Editor – Tử Dương
***
Đổng Từ mà mở miệng, có lúc luôn khiến người ta muốn bóp chết cô, nhưng khi ngọt ngào rồi, cái ngọt ấy lại mê mị như say, chỉ muốn nếm mãi, nếm mãi, xem chúng có thể ngọt đến mức nào.
Muốn thì phải nếm liền.
Bùi Tứ Trăn xoay vai Đổng Từ, không chút do dự cúi người cắn môi cô. Nụ hôn của anh vô cùng thô bạo, vừa hôn vừa cắn, vòng răng sắc nhọn ẩn sau cánh môi nóng bỏng điên cuồng cắn mút đầu lưỡi đối phương, quyện cùng hơi thở nam tính quẩn quanh bốn phía.
Một nụ hôn dẫn điệu hơi thở hai người tới bờ rực lửa.
Không khí nóng dần.
Bùi Tứ Trăn không làm bước tiếp theo mà ấn Đổng Từ vào ngực, nghe tiếng thở dốc dồn dập từ cô.
“Giờ mới biết anh tốt sao?”
“Biết, lúc nào cũng biết.” Đổng Từ cười thấp giọng, câu này không phải giả vờ, cũng không phải nói lấy lệ. Nếu Bùi Tứ Trăn không có ưu điểm thì còn lâu cô mới bị anh hấp dẫn, thế nên dù nhiều năm trôi qua mà vẫn cùng anh điên cuồng lần nữa là đủ biết anh quyến rũ ra sao.
Dẫu gặp nguy hiểm nhưng vẫn thôi thúc bao người muốn thử.
Thử một lần lại muốn thử tiếp.
Bùi Tứ Trăn ngửi hương thơm vươn trên tóc Đổng Từ, nhắm mắt hưởng thụ, giọng bình thản: “Nếu biết anh tốt, tại sao lại bỏ trốn? Nếu em không chạy, ngoan ngoãn ở cạnh anh thì lấy đâu ra chuyện nhà họ Cố mượn cớ chà đạp em?”
Ngoan ngoãn!
Hai chữ thoát ra từ miệng vị thiếu gia này thật đáng sợ, vì cơ bản, ai cũng biết Bùi Tứ Trăn khó đối phó hơn nhà họ Cố, chưa đến mười phút mà anh đã giải quyết êm xuôi chuyện của Cố phu nhân, điều đó chứng minh được rằng, hai gia tộc vốn không cùng đẳng cấp.
Mắt Đổng Từ giật liên hồi, ngẩng đầu cười hihi: “Đừng phá hư bầu không khí vậy chớ, em còn định cảm ơn anh nè.”
“Cảm ơn anh làm gì, có thấy anh bỏ mặc em bao giờ chưa?”
“Nếu anh ‘bỏ mặc’ em nhiều hơn chút thì em đã không chạy.”
“Lại muốn đâm đầu vào chỗ chết?”
Bùi Tứ Trăn nắm cằm cô, ánh mắt lạnh lẽo như muốn ăn thịt người, nhưng ý mắt Đổng Từ lại cười cợt, giọng hứng khởi: “Thiệt là không muốn em cảm ơn?”
Bùi Tứ Trăn lạnh mặt, dù chiếc cổ mảnh mai trắng ngần của cô gần trong gang tấc, là món điểm tâm ngon ngọt mà anh thích nhất thì anh cũng nói: “Không cần.”
Hai mắt Đổng Từ sáng ngời, nhìn anh không chớp mắt, ”Ồ” một tiếng thật dài, nhưng động tác lại âm thầm vuốt ve cổ anh, rồi rơi dần xuống lồng ngực rắn chắc, đáng tiếc chưa kịp trượt xuống dưới đã bị tay anh đè lại. Hết đường nhúc nhích.
Đổng Từ bật cười: “Chẳng phải nói không cần sao?”
Giọng Bùi Tứ Trăn khô khốc: “Là do em tự tìm.”
Ngay sau đó, Bùi Tứ Trăn liền bế Đổng Từ lên bàn, bị thân hình cao lớn của anh bao phủ. Từng hạt mưa hôn rơi đều, mạnh mẽ… triền miên… tựa như mới xảy ra không lâu, và đã như thế từ rất lâu rồi…
Vui vẻ, càn rỡ.
