sạn cho mau để liệu.

Trong lúc hấp tấp, trên đường cái quan bỗng có một người gọi giật ngay lại rằng:

– Này người bạn trẻ! Xin hãy tạm ngừng bước lại cái đã!

Thượng Quan Linh thấy người ta gọi mình, ngạc nhiên đứng ngay lại, nhìn người này, thấy ăn mặc theo lối nho sĩ tướng mạo thanh nhã, tuổi lối ngoài bốn mươi; sắc mặt có vẻ thật thà hiền từ, nhưng trong đôi mắt lộ hẳn vẻ ngạc nhiên!

Chỉ thấy người nho sĩ ôm quyền thi lễ rằng:

– Dám phiền huynh đài có thể ngừng lại cho tại hạ đây được hầu vài câu chuyện không?

Thượng Quan Linh ngơ ngác chẳng hiểu mô tê gì, nhưng cũng theo ngay sau người nọ đến một nơi vắng vẻ người nọ hỏi rằng:

– Không biết huynh đài tôn danh tính? Tiên hương hà xứ?

Thượng Quan Linh cứ y thực khai rõ. Người nọ lại hỏi đến nguyên sư môn, Thượng Quan Linh thấy người này không phải kẻ bất lương, bèn nói rõ ngay danh hiệu của tôn sư ra.

Người nọ tỏ vẻ kinh ngạc rằng:

– Thì ra là cao túc của Gia Cát Dật tiên sinh, tại hạ đây là Hoa Diệp Tử, vì hơi thông biết về chút ít y thuật trên giang hồ, nên thiên hạ xưng cho một biệt danh là Hoạt Thương Công…

Thượng Quan Linh cũng từng nghe thấy kể đến vị Hoạt thương công Hoa Diệp Tử, người này tinh thông về y đạo bản tính nhiệt tâm hay cứu bệnh người, trên giang hồ, chuyên dùng thuật y đạo của mình cứu chữa bệnh thiên hạ, những người trong bạch đạo võ lâm, không ai là không khen tặng, đúng là một phước thiện hành hiệp nổi tiếng trong giang hồ, không ngờ hôm nay mình lại hân hạnh được gặp người ta nơi đây, Thượng Quan Linh vội dùng ngay lễ nghi của kẻ hậu bối ra khấu kiến. Hoa Diệp Tử trả lễ lại xong, bất giác buột miệng thở dài rằng:

– Hiền điệt! Nghe cậu nói là cao túc của Càn Khôn Ngũ Tuyệt, vậy tại hạ đây xin mạo muội gọi cậu là hiền điệt vậy, vừa rồi nghe hiền điệt nói là quê tại Nhạc Châu, cách đây không gần đâu, hiền… hiền điệt nên bỏ hết mọi chuyện riêng bên mình ra, mau về nhà gấp đi!

Thượng Quan Linh ngạc nhiên hỏi rằng:

– Thưa tiền bối, ngài muốn dạy bảo gì cháu ạ!

Hoa Diệp Tử nghiễm nhiên hỏi rằng:

– Vốn ra tại hạ không muốn nói trắng ra làm gì, nhưng hiền điệt đã truy hỏi, tại hạ cũng không nỡ nào giấu giếm, nay cháu đã bị nội thương khá nặng, mà mạng sống có thể giữ nổi trong bảy ngày nữa mà thôi, vậy cháu… cháu mau về nhà ngay đi cho kịp!…

Thượng Quan Linh nghe như sét đánh ngang tai, đớ khẩu không còn biết nên nói gì.

Hoa Diệp Tử chỉ ngay lên ngực chàng báo chàng thử nhìn, chỉ thấy nơi vú bên trái, một chưởng hình thâm tím in ngay trên đó. Thượng Quan Linh chợt hiểu ngay, thì ra mình đã bị nội thương nặng về chưởng lực của lão bà bịt mặt ấy, sau bảy ngày không còn thuốc gì chữa nổi, hèn gì sau khi thắng thế như vậy bà ta đã không thèm hạ thêm độc thủ và đem theo đồng môn của mình đi luôn, thì ra người ta đã nắm chắc tính mạng của địch trong tay!

Thượng Quan Linh bất giác nổi lên những niềm thất vọng chua chát, chàng bất giác tuôn lệ anh hùng khí đoản (anh hùng chết yểu).

Hoa Diệp Tử chậm rãi rằng:

– Tại hạ biết thứ chưởng lực này, vốn là một thứ ngoại công âm độc vô cùng, được mệnh danh là Phủ Chưởng Hàn (chưởng ép lạnh), và môn này khó tập luyện vô cùng nghĩa là phải leo lên tuyệt đỉnh của ngọn cao phong và trầm phục dưới hang sâu cả vạn trượng, mượn những khí âm hàn dưới hang sâu để luyện nạp vào chưởng tâm khi phát ra, trông nhẹ nhàng như không có gì nhưng kẻ bị trúng chưởng, dấu tích lập tức hiện ngay lên, đồng thời trong cơ thể cảm thấy thỉnh thoảng hơi lạnh nổi lên từng chập một, và chờ đến sau bảy ngày, chất hàn độc công thẳng vào tim, có thuốc tiên đi nữa cũng không thể nào cứu nổi!

Nghe nói vậy, Thượng Quan Linh nghĩ đến mình còn biết bao nhiêu chuyện dây dưa bên người, vậy đâu có thể chết im lìm, không trống không kèn như thế này! Chàng bèn lên tiếng rằng:

– Kính thưa lão tiền bối? Ngài vốn nổi danh là Hoạt Thương Công, một người hiệp y lừng tiếng như thế, không biết ngài có cách nào cứu mạng cháu một phen này không?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.