Vô Hình thật sự ra đi rồi.
Tất cả những tiết mục ghi hình đều ngừng thu, tài khoản xã hội cũng đóng, chuỗi nhà hàng Chu Ký cũng sang nhượng giá thấp cho Hầu Ngạn Lâm; sau đó được Hầu Ngạn Lâm đổi tên thành „Quán ăn Rượu trắng“, thực đơn cũng được Mộ Cẩm Ca cải tiến, có thể nói ngoại trừ địa điểm và nhân viên, thì nơi này đã không còn bóng dáng của Chu Ký ngày xưa.
thì ra một người có thể biến mất không hề để lại dấu vết như vậy, Vô Hình là thế, mà Chu Diễn cũng vậy.
Những thứ đã từng được mọi người bàn tán say sưa, những chuyện xưa từng khiến người nghe kinh ngạc không thôi, giờ đây giống như những nốt nhạc vỡ vụn, mọi giai điệu điệu đột nhiên im bặt, lẳng lặng kết thúc trong im lặng.
Mọi người sẽ cảm thấy tiếc hận, thấy ngạc nhiên, nhưng mọi người chỉ có thể đưa ra đủ loại giả thuyết dựa trên những tin đồn, tự mình so sánh chắp vá với những chứng cứ vốn dĩ đã cách rất xa sự thật, sau đó cứ canh cánh trong lòng, hoặc là nhớ mãikhông quên.
Nhưng đây là một xã hội mau quên, nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, ngay cả khimột ngôi sao sáng ngã xuống, cũng sẽ cùng lúc có một ngôi sao mới nổi lên, khi mà ánh hào quang của những ngôi sao mới tỏa sáng, thì những ngôi sao đã từng tỏa sáng kia đều trở thành ký ức xa xưa.
Hy vọng trong những ngôi sao mới trong tương lai, không có ai đi lại con đường của Chu Diễm hoặc Kỷ Viễn.
Sau khi thu mua Chu Ký, Hầu Ngạn Lâm trở nên vô cùng bận rộn, cuối cùng cũng đem Cao Dương và Tiểu Triệu phóng xuất khỏi lãnh cung, một lần nữa trở thành tả hữu hộ pháp của anh, mà anh từ một ông chủ nhỏ của Kỳ Ngộ Phường, thoáng chốc đã trở thành ông chủ lớn trong ngành ẩm thực.
Tôn Quyến Hướng trở thành cố vấn ẩm thực của Quán ăn Rượu trắng.
Mộ Cẩm Ca cũng không có nhìn nhận Tôn Quyến Hướng, hai người duy trì quan hệ trưởng bối – hậu bối trong nghề, trong lòng đều hiểu rõ mà không nói ra. Nửa năm này, Tôn Quyến Hướng phải hổ trợ công việc của nhà hàng, cho nên vẫn lưu lại thành phố B, thỉnh thoảng sẽ đến Kỳ Ngộ Phường ăn cơm, nếu đụng phải lúc Mộ Cẩm Ca có thời gian, hai người còn có thể đơn giản nói vài câu.
Bọn họ thậm chí còn nói về Mộ Vân, nhưng cũng không nói quá sâu.
Cứ bảo trì mối quan hệ như thế là tốt rồi.
Bọn họ không cùng nhau sinh sống, không có tháng ngày tích lũy tình thân, nhưng vẫn nhớ về nhau, dù tình cảm có nhạt như nước nhưng rốt cục vẫn là quan hệ huyết thống, chỉ bằng điểm này thì đã có thể trở thành người một nhà, thật sự là không có ý gì, nhưng lại có chút xấu hổ.
Từ khi nghe được Vô Hình nói ra chân tướng của hệ thống, Rượu trắng vẫn luôn rầu rĩkhông vui.
Nó biểu hiện vô cùng rõ ràng, ngay cả thần kinh thô như Tiếu Duyệt cũng nhận ra, giật mình mà lén gọi điện thoại cho Diệp Thu Lam, sau đó lại đi theo sau lưng Mộ Cẩm Ca hỏi han có phải con mèo trong tiệm bị bệnh trầm cảm, hỏi cô xem có cần đi khám thú y hay không.
