Bên tai Thân Đồ Xuyên trong nháy mắt biến hồng, hắn nhắm mắt lại, không nghĩ bởi vì nhìn không thấy lại trở thành đánh bậy đánh bạ hôn lên chân cô. Công chúa sẽ không cho rằng hắn là cố ý đi?
Quý Thính cũng vốn cho rằng như vậy, nhưng suy nghĩ lại, thiên hạ làm gì mà có mưa hồng, Thân Đồ Xuyên sao lại tự nhiên mà OOC, chỉ sợ chạm vào mình lần này, hắn so với mình còn hối hận hơn cả trăm ngàn lần.
“Điện hạ?” Đang lúc Quý Thính đang suy nghĩ này kia, nha hoàn liền tiến lên một bước.
Quý Thính nhanh nhanh ngăn cô ta lại: “Ngươi đừng lộn xộn! Không cho phép đi lên phía trước!”
“Điện hạ làm sao vậy? Không được thoải mái?” Nha hoàn vẻ mặt lo lắng nhìn cô.
Quý Thính khóe miệng bĩu ra một chút: “Ta, ta không có việc gì, ngươi để xiêm y ở đó rồi đi trở về chỗ của ngươi đi, bổn cung còn phải ngâm mình một chốc nữa.”
“Như vậy sao được, điện hạ chẳng phải là đi đến bên này mới có xiêm y mặc hay sao? Nô tỳ ở chỗ này phục vụ ngài đi, ban đêm trời lạnh, điện hạ đừng ham chơi, cẩn thận thân thể.” Ánh trăng chiếu loang loáng trên mặt nước, che khuất thân ảnh Thân Đồ Xuyên, nha hoàn tuy cảm thấy hồ nước giống như có chút khác biệt với lúc trước nhưng xa như vậy cũng không nhìn ra được gì.
Quý Thính hít sâu một hơi: “Không cần, ngươi trở về đi, hiện tại đi ngay đi.” Vừa dứt lời, trong nước nổi lên mấy cái bọt bong bóng.
Quý Thính: “……”
“Điện hạ, trong nước có cái gì sao? Thế nhưng sẽ nổi bong bóng!” Nha hoàn ngạc nhiên, tuy rằng bởi vì ánh trăng không nhìn thấy rõ trong nước, nhưng bong bóng nổi lên mặt nước vẫn có thể nhìn đến.
Quý Thính nuốt nước miếng: “Bổn cung đánh rắm.”
Thân Đồ Xuyên: “……”
“Nguyên lai là như thế này.” Nha hoàn bừng tỉnh.
Biết Thân Đồ Xuyên sắp kiên trì không được, Quý Thính vừa ấn ấn vai hắn xuống để tránh hắn đột nhiên đứng lên, vừa nhăn mặt lại: “Ngươi đi ra ngoài đi, đừng làm bổn cung nói lần thứ hai.”
“Tuân lệnh……” Nha hoàn tuy rằng ngày thường được dung túng nhiều nhưng khi Quý Thính xụ mặt vẫn phải nghe lời, bởi vậy cho dù trong lòng có ngàn vạn nghi hoặc nhưng vẫn hành lễ, để xiêm y lên trên tảng đá rồi quay đầu rời đi.
Nha hoàn vừa đi, Quý Thính nhanh nhanh đỡ cánh tay Thân Đồ Xuyên nâng hắn lên, nhịn trong nước đã lâu, Thân Đồ Xuyên đột nhiên ngồi dậy, nước tung tóe bắn đầy một thân Quý Thính.
Quý Thính bị bọt nước bắn vào mắt thì nhắm lại một chút, khi mở ra liền thấy ánh mắt Thân Đồ Xuyên đang nhìn mình, cô khụ một tiếng súc vào trong nước, che dấu thân mình để cảm thấy không quá quẫn bách: “Mấy nha hoàn trong viện của bổn cung đều không phải dễ đối phó, nếu bọn họ biết chúng ta như vậy khẳng định sẽ làm ầm ĩ lên.”
