Lục Thiên Phong là Tổng giám đốc tập đoàn Lục thị thành phố Z trong giới kinh doanh. Anh mắc căn bệnh lạ từ nhỏ, chứng bệnh này chỉ có người nhà và bạn thân anh biết nhưng tạm thời nó đã chữa trị khỏi.
Ngô Thục Nghi là một nhân viên bình thường, cô vốn rất xinh đẹp nhưng luôn che dấu vẻ đẹp đó đi. Ngô Thục Nghi sợ mọi người chỉ nhìn vào vẻ đẹp mà cho rằng cô là kẻ có vẻ đẹp không có khả năng làm việc, với lại việc che dấu nhan sắc cũng giúp cô tránh phiền phức.
Cô được đề bạt làm thư ký cho giám đốc sau một dự án có sự góp ý của cô và dự án đó đã thành công.
Hôm nay, là ngày đầu tiên cô đến phòng tổng giám đốc nhận chức và cũng lần đầu tiên Ngô Thục Nghi biết mặt tổng giám đốc.
Mặc dù Ngô Thục Nghi làm việc ở đây gần một năm nhưng việc biết mặt của chủ tịch hay tổng giám đốc – giám đốc gì đó là điều không dễ dàng so với nhân viên bình thường như cô.
Trợ lý Kim là người dẫn cô vào phòng tổng giám đốc.
Cốc… cốc… cốc…
“Mời vào” Giọng lạnh lùng dứt khoát.
Bước vào phòng Ngô Thục Nghi nhìn thấy chiếc ghế xoay ra cửa và vị tổng giám đốc đang ngồi ở đấy. Anh ta không muốn cô thấy mặt vì sẽ cho cô bất ngờ sau.
“Trợ lý Kim cậu ra ngoài được rồi”. giọng nói khàn trầm của chủ tịch vang vọng
“Vâng, thưa Tổng giám đốc”. Trợ lý Kim nhẹ nhàng bước ra.
“Mời cô ngồi” “Vâng ạ.” Giọng cô nhẹ nhàng, trầm bỗng
“Cô biết công việc của một thư kí là gì không?”
Ngô Thục Nghi ấp úng chưa kip nói nên lời thì chỉ tịch lại tiếp theo câu sau.
“Cô về chuẩn bị đi, tối nay tôi và cô đến dự tiệc sinh nhật con trai tập đoàn Cao thị, đối tác của công ty chúng ta”
“Cô biết công việc của một thư kí là gì không?”
Ngô Thục Nghi ấp úng chưa kip nói nên lời thì chỉ tịch lại tiếp theo câu sau.
“Cô về chuẩn bị đi, tối nay tôi và cô đến dự tiệc sinh nhật con trai tập đoàn Cao thị, đối tác của công ty chúng ta”
Thực ra đó là sinh nhật bạn thân anh.
“À, mà trưa nay sau giờ ăn, sẽ có người đón cô đi chuẩn bị trước”
Ngô Thục Nghi nghĩ thầm “chưa kịp nói câu nào mà hắn ta đã dành nói hết rồi…haizz”
Thấy cô im lặng không trả lời Lục Thiên Phong nói tiếp.
“Cứ vậy đi cô về chỗ làm việc của mình, phòng thư kí ngoài kia.”
Ngô Thục Nghi chỉ biết “vâng, thưa tổng giám đốc” rồi lẳng lặng bước ra.
Vào phòng chủ tịch rồi mà hắn ta ngồi kiểu quay ghế và đưa lưng lại…đã vậy còn không nhìn thấy mặt anh ta thì làm sao mà…có cô thư ký nào như mình không? Lời nói ấy cô chỉ dám nói trong lòng mà không dám nói ra cùng ai.
Ngô Thục Nghi vừa bước ra ngoài thì Lục Thiên Phong quay ghế lại.