Mộ Cẩm Ca lại chỉ liếc mắt nhìn Rượu trắng đang uể oải nằm trên bàn một cái, nhàn nhạt nói: „Có một số việc, phải tự nó nghĩ thông mới được.“
„???“
Mộ Cẩm Ca vừa đi, Tiếu Duyệt lập tức nhắn tin cho Diệp Thu Lam, „Cẩm Ca cũngkhông đúng a! Có phải là có chuyện với Hầu Nhị không?“
Tuy rằng đang làm việc, nhưng Diệp Thu Lam trả lời tin nhắn rất nhanh, „Dù là có chuyện, em cũng không có cơ hội trèo tường đâu, đừng nghĩ đến chuyện không có thực, ngoan [ sờ sờ đầu ]”
Tiếu Duyệt: „…”
Sờ đầu sờ đầu sờ đầu, Diệp Thu Lam, lớn lên có dáng người cao thì ghê gớm lắm sao! Có bản lĩnh chị sờ chỗ khác đi!
+++
Tuy rằng công việc rất bận, nhưng Hầu Ngạn Lâm vẫn thích chạy đến nhà Mộ Cẩm Ca, chơi xấu để ngủ lại đã trở thành chuyện thường ngày.
Nhìn Rượu trắng nằm không nhúc nhích trên ghế sofa, Hầu Ngạn Lâm bỏ bút xuống, làm như không có gì mà đi vào phòng bếp, vòng phía sau Mộ Cẩm Ca, đầu tiên là hôn trộm một cái, sau đó mới thấp giọng hỏi cô: “Nó còn chưa bình tĩnh lại sao?”
Mộ Cẩm Ca chỉ nhàn nhạt đáp: “Uhm.”
Hầu Ngạn Lâm lo lắng nói: “Có thể có chuyện gì không, anh thấy ngay cả đồ ăn đóng hộp mà nó cũng không ăn, đã gầy đi nhiều rồi.”
Mặt Mộ Cẩm Ca không sao cả: “Vậy anh ra ngoài nói chuyện với nó nhiều chút, đừng đứng đây quấy rầy em.”
Hầu Ngạn Lâm: “…”
– hằng ngày bị Tĩnh ca ca ghét bỏ (1/1)
Hầu Ngạn Lâm có chút ủy khuất mà ra khỏi phòng bếp, nhưng khi ngồi cạnh Rượu trắng, trên mặt anh đã là nụ cười tươi tắn, đôi mắt đào hoa thoáng cong lên, đôi mắt sáng như sao trên trời.
anh duỗi tay xoa xoa đầu Rượu trắng, nói: “Rượu trắng bảo bối, suy nghĩ gì thế?”
Rượu trắng rầu rĩ nói: “không có gì.”
“Còn nói không có gì, vẻ mặt đầy tâm sự kia kìa.” Hầu Ngạn Lâm ân cần làm nhân viên mát-xa miễn phí, cử chỉ vô cùng thành thạo, “nói đi, coi trọng con mèo cái nào, ba basẽ tới cửa đưa sính lễ.”
Rượu trắng: “…”
Hầu Ngạn Lâm nhướng mày: “Xem bộ dáng phiền chán của con kìa, chẳng lẽ vừa ý mèo đực? Haiz, cũng không sao, ba ba và mama đều là người có tư tưởng thoáng, chỉ cần con thích, đực cái gì chúng ta cũng chấp nhận.”
Rượu trắng: “…”
Hầu Ngạn Lâm còn vô cùng tình cảm nói: “Cục cưng à, trên đời không có chuyện gìkhông bước qua được, nếu thật sự không qua được, chúng ta ngồi máy bay bay qua là được.”
“…”
“Làm người a, quan trọng nhất là vui vẻ, mèo cũng vậy, mày không thể thể vận mệnh bóp cổ mình… À, nhưng tao thấy vận mình rất khó trấn trụ mày, tìm cổ mày cũng mất nửa ngày rồi, ha ha ha.”
Rượu trắng rốt cuộc không nhịn được nữa, xù lông nói: “…anh thắng rồi!”