“Thảo dân minh bạch.” Thân Đồ Xuyên chưa bao giờ nghĩ tới chính mình một ngày kia sẽ trở thành hậu viện của bất kỳ nữ nhân nào, bởi vậy khi đại công chúa bảo trì khoảng cách, hắn còn cầu không được, nhưng không biết vì sao hiện giờ nghe cô đề đến những nam nhân kia, trong lòng hắn lại ngăn không được bực bội.
Rũ mắt xuống không muốn nhìn Quý Thính, nhưng khi cúi đầu Thân Đồ Xuyên lại thấy làn nước vờn quanh đôi chân trắng nõn.
Hầu kết giật giật, Thân Đồ Xuyên bức mình quay mặt đi.
Quý Thính thấy hắn không giống trước kia đối với cô cứ mang theo địch ý, có chút tò mò không biết mấy ngày qua hắn tới phủ công chúa đã trải qua cái gì, nhưng hiện tại hiển nhiên không phải là thời điểm thích hợp nói chuyện này, bởi vậy Quý Thính xa cách cười cười, không nói gì nữa.
Thân Đồ Xuyên nào không hiểu chuyện, hắn lập tức đi ra khỏi hồ, nghĩ nghĩ, lại quỳ xuống bên cạnh hồ nước, hướng tới Quý Thính mà nâng đại lễ: “Việc hôm nay thỉnh đại công chúa điện hạ thứ lỗi.”
“Thôi, ngươi cũng không phải cố ý, trở về đổi xiêm y đi, cẩn thận cảm lạnh.” Quý Thính rộng lượng.
Thân Đồ Xuyên lại không giống như cô tưởng sẽ đứng dậy, Quý Thính nghi hoặc: “Ngươi còn có gì muốn nói?”
“…… Thảo dân còn muốn xin lỗi điện hạ, trước đây nếu không phải công chúa điện hạ giúp đỡ quá nhiều, chỉ sợ thảo dân ở Phong Nguyệt Lâu đã bị đạp xuống bùn không còn trong sạch, nhưng thảo dân lại không biết lòng tốt của điện hạ lại còn mở miệng trào phúng, thỉnh điện hạ giáng tội.”
Thân Đồ Xuyên dứt lời, trịnh trọng hướng tới Quý Thính mà cúi người quỳ lạy.
… Rớt vào nước có một chút mà suy nghĩ được như vậy sao, không phải là có người đánh vào đầu hắn đi? Quý Thính nghĩ đến đầu tiên là Mục Dữ Chi, cười cười mở miệng: “Quan hệ chúng ta đồn đãi vớ vẩn đã nhiều năm như vậy, ngươi không tin bổn cung cũng là có lý do, không có tội gì, đứng lên đi.”
Một trận gió thổi qua, cô yên lặng rụt rụt vào sâu trong nước, nhưng nước hồ đã lâu như vậy cũng không còn ấm gì mấy, càng lúc càng lạnh, chỉ còn chờ Thân Đồ Xuyên đi rồi cô sẽ thêm mấy tảng đá làm ấm thân mình trước rồi lại nói tiếp.
Nhưng Thân Đồ Xuyên không chỉ không đi, lại hướng tới cô quỳ lạy thêm một lần: “Thảo dân còn muốn đa tạ điện hạ có ân cứu mạng với gia phụ gia mẫu, nếu không có điện hạ có lẽ cha mẹ thảo dân đã không còn, mà thảo dân cũng đi theo bọn họ, đa tạ điện hạ cứu cả gia đình Thân Đồ này.”
“Không có việc gì không có việc gì, Thừa tướng trung quân ái quốc, cứu ông ấy cũng là chuyện bổn cung nên làm, Thân Đồ công tử không cần để ở trong lòng.” Bởi vì lạnh, Quý Thính nói chuyện đến càng nhanh, xem Thân Đồ Xuyên ướt dầm dề lại như không có việc gì, cô không khỏi có chút nghi hoặc.
Hắn không lạnh sao? Hàm răng cô đánh lập cập không ngừng.
