Âu Dương Tiểu Nghệ vừa nhìn thấy Tiêu Yên Vũ liền không chút do dự xoay người, ý định chuồn ra khỏi phòng khách, đây là ví dụ tiêu biểu cho việc thấy tình huống không ổn phải nhanh chóng thoát thân.
Nhưng Tiêu Yên Vũ là ai, đệ nhất tài nữ đế đô, thiên tài tu luyện với tu vi tứ phẩm chiến linh. Nàng chỉ cần bước ra một bước, tựa súc địa thành thốn đã đứng cạnh Âu Dương Tiểu Nghệ, cầm lấy cổ áo đem tiểu la lỵ bắt lại.
– Nha! Yên Vũ tỷ tỷ, thật đúng dịp!
Âu Dương Tiểu Nghệ chớp chớp đôi mắt to, gương mặt hiện lên vẻ ngây thơ, trong sáng đối lập với khuôn mặt lạnh băng của Tiêu Yên Vũ.
Tiêu Yên Vũ tức giận gõ lên đầu tiểu la lỵ một cái:
– Ngươi, nha đầu này! Đôi cánh cứng cáp rồi hả? Lại còn dám học đòi bỏ nhà ra đi? Ngươi biết Âu Dương gia gia lo lắng như thế nào không?
Tiêu Tiểu Long cùng Cơ Thành Tuyết với khuôn mặt đầy ý cười đi tới. Tiêu Tiểu Long hướng Âu Dương Tiểu Nghệ nháy mắt: “Hắc, đều tại tiểu nha đầu này, lão tướng quân tức giận sắp lật trời rồi mà nàng vẫn còn tâm tư ở chỗ này thưởng thức mỹ vị. Nếu như Âu Dương lão tướng quân biết được, không chừng tức hộc máu ra.”
– Tiểu Nghệ, ngoan ngoãn một chút. Lão tướng quân cũng chỉ vì suy nghĩ cho ngươi mà thôi, cho nên hãy trở về đi, người già không nên bị tức giận.
Cơ Thành Tuyết mặc một bộ quần áo màu trắng, ôn hòa nhìn tiểu nha đầu.
Âu Dương Tiểu Nghệ ủy khuất, gãi đầu, nói lầm bầm:
– Có mơ ta mới trở về. Ngày nào ông nội cũng ép học võ, chân tay người ta nhỏ nhắn thế này sao thích hợp múa đao lộng thương a, huống chi người ta khả ái như vậy, ép đi luyện võ chẳng phải quá đáng tiếc.
Vừa nghe thấy những lời này, Tiêu Yên Vũ liền cười thầm. Từ hồi còn nhỏ, quan hệ của nàng và tiểu nha đầu vô cùng tốt cho nên tính tình của Tiểu Nghệ như thế nào thì nàng cũng đã quá hiểu.
– Thanh Phong đế quốc dùng võ trị quốc, ông nội của ngươi, Âu Dương lão tướng quân là một vũ phu đi theo bệ hạ chinh chiến tứ phương, tự nhiên sẽ coi trọng võ học và cũng hy vọng đời sau của mình có thể truyền thừa tinh túy võ công của ngài. Ngươi biết có bao nhiêu người ở Thanh Phong đế quốc muốn bái làm môn hạ lão tướng quân còn không được ư? Cũng chỉ có ngươi, tiểu nha đầu này, thân ở trong phúc mà không biết hưởng.
Âu Dương Tiểu Nghệ vẫn cảm thấy thật ủy khuất, biết cái ma cà bông, nghiêng đầu qua một bên thở phì phò, kiêu ngạo đứng dậy.
Nhất thời Cơ Thành Tuyết cùng Tiếu Tiểu Long đều cất tiếng cười to, tiểu nha đầu này quá hài mà, lúc trước vẫn còn lo lắng nàng bỏ nhà ra đi có thể gặp nguy hiểm nhưng bây giờ hẳn là rất an toàn.
Tam hoàng tử Cơ Thành Tuyết vỗ đầu Âu Dương Tiểu Nghệ một cái, nghiêm túc nói:
– Tiểu Nghệ, hiện nay trong đế đô có rất nhiều cao thủ, ngươi vạn lần không nên chạy loạn. Bây giờ không phải là thời điểm đùa giỡn, vạn nhất ngươi bị cao thủ thuộc tông môn nào đó bắt đi, điều đó sẽ trở thành trở ngại lớn của Âu Dương lão tướng quân.
Đối với tam hoàng tử Cơ Thành Tuyết nho nhã, tiểu nha vẫn là có chút sợ hãi, chớp mắt to, ủy khuất gật đầu một cái.
Lúc này, Bộ Phương đã hoàn thành món cơm rang trứng, đem suất cơm đặt trên của sổ, cất cao thanh âm:
– Tiểu nha đầu, cơm của ngươi đây!
– Ai! Tới rồi!
