Tư Uyển tựa vào gốc cây đọc sách rồi ngủ quên lúc nào không hay.
Chiều khi Lưu Khắc Huân từ bên ngoài trở về, vui vẻ đến tìm Tư Uyển.
Nắng chiều ấm áp phủ một tầng sắc cam lên mái tóc dài rũ trên đôi vai nhỏ. Hơi thở nhè nhẹ xen lẫn trong tiếng lá cây xào xạc.
Khung cảnh yên bình làm sao.
Lưu Khắc Huân ngồi xuống cạnh Tư Uyển, đầu tựa vào thân cây trồng trong tiểu viện. Nhắm mắt lại, cảm nhận tất cả âm thanh từ thiên nhiên mang đến.
Tự nhiên mình cũng cảm thấy buồn ngủ quá: Lưu Khắc Huân nghĩ.
“`
…***…
Tư Uyển bị một chiếc lá rơi trúng mũi làm tỉnh giấc, ngáp một cái thật dài. Quay đầu qua thì giật mình suýt la lên may là tay che miệng kịp, Tư Uyển nở nụ cười xinh đẹp. Tư Uyển cũng không hiểu vì sao bản thân lúc đó lại cảm thấy rất vui.
Nghe bên cạnh có động tĩnh, Lưu Khắc Huân mở mắt ra, nhìn thấy Tư Uyển cười làm hắn cũng cười theo.
* Sao tự nhiên lại cười?
* Công tử cũng cười đó thôi, vì sao người cười?
Chỉ là một câu hỏi bình thường của Tư Uyển nhưng Lưu Khắc Huân trả lời rất nghiêm túc.
* Nàng cười lên rất đẹp, ta nhìn thấy khiến trong lòng cũng vui lây.
Câu nói ngọt ngào từ miệng Lưu Khắc Huân, trên đời này cũng chỉ có Tư Uyển phúc khí lớn mới nghe được.
* Lão Đại~. Huynh có ở đây không vậy?
Lưu Khắc Huân chờ xem thái độ của Tư Uyển thì Chu Ân đến.
* Ta ở đây này. Có chuyện gì?
Trong tâm của Lưu Khắc Huân đang mặc nhiệm hàng nghìn lần cho Chu Ân, đến lúc nào không đến.
* Bọn đệ có việc cần bàn với huynh.
* Đến phòng của ta đợi, ta sẽ lập tức đến.
Chu Ân rời đi, Lưu Khắc Huân quay đầu lại nhìn Tư Uyển, chỉ sơ sẩy một chút mà người đã chạy mất tiêu rồi.
Lưu Khắc Huân đi đến trước phòng Tư Uyển, gõ cửa.
* Tư Uyển. Nàng ở bên trong phải không?
Tư Uyển đứng sau cánh cửa nhưng nhất quyết không mở cửa.
* Lúc nãy ta có mua ít hạt dẻ đường, quên đưa cho nàng.
Nhưng có đồ ăn thì kết quả sẽ khác. Mở hé cửa, Tư Uyển thò tay ra lấy túi hạt dẻ.
* Còn một việc nữa, nhớ phải bôi thuốc lên vết thương ở tay, cẩn thận đừng để chạm vào nước.
* Vâng.
Lưu Khắc Huân đứng bên ngoài nhìn cánh cửa đóng chặt, đột nhiên lớn tiếng nói.
* Những lời ta nói lúc nãy đều là thật lòng…
Đợi một lúc nhưng không có người đáp lại, Lưu Khắc Huân thở dài rời đi.
Lưu Khắc Huân nào biết, bên trong phòng Tư Uyển hai tay bịt chặt tai lại: Ta vừa nghe gì vậy chứ? Sẽ không nghe lầm đâu…
Mặt Tư Uyên đỏ còn hơn quả cà chua chín.
* Công tử ngài ấy đây là đang tỏ tình sao?
* Không đâu, không đâu.
* Tư Uyển ngươi có mơ cũng đừng mơ tốt như vậy chứ. Nhưng mà rõ ràng mình đã nghe công tử nói…
Tư Uyển đứng bật người dậy đi tìm cây chổi, muốn tìm việc để chặn lại suy nghĩ quá phận trong đầu.
Nhìn hơn nữa căn phòng sạch không còn một hạt bụi, biểu cảm khá thỏa mãn trên khuôn mặt của Tư Uyển.
* Vậy tiếp theo là kệ sách.
Tư Uyển với tay muốn giá hộp gỗ trên giá sách xuống, có vẻ chỗ đó hơi cao so với chiều cao của cô.
* Sao mình đặt cái hộp lên đó được nhỉ?
Tư Uyển nhón chân kéo cái hộp ra từng chút một.
* Aaa…
Gần lấy được thì chân vấp phải chân bàn kế bên. Cũng may là cái hộp không rớt trúng người.
* Hừ, vụn về quá đi.
Cúi người định nhặt lại đồ trong chiếc hộp bị rơi ra khi nó rớt xuống. Động tác của Tư Uyển khựng lại.
Thì ra cái hộp đó là hộp đựng sách của Thịnh Nam hội quán. Bức tranh tặng kèm…Tư Uyển động tác cứng ngắc quay đầu qua chỗ khác, trùng hợp ánh mắt rơi vào tác phẩm ‘văn học’ của Lục công chúa. Cuốn sách mở ra ngay chương truyện có tên là ‘ta thật lòng thích ngươi’.
Tư Uyển buông cái khăn trong tay, ngồi bệt xuống đất luôn.
* Đùa với nhau chắc.
Đã đến lúc Tư Uyển thật sự phải suy nghĩ về những lời Lưu Khắc Huân đã nói, trốn tránh không giải quyết được vấn đề.
Không phải Tư Uyển không hiểu những hành động gần đây của Lưu Khắc Huân mà là cố ý lảng tránh nó.
Bản thân có chỗ nào xứng với đại tướng quân danh tiếng lừng lẫy chứ: Tư Uyển ảo não nghĩ.
Tư Uyển biết thân phận mình như thế nào, cũng không dám có ý nghĩ trèo cao: Vẫn là nên nói thẳng với công tử.
… ***…
Bên chỗ của Lưu Khắc Huân, Hoàng Lạp vừa điều tra được Yun Phong đã sắp xếp người trong đội lính canh ở hoàng cung. Đến ngày mừng thọ Nữ vương, bọn họ sẽ nhân cơ hội mở cửa cung. Cửa lớn hoàng cung là lớp bảo vệ chắc chắn nhất, khi lớp bảo vệ đó mất đi thì kế hoạch của Yun Phong đã thành công hơn phân nửa.
Lý Đại chỉ lên mấy điểm trên bản đồ.
* Những điểm này là điểm tập kết vũ khí từ bên ngoài vào Kinh. Sau đó sẽ có người vận chuyển đến biệt viện của Yun Phong.
* Bọn đệ dự định tối nay sẽ đến đó dò xét trước, tránh có bất trắc xảy ra.
Lưu Khắc Huân gật đầu đồng ý.
* Mọi việc đều phải cẩn thận.
* Rõ.