Thân Đồ Xuyên còn muốn nói gì nữa, Quý Thính vội vàng ngắt lời hắn: “Thân Đồ công tử có chuyện có thể ngày khác nói tiếp không? Ngươi xem hoàn cảnh này của ta cũng không thích hợp đúng không?” Nói xong, cô liền hắt xì một cái.
Ai, đây là muốn bị cảm nha.
Thân Đồ Xuyên sửng sốt một chút, lúc này mới ý thức được chính mình lỗ mãng, trên mặt nhanh chóng dâng lên một tầng hồng nhạt, hắn liếc nhanh Quý Thính một cái, lại nhanh chóng dời ánh mắt đi: “… Vậy thảo dân cáo lui trước.”
“Ngươi giúp bổn cung thêm vào mấy tảng đá đi, cặp gắp than ở bên cạnh lu.” Quý Thính lạnh đến mức không muốn ra ngoài.
“…Được.”
Thân Đồ Xuyên cụp mi rũ mắt giúp cô đêm đá, liên tục hỏi “điện hạ cảm thấy được chưa” cho đến khi Quý Thính gật đầu, lúc này hắn mới buông đồ gắp than xuống, bộ dáng giống như người làm chuyên nghiệp trong nhà tắm hơi.
Hắn vừa đi, Quý Thính lập tức nhẹ nhàng thở ra, nhìn đến chỗ để quần áo, quyết định trước đem quần áo lại đây rồi mới tiếp tục tắm. Nghĩ như thế, cô liền đứng dậy bò lên trên cạnh hồ, kết quả còn chưa nhích người, phía sau liền truyền đến một tiếng rơi trên đất, Quý Thính theo bản năng quay đầu lại, một lần nữa đối diện với đôi mắt Thân Đồ Xuyên.
Quý Thính: “……”
Thân Đồ Xuyên: “……”
“…… Ngươi quay trở về làm gì?” Quý Thính hữu khí vô lực vừa hỏi vừa lại chui vào trong nước, cảm xúc hoảng sợ cùng quẫn bách cũng không còn dậy nổi.
Không phải cô đã tập mãi thành thói quen, thật sự đêm nay có quá nhiều biến hóa.
Thân Đồ Xuyên cũng không nghĩ tới là chỉ trong nháy mắt cô đã bò lên trên thành hồ, lập tức quay mặt đi, cứng đờ giải thích: “Thảo dân đột nhiên nhớ tới quần áo điện hạ bị nha hoàn đặt ở xa, sợ điện hạ cảm lạnh cho nên quay trở lại đem đến bên cạnh điện hạ, không nghĩ tới…”
Không nghĩ tới vẫn là mạo phạm.
Quý Thính buông tiếng thở dài: “Ta đúng là muốn đi lấy xiêm y, nếu ngươi lại đây, vậy giúp ta lấy đi.”
Thân Đồ Xuyên nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, hắn vốn tưởng rằng công chúa sẽ chế nhạo hắn, hoặc là nhận định hắn là cố ý mạo phạm, không nghĩ tới công chúa chỉ kêu hắn đi lấy xiêm y.
Đi thẳng đến chỗ xiêm y, duỗi tay ra lấy quần áo xa hoa cầm trên tay, Thân Đồ Xuyên bất chợt ngửi được một mùi hương nhàn nhạt, hương vị tựa hồ có chút quen thuộc, giống như đã từng ngửi qua trước đây.
Thân Đồ Xuyên không nghĩ nhiều hơn, cầm xiêm y liền xoay người đi đến ao bên, đôi mắt trước sau dừng ở địa phương khác không nhìn đến Quý Thính, đôi tay cầm xiêm y giơ lên trước hồ: “Điện hạ đừng ở đây nữa, trở về nghỉ đi.”
“Được, ta đã biết.”
Cô vừa dứt lời, Thân Đồ Xuyên liền nghe được tiếng nước sột sột soạt soạt, tiếp theo cảm giác được xiêm y căng thẳng, hắn buông tay ra để Quý Thính cầm lấy quần áo đi.
