Nàng Dâu Trọng Sinh

Chương 4: Hoa Hoa



Lần này trở về khiến Chu gia hai lão đều rất mừng. Heo mẹ lúc này đã rất ì ạch, hôm nay còn tỏ ra mệt mỏi, xem ra là sắp sinh. Vì thế nó được chuyển qua nhà kho nhỏ cạnh phòng bếp. Chung Linh vội vàng thu thập sạch sẽ củi dự trữ trong nhà kho, cả nhà cẩn thận trông chừng. Heo nái sinh là đại sự trong nhà. Đối với nhà nông bình thường thì đây là chuyện kiếm được lợi nhiều nhất, tuy rằng heo con đầy tháng chỉ có thể bán được năm hay sáu đồng, nhưng nếu sinh được mười con thì được đến năm, sáu mươi đồng. Bình thường đi làm công nhân hang tháng cũng chỉ được 30 đồng thôi, mà mỗi năm heo mẹ có thể sinh những hai lần.

Đợi đến nửa đêm, Chung Linh vẫn trông chừng, đến khi thấy heo mẹ sinh mới đi gọi bố mẹ chồng, may mắn là lần này heo mẹ đẻ được những 12 heo con, khiến cả nhà vui mừng khôn xiết.

“ Ba, mẹ, để con cho nó ăn chút gì đó.” Chung Linh muốn chăm cho “công thần” một chút.

“Từ đã, heo mẹ vừa mới sinh không thể ăn linh tinh, con chỉ cần pha ít muối với nước ấm cho nó uống là được.” Chu Xuân Lai là một người hiểu biết về chăn nuôi, nhắc nhở cô con dâu.

“ Vâng, con biết rồi.” Chung Linh vội vàng châm lửa nhóm bếp lò.

Tuy rằng mùi hôi bốc lên rất khó chịu nhưng mà cô cũng không yếu ớt như vậy, dọn sạch sẽ nơi heo đẻ, chăm sóc heo chu đáo đúng như chăm sóc sản phụ, bởi vì thế mà sữa nhiều, heo con khỏe mạnh mập mạp.

“Mẹ, bao nhiêu con vậy?” Chu Bảo Cầm vừa vào cửa liền hỏi, buông đứa con trong lòng ra. Đó là một tiểu quỷ bẩn bẩn, Chu Bảo Cầm vì bận đi làm ở xưởng rượu trong thôn cho nên thường xuyên gửi con ở nhà mẹ đẻ. Trước kia Chung Linh cảm thấy việc này thực khó chịu.

“Hoa Hoa tới rồi à?” Chung Linh kéo đứa nhỏ qua, thuận tay lau cái miệng đầy nước dãi. Hoa Hoa mới hai tuổi, nói cũng chưa sõi lắm.

“Sao con lại đưa cháu đến?” Phùng Trân nhìn lướt qua con gái xoay người vào nhà. Chung Linh cũng ôm đứa nhỏ vào phòng bà.

“Nếu lúc đầu con được gả vào một nhà khá giả thì tốt rồi, có người giúp con mọi việc, nhưng con lại không chịu, cứ đòi gả vào nhà họ Đinh.” Chu Bảo Cầm cũng được coi là một người tự do yêu đương, anh rể Đinh Vinh là người thật thà, chịu khó, nhưng anh ta là cô nhi, không có người thân, điều kiện sống cũng không tốt, cho nên hai vợ chồng đều làm ở xưởng rượu, rất vất vả nên không có thời gian chăm sóc con.

“Mẹ…”

“Được rồi, đừng nói nữa, con bé đã lớn vậy rồi còn nói được gì nữa.” Ông lớn trong nhà lên tiếng, mọi chuyện coi như xong.

“Chị cứ để Hoa Hoa ở chỗ em, để bé bầu bạn với em.” Chung Linh càng nhìn càng thấy Hoa Hoa ngây thơ, đáng yêu, tại sao trước đây cô không nhận ra?

“Thật sao? Quá tốt rồi, chị từ đầu cũng đã nghĩ như thế.” Lời vừa nói ra khiến mọi người đều sửng sốt, chắc là chị ấy đã sớm có ý như vậy.

“Chị đừng hối hận nha, sau này Hoa Hoa coi em như mẹ ruột để xem chị tính làm sao.” Chung Linh cười nói.