Nghe được cơm rang của mình đã xong, ủy khuất trên mặt tiểu nha đầu nhất thời bị quét sạch, hưng phấn nhảy lên, nhanh chóng chạy tới trước cửa sổ.
Đem cơm rang trứng với mùi thơm đậm đà như vuốt tơ lụa đặt trên bàn, tiểu nha đầu đã sớm đói cồn cào rồi, lười để ý bọn tam hoàng tử, vùi đầu vào ăn sột soạt.
– Nha đầu này… Không ngờ lại để cho nàng tìm được nơi này.
Tiếu Tiểu Long cười nhìn Âu Dương Tiểu Nghệ đang vùi đầu vào ăn, trên mặt lộ ra nụ cười nhu hòa.
– Bộ lão bản, cho ta một đĩa cơm rang trứng bản tăng cường.
Tam hoàng tử Cơ Thanh Tuyết nho nhã hướng về phòng bếp hô lên một câu.
– Chọn món thì phải tìm nha đầu kia.
Từ trong phòng bếp, Bộ Phương truyền tới một câu xanh rờn.
Cả ba người Cơ Thành Tuyết, Tiếu Tiểu Long, Tiếu Vũ Yên đều ngẩn người.
Tiểu la lỵ đang ăn bỗng sững sờ sau đó ngẩng đầu lên, trên mặt còn dính mấy hột cơm vàng óng, ngốc manh nói:
– Hiện tại, công việc của ta là người phục vụ trong quán này, muốn ăn cái gì thì nói với ta.
– Ngươi? Người phục vụ?
Hai mắt Tiểu Tiểu Long trợn lớn, khuôn mặt đầy cổ quái nhìn Âu Dương Tiểu Nghệ.
Bộ lão bản thật trâu! Dám đem tiểu nha đầu làm bồi bàn, chả nhẽ không sợ ba tên man rợ Âu Dương gia đem tiệm nhỏ phá hủy?
Tiết Yên Vũ lại nhíu mày, nói:
– Tiểu Nghệ, Bộ lão bản mở tiệm không dễ dàng, ngươi ngàn vạn lần đừng gieo họa cho người ta.
Cơ Thành Tuyết cũng ngưng trọng gật đầu một cái.
Mặt Âu Dương Tiểu Nghệ không cảm xúc nhìn ba người, nàng thật sự muốn nhổ ngụm cơm rang trứng phun chết bọn họ, cái gì gọi là gieo họa người ta? Nàng, Âu Dương Tiểu Nghệ ngạo mạn như vậy ư?
Rõ ràng là lão bản thối uy hiếp nàng, muốn nàng làm việc trả nợ có được hay không?
Đem ngụm cơm rang trong miệng nuốt xuống, Âu Dương Tiểu Nghệ hừ hừ nói:
– Chọn món thì tìm ta, muốn ăn cái gì thì nói mau! Bổn phục vụ không rảnh cùng các ngươi tán phét!
Lúc này, ba người không khỏi tin tưởng lão bản tiểu điếm này đã đem nha đầu kia thu làm bồi bàn. Trong lòng bọn họ cũng khâm phục Bộ Phương gan lớn. Trong đế đô có ai không biết Âu Dương gia Tiểu công chúa là đệ nhất gây chuyện, cả ngày lẫn đêm không làm ra chuyện gì đó thất đức đều cảm thấy khó chịu.
– Di? Có món mới à?
Tiếu Tiểu Long thấy trên danh sách xuất hiện một món ăn mới, đôi mắt nhất thời mở to, vui vẻ nói.
Sự chú ý của Tiếu Yên Vũ cùng Cơ Thành Tuyết cũng bị di dời đi, việc Bộ lão bản ra món mới cũng không phải là chuyện nhỏ.
“Cá ướp bã rượu cùng canh đậu phụ đầu cá?”
Tiểu Long thì thầm, ánh mắt híp lại, khóe miệng giật giật: “Cá ướp bã rượu: hai mươi nguyên tinh một suất, canh đậu phụ đầu cá: hai mươi nguyên tinh một suất… Thức ăn của Bộ lão bản vẫn đắt tiền như cũ.”
– Canh đậu phụ kia ăn rất ngon! Tối hôm qua ta đã được thưởng thức qua! Ngon vô cùng! Đó là món canh cá ngon nhất ta từng uống, so với món canh cá “Lưu ly thất tinh” của đại thúc mập mạp còn ngon hơn.
Ánh mắt Âu Dương Tiểu Nghệ sáng lên, vội vàng nói.
Trong lòng Tiếu Yên Vũ cả kinh, đại thúc mập mạp trong miệng Âu Dương Tiểu Nghệ không phải là người xa lạ gì, đó chính là đầu bếp chưởng quản ngự thiện phòng, canh cá này còn ngon hơn cả canh cá của đại thúc mập mạp?
