Lúc hai người về đến nhà đã là sập tối. Xe ô tô vừa tắt máy đã nghe thấy tiếng chân từ bên ngoài chạy ra.
– Cục cưng của tớ, tớ đến thăm cậu rồi này!!!
Hạ Phi Phi đã đến từ chiều, ngồi nói chuyện với Mỹ Tuyết Lệ một lát rồi lại vào trong bếp phụ bà nấu ăn. Hạ Phi Phi với cô đã thân nhau từ bé, lớn lên tình cảm càng gắn bó khăng khít cho nên Mỹ Tuyết Lệ cũng xem cô như con gái. Lúc Hạ Phi Phi qua nhà cô chơi không câu nệ gì, giống như thật sự được trở về nhà vậy.
Mỹ Tuyết Lệ cũng từ trong nhà đi ra, ôm cô một cái rồi hỏi:
– Hôm nay đi chơi có mệt không con?
Cô lắc đầu đáp:
– Dạ không ạ.
– Vậy thì tốt rồi, Tiểu Phi chờ con lâu lắm rồi đó, mau vào ăn cơm thôi.
Vân Thường Hi nhìn Hạ Phi Phi mỉm cười một cái. Tuy cô không nhớ rõ cô gái này là ai, nhưng cô có cảm giác hai người họ rất thân thiết. Mặt mũi của Hạ Phi Phi sáng sủa, xinh đẹp, hoàn toàn không khiến cô có cảm giác xa cách.
Mỹ Tuyết Lệ thấy Lập Khang Dụ đứng ở phía sau, đưa tay vẫy anh tới. Lập Khang Dụ biết ý, chỉ đáp lại:
– Tôi còn có việc, xin phép bà chủ.
Bà cũng không nói gì thêm, chỉ gật gật đầu.
Tối nay Vân Chính Toàn đi vắng, chỉ có Vân Chính Kiệt ở nhà. Bữa cơm bốn người diễn ra rất vui vẻ, chủ yếu là Hạ Phi Phi nói chuyện. Cô ấy muốn khơi lại chuyện xưa để khiến Vân Thường Hi nhớ ra đôi chút.
Mỹ Tuyết Lệ gắp cho con gái một miếng nấm, rồi lại tự nhiên đặt rau xào vào chén của Hạ Phi Phi.
– Nào, hai đứa ăn nhiều một chút.
Dường như có gì đó thôi thúc, Vân Thường Hi ngăn bà lại, không cho bà gắp rau vào chén của Hạ Phi Phi. Vân Chính Kiệt định lên tiếng trêu em gái, lại nghe thấy cô nói:
– Cô ấy không ăn được rau cải. Ăn vào sẽ bị ngứa.
Sự thật là Hạ Phi Phi bị dị ứng rau cải. Điều này có lẽ đến chính người yêu cô ấy cũng không biết rõ. Vậy mà Vân Thường Hi lại nhớ. Cả ba người còn lại có chút bất ngờ. Hạ Phi Phi bỏ đũa, ôm chầm lấy cô rồi nói:
– Cục cưng của tớ, có phải cậu sắp nhớ lại rồi không? Cậu vẫn còn nhớ đến thói quen ăn uống của tớ. Cảm động chết mất.
Trong tiềm thức, cô vẫn luôn nhớ đến thói quen của những người xung quanh. Chỉ là đến những tình huống cố định, cô mới có thể bật ra hành động. Hạ Phi Phi không gấp, cô ấy vui vẻ một hồi thì ngồi lại về vị trí cũ. Cô ấy biết, nếu quá thúc ép sẽ dễ khiến Vân Thường Hi đau đầu.
Sau khi ăn uống xong, Vân Thường Hi lại dẫn Hạ Phi Phi lên phòng. Chỉ vừa mới tiếp xúc vài tiếng đồng hồ, cô đã có cảm giác hai người đã quen nhau từ lâu, mặc dù sự thật đúng là như vậy. Hạ Phi Phi nói chuyện với cô rất hợp, từ tính cách đến sở thích, phải nói là “tâm linh tương thông”.
– Cục cưng, khi nãy tớ có mua cho cậu vài bộ váy mới, cậu thử xem xem có thích không?