“Con nuôi nó cũng chỉ uổng công, con nít rốt cuộc cũng chỉ biết tới mẹ ruột thôi.” Phùng Trân vẫn luôn canh cánh bên lòng về hôn sự của con gái, thấy con phải sống cực khổ bà càng oán trách con rể hơn.

“Không phải đâu, Hoa Hoa có lương tâm mà đúng không nào?” Chung Linh hỏi Hoa Hoa đang vui vẻ ở trong lòng cô.

“Đúng!” Con bé không biết người lớn đang nói chuyện gì, chỉ biết nói một chữ ‘Đúng’ là giỏi nhất, mọi người cùng cười nghiêng ngả.

“Đúng rồi, thằng Cương có gửi thư về không mẹ?” Chu Bảo Cầm hỏi, Chung Linh cảm thấy tim mình đánh ‘thịch’ một tiếng.

“Làm gì nhanh vậy, kiểu gì cũng phải vài ngày nữa.” Phùng Trân lấy hạt dưa cho Hoa Hoa ăn.

“Còn Đinh Vinh nhà con đâu?” Chu Xuân Lai nghiêm túc hỏi con gái.

“Anh ấy làm mộc cho người ta rồi, tối không về nhà ăn cơm đâu.” Đinh Vinh biết mẹ vợ không muốn gặp anh nên cũng ít khi đến, có đến cũng sẽ dè dặt, biết làm sao được, đã thành thói quen mất rồi.

“Con muốn vào phòng mới chơi.”

“Con ngoan ngoãn một chút đi.” Hoa Hoa rất thích căn phòng tân hôn đẹp đẽ đầy màu sắc này, nhưng tới bây giờ vẫn không được cho phép đi vào.

“Không sao đâu, chúng ta vào phòng mợ chơi nhé.” Chung Linh ôm lấy con bé. Thấy em dâu đi rồi, Chu Bảo Cầm mới kề sát mẹ ra vẻ thần bí.

“Sao rồi mẹ, con dâu mới có được không?”

“Còn phải nói, có thể xứng với em con thì khỏi phải nói.”

“Rốt cuộc là thế nào?”

“Sạch sẽ, gọn gàng, nhanh nhẹn, cần mẫn, tính tình cũng tốt, bộ dạng lại được. Mẹ bây giờ có thể hưởng phúc được rồi, con nhìn nhà bếp nó dọn dẹp sạch sẽ kia kìa, tới mẹ cũng chưa làm được vậy.” Phùng Trân đắc ý nói với con gái.

“Mà thằng Cương cũng thích đúng không? Con có hỏi em nó xem sao không?” Phùng Trân hỏi con gái, bà biết tình cảm hai chị em họ tốt lắm.

“Điều đó còn phải nói sao, khăn voan vừa giở lên, mắt con trai mẹ cứ nhìn chằm chằm, không phải mẹ nói con trai mẹ là đứa bảo thủ à? Con nhìn chắc mà, người đẹp bày ra trước mắt, không động tâm mới là lạ!”

“Cũng đúng, hôm cưới có bao nhiêu người kéo đến xem cô dâu mới.”

“Đúng rồi, họ đến để xem con dâu giá trên trời của mẹ, nếu cưới Lâm Mỹ thì ngoài con trai mẹ ra chắc chả ai thèm tới ngắm.”

“Được rồi, về sau đừng nhắc lại chuyện này nữa.” Chu Xuân Lai dùng sức gõ gõ điếu cày vào mép giường. Hai người phụ nữ này chẳng biết suy nghĩ gì cả, may mà con trai giống ông.

“Biết rồi!” Bây giờ hai người mới nhận thấy chủ đề này sẽ khiến Chung Linh vô cùng khó chịu, dù là chuyện lễ hỏi hay chuyện Lâm Mỹ.

“Đúng rồi con biết không, em dâu con chăm sóc con lợn nái y như chăm người đang ở cữ, còn chăm mấy chú lợn con thì như chăm trẻ sơ sinh vậy, xoa bóp bầu vú cho lợn nái, rồi đem lợn con đặt sát bên cạnh….” Chu Bảo Cầm nghe mà miệng há hốc.

“Đúng vậy, Tiểu Linh làm việc rất cầu toàn.” Chu Xuân Lai chen vào một câu, hai mẹ con không ai để ý tới ông.