Anh ta nghĩ thầm “”Thục Nghi! cuối cùng anh đã gặp được em, tìm em mấy năm nay không thấy, không ngờ em lại bên cạnh anh không hay. Bây giờ anh sẽ là người cho em hạnh phúc nhất. Yêu em Thục Nghi à”.1
Anh ngồi dựa ghế và thầm cười hạnh phúc. Nhớ lại chuyện ngày xưa trong quá khứ.
Nếu không có Ngô Thục Nghi thì bây giờ đã không có Lục Thiên Phong này rồi.
Khoảng thời gian anh học hết trung học chuẩn bị thi Đại Học, để duy trì sự sống của căn bệnh đeo bám anh từ nhỏ. Anh đã uống và chích rất nhiều loại thuốc để tìm ra loại thuốc thích hợp cho mình vì thế uống thuốc nhiều làm cho tình trạng cân nặng anh càng tăng nhanh.
So với cái thời anh học cuối năm trung học thì ai cũng trêu ghẹo anh là “anh chàng mập”. Với cân năng 120kg và cao 1m85 thì…quả thật là nghiêm trọng.1
Càng lớn số cân nặng càng tăng và lời nói cũng kiệm lời đi. Anh trở nên lầm lì, ít nói, tự ti, mẫn cảm với chính bản thân mình, cũng không chủ động kết giao bạn bè với ai trừ một người bạn thân chơi chung từ nhỏ.
Cậu ngày càng trầm mặc ít nói, cả ngày chỉ có đọc sách, không quan tâm sự cười nhạo của người khác
Khi đó công ty Lục thị đang trong thời kì phát triển, bố mẹ Lục vô cùng bận rộn. Không ai chăm sóc, nói chuyện hay tâm sự cùng anh.
Từ nhỏ Thiên Phong đã thông minh, sau khi sinh bệnh thời gian ở nhà càng nhiều, anh cũng chỉ yên tĩnh đọc sách, cho nên thành tích ngày càng tốt.
Trước kỳ thi Đại Học một ngày, anh bỏ nhà ra đi vì nghĩ bản thân mình mập mạp và vô dụng, có thi hay không thi cũng như nhau. Anh đi lang thang và quẹo vào con hẻm, vừa đi vừa suy nghĩ gì đó mà không để tâm đến mọi vật xung quanh. Anh gặp một đám du côn cướp của họ hùa nhau đánh, chọc ghẹo anh và lấy balo trên người anh vì nghĩ sẽ có tiền trong đó.
Ngô Thục Nghi chuẩn bị đi làm thêm trang trải cuộc sống nơi thành phố đầy xa hoa cám giỗ này. Cô ở nhà trọ gần đây, vừa mời bước được vài bước thì nghe tiếng ồn ào từ phía trước.
Ngô Thục Nghi đi lại gần xem thì thấy một đám du côn đang bu quanh một chàng trai mập mạp. Mà anh chàng ấy thì không dám kêu cứu ai, chỉ biết im lặng mặt nhìn xuống đất.
Vừa lúc họ chuẩn bị đánh anh thì Ngô Thục Nghi nhanh trí đứng bên ngoài la lớn
“Cảnh sát…cảnh sát đến mọi người chạy đi” giọng nói gấp gáp, xen chút hoảng hốt.
Nhân cơ hội không ai để ý cô chạy lại Thiên Phong
“Anh còn đứng ngây ở đây làm gì? Chạy mau! Nói không chừng chút nữa bọn họ sẽ quay trở lại!”
Ngô Thục Nghi đi vào thúc giục Lục Thiên Phong thấy anh không phản ứng gì, cho rằng anh bị doạ sợ, dứt khoát kéo tay anh mà chạy khỏi đám du côn ấy. Chạy đến khi khuất bóng những người đó mới chịu dừng lại mà thở hổn hển.
Những người đó sau khi nghe tiếng hô của cô cũng chạy tán lạng mà không kịp nhìn có cảnh sát hay không.
