Đôi vợ chồng trẻ thận trọng sống những ngày tháng ngọt ngào. Hôm Chu Bảo Cương đưa Chung Linh đến bệnh viện khám thai, bác sĩ nói cho anh biết Chung Linh có dấu hiệu của việc sinh non, vì thế nên ba tháng đầu tiên phải cực kỳ cẩn thận. Chu Bảo Cương cũng nhắc đến chuyện vợ mình ốm nghén khá nặng. Sau khi suy nghĩ một hồi, bác sĩ đề xuất là nên dùng một tí đường glucose để bổ sung năng lượng. Chu Bảo Cương đưa Chung Linh đến phòng nghỉ, đem đơn thuốc đặt trên bàn của y tá, chờ khi y tá qua về sẽ truyền thuốc cho Chung Linh.
Trong phòng còn có vài bệnh nhân khác, trong đó có một người thân của một đội viên trong trung đội đưa con đến truyền thuốc, là một bé gái. Con bé một hồi lại khóc ré lên, chắc hẳn là do sợ bị tiêm, cả y tá và người mẹ đều luôn ở bên trấn an nhưng chẳng có chút tác dụng gì. Chung Linh cảm thấy rất ồn ào, quay đầu nhìn chồng thì thấy anh đang thích thú nhìn bọn họ, khóe miệng còn hơi cong lên. Trong lòng cô nghĩ, nếu như đội viên của anh mà thấy biểu hiện của anh bây giờ, chắc là cũng sẽ giống như cô lúc này, có chút e sợ. Sở dĩ nhân duyên của anh kém như vậy chắc chắn là có liên quan đến cái vẻ mặt ấy.
“Chung Linh, người đó là?” Thật đúng là có duyên mà! (1) Lại gặp cô ta! Chung Linh vẫn chưa biết tên cô gái này.
“Là tôi!” Nhìn thấy hai người bọn họ, Nghiêm Thu Sảng cũng có chút bất ngờ. Từ sau khi bị Chu Bảo Cương từ chối, cô thấy mình càng để ý đến anh hơn. Anh là một anh hùng chiến đấu, trung đội anh dẫn dắt là quân bài chủ lực của cả đại đội, cách chỉ huy của anh vô cùng nghiêm khắc, anh là một người hà khắc vô tình… rất nhiều thông tin về anh chất chứa trong đầu của cô. Nhưng hoàn toàn không thể tin được rằng, cái con người đó lại đưa vợ đến đây truyền thuốc!
“Là đơn thuốc này à?” Nghiêm Thu Sảng liếc nhìn Chung Linh một cái, không thể nào không thừa nhận rằng Chung Linh rất xinh đẹp. Cô cầm lấy đơn thuốc trên quầy, đi vào bên trong chế thuốc. Một lát sau, Nghiêm Thu Sảng đi ra, trên tay cầm một cái bình thủy tinh, mặt trên có ống dẫn bằng cao su màu vàng. Đây là dụng cụ để truyền dịch trong thời đại này.
Thật chẳng còn cách nào, vì đứa con trong bụng, phải chịu đựng thôi!
Kỹ thuật của Nghiêm Thu Sảng cũng không tệ, rất mau chóng đã làm xong cho cô. Nhờ có chồng ở bên cạnh, Chung Linh cũng không cảm thấy buồn chán lắm.
Một lúc sau, nhìn thấy ba của mình đến, con bé cuối cùng cũng đầu hàng, ngoan ngoãn để cho tiêm. Chung Linh và Chu Bảo Cương nhìn nhau cười.
“Nếu như sau này con gái của anh cũng như vậy thì sao ta?” Chung Linh không khỏi liên tưởng. Chu Bảo Cương nghe vợ nói vậy, mỉm cười.
“Con gái của anh nhất định sẽ rất ngoan, hơn nữa, anh cảm thấy đứa bé này nhất định là con trai.” Chung Linh nghe vậy không đồng ý.
“Vậy nếu không phải thì sao? Anh muốn trả hàng hả?” Nhìn thấy vợ mình sắp sửa bốc hỏa đến nơi, Chu Bảo Cương vội tìm đề tài khác để nói, nhìn qua bình truyền dịch của vợ còn kha khá.
“Y tá!” Chu Bảo Cương lập tức đóng bình truyền dịch lại, thét lớn gọi y tá, mọi người trong phòng giật bắn mình.
“Có chuyện gì?” Sau khi nhìn thấy hai vợ chồng Chung Linh, tâm trạng Nghiêm Thu Sảng rối rắm, nghe thấy có người lớn tiếng gọi y tá, liền từ trong phòng đi ra.