‘Vậy…em nó cũng chăm sóc con gái con chu đáo như vậy sao?”

“Còn giỏi hơn con đó.” Ông trừng mắt với con gái, “Nhớ đưa cho em dâu con tiền sinh hoạt, gửi con cho người ta giữ thì không quan tâm à? Vậy sao con còn sinh nó ra?”

“Chẳng phải em nó sống chung với ba mẹ sao? Lại còn tiền sinh hoạt gì chứ, ai mà biết sẽ sinh ra một đứa con gái…” Câu cuối cùng chị nói rất nhỏ.

“Mấy lời này là sao hả, ba mẹ mắc mớ gì phải nuôi con gái cho con chứ.” Phùng Trân mặc kệ, nuôi thì nhất định phải nuôi nhưng không thể chấp nhận được mấy câu nói này.

“Được rồi, mỗi tháng con gửi cho em dâu năm đồng.”

Chung Linh rất vui vẻ nhìn Hoa Hoa trái sờ một chút, phải nhìn một chút. Có vẻ con bé còn sợ sệt, cứ lén lút xem sắc mặt của cô, thật là một đứa bé nhạy cảm. Áo bông Hoa Hoa mặc chỉ là đồ cũ được sửa lại, trên mặt áo có dấu vết nước dãi, tay áo thì dùng để chùi nước mũi, gương mặt nhỏ nhắn y như củ khoai tây, Chung Linh nhìn mà thấy lo lắng, ngày mai cô phải đi mua ít vải bố may quần áo cho Hoa Hoa.

Buổi tối, Chung Linh làm dưa muối, đổ thêm vài cái trứng chiên, làm riêng cho Hoa Hoa một phần cháo trắng. Đương nhiên, cô phải hỏi qua ý kiến mẹ chồng rồi mới làm. Cơm vừa được dọn lên bàn, Hoa Hoa đã nhìn chằm chằm vào chén cháo trắng và trứng chiên, nuốt nước miếng ừng ực nhưng không dám ăn.

“Ăn đi, cho cháu đó.” Chu Xuân Lai bưng chén cơm nhỏ tới trước mặt cháu ngoại, gấp thêm miếng trứng chiên bỏ vào chén, con bé vui mừng cực độ. Chung Linh nhìn mà hốc mắt đỏ lên, thật là đứa bé đáng thương.

Tối nay Hoa Hoa vốn muốn ở lại, nhưng bị Phùng Trân đẩy trả về. Bà nói là lợn nái mới sinh xong, công việc rất bận rộn, hai ngày nữa hãy mang cháu tới. Chu Bảo Cầm biết con gái mình có thể để lại đây chăm sóc, chỉ phải đợi hai ngày nữa thôi, nên vui mừng hứng khởi bồng con về nhà.

Ngày hôm sau, vừa may có xe vào thôn, Chung Linh xin phép mẹ chồng, ngồi xe đi đến cung tiêu xã. Cô mua bông cùng vải bông về làm áo ấm, mua thêm một miếng vải đỏ may áo khoác, còn mua thêm hai miếng vải bông nhỏ để may khẩu trang cho con bé. Ngoài ra còn mua vài cây kẹo cho Hoa Hoa, sau đó phấn khởi ngồi xe trở về nhà. Chung Linh cũng không quên phần của ba mẹ chồng, mua cho ba chồng một bình rượu, gặp phải hàng cá hiếm khi thấy bán, cô mua được một chú cá chép to nặng cả cân. Lúc này cá vẫn chưa được nuôi rộng rãi, tất cả đều được đánh bắt từ sông, hồ, vào mùa đông lại càng khó mua được cá hơn. Bên cạnh đó, quan trọng nhất là cô đã mua được chiếc khăn quàng cổ bằng len màu lam dành cho mẹ chồng.