Ngô Thục Nghi lại lôi anh đến chỗ đông người, sau khi cảm thấy an toàn rồi thì cô ngước nhìn lên anh.
” Anh học trường nào vậy? mà vào con hẻm này chi vậy? anh biết bọn chúng là những kẻ cướp của không? Giọng nói Thục Nghi vùa thở vừa nói.
“Anh học trường Quang Trung. Anh không biết.” giọng nói tự ti, rụt rè vừa lên tiếng của Thiên Phong.
“Thôi không sao rồi, anh về đi”
“Ừ, cảm ơn em.” Lục Thiên Phong định nói gì thêm… mà anh ấp úng.
“Anh muốn nói gì nữa à, nói em nghe đi” Ngô Thục Nghi tinh mắt hỏi anh.
“Anh… anh mập như vậy, có phải rất vô dụng, rất xấu phải không?”
Ngô Thục Nghi im lặng một giây ” Đúng anh rất mập nhưng mập thì có thể giảm cân mà. Anh có vô dụng hay không thì em không biết vì em và anh mới gặp nhau hơn hai mươi phút à không thể đánh giá được. Nhưng nếu anh thực sự cảm thấy mình vô dụng, sao lại không bắt đầu nỗ lực chứ? Anh vẫn có cơ hội thay đổi mà và thay đổi cả bản thân mình. Tại anh mập nên anh tự ti bản thân mình. Em tin sau này anh làm được anh sẽ tự tin hơn. Cố lên nhé!”
“Ừ, anh nhất định sẽ cố gắng” giọng đầy phấn khởi.
“Dạ, em tên là Ngô Thục Nghi”
“Còn anh là…..” Chưa nói hết câu thì
“Cậu chủ nhỏ, cậu ở đâu mà tôi tìm nảy giờ. Cô chủ nhiệm điện thoại về nói hôm nay cậu trốn học. Tôi liền chạy đi tìm cậu” giọng nói hớt hải của quản gia làm cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Người quản gia kéo anh vào xe, anh chưa kịp nói với Thục Nghi tiếng nào.
Đó là lần đầu tiên Lục Thiên Phong và Ngô Thục Nghi gặp mặt, anh chỉ biết tên cô, còn cô ngược lại không biết gì về ang. Đến bây giờ anh vẫn nhớ rõ bàn tay mềm mại của cô nắm chặt bàn tay bụ bẫm của mình chạy nhanh về phía trước.
Bây giờ anh đã thay đổi vì câu nói của cô. Lục Thiên Phong đã thi vào trường Đại Học theo ý muốn của anh và anh cũng đã giảm cân thành công. Anh muốn tìm lại cô gái mà cho anh động lực ấy nhưng tìm hoài không thấy.
Bao năm qua anh đã bất lực và tuyệt vọng nhưng trái tim anh luôn có hình bóng cô. Ngày ngày tìm kiếm trong vô vọng và cho đến hôm qua anh đọc được tập hồ sơ về cô.
Công ty đang đề bạt thư ký mới cho anh. Thư ký cũ đã chuyển qua làm phó phòng kinh doanh. Phòng anh hiện tại thiếu một thư ký, vậy là…
Hình ảnh và tên của cô hiện ra trước mắt, anh vui sướng và hạnh phúc hơn khi biết cả anh và cô làm cùng một công ty mà không hay biết về nhau.
Còn Ngô Thục Nghi sau khi gặp Thiên Phong thì cô cũng bị mất việc. Số lần đi làm đến trể vượt quá mức cho phép vì Thục Nghi lo những chuyện bao đồng.
Đồng thời cô cũng bị chủ nhà trọ đuổi đi vì không có tiền đóng tiền trọ. Cô đã dọn đi qua chỗ bạn mình. Khi Lục Thiên Phong tìm lại nơi mà anh gặp cô lần đầu, tìm mãi không thấy. Hỏi mọi người xung quanh thì không biết cô là ai?