Theo đúng lịch trình Vân Chính Toàn sẽ đi gặp mặt chủ tịch thành phố bên cạnh, bàn luận một số dự án quy hoạch vẫn còn bỏ ngỏ. Tống Bái và Lập Khang Dụ cùng mấy người vệ sĩ nữa đi cùng với ông. Hai ngày vừa rồi Lập Khang Dụ cố tình tránh gặp mặt Vân Thường Hi, mặc cho cô cứ rảnh rỗi là lại đến tìm. Cũng không hẳn anh cố tình, chỉ là việc đi theo bảo vệ Vân Chính Toàn tốn không ít thời gian, vừa hay lại giúp anh quên đi cái phản ứng không nên có vào mấy ngày trước với cô gái nhỏ mới đủ tuổi kết hôn kia.
Lúc Vân Chính Toàn vào họp, anh là đội trưởng bố trí lực lượng bảo vệ an toàn cho ông, bản thân không hề lơ là mà đứng ngay sát cạnh, thân thể cao lớn lại cường tráng trông hệt như một pho tượng đồng đúc nguyên khối làm cho cô thư kí phía đối diện không ngừng nhìn lén rồi lại chỉnh sửa lại trang phục của mình. Nhưng Lập Khang Dụ tuyệt nhiên không để ý đến, ánh mắt vẫn nhìn thẳng chính trực, tinh thần tập trung cao độ. Đợi đến khi cuộc họp tạm dừng để nghỉ ngơi, anh mới đưa ông về khách sạn gần đó, giao ca cho Tống Bái rồi mới đi nghỉ trưa.
Anh chỉ ăn qua loa rồi bắt xe đi tới chùa Miêu Tự. Khung cảnh ở đây khá tĩnh lặng, phía trước bậc thềm đi vào chùa còn có một cây bồ đề hơn trăm tuổi, lá rụng đầy cả đường đi. Xa xa có thể nghe rõ tiếng quét xào xạc, làm người ta cảm thấy an yên hơn hẳn. Lập Khang Dụ không có thời gian dạo quanh chùa để ngắm cảnh, anh nhanh chóng tìm người hỏi chỗ xin vòng tay bình an. Anh đứng trước mặt vị sư đứng tuổi, bộ dạng hiền lành, thành khẩn đưa tay xin một chiếc. Ông cười lên trông rất phúc hậu, đặt vào bàn tay thô ráp của anh chiếc vòng nhỏ màu đỏ, ôn tồn nói:
– Mong cho thí chủ ngàn điều bình an, vạn sự như ý.
– Cảm ơn thầy.
Lập Khang Dụ gật đầu mỉm cười, đáy mắt dịu dàng như nước. Sau khi rời chùa, anh từ từ đi xuống bậc thang, nhìn sợi chỉ đỏ nằm trong tay, trong đầu chợt nghĩ tới hình bóng của Vân Thường Hi. Cô đang cười rất tươi, còn nhỏ giọng gọi một tiếng chú ngọt ngào. Anh bất giác mỉm cười, nụ cười nhẹ thoáng qua theo gió, rất nhanh không còn nhìn thấy nữa.
– Tôi cũng mong là thế. Mong cho cháu cả đời bình an.
Tình cảm của Lập Khang Dụ đối với “cô cháu gái nhỏ” này khó có thể gọi tên. Anh cũng không biết đó là do ở lâu thành quen hay là thực sự rung động, hoặc có lẽ anh đang nhầm lẫn giữa tình thân và tình yêu. Lập Khang Dụ không biết, lại càng không muốn suy nghĩ nhiều về nó. Trước giờ anh rất ít tiếp xúc với phụ nữ, hầu như không biết ý nghĩa sâu xa trong lời nói hay hành động của họ. Cho nên đối với phương diện tình cảm, anh chỉ là một kẻ to xác rẻ tiền, hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào. Việc được trui rèn trong môi trường kỉ cương khiến khả năng kiềm chế của anh rất tốt, chỉ cần mọi việc tiến triển khác thường, anh sẽ ngay lập tức dùng lí trí đưa nó trở về vòng kiểm soát. Duy chỉ có việc thân thể phản ứng với Vân Thường Hi là không. Nhưng chí ít Lập Khang Dụ có thể tạo ra một biển cấm, xem đó là khu vực báo động mà tránh xa.
Lịch trình của Vân Chính Toàn kéo dài hơn dự tính, phải ở lại thêm nửa ngày. Vân Thường Hi đợi anh từ sớm nhưng vẫn chưa thấy mặt, ủ rũ lên xe đi học. Cô cực kì nhớ anh nhưng lại không dám gọi điện. Mà nếu có gọi thì Lập Khang Dụ cũng không nhấc máy. Bình thường anh rất ít khi dùng điện thoại, chỉ dùng bộ đàm để liên lạc với những người trong đội vệ sĩ, còn điện thoại thì tắt nguồn để trong túi quần. Cho nên bất kể tin tức gì mà cư dân mạng quan tâm, về bê bối của minh tinh hay trào lưu đang nổi gì đó anh hoàn toàn không biết. Lập Khang Dụ chính xác là một ông già! Nhưng mà bây giờ người già cũng đã sắp đuổi kịp công nghệ rồi, hình như chỉ có anh bị bỏ lại mà thôi.