Quý Thính liếc hắn một cái, vô tâm tình tắm tiếp, bằng không còn không biết sẽ bị nhìn bao nhiêu lần nữa, vẻ mặt bất đắc dĩ đi ra khỏi nước, cả người run rẩy, quần áo cô trực tiếp khoác lên trên người, một kiện váy áo quý giá thành như áo ngủ nhăn dúm dó bọc lấy người Quý Thính.
Miễn cường cài đai lưng lại, nhìn thấy Thân Đồ Xuyên vẫn xoắn cổ nhìn về nơi khác, Quý Thính tốt bụng mở miệng: “Xong rồi.”
Thân Đồ Xuyên lúc này mới dám nhìn về phía cô, chỉ là lúc thấy Quý Thính quần áo bất chỉnh đứng trước mặt mình, trong lòng hắn đột nhiên bốc lên một ngọn lửa kỳ quái, Thân Đồ Xuyên vội vàng cúi đầu không dám nhìn tiếp.
Quý Thính liếc hắn một cái, đang chuẩn bị rời đi chợt nghe được bên ngoài truyền đến thanh âm không vui của Phù Vân: “Điện hạ nàng một người ở bên trong làm gì? Vì sao không để cho nha hoàn hầu hạ?”
Quý Thính không nghĩ tới Phù Vân sẽ tới, kinh ngạc một giây, theo bản năng động một cái nhưng lại trợt đi, Thân Đồ Xuyên rùng mình vội duỗi tay ôm lấy eo cô, nhưng bởi vì quán tính lại theo cô rơi vào trong nước.
“Điện hạ!” Tiếng nước thật lớn vang lên, vốn dĩ ở bên ngoài không tính toán tiến vào Phù Vân chấn kinh, hốt hoảng vọt vào, nhìn thấy được Thân Đồ Xuyên, trong nháy mắt Phù Vân phát ngốc lên.
Vừa rơi vào trong nước, trong nháy mắt Quý Thính chỉ cảm thấy eo đụng vào tảng đá muốn gãy, hơn nữa Thân Đồ Xuyên đè ở trên làm cô có loại lục phủ ngũ tạng đều bị dần ra đến bầm dập.
Nước nhanh chóng tràn ngập mũi miệng, tuy là Thân Đồ Xuyên nhanh chóng bế lên, Quý Thính vẫn bị sặc nước, ho đến kinh thiên động địa, cả người đều đau đớn.
Phù Vân ngốc xong cuối cùng vọt đến, thấy tư thế của hai người thì cả giận: “Thân Đồ Xuyên! Ngươi làm gì với điện hạ?”
“Ngươi không tới, điện hạ sẽ không bị như thế, còn không mau đi kêu đại phu.” Thân Đồ Xuyên lạnh lùng nhìn về phía hắn.
Phù Vân tức giận đến muốn liều mạng với hắn, nhưng nhìn đến Quý Thính khụ đến hoa lê dính hạt mưa, hắn oán hận mà xoay người chạy.
Quý Thính muốn kêu hắn trở về nhưng bởi vì còn ho khan dữ dội, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rời đi. Chờ đến bóng dáng Phù Vân biến mất, Quý Thính tuyệt vọng nhắm mắt lại, đầu nghiêng sang một bên hôn mê bất tỉnh, cảm thấy đời này xem ra sẽ không nói rõ được.
Sau đó chuyện gì Quý Thính cũng không biết, chỉ thấy khi mình tỉnh lại, trên người đã thay đổi quần áo khô ráo mềm mại, nằm trên giường lớn của mình. Quý Thính quay đầu sang bên cạnh, thấy được ở bàn có Phù Vân và Mục Dữ Chi đang ngồi, còn có một ông già cô không quen biết.
“Các người như thế nào lại ở chỗ này?” Quý Thính ách giọng mở miệng, vừa nói ra mới phát hiện giọng có chút đau.