Phùng Trân rất lo lắng việc tiêu xài quá tay của con dâu, nhưng con dâu không mua thứ gì cho bản thân, chỉ mua đồ cho người trong nhà, nên không thể trách cứ được. Buổi tối, Chung Linh chủ động nhờ mẹ chồng gọi chị và anh rể sang nhà, còn cô ở nhà làm cơm tối. Cá được làm theo khẩu vị truyền thống của người Đông Bắc, đầu tiên là nấu canh tương cho tốt rồi cho cá vào, đợi cá sắp chín thì bỏ thêm bột ngọt vào. Lúc này bột ngọt vẫn còn là xa xỉ phẩm nhưng để món cá càng ngon hơn, Chung Linh chiên cá qua, sau đó cho thêm bột ngọt ướp đều, đun nóng rồi rải một ít lương khô lên mặt cá. Chung Linh sợ không đủ ăn nên tìm thêm một ít củ cải dự trữ cho mùa đông, cắt thành lát rồi xắt mỏng như sợi tơ. Chẳng mấy chốc, Phùng Trân đã dẫn theo con gái, con rể và cháu ngoại đi vào cửa. “Thơm quá à, tay nghề nấu nướng của em dâu thật giỏi.” Chung Linh vội vàng quay sang chào hỏi. Anh rể Đinh Vinh và con gái Hoa Hoa giống nhau, đều rất câu nệ, dáng người anh ta không cao nhưng bộ dạng đoan chính, đôi mắt to của Hoa Hoa chính là được di truyền từ anh ta. “Hoa Hoa lại đây mợ bế nào.” Chung Linh hướng cô bé ngoắc ngoắc.

“Đừng lo bế nó nữa, thằng Cương gửi thư về này.”

“Dạ?” Chung Linh ngây ngẩn cả người.

“Dạ cái gì, chồng em gửi thư về, hôm nay anh rể em vào thôn làm việc, gặp ông đưa thư, thế là mang thư về đây luôn.”

“Vậy sao, mau mau đọc xem nào.” PhùngTrân không biết chữ, mỗi lần con trai gửi thư về đều do con gái đọc bà nghe.

“Mẹ à, đọc cái gì chứ? Lát nữa Tiểu Linh đọc xong rồi nói lại mẹ nghe, không phải là được rồi sao.”

“Cũng phải, con mau vào phòng đọc thư đi, mẹ trông bếp cho.”

Lúc này Chung Linh mặc kệ mọi người, ngượng ngùng đỏ mặt nhận lấy lá thư, bước vào phòng trong tiếng cười của mẹ và chị chồng.

Chung Linh cầm lá thư, hít một hơi thật sâu, nhìn nét chữ trên lá thư, rất đẹp, phóng khoáng, có lực. Cô thấy bản thân quá hồi hộp, giống như nhận được thư tình vậy mà lại là thư tình của người con trai mình mến. Chung Linh nhanh chóng đọc từ đầu đến cuối thư, cô ủ rủ muốn khóc, cả lá thư toàn nói những chuyện không liên quan đến cô, ngoài việc hỏi thăm sức khỏe ba mẹ và gia đình chị gái, đương nhiên cũng nhân tiện hỏi tình hình của cô, sau đó có nói về tình hình của anh, khuyên ba mẹ cứ yên tâm, còn nói thêm một câu đã làm Chung Linh vất vả, nhờ cô chăm sóc ba mẹ thật tốt. Chung Linh đọc xong lá thư tức tới nỗi nghiến răng, muốn chém ngàn đao, người đâu mà đầu gỗ, thực sự chỉ xem mình là người sẽ sinh con cho anh ta thôi ư? Quả thực là xem nhẹ mình quá rồi đấy.

Lại hít một hơi thật sâu, tâm trạng Chung Linh dần bình tĩnh, cô ngẫm nghĩ, thấy buồn cười. Phản ứng bây giờ của cô có điểm nào khác trước kia, ban đầu cô cũng không hoàn toàn ghét bỏ Chu Bảo Cương, chỉ vì sự vụng về trong lời nói của anh và sự ích kỉ nhỏ nhen của con người cô, không chịu đựng được sự cô đơn, cho nên mới tạo thành bi kịch. Nếu đặt mình vào vị trí của anh mà suy nghĩ, vợ mới cưới chỉ mới gặp mặt một lần, cũng không hiểu rõ được, thì bảo anh phải viết cái gì đây chứ? Bản thân mình thì mong ngóng người ta đã lâu, nhưng đối phương lại đối với mình hết sức xa lạ. Cuối cùng, Chung Linh nhanh chóng chỉnh đốn lại những suy nghĩ của mình, tổng kết lại, cô thấy mình thật không đúng khi đã đưa ra những kết luận như vậy. Cô phải củng cố lại những suy nghĩ ngay từ ban đầu, tối nay trước khi đi ngủ phải vạch ra được một kế hoạch cụ thể mới được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.