Lúc Vân Chính Toàn về lại biệt thự nhà họ Vân cũng đã quá giờ ăn trưa. Mỹ Tuyết Lệ vừa đi gặp mặt bạn bè về, ở bên cạnh tán gẫu với ông vài câu rồi cùng chồng lên lầu nghỉ ngơi. Chiều nay Vân Thường Hi không có tiết nên vừa tan học lớp buổi sáng cô đã phi ngay về nhà. Quả nhiên là đã gặp được người muốn gặp.
Lập Khang Dụ vừa cởi áo khoác ngoài đã nghe thấy tiếng gõ cửa, giờ này đến tìm người chỉ có thể là Vân Thường Hi mà thôi. Anh đột nhiên nhớ ra gì đó, đưa tay sờ vào túi quần. May mà vẫn còn ở đây chứ chưa rơi mất. Mấy ngày nay lúc đi tắm anh đều sẽ lấy chiếc vòng bình an ra, đặt vào chiếc quần mà ngày hôm sau sẽ mặc, nâng niu nó như thể báu vật. Dù sao cũng là đồ mà cô chủ muốn có, anh không thể không giữ cẩn thận. Lập Khang Dụ tự nhủ như thế.
Vân Thường Hi nhìn thấy anh, miệng cười toe toét, vui như mở hội. Cô đưa đôi mắt sáng nhìn anh chằm chằm, cất tiếng hỏi:
– Chú có nhớ em không? Em nhớ chú chết mất.
Cô vẫn thẳng thắn như vậy, không hề kiêng dè gì mà thổ lộ với anh. Lập Khang Dụ xem như quen rồi, lục trong túi ra một chiếc vòng nhỏ, đưa cho cô rồi nói:
– Vòng bình an.
Vân Thường Hi nhìn chiếc vòng lọt thỏm trong bàn tay to lớn, thô ráp của anh, chợt nhớ ra mấy ngày trước vừa hỏi anh chỗ xin vòng tay. Cô định sẽ tự đi xin, sau đó đi thăm bệnh luôn nhưng Lập Khang Dụ bảo anh sẽ xin giúp nên cô mới chờ. Không ngờ anh lại về muộn quá, người bạn kia đã xuất viện rồi. Thấy cô ngẩn người chưa chịu nhận vòng bình an, anh mới lên tiếng:
– Không phải gặp xui xẻo nên muốn nhờ xin vòng bình an à? Giờ hết xui rồi hả?
Anh vẫn chìa tay về phía cô như cũ, đôi mắt sắc bén nhìn xuống đỉnh đầu cô.
– Chú xin được ở đâu vậy?
Lập Khang Dụ vẫn dùng giọng điệu nhàn nhạt đáp lại, như thể đây chỉ là chuyện nhỏ không tốn công sức:
– Chùa Miêu Tự của thành phố bên cạnh.
Vân Thường Hi thoáng cảm động. Anh tưởng cô muốn xin nên tranh thủ lúc đi công tác cùng Vân Chính Toàn đã bớt chút thời gian đi xin giúp. Cô còn nghĩ vòng bình an này được xin ở một ngôi chùa nào đó gần đây, hóa ra lại xa xôi như vậy. Chỉ nghĩ đến đây thôi cũng đủ làm tim cô mềm nhũn. Cô nhận lấy, sau đó quyết định không tặng cho bạn nữa mà giữ làm của riêng. Đây cũng xem như là quà anh tặng cô, làm sao có thể để người khác lấy.
Lập Khang Dụ rút tay về, đút vào túi quần rồi thản nhiên nói:
– Gặp rắc rối thì nói với ba mẹ một tiếng, họ sẽ giúp cháu. Đừng bận tâm nhiều.
Cô nhìn anh, trong mắt dâng lên chút cảm xúc khó nói. Con người này rõ ràng rất lo lắng cho cô, vậy mà luôn cứng miệng. Vân Thường Hi cũng không nỡ nói ra sự thật cho nên chỉ dạ nhẹ một tiếng, sau đó nói qua chuyện khác.
– Chú đã ăn cơm chưa?
– Ăn rồi.
– Vậy chiều nay chú rảnh không? Em không có tiết, muốn rủ chú cùng đi dạo.
Lập Khang Dụ không lòng vòng mà từ chối luôn, bảo:
– Chiều nay có hẹn.
– Ồ, vậy thôi. Em về nhé! Chú nghỉ ngơi đi.
– Ừ.
Vân Thường Hi hơi thất vọng, vốn tưởng anh vừa đi xa về chưa xếp lịch hẹn nên mới cố tình đặt chỗ trước, ai ngờ đã có người nhanh chân hơn cô. Và người đó không ai khác là Mai Tiểu Phương. Lúc ngồi ở phòng chờ máy bay, Lập Khang Dụ nhận được một cuộc điện thoại.
– Khang Dụ, là em. Không biết chiều nay anh có rảnh không? Có thể cùng em đi mua sắm chút đồ dùng trong nhà được không? Em cũng mới về lại, chưa quen đường xá lắm.
Lập Khang Dụ nhìn ra ngoài trời, chậm rãi đáp:
– Mấy giờ?
Mai Tiểu Phương thấy anh đồng ý thì mặt mày rạng rỡ, cười tươi như hoa nhìn lên đồng hồ treo tường, đáp:
– Tầm 4 giờ được không ạ?
– Ờ, cứ vậy đi.
Nói chuyện với phụ nữ, đầu óc anh rất đơn giản, chỉ nghĩ là cô không quen đường thật, muốn có người đi chung chỉ dẫn, giống như cái bản đồ di động vậy thôi. Vân Thường Hi định hỏi anh đi cùng ai nhưng lại thôi, quay lưng đi vào nhà lớn.