Đoàn người nhìn thấy cô đã tỉnh, lập tức đều vây quanh lại. Phù Vân vội vàng vọt tới mép giường, bắt lấy tay cô nước mắt lưng tròng: “Điện hạ, cuối cùng nàng cũng tỉnh.”
Quý Thính trầm mặc một hồi, mới chậm rãi hỏi: “Ta…… Làm sao vậy?”
“Nàng tối hôm qua bị sặc nước nhiều quá nên ngất xỉu, ban đêm lại bắt đầu nóng lên, hiện giờ mới giảm nhiệt được một chút, nàng không có việc gì thì tốt rồi, điện hạ.” Phù Vân với nói vừa lau mắt.
Quý Thính nhìn hắn đôi mắt đỏ quạch, hiển nhiên đã khóc vài lần, cô không khỏi có chút đau lòng, đang định nói cái gì thì nghe được ông già bên cạnh nói: “Nếu tiểu thiếu gia không có việc gì có thể để lão phu bắt mạch cho điện hạ trước được không?”
“Được được…… Thái y, mời.” Phù Vân vội vàng lui qua một bên.
Trong phòng nháy mắt an tĩnh lại, Quý Thính trong lúc đang được bắt mạch thì liếc Mục Dữ Chi một cái, nhìn thấy khóe miệng hắn ẩn ẩn nụ cười, cô chột dạ quay mặt đi.
Bắt mạch xong, ông già nhẹ nhàng thở ra, hành lễ với Quý Thính: “Điện hạ đã không có việc gì, chỉ cần điều dưỡng mấy ngày là có thể khôi phục lại.”
“Đa tạ thái y.” Quý Thính nhẹ giọng nói.
“Điện hạ khách khí.”
Mục Dữ Chi cung kính với ông già: “Đại nhân ở đây một đêm vất vả, Dữ Chi cung tiễn đại nhân.”
Vừa nói chuyện, hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Mục Dữ Chi vừa đi, Quý Thính lập tức tỉnh táo lên, gọi Phù Vân đến: “Chử Yến đâu?”
“A…… Hắn a, ngày hôm qua ở đây với nàng, đã trở về nghỉ ngơi.” Phù Vân ánh mắt né tránh một chút, mặt không đổi sắc nói.
Quý Thính không chú ý tới biến hóa của hắn, nghe vậy đang muốn hỏi cái gì, lại nghe được Phù Vân không cao hứng hỏi: “Điện hạ, vì sao hôm qua nàng lại tắm uyên ương với Thân Đồ Xuyên? Không phải nàng đã nói rõ không có bất luận cảm tình gì với hắn hay sao?”
“……” Hắn tới hắn tới, hắn mang theo chất vấn tới.
Quý Thính có chút quẫn bách liếc hắn một cái, sau một lát cô điều chỉnh tốt cảm xúc, vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía hắn: “Cái gì tắm uyên ương?”
“…… Còn có thể cái gì tắm uyên ương, hôm qua ta chính là tận mắt nhìn thấy, điện hạ không cần nói dối, ta nói cho nàng biết, chuyện này không chỉ có ta, toàn bộ phủ công chúa đều đã biết.” Phù Vân tức giận nhìn cô, nhưng ngại hiện tại thân thể công chúa không tốt, lại không dám thật sự phát giận.
Quý Thính chớp chớp mắt, vô tội mở miệng: “Ngươi đang nói cái gì? Ta thật sự không biết, ta hôm qua không phải ở ngâm mình ở hồ nước nóng của ngươi làm hay sao? Như thế nào lại có chuyện tắm uyên ương?”
“Nàng không nhớ rõ?” Phù Vân sửng sốt, “Ngày hôm qua tắm rửa cùng Thân Đồ Xuyên, nàng không nhớ rõ?”
… Như thế nào lại trở thành cùng nhau tắm rửa? Nếu không phải vì giả vờ mất trí nhớ lẩn tránh phiền toái, cô thật sự muốn nhảy lên đá cho thằng nhóc này một cái.
Quý Thính gật đầu: “Không nhớ rõ.”
“Điện hạ nàng mất trí nhớ?” Phù Vân sắc mặt biến đổi, lập tức đứng lên.