“Đơn thuốc của vợ tôi kê những gì?” Mặt Chu Bảo Cương xanh mét. “Gọi bác sĩ đến đây, nhanh lên!”
Chung Linh cũng không hiểu có chuyện gì, cô kéo lấy tay áo của chồng, anh cũng không để ý. Một lúc sau, bác sĩ đi đến, là vị nữ bác sĩ hơn bốn mươi tuổi vừa mới khám cho Chung Linh.
“Có chuyện gì vậy đội trưởng Chu?”
“Bác sĩ vừa kê thuốc gì cho vợ tôi?” Chu Bảo Cương hỏi.
“Đường glucose. Sao…” Vừa nói, bác sĩ vừa nhìn vào bình truyền dịch.
“Tiểu Nghiêm! Mau thay bình!” Lúc này Nghiêm Thu Sảng mới biết mình đã lấy sai thuốc, mau chóng rút kim ra.
“Đội trưởng Chu, anh và vợ anh đến phòng làm việc của tôi để tôi kiểm tra cho vợ anh một chút.” Chu Bảo Cương cùng Chung Linh đi theo vị bác sĩ kia.
“Bác sĩ, như vậy có ảnh hưởng gì đến vợ con tôi không ạ?” Chu Bảo Cương lòng thì như lửa đốt mà đầu thì hỏa đã bốc cao. Đây là đứa con mà anh mong ngóng đã từ rất lâu, thêm nữa hiện giờ vợ anh suy nhược như vậy, không thể có chút chuyện sơ suất gì xảy đến cho cô được!
Nghiêm Thu Sảng cũng đi theo bọn họ.
“Bác sĩ, em xin lỗi. Là em làm lộn đơn thuốc của chị ấy với người khác.” Nghiêm Thu Sảng biết mình đã mắc phải lỗi lớn, nhưng chắc cũng không có chuyện gì chứ? Hơn nữa lần trước anh ta để cho cô mất mặt trước mặt nhiều người như vậy, lần này coi như huề.
“Đối với một thai phụ có dấu hiệu sinh non mà dùng penicillin, thuốc giảm ho, hơn nữa trước đó còn chưa thử qua độ mẫn cảm với thuốc, cô nghĩ như vậy là chuyện nhỏ sao?” Bây giờ Chu Bảo Cương chả thèm để ý người trước mặt mình chỉ một cô gái trẻ, chỉ thấy cô ta như là hung thủ muốn mưu sát vợ con của mình vậy.
“Bác sĩ!” Dù sao thì tuổi còn trẻ, lại bị một người đàn ông, đặc biệt là người mà mình thích, lớn tiếng khiển trách không nể mặt chút nào, nước mắt không kiềm chế được mà rơi xuống. Nghiêm Thu Sảng giờ chỉ còn biết đưa ánh mắt cầu cứu nhìn vị bác sĩ kia, mong chị ta có thể nói đỡ giúp cô vài lời.
“Cô tốt nhất là xin lỗi vợ chồng đội trưởng Chu đi!” Bác sĩ cũng đã nghe qua danh tiếng của Chu Bảo Cương, anh là vị tướng được cấp trên yêu thích, nổi danh lạnh lùng vô tình, nghe nói chỉ có đối với vợ mình còn có chút tình người, quả nhiên không sai chút nào. Anh ta nổi giận đùng đùng như vậy, sợ rằng bản thân mình cũng không ngăn nổi.
“Em xin lỗi!” Nghiêm Thu Sảng chỉ còn cách cúi đầu nhận lỗi. “Em thật sự là đã nhìn nhầm, lúc đó có đứa bé đang khóc lớn, nhất thời em sơ ý…” Lúc đó đúng là sơ ý thật, nhưng là vì để ý đến hai vợ chồng này mà thôi.
“Ngậm miệng! Làm sai rồi còn muốn ngụy biện sao? Tôi sẽ phản ánh chuyện này lên lãnh đạo của các người.” Chu Bảo Cương nhất định không thể tha thứ cho người y tá này được.
Chung Linh bị tình huống này dọa cho khiếp sợ. Trước tiên, cô không biết sự ảnh hưởng của những thứ vừa tiêm vào tĩnh mạch của mình sẽ lớn đến như thế nào, còn lại là, tại sao lại là người phụ nữ này? Chẳng lẽ do số phận trêu đùa sao?
“Bác sĩ, con của tôi có bị sao không? Có thể bị dị dạng gì không?” Cô rất lo lắng đến vấn đề này.
