Ở đế đô của đế quốc Thanh Phong nằm trên đại lục Tiềm Long
Đế đô vô cùng phồn hoa, tiếng cười huyên náo khắp nơi, trông vô cùng náo nhiệt, hai bên đường xá rộng rãi là những toà nhà cao nhất. Trong tửu lâu có người nào đó đang xào rau làm mùi thơm bay khắp nơi, mãi không tiêu tán.
Trong số đó có Phượng Tiên lâu là tửu lâu đứng đầu ở đế đô, người ra vào tấp nập, vô cùng đắt khách.
Trong kinh thành nhà san sát nhau, hẻm nhỏ như mạng nhện, theo con đường chính trong thành đi mãi, qua khỏi Phượng Tiên lâu mười mấy dặm, đến một hẻm nhỏ sâu hút, quẹo trái vào sẽ thấy một quán ăn nhỏ đơn sơ.
Có một con chó mực nằm trước cửa quán, thờ ơ thè lưỡi, nhìn quán ăn thật thê lương, bên trong không có một người khách nào.
Đột nhiên, một bóng người từ trong quán bước ra, dáng người gầy gò trắng nõn, tóc dài đen nhánh dùng một sợi dây làm bằng tơ mỏng buộc lại, ánh sáng mặt trời chiếu lên trán, không có lọn tóc dư nào, từ trên xuống dưới hết sức chỉnh tề sạch sẽ.
– Tiểu Hắc, mau tới ăn cơm nào.
Bộ Phương cầm trong tay một cái chén kiểu, bước ra khỏi quán ăn, cầm chén để trước mặt chú chó, vốn đang mặt mày ủ dột nằm dưới đất, mắt chú chó mực lập tức sáng lên, hoạt bát vô cùng, dùng miệng ngoạm một miếng lớn trong chén.
Vuốt vào bộ lông chó mực sạch sẽ không dính hạt bụi nào, Bộ Phương nhẹ nhàng cười, rồi bước trở lại vào cửa hàng.
Bộ Phương, giới tính nam, năm nay hai mươi mốt tuổi là người Địa Cầu, có mong ước đơn giản là trở thành một vị đầu bếp, nhưng khi tỉnh dậy là đã đi tới thế giới huyền huyễn này, không thể giải thích được trong đầu tại sao lại có thêm một cái “Hệ Thống Mỹ Thực Gia”, cái “Quán Ăn Nhỏ” (tên gọi của quán) là do hệ thống tạo ra vào ngày thứ hai sau khi hắn xuyên tới.
Đã khai trương quán ăn này hơn một tháng rồi, nhưng một người khách cũng không có, Bộ Phương cảm thấy chết lặng, mỗi ngày đều làm theo yêu cầu của “Hệ Thống Mỹ Thực Gia” là luyện tập nấu nướng, đúng giờ thì cho chú chó mực bự nằm ở cửa kia ăn.
Chú chó mực kia không biết từ nơi nào đến, chỉ nhớ là khi quán ăn mở cửa được một tuần thì nó đã xuất hiện, lúc đó Bộ Phương thấy dáng vẻ gầy yếu của nó, nên đã nổi lòng tốt lấy thức ăn mà mình đang luyện tập ra cho nó ăn, thật không ngờ chú chó mực to bự này lại nương nhờ luôn ở quán, mỗi ngày khi mở cửa thì đã thấy nó nằm cách đó không xa.
Nói đúng ra thì chú chó mực này là khách hàng đầu tiên của cậu ta, mà còn là ăn quỵt nữa chứ.
Trở vào trong quán, Bộ Phương nhìn một vòng quán ăn vắng tanh của mình, không khỏi thở dài. Quán ăn nhỏ mặc dù đơn sơ, nhưng rất sạch sẽ gọn gàng, bốn cái bàn được xếp trong khuôn viên năm mươi thước vuông, hiện giờ thật là hợp với tên gọi, đúng là một quán nhỏ.
Nhìn cái danh mục trên đó chỉ có tên ba món ăn, Bộ Phương cũng chỉ biết thở dài, không biết làm sao cho phải nữa.
Danh mục món ăn chỉ là một tấm bảng nhỏ, treo giữa “Quán Ăn Nhỏ”, trên đó chỉ có đúng ba tên món ăn.