Đúng lúc này, giọng Mộ Cẩm Ca vang lên, hóa giải một cuộc đại chiến giữa mèo và người, cô từ phòng bếp ra, nói: “Cơm xong rồi, lại đây ăn nào.”
“Tới ngay!” Hầu Ngạn Lâm kéo dài giọng, sau đó bế Rượu trắng vẫn còn duy trì tư thế chuẩn bị chiến đấu, đi qua bàn ăn.
Mộ Cẩm Ca bưng ra một cái nồi đất, mở nắp ra, một làn khói trắng tỏa ra mùi thơm từ dược thiện bay ra.
Chờ khi khói trắng bay đi hết, Hầu Ngạn Lâm và Rượu trắng tập trung nhìn vào, mới phát hiện món trong nồi không thể toát ra mùi thơm thanh đạm như thế, trong nồi là món hầm đỏ rực, chỉ có thể nhìn thấy lộ ra phân nửa của hai cục xương, những nguyên liệu khác đều nằm ở phía dưới, nhìn không ra là gì.
Hầu Ngạn Lâm cười nói: “Đây là món gì, thơm quá!”
Đầu tiên, Mộ Cẩm Ca giúp anh múc một chén, sau đó lại lấy một cái chén hơi nông để múc cho Rượu trắng, “Mày cũng ăn chút.”
Rượu trắng đứng trên ghế, hai chân trước đặt ở trên bàn, ngẩng đầu nhìn cô, sau đó mới cúi đầu, le chiếc lưỡi ra, liếm liếm nước canh trên bàn.
So với những món hầm với thuốc khác, món canh này có màu đỏ rực, hương vị tỏa ra vô cùng nồng nàn, giống như ánh nắng tươi sáng trong ngày hè, không kiêng nể gì mà chiếu sáng, không thoáng qua, mà là lan tỏa khắp nơi, phảng phất nhiệt độ này vô cùng tươi đẹp, sẽ không bao giờ khô kiệt, cuồn cuộn không ngừng trút ra!
Chua ngọt đắng cay, bốn loại hương vị nhưng lại dung hòa trong món canh này, nhưmột mảnh đồi núi xanh được bao phủ bởi nghìn hoa muôn sắc, như một bức tranh thủy mặc được tô them màu sắc, trở thành một bức tranh màu nước đầy màu sắc.
Món này đem lại cảm giác có chút quen thuộc, nhưng hương vị lại không giống như trong trí nhớ!
Rượu trắng kinh ngạc nói: “Đây chẳng lẽ là…”
“Cẩm Ca.” Mộ Cẩm Ca chậm rãi nói, “không phải là món “Cẩm Ca” mẹ tao nấu, mà là “Cẩm Ca” của chính bản thân tao.”
Hầu Ngạn Lâm ngồi bên cạnh, không biết chuyện xưa nên tò mò hỏi: “Sao? Món mày có cùng tên với Tĩnh ca ca sao?”
Mộ Cẩm Ca đơn giản nói cho anh nguồn gốc của món này, sau đó nói: “Lúc trước, vô luận em nấu bao nhiêu lần vẫn cảm thấy thiếu gì đó, nhưng rõ ràng nguyên liệu và cách làm không sai biệt lắm, người khác ăn cũng không thấy có gì khác.”
Rượu trắng gật gật đầu nhỏ, nói: “Ta nhớ rõ lần trước khi ta ăn, cũng nói như thế.”
“hiện tại tao đã nghĩ kỹ lại.” Mộ Cẩm Ca nhìn nó, “Chính xác là, tao có thể phục chế thực đơn của mẹ tao một cách hoàn mỹ, nhưng tao không thể phục chế bà, tao khôngphải bà ấy, mỗi người đều có thể có thứ đại diện cho mình, món “Cẩm Ca” kia chung quy vẫn là của bà, cho nên dù có làm đúng hương vị như bà đã nấu, vẫn cảm thấykhông đủ trọn vẹn.”
Rượu trắng sửng sốt.