“Cái gì? Có thể bị dị dạng?” Chưa đợi bác sĩ trả lời Chu Bảo Cương đã tức đến mức muốn đi bóp chết cô y tá kia. Chung Linh vội vàng ngăn anh lại.
“Chắc không có gì đâu, chỉ mới tiêm vào một chút thôi, đừng quá lo lắng.” Bác sĩ cũng không muốn làm to chuyện này. Đây là bệnh viện quân đội, để xảy ra những chuyện này sẽ bị xử phạt rất nghiêm khắc!
“Hy vọng là vậy!” Chung Linh còn có thể nói gì được chứ? Chuyện đã như vậy, chẳng lẽ cho cô ta một cái tát? Chuyện này nói lớn thì lớn mà nói nhỏ thì cũng nhỏ. Đối với Chung Linh mà nói, nếu như là người khác, muốn xử lý như thế nào cô cũng không quan tâm, dù sao cũng đã phát hiện ra sớm, không có tổn hại gì nghiêm trọng cả. Nhưng nếu như là người phụ nữ kia thì phải suy nghĩ lại.
Bình tĩnh phân tích, cô ta chắc không phải cố ý làm vậy, vì cô ta chưa thể nào có tiếp xúc gì với Chu Bảo Cương. Chỉ có thể vì lần trước ở vũ hội xảy ra chuyện không mấy vui vè, nhìn thấy hai vợ chồng bọn họ nên cô ta phân tâm, để xảy ra chuyện như thế này.
Suy nghĩ kỹ càng hơn, nếu như bây giờ mình rộng lượng bỏ qua cho cô ta, thì tất nhiên là cô ta sẽ cảm động đến rơi nước mắt. Sau đó thì chắc chắn sẽ nhân chuyện này mà lấy cớ để qua lại với hai vợ chồng mình, kết thành bạn bè. Rồi sau đó thì sẽ ra sao? Chuyện sau đó ra sao thì Chung Linh chẳng thể nào khống chế được! Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc!
“Cơ thể tôi mang thai vốn không được ổn định, ốm nghén nặng đến mức bác sĩ cũng biết rõ. Trước đây tôi có nghe nói, trong lúc mang thai phải cực kỳ chú ý, nếu như uống thuốc bậy bạ sẽ ảnh hưởng rất lớn đến đứa bé. Nếu như đứa bé sinh ra có di chứng nào thì sao?” Chung Linh trực tiếp nói với bác sĩ.
“Nhưng, mới truyền dịch có vài phút, không thể có chuyện gì được. Không phải cô vẫn khỏe mạnh đó sao?” Nghiêm Thu Sảng nhịn không nổi mà biện hộ cho bản thân mình.
“Cô…” Chu Bảo Cương đối với chuyện của vợ con mình khá nhạy cảm, không kiềm chế được.
“Tôi không có ý gì hết, y tế là công việc rất quan trọng, nhưng đây là trong quân đội, tôi không mong muốn binh lính của chúng ta không phải là bị địch giết trên chiến trường, mà lại chết trong tay của chính người mình.” Câu nói này của Chung Linh đã đẩy tính nghiêm trọng của sự việc lên một mức độ mới.
Vị bác sĩ kia cũng không hiểu nguyên do tại sao, chuyện này vốn dĩ có thể bỏ qua, nhưng sao đôi vợ chồng kia lại khăng khăng không chịu buông tha?
“Chuyện này, đội trưởng Chu, chúng ta qua đây nói chuyện.” Bác sĩ kéo Chu Bảo Cương vào một góc, tránh Chung Linh và Nghiêm Thu Sảng ra.
Chuyện gì vậy kìa? Chung Linh đoán rằng chắc vị bác sĩ kia khuyên chồng cô nên bỏ qua chuyện này, vậy thì người phụ nữ này… có chỗ dựa! Khả năng này rất lớn, vì chỗ này là nơi được đãi ngộ tốt nhất trong quân đội mà.
“Cô nghĩ đây là đâu hả? Ai cũng có thể đến đây sao?” Chu Bảo Cương nhịn không được mà quát lớn tiếng, chứng minh cho những gì cô suy đoán. Vậy thì, chuyện cô suy tính nãy giờ đã thành công một nửa, ít nhất là anh đã có thành kiến với cô y tá kia.
Chu Bảo Cương chẳng thèm để ý đến người khác, nắm lấy tay vợ, dưới sự hướng dẫn của bác sĩ đi thẳng đến phòng khám. Vì Chung Linh đã bị truyền nhầm penicillin nên phải đến đây khám lại.