Rất khó có thể tưởng tượng được một quán ăn mà chỉ có nấu ba món ăn, hơn nữa giá cả ghi phía sau còn làm người ta kinh hãi.
Một đĩa cải xanh xào thế mà có giả một trăm đồng vàng, một bát mì khô (*) mà cũng đồng giá một trăm đồng vàng luôn. Kì quái nhất là món cơm chiên trứng xếp cuối cùng kia, giá một viên nguyên tinh.
Nguyên tinh thì chỉ tu sĩ mới có, một viên nguyên tinh đại khái bán ra có thể được một ngàn đồng vàng, hơn nữa cho dù có tiền cũng không mua được.
Vậy mà trong một quán ăn nhỏ như thế này lại có giá cả không bình thường, phải nói là giá trên trời.
Căn bản là hắn cũng không tin là có người ngốc như vậy đến ăn, mặc dù hắn cũng thừa nhận những món ăn mà hắn nấu đúng là nhân gian mỹ vị, nhưng cho dù là hắn đi nữa, khi nhìn giá kia thì… đến hắn cũng cảm thấy đau trứng.
“Nếu muốn làm một thần bếp đứng đầu thế giới huyền huyễn này, thì phải có khách quen trong vòng một tháng đầu tiên. Nếu trong vòng một tháng đầu mà nắm giữ được một người khách quen thì sẽ có khen thưởng.”
Đây là nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra khi tạo ra quán ăn này, đến bây giờ thì thời hạn một tháng chỉ còn ba ngày, Bộ Phương nhìn hẻm nhỏ không có người nào lui tới này, mặt không còn cảm xúc nào.
“Xem ra giấc mơ trở thành đầu bếp này của mình chưa kịp nở thì đã chết từ trong trứng rồi.”
Bộ Phương ước lượng thời gian.
Trong lòng thầm thở dài, đứng dậy khép cửa lại, chuẩn bị dọn quán.
Mỗi ngày chỉ mở cửa buôn bán ba canh giờ, đồ ăn thì không thể mang ra bên ngoài, mỗi món ăn chỉ làm một lần mà thôi.
“Quán Ăn Nhỏ” tuy không lớn, nhưng quy củ lại rất nhiều, bởi vì quy củ này là do hệ thống đặt ra, nên mới thành quy củ của quán.
Thời gian buôn bán hôm nay đã hết, sau khi đóng cửa chính quán ăn, Bộ Phương lại trở về phòng bếp để luyện tập nấu ăn, cái gọi là luyện tập này cũng không có bao nhiêu hàm lượng kỹ thuật cả, chỉ cần không ngừng nấu ăn, nguyên liệu nấu ăn sẽ do hệ thống thay mới hằng ngày, Bộ Phương chỉ cần chú tâm vào luyện tập là được.
Trong góc của phòng bếp có một người máy bằng sắt, đó là do hệ thống chế tạo, chuyên môn thu thức ăn sau khi hắn luyện tập xong, ngoại trừ cơm mà Bộ Phương và chú có mực bên ngoài ăn thì những thứ khác dùng luyện tập bắt buộc phải bỏ vào trong bụng của người máy.
Mở lò ra, đốt lửa, Bộ Phương ngày này qua ngày khác dùng nấu nướng để tu hành.
Mặc dù bản thân ở thế giới huyền huyễn, nhưng tất cả những trang bị ở phòng bếp đều do hệ thống thiết lập bằng những món hiện đại như ở Địa Cầu.
Nồi không khói, dao inox, tấm thớt xắt đồ ăn sạch sẽ, máy hút khói bếp, lò vi sóng, tủ lạnh… Tất cả những thứ gì cần đều có cả, hơn nữa còn hiện đại hơn những món đồ ở Địa Cầu, Bộ Phương không có chút không quen nào, thậm chí hắn còn thích cảm giác làm đồ ăn ở đây.
Màn đêm buông xuống, hai vầng trăng trên bầu trời dị giới như muốn kết nối với nhau, tỏa ra ánh trăng như dãy tơ lụa mỏng.
Bên ngoài cửa quán ăn nhỏ, chú chó mực nằm trên đất với vẻ mặt vô cùng thư thái vùng với tiếng côn trùng kêu trong hẻm nhỏ, như là đang bảo vệ quán ăn nhỏ này vậy.
Sáng sớm ngày thứ hai, Bộ Phương thức dậy với đôi mắt lim dim mông lung, sau khi rửa mặt xong thì mở cửa quán.