– Thích, tớ thích lắm! Khi nào chúng ta đi mua sắm đi, tớ cũng sẽ tặng lại cậu.
– Đừng khách sáo như vậy. Hạ Phi Phi này vẫn có thể tiêu tiền cho cậu.
Vân Thường Hi nói chuyện một hồi, lại kể đến việc hôm nay mình đi chơi cùng với Lập Khang Dụ và Quang Châu Tự. Cô có chút thắc mắc, không biết mối quan hệ thật sự giữa ba người là gì, cô chỉ cảm thấy giữa Lập Khang Dụ và Quang Châu Tự hình như có mâu thuẫn gì đó. Hạ Phi Phi rất vui lòng mà giải thích giúp cô.
– Đơn giản thôi, Quang Châu Tự thích cậu, cậu lại thích Lập Khang Dụ. Cho nên Quang Châu Tự mới ghét Lập Khang Dụ như vậy.
Cô vẫn còn thắc mắc:
– Vậy… chú ấy có thích tớ không? Tại sao tớ thích chú ấy như vậy mà đến giờ, đến giờ… vẫn chưa ở bên nhau?
Hạ Phi Phi đột nhiên lại ngập ngừng. Cô không biết nên trả lời thế nào để Vân Thường Hi hiểu.
– À thì… Chú ấy nói với cậu thế nào?
– Chú ấy nói rất thích tớ.
– Cái tên này!
Vân Thường Hi nghe thấy cô nhỏ giọng mắng mỏ nhưng không nghe rõ là cái gì, bèn cúi sát người lại gần cô, hỏi:
– Cậu nói gì cơ?
Hạ Phi Phi lùi xa ra một chút, vẫy tay nói với cô:
– Không có gì. À, tớ nhớ ra mình có chút việc, đợi lần sau tớ sẽ trả lời cậu nhé.
Nói rồi, Hạ Phi Phi nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi, chỉ để lại một Vân Thường Hi đang ngơ ngác ngồi trên giường. Hạ Phi Phi hừng hực khí thế đi xuống lầu, định tìm Lập Khang Dụ hỏi cho ra chuyện. Mà cái người khiến cô ấy tức giận, bây giờ lại đang ngồi ăn cơm cùng với mấy người khác ở căn nhà sau vườn.
Lập Khang Dụ một tay cầm đũa, một tay cầm điện thoại. Anh đang ngắm bức ảnh mà cô chụp lúc chiều, trong lòng vui vẻ không thôi. Tống Bái liếc mắt nhìn sang, liền lên tiếng trêu chọc:
– Dạo này người ta có tình yêu rồi, tính nết thay đổi hẳn. Còn cười một mình nữa chứ.
Mấy người khác nghe vậy cũng cười theo. Lập Khang Dụ không để tâm, chỉ chăm chú nhìn màn hình. Lúc ảnh đặt đũa xuống bàn, mấy người còn lại theo thói quen lập tức co rúm người. Tống Bái cũng nhanh chóng né sang một bên. Nhưng Lập Khang Dụ từ nãy giờ vẫn không ngẩng đầu lên, anh đưa tay quẹt quẹt vài cái, sau đó đặt bức ảnh kia làm màn hình khóa lẫn màn hình chính.
Chưa kịp để anh hài lòng, Hạ Phi Phi đã mở cửa xông vào:
– Chú Lập! Chú mau ra đây đi.
Tống Bái nhìn người ở cửa, sau đó hỏi anh:
– Đây là bạn thân của cô chủ có phải không?
Lập Khang Dụ nhíu mày nhìn cô, đứng dậy đi về phía cửa.
– Có chuyện gì?
Lúc anh nói, giọng có hơi gằn xuống khiến Hạ Phi Phi có chút chột dạ. Nhưng cô vẫn cố giữ vững tư thế hiên ngang của mình, hất cằm nói với anh:
– Chú nói chuyện với tôi một chút đi.
Sợ Lập Khang Dụ không đồng ý, cô liền bồi thêm một câu:
– Là chuyện liên quan đến Thường Hi.
Gần như ngay lập tức, tia thù địch trong mắt anh biến mất. Lập Khang Dụ cất điện thoại vào túi, sau đó theo Hạ Phi Phi đi ra chỗ vắng nói chuyện.