“Mày có thể phân tích thành phần nguyên liệu tao nấu, nên chắc là phát hiện được, tao nói món này, cơ bản vẫn là món “Cẩm Ca” của mẹ tao, nhưng hương vị có sự thay đổi rất lớn, đã hoàn toàn nấu theo phong cách của tao.” Đôi mắt Mộ Cẩm Ca như là mặt hồ tĩnh lặng giấu kín trong khu rừng rậm, không chút lay động, lạnh nhạt xa xăm, giọng cô nghiêm túc: “Tao không thể an ủi mày, chỉ là muốn mượn món này nói cho mày biết, tuy mày và Vô Hình, 1012 là có cùng bước xuất phát, nhưng không đại biểu mày và chúng nó vĩnh viễn sẽ đi chung một đường, mày là mày, có cuộc sống của riêng mày, hiểu rõ quá khứ là chuyện tốt, như vậy mày mới có thể kiên định đi tiếp con đường tương lai sắp tới, tránh cho giẫm lên vết xe đổ.”
Rượu trắng không nghĩ tới cô sẽ nói những lời này với nó, nhất thời có chút luống cuống: “Tĩnh ca ca…”
“Hệ thống cũng được, người cũng tốt, mèo cũng không sao, nếu còn sống, thì phải sống cho thật tốt, quý trọng từng ngày trôi qua, mà không phải để những chuyện đãqua vướng tay vướng chân, vì tất cả đều là chuyện đã qua.” Mộ Cẩm Ca dừng lại mộtchút, “Mà tao sẽ luôn ở bên cạnh, đi cùng mày.”
“không phải “tao”, mà là “chúng tao”.” Hầu Ngạn Lâm cười tủm tỉm mà sửa cho đúng, “Rượu trắng cục cưng, mày xem mày thật hạnh phúc nha, Tĩnh ca ca còn chưa cùng tao nói chuyện tương lai, cho tao ở cạnh cô ấy đâu, mày thật làm tao ghen tỵ chết mất.”
Mộ Cẩm Ca nhìn anh, mặt không biểu tình, hỏi: “Em không hỏi, anh sẽ không ở cùng em sao?”
Hầu Ngạn Lâm cầm tay cô trên bàn, ý cười trên môi càng sâu: “Dĩ nhiên là sẽ luôn bên cạnh em.”
Rượu trắng: “…”
thật tức giận nha, cảm xúc cục cưng mới tốt lên một chút đã bị cho ăn thức ăn chó mà.
Sau khi phụ đạo tâm lý xong, hai người một mèo mới chính thức ăn cơm.
Ăn ăn ăn, Hầu Ngạn Lâm thấy không khí không tồi, vì thế mở miệng hỏi thử: “Đúng rồi, Tĩnh ca ca, chuyện lần trước em nghĩ sao rồi?”
Mộ Cẩm Ca ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Chuyện gì?”
Hầu Ngạn Lâm thật cẩn thận nói: “thì… chuyện chúng ta chuyển đến ở cùng nhau.”
một giây, hai giây, ba giây…
Mộ Cẩm Ca gật đầu: “Được a, vừa lúc hợp đồng thuê nhà của em đã hết.”
“!” Vui ngất trời, Hầu Ngạn Lâm vui đến không khép miệng được, rõ ràng làm người biết đủ là vui rồi, nhưng anh vẫn không nhịn được lại hỏi tiếp, “Vậy em xem, chúng ta ở chung, thì khi nào có hi vọng hợp pháp hóa vậy?”
Mặt Mộ Cẩm Ca không chút cảm xúc nhìn anh.
Hầu Ngạn Lâm và cô bốn mắt nhìn nhau, trong lòng khẩn trương, có chút hối hận vừa rồi nhất thời xúc động mà hỏi những lời này.
Nhưng ngay lúc anh tính mở miệng lái sang chuyện khác, anh thấy khóe miệng Mộ Cẩm Ca nhếch lên, trên mặt là nụ cười cực nhạt.
“Hầu Ngạn Lâm, khi nào anh bỏ tật nói chuyện vòng vòng, thì em sẽ bắt đầu suy xét.”
– Hoàn chính văn –