Nhìn thấy xung quanh không có ai, Chung Linh kéo lấy tay chồng.
“Anh à, sao anh lại giận dữ thế hả? Hồi nãy bác sĩ nói với anh những gì?”
“Không có gì, chỉ nói là cái cô Nghiêm Thu Sảng kia là con gái của tướng quân, muốn chúng ta tha cho cô ta một lần.”
Chung Linh nghe vậy mà thất kinh, thì ra cô ta có chỗ dựa lớn như vậy. Chuyện thăng chức của chồng cô sau này có quan hệ gì với chỗ dựa của cô ta chăng? Nhưng thế thì sao? Cùng lắm thì về quê trồng rau, như vậy còn hạnh phúc hơn.
“Vậy thì chúng ta thôi đi! Nếu như sau này cha của cô ta gây phiền phức cho anh…” Cô thật sự lo lắng như vậy.
“Hừ! Em nghĩ anh là người thế nào?” Chu Bảo Cương không chỉ là một người có đầu óc quyết đoán, mà còn là một người thà chết chứ không chịu khuất phục. Chung Linh tin rằng anh không thể nào làm việc mà không suy nghĩ được.
Về tới nhà, sau mấy ngày Chung Linh cũng không thấy có gì dị thường, nhưng Chu bảo Cương vẫn vô cùng lo lắng, luôn để cô nằm trên giường. Thật ra Chung Linh vẫn còn rất sợ hãi, nhưng cũng không còn cách nào khác, cô đã sống qua hai đời rồi, đúc kết được sâu sắc nhất chính là phải cẩn thận. Đứa con này thật không dễ dàng gì mà có được, sao có thể để xảy ra chuyện gì được chứ? Chung Linh biết nếu lần đầu mang thai mà bị xảy thai thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sau này, vì thế càng phải cẩn thận hơn nữa. Nói sao thì đây quả thật may mắn, đứa con này không phải là đến với cô sớm hơn rồi sao! Tất cả mọi chuyện không phải đã khác hoàn toàn rồi sao!
Đang lúc Chung Linh nghĩ cách để giải quyết vấn đề ‘Nghiêm Thu Sảng’ thì Hàn Minh Minh và Vu Nhã Tĩnh đến, mang đến cho cô một tin tức.
“Chị dâu, chắc là do chị rồi!” Hàn Minh Minh và Vu Nhã Tĩnh đã rất thân với Chung Linh, lúc thì kêu chị dâu, lúc thì gọi là Chung Linh. Thường thì những lúc hai cô giận dỗi thì sẽ gọi thẳng tên Chung Linh.
“Gì?” Chung Linh đang ngồi phơi nắng trong sân.
“Trong bệnh viện có một y tá, nghe nói vì tiêm thuốc sai cho một thai phụ nên bị phê bình.” Phụ nữ có thai không nhiều, có thể dễ dàng đoán ra được. Chung Linh chỉ lo lắng không biết chuyện này có đem lại phiền phức gì cho chồng mình hay không.
“Uhm, vậy là xem như nhẹ rồi hả?” Mục đích của Chung Linh chỉ là muốn cho Nghiêm Thu Sảng từ nay về sau tránh xa hai người bọn họ một chút.
“Đứa con này vợ chồng chị trông ngóng đã rất lâu, nên cũng tương đối để ý. Hơn nữa, thai phụ trong thời kỳ đầu mang thai phải cực kỳ cẩn thận khi dùng thuốc, nếu không thì đứa con sẽ không được khỏe mạnh.”
Nghe Chung Linh nói như vậy hai ngượi bọn họ cũng hiểu ra. Nói sao thì hai người bọn họ một người cũng đã làm mẹ, một người thì sắp làm mẹ mà.
“Chị nói khi mang thai không được uống thuốc hả? Vậy nếu em bị bệnh, bị cảm thì phải làm sao? Đợi cho tự khỏi à?” Hàn Minh Minh rất lo lắng, chuyện này trước giờ chưa ai nói cho cô nghe hết.
Bấy giờ trên thị trường chưa có sách báo gì liên quan đến việc chăm sóc sức khỏe thai phụ cả, mà dù cho có đi chăng nữa thì họ cũng rất khó mua được. Bác sĩ trong quân đội thì phần lớn chỉ am hiểu về ngoại khoa chứ phụ khoa thì mờ mịt. Hơn nữa, bệnh viện của họ cũng là mới thành lập.