Như thường lệ, người của lạnh tanh, không một bóng người, chỉ duy nhất có một chú chó nằm nói đó.
Bộ Phương bổng có chút nhiên thèm muốn con ngõ nhỏ bên ngoài Phương Tiên lâu, chuyện làm ăn như vậy quả thực là vô cùng đắt khách, khách hàng lui tới Phương Tiên lâu đông muốn dẫm nát bậc cửa.
Nếu sau này quán nhỏ của hắn có thể đông khách như Phương Tiên lâu thì hắn đã có thể ngồi trong nhà cầu cười trộm rồi.
“Kí chủ, với tư cách là nhà mỹ thực phải đứng trên đỉnh của thế giới huyền huyễn này, không nên có loại ý nghĩ thèm muốn quán cơm của người khác, vì tương lai tươi sáng, hãy bắt đầu phấn đấu đi!”
Âm thanh máy móc nghiêm túc của hệ thống vang lên nhắc nhở trong đầu Bộ Phương.
Bộ Phương đã sớm thành thói quen, trong một tháng này, mỗi khi trong đầu hắn xuất hiện ý nghĩ thèm muốn buôn bán được như Phương Tiên lâu, thì ngay lúc đó hệ thống sẽ cho một chén cháo gà để khích lệ hắn.
Xem như vậy thì hệ thống cũng có chút tình người.
Dời ghế ra ngồi ở cửa quán, đón những tia nắng mặt trời ấm áp, Bộ Phương nằm trên ghế mông không khỏi trượt xuống, cả người nằm lười biếng co rút trên ghế, thích ý cực kỳ.
Trong hẻm nhỏ này không có người nào ở.
“Lại là một ngày không có người khách nào.”
Bộ Phương nghiêng đầu ngáp, thầm nghĩ.
Chú chó mực to nằm kề bên ngẩng đầu liếc hắn một cái, rồi tiếp tục vùi đầu lè lưỡi.
Ngay lúc Bộ Phương đang buồn ngủ thì một loạt tiếng bước chân làm hắn tỉnh giấc, lười biếng mở mắt ra, nhưng đúng là có một tiểu sinh tuấn tú mặc quần áo quần áo luyện công đi ngang qua cửa quán.
– Ồ? Lại có kẻ nào ngốc tới nói mở quán ăn trong một con hẻm mà không có bóng người lui tới như vậy sao?
Tiểu sinh đúng là tuấn tú với một gương mặt trái xoan, con mắt linh động to lớn, môi đỏ thắm, da thịt trắng noãn, nếu như không phải vì ngực bằng phẳng và có yết hầu lộ ra, thì Bộ Phương đã tưởng rằng là một bé gái nghịch ngợm nào đó chơi trò nữ phẫn nam trang (**) rồi.
Những bé gái ở thế giới huyền huyễn chẳng phải rất thích chơi trò này sao?
Tiểu sinh tuấn tú dường như hứng thú với quán ăn nhỏ nằm trong hẻm không ai đi qua này, thế là quay người bước vào quán nhỏ.
Chỉ có điều, Bộ Phương cũng không đứng lên mà vẫn lười biếng nằm trên ghế, mặc dù đối phương đã bước vào quán ăn, nhưng cũng như trước kia chưa gọi món ăn thì cũng xem như không phải là khách hàng. Bởi vì bước vào mới biết là muốn trở thành khách hàng thì điều đầu tiên là phải chịu nổi giá của món ăn đã.
Thực tế đúng như vậy, tiểu sinh kia bước vào thấy danh mục món ăn treo giữa quán, con mắt vốn đã lớn còn trừng lớn hơn nữa, tiếng hét chói tai vang vọng quanh quẩn trong hẻm nhỏ.
– Trời đất ơi! Chỉ là món cải xanh xào mà giá tới một trăm đồng vàng? Còn món cơm chiên trứng mà có giá một viên nguyên tinh. Ngươi muốn tiền đến phát điên rồi sao?
***
(*) Mì khô: là một món ăn với nguyên liệu chủ yếu là mì, thịt viên, cần tây, nước… Nó cũng có thể thêm một số thịt lợn om theo khẩu vị cá nhân.
(**) Nữ phẫn nam trang: Con gái mặc quần áo nam để giả trai.