Quý Thính lập tức giả đau đầu: “Không biết, cái gì mà mất trí nhớ…… Ta hiện tại không thể hồi tưởng, cứ mỗi lần suy nghĩ đến chuyện hôm qua lại bị đau đầu.”
“Vậy vậy vậy nàng đừng nghĩ nữa, ngàn vạn đừng để đau đầu, nếu không ta đi gọi thái y trở lại.” Phù Vân vẻ mặt hốt hoảng.
Quý Thính sâu kín buông tiếng thở dài, vừa muốn cự tuyệt, liền nghe được thanh âm Mục Dữ Chi truyền đến: “Kêu thái y trở về làm gì?”
Quý Thính theo bản năng nắm khẩn lấy váy áo.
“Điện hạ nàng mất trí nhớ, mọi chuyện hôm qua đều đã quên, giờ nghĩ đến lại đau đầu, ta nghĩ gọi thái y trở lại chữa bệnh cho nàng.” Phù Vân nôn nóng nhìn về phía Mục Dữ Chi, đa số thời điểm là Quý Thính không đáng tin cậy, hắn theo bản năng vẫn nghe theo lời Mục Dữ Chi.
Mục Dữ Chi đi lên trước cười như không cười liếc Quý Thính một cái, quay đầu nói với Phù Vân: “Nếu là mất trí nhớ, vậy có nghĩa là chuyện nàng không muốn nhớ kỹ, hà tất phải lao lực làm nàng nhớ đến làm gì?”
“Nói cũng đúng.” Phù Vân cảm thấy có nơi nào đó không đúng lắm, nhưng cũng không nghĩ ra được.
“Điện hạ hôn mê một đêm, chắc chắn đã đói bụng, ngươi đi phòng bếp kêu người làm vài món đồ ăn thanh đạm bổ dưỡng đem đến cho điện hạ.” Mục Dữ Chi bất động thanh sắc cắt ngang suy nghĩ của Phù Vân.
Phù Vân gật gật đầu đi ra ngoài, đi ra thật xa mới nghĩ ra chỗ nào không đúng: Mất trí nhớ là bệnh, ngay cả không muốn làm trái ý với điện hạ nhưng cũng phải chữa bệnh chứ?
Đáng tiếc hắn đã đi xa, hơn nữa nhớ đến phải làm đồ ăn cho Quý Thính nên chỉ có thể vứt việc này ra sau đầu. Trên đường đến phòng bếp thấy được Chử Yến và Thân Đồ Xuyên có chút chật vật, hắn biết ngay bọn họ lại đánh một trận. Công chúa hôn mê, hai người này ở đây nháo?
Đánh đi đánh đi, dù sao Thân Đồ Xuyên chỉ trốn không phản kích, Chử Yến đánh cũng có nặng nhẹ, không thấy này hai người đánh nhiều như vậy mà đâu có người nào thật sự bị thương.
Hắn dừng một chút nói với Chử Yến: “Điện hạ đã tỉnh, ngươi đi xem nàng sao?”
“Ta còn bận một chút, ngươi đi đâu?” Chử Yến khốc khốc phóng thích khí lạnh, con mắt mang hình viên đạn dừng trên người Thân Đồ Xuyên.
“Phòng bếp, làm đồ ăn cho điện hạ, cùng nhau đi đi, ta có lời muốn nói với ngươi.” Chuyện điện hạ mất trí nhớ dù sao cũng phải nói một tiếng với Chử Yến, Phù Vân hỏi xong nhìn Thân Đồ Xuyên mặt lạnh, không cao hứng mà hừ một tiếng.
Chử Yến vốn dĩ không muốn đi nhưng thấy biểu tình Phù Vân ngưng trọng liền biết có chuyện quan trọng, vì thế buông một câu với Thân Đồ Xuyên: “Ngươi chờ đó!” Sau đó rời đi với Phù Vân.