– Quả thật rất mong đợi! Nếu Tiểu Nghệ đã nói thì cho ta một suất… cá ướp bã rượu đi.
Cơ Thành Tuyết híp mắt, nho nhã cười một tiếng.
Âu Dương Tiểu Nghệ tức khí, giữa người với người cần có sự tín nhiệm chứ?
– Vậy cho ta một suất canh đậu phụ đầu cá đi.
Tiếu Yên Vũ ôn nhu nói, thanh âm nàng vẫn dễ nghe như vậy, giống như chim hoàng anh hót.
– Ta… ta vẫn là cơm rang trứng bản tăng cường đi.
Tiếu Tiểu Long thật khó chịu. Hắn không ngờ hôm nay Bộ Phương ra món ăn mới cho nên không mang đủ nguyên tinh, tiệm nhỏ không cho phép ăn chịu.
– Được rồi! Chờ một chút!
Tiểu la lỵ nghiêm túc ghi nhớ món ăn của ba người, sau đó hướng về cửa sổ thông giữa phòng bếp và phòng khách chạy tới, đem tên món ăn báo cho Bộ Phương.
– Tốt lắm! Đã biết!
Bộ Phương với khuôn mặt cứng ngắc gật đầu một cái, xoay người bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Có người gọi món cá ướp rượu ư? Trong lòng Bộ Phương động một cái, có chút mong đợi.
Hắn đi tới hủ rượu trước mặt, cởi nắp, nhất thời mùi rượu nồng nặc xông vào mũi, mùi thơm say lòng người không khỏi để cho khuôn mặt hắn phát hồng.
Đem Băng Ngư cấp ba đã ướp từ tối qua lấy ra, thịt từ màu xanh sau khi ướp đã xuất hiện đốm hồng, mùi vị nồng đậm, bã rượu thượng hạng đem con cá bao phủ cả trong lẫn ngoài.
Bộ Phương loại bỏ bã rượu bên ngoài, giữ nguyên bã rượu bên trong, đặt lên thớt, cứa vài đường trên thân cả để đảm bảo trong quá trình chưng chế có thể ngấm trọn vẹn toàn bộ gia vị.
Cẩn thận đem con cá đặt vào khay, bỏ vào trong lồng hấp, bắt đầu chế biến.
Quá trình này đại khái cần mười phút đồng hồ cho nên Bộ Thương bắt tay ngay vào việc chuẩn bị món canh đậu phụ đầu cá. Do đã từng nấu mấy lần vì thế hắn hết sức quen thuộc với quy trình chế biến, động tác như mây trôi nước chảy, không một chi tiết thừa, tràn đầy mỹ cảm.
Thời điểm món canh đang được hầm, Bộ Phương bắt đầu làm món cơm rang trứng. Thời gian làm món này không tốn bao nhiêu cho nên Bộ Phương hoàn thành rất nhanh.
Lại một lần nữa, Âu Dương Tiểu Nghệ dùng dáng đi đặc biệt của mình tới bưng thức ăn, khóe miệng Bộ Phương cũng chỉ kéo một cái. Giờ phút này, trong lồng hấp đã truyền ra một mùi thơm đậm đà của cá và rượu, đặc biệt là mùi rượu làm người ta say lòng không thôi.
Ánh mắt Cơ Thành Tuyết khi ngửi thấy mùi thơm này nhất thời liền sáng lên. Người luyện võ dĩ nhiên sẽ là người yêu rượu, mùi của loại rượu này hết sức đậm đà, nhất định là rượu ngon, để cho miệng hắn không khỏi trào nước bọt, sinh long mong đợi.
Mười phút trôi qua, Bộ Phương mở nắp lồng hấp, hơi nước bốc lên nghi ngút. Nước để hấp này có vị ngọt thanh mát bởi nó được lấy từ long tuyền trong dãy núi, nghe nói là có một con á long sống ở đó, sinh mệnh khí tức rất thuần hậu.
Bộ Phương đem cá ướp bã rượu lấy ra, bày trên mặt bàn.
Màu xanh nhạt pha chút hồng của Băng Ngư trải qua chế biến đã biến thành màu đỏ, da cá trong suốt như ngọc, bã rượu màu hồng nhạt từ vết rạch dưới bụng chảy ra, bã rượu qua chế biến càng thơm hơn tựa như rượu quý cất giấu nhiều năm.
Bộ Phương nuốt một ngụm nước bọt, mùi rượu bốc lên làm cho khuôn mặt hắn đỏ gay.
Hắn không để cho Âu Dương Tiểu Nghệ tới bưng bởi cá ướp bã rượu là một món ăn mới cho nên hắn muốn đích thân bưng lên.
Khi đi ra khỏi phòng bếp, từ trong mâm, mùi rượu nồng đậm theo miệng con cá bay ra khiến cho toàn bộ quán ăn nhỏ đều chìm đắm trong mùi thơm của rượu ngon.