“Đúng, không được dùng! Có bị bệnh thì cũng phải đợi tự khỏi, nếu không tự khỏi được thì dùng vài bài thuốc mẹo thôi. Nếu như thật sự không được nữa thì phải đi bệnh viện. Vì vậy, em và chị đều phải cẩn thận, không được để bị bệnh. Đây đều vì đứa con trong bụng hết.” Chung Linh không phải là bác sĩ khoa phụ sản gì, nhưng nhiều năm kinh nghiệm cộng với thời gian huấn luyện quản gia, cô đã học hỏi được không ít. Mặc kệ đúng hay sai, cẩn thận vẫn là trên hết.
“Uhm, em biết rồi.” Hàn Minh Minh bây giờ đã ra dáng vẻ của một người mẹ, luôn đặt đứa con lên hàng đầu.
“Đúng rồi, những thức lạnh cũng không được ăn. Chị nhớ hình như là rau chân vịt, cua, rong biển, còn có thuốc lá và rượu nữa, nhớ nhắc nhở chồng của em nên chú ý một chút.” Chung Linh ân cần dặn dò Hàn Minh Minh.
“Đừng có chỉ nói em, ông nhà chị cũng hút thuốc dữ lắm đấy, có thể coi chừng không hả?” Chu Bảo Cương chắc cũng không hút nhiều quá chứ? Bản thân cô rất hiếm khi nhìn thấy anh hút thuốc, nhưng cô tin rằng vì đứa con anh sẽ không hút thuốc trước mặt cô.
“Bây giờ anh ấy coi trọng đứa con nhất rồi, vừa về đến nhà không có nhìn mặt chị qua một cái mà chỉ nhìn thẳng vào bụng thôi.” Chung Linh có chút ghen tị với đứa con rồi. Anh càng chú ý đến đứa con thì cô càng phải cho anh khổ cực một chút, thiệt là người đàn ông không có lương tâm!
“Đàn ông đều thế cả, có con rồi thì sẽ chẳng quan tâm gì đến vợ hết. Châu Khải nhà em, về đến nhà chẳng thèm nhìn mặt vợ đến một cái, em hiện giờ giống như là một cỗ máy biết chăm con vậy.” Vu Nhã Tĩnh cũng giận dỗi.
Những chuyện như thế này, nếu như là người khác thì chắc chẳng có hứng thú gì để nghe tiếp, nhưng với họ thì khác, họ hoàn toàn có thể thấu hiểu lẫn nhau.
“Vậy sao? Ngay cả đến tối nằm cùng giường cũng không thèm sao?” Hàn Minh Minh trêu cô.
“Hứ, sắp làm mẹ rồi mà còn như vậy.”
Chung Linh cũng không biết làm sao, cái tình trạng này làm thế nào có thể thay đổi đây? Cô nhớ rằng có coi qua một vở kịch trên truyền hình, một đứa bé gái năm tuổi bị chính mẹ ruột thiêu chết, vì cô ta nghĩ rằng đứa con gái đã cướp hết tình yêu của chồng đối với cô ả. Lúc xem tới đó, cô rất phẫn nộ, nhưng nghĩ kỹ thì cũng không phải hoàn toàn vô lý. Người phụ nữ nào mà chẳng thể ghen tị với con cái của mình? Nhưng người phụ nữ đó hiển nhiên là quá bệnh hoạn rồi. Cô nghĩ, nếu như việc này có thể sắp xếp tốt đẹp thì cũng là một chất xúc tác để giúp cho tình cảm vợ chồng thêm mặn nồng.
Lúc tối khi về đến nhà, Chu Bảo Cương báo cho Chung Linh biết rằng anh đã viết thư gửi về nhà báo việc cô có thai, anh cũng đã gửi điện tín về nhà của cô, để gia đình cô đừng quá nhớ mong con gái.
Chung Linh vốn không muốn báo cho gia đình sớm vậy đâu, nhưng dù sao thì anh cũng đã báo rồi. Chắc là cha mẹ chồng của cô phải vui mừng lắm nhỉ? Họ cũng đã trông mong đứa cháu này rất lâu rồi mà. Chắc mẹ của cô cũng rất lo lắng cho đứa con gái này chứ? Chung Linh quyết định sẽ viết một bức thư gửi về nhà để làm cha mẹ cô yên lòng.
(1) Nguyên văn: Nhân sinh hà xứ bất tương phùng. Đầy đủ hai câu là: Hữu duyên thiên lý lai tương hội – Nhân sinh hà xứ bất tương phùng. (有缘千里来相会,人生何处不相逢)Ý nghĩa: chỉ cần có duyên thì dù xa nghìn dặm trong đời nhất định sẽ gặp được nhau.