Thân Đồ Xuyên vẻ mặt bình tĩnh, nghe vậy cũng không phản ứng gì, chỉ là chờ sau khi bọn họ rời đi, do dự một chút liền hướng về phòng ngủ công chúa.
Phù Vân vừa đi, không khí phòng ngủ tức khắc vi diệu lên, Quý Thính yên lặng rụt rụt vào trong chăn, vừa nhấc đầu lên nhìn thấy Mục Dữ Chi ý vị thâm trường mà cười cười, cô lập tức vẻ mặt thống khổ: “Ta đau đầu……”
“Điện hạ cảm thấy ta giống Phù Vân thật dễ lừa?” Mục Dữ Chi bình tĩnh hỏi.
Quý Thính tức khắc không dám giả vờ tiếp, vẻ mặt ngượng ngùng nhìn hắn: “Ta diễn kém như vậy sao? Bị chàng phát hiện ra.”
“Không phải kỹ thuật diễn kém, chỉ là điện hạ không bị thương đến đầu, như thế nào sẽ đột nhiên mất trí nhớ?” Mục Dữ Chi ngồi vào ghế ở mép giường.
Quý Thính nghiêm trang phản bác: “Chuyện này chàng không hiểu, trên đời này có một loại bệnh gọi là ứng kích chướng ngại, nếu nghiêm trọng sẽ bị mất trí nhớ, không liên quan đến việc có bị thương ở đầu hay không…”
“Điện hạ kiến thức rộng rãi, như vậy sao không nói cho Dữ Chi biết, có người nào đó mạnh miệng bảo đảm sẽ không có liên lụy quá nhiều đến Thân Đồ Xuyên, lại vẫn cùng người tắm uyên ương là như thế nào?”
“……” Mọi người đều là bạn tốt, không có việc gì nói chuyện này làm gì?
“A, hoặc là nói cho Dữ Chi biết, đặc biệt kêu Phù Vân đào ao bên cạnh chỗ Thân Đồ Xuyên ở, chính là đã sớm tính toán tốt?” Mục Dữ Chi cười như không cười.
Quý Thính có điểm chịu không được, nhưng vẫn là căng da đầu giải thích: “Cái kia…… Chuyện Phù Vân đào ao ta thật là không biết, còn nói ta và Thân Đồ Xuyên… Nếu ta nói chúng ta không có quan hệ gì, chàng tin sao?”
“Tự nhiên là tin.”
Quý Thính mới vừa thả lỏng xuống, lại nghe được Mục Dữ Chi vẻ mặt bình tĩnh, mở miệng: “Rốt cuộc cho nha hoàn tránh đi, chính mình quần áo bất chỉnh ngâm trong nước, chuyện này nghe ra tựa như hai người không có quan hệ gì sẽ cùng làm với nhau.”
“……” Mục ca thật ngưu bức, Mục ca thật là thiên tài!
Mục Dữ Chi tựa hồ trào phúng đủ rồi, nhẹ nhàng lấy cây quạt xếp thong thả phe phẩy quạt: “Hiện tại có thể nói cho ta, đêm qua rốt cuộc là chuyện như thế nào sao?”
“…… Nói nói nói, ta nói hết.” Quý Thính khóc không ra nước mắt, đem chuyện ngày hôm qua kể ra hết.
Mục Dữ Chi lẳng lặng nghe xong, sau một lúc lâu cười nhạt: “Thân Đồ Xuyên này, thật ra là người co được dãn được.” Hắn còn tưởng rằng Thân Đồ Xuyên lại ngoan cố thêm mấy ngày, không nghĩ tới nhìn thấy công chúa lại xin lỗi trước.
“Ta và hắn không có quan hệ gì, thật sự, ta sẽ không thích hắn.” Quý Thính vẻ mặt nghiêm túc nhìn Mục Dữ Chi, “Hắn không phải loại người ta thích, sao ta có thể phát sinh chuyện gì với hắn.”
Vừa dứt lời, liền nghe được ở gian ngoài phát ra một tiếng vang nhỏ, Quý Thính nghi hoặc nhìn về phía bên kia: “Thanh âm gì vậy?”