Thời niên thiếu phóng túng năm ấy, đêm nay lại tái diễn lần nữa, đã điên cuồng lại càng kích thích, cánh cửa nằm sâu trong nội tâm bị chân ai đá văng.
Đổng Từ như tìm thấy tuổi trẻ năm nào, hệt như Bùi Tứ Trăn, không cần cố kỵ bản thân.
Đáng tiếc tình cảm mãnh liệt mới vừa nhen lửa đã đột ngột tắt ngúm.
Bùi Tứ Trăn nhanh tay kéo áo tắm Đổng Từ, ôm chặt cô trong ngực.
Anh quay đầu, giận dữ nói: “Ai?”
Cửa mở ra, tay Lý Khải Văn xách túi lớn túi nhỏ, nhưng chưa kịp vào phòng đã nghe câu này. Trong căn phòng rộng rãi, anh ta nhìn bóng dáng đang được Bùi Tứ Trăn bảo vệ: “Thiếu… thiếu gia, thiếu gia bảo tôi chuẩn bị quần áo mà?”
“Ừ, mang qua đây.”
“Vâng.”
Nhìn Lý Khải Văn to con vậy thôi, chứ phong thái làm việc vô cùng cẩn thận, không những mua quần áo, mà đến kính râm, khẩu trang lẫn nón đội đều có đủ.
Đổng Từ vào phong thay quần áo, Lý Khải Văn lo dọn dẹp chiến trường bên ngoài, bảo đảm không để lại bất cứ manh mối nào.
Bao gồm chiếc điện thoại đã hỏng cùng mảnh trâm cài ngọc bích rớt trong bồn tắm.
Ngọc bích là loại mà Đổng Từ thích nhất.
Bùi Tứ Trăn nhìn thoáng qua liền biết lai lịch của chiếc trâm này, đêm đó trong điện thoại, Cố Diễm Sinh đã tặng nó cho cô.
Còn mang theo nữa chứ.
Bùi Tứ Trăn híp mắt, nhưng anh không ném đi cho xong việc mà bỏ vào túi quần: “Cô ấy có hỏi thì cậu nói không thấy.”
Lý Khải Văn ngạc nhiên, gật đầu.
Đổng Từ đổi bộ mới, một phong cách khác hẳn phong cách thanh tao thường ngày, nhìn y như trẻ vị thành niên, đến giày cũng là giày thể thao.
Cô cảm khái: “Khải Văn, quần áo anh chuẩn bị vừa khít với số đo của tôi luôn.”
Cả nội y cũng vừa nốt.
Lý Khải Văn nghe thế bèn gãi đầu: “Vậy là số đo năm đó của cô Đổng còn xài được.”
“Lâu vậy rồi rồi mà anh vẫn còn nhớ số đo của tôi?”
“Thiếu gia nhớ.”
Lý Khải Văn nói xong liền lén nhìn Bùi Tứ Trăn, anh cũng vừa thay đồ, mái tóc thổi khô chải kỹ, quần là áo lượt.
Nhìn anh và người mới lúc nãy còn quấn khăn tắm như hai thái cực.
”À…” Đổng Từ bâng quơ đáp, việc Bùi Tứ Trăn có trí nhớ tốt không phải là chuyện hiếm lạ. Đổng Từ cột tóc đuôi ngựa, đội nón lưỡi trai, đang chuẩn bị mang kính và khẩu trang thì trong gương chợt xuất hiện bóng dáng của người đàn ông lạnh lùng nhưng tuấn tú.
Bùi Tứ Trăn ôm eo cô: “Vậy em có nhớ kích cỡ của anh không?”
“Cái này…”
Trí nhớ Đổng Từ không được tốt cho lắm, dẫu sao cô cũng đâu phải người được nuôi dạy để trở người thừa kế, cũng chưa từng trải nghiệm mấy khóa huấn luyện ma quỷ.
Cô nghiêm túc suy nghĩ: “Kích cỡ áo mưa(*) có tính không?” (*BCS)
Đúng là đồ không tim không phổi.
Bùi Tứ Trăn đột nhiên đè ót Đổng Từ, thô bạo in dấu xuống môi cô, lực hôn mạnh tới mức cả hai đều đau.
Lý Khải Văn thu dọn xong, quay người định nói thì gặp cảnh tượng cấm trẻ em.
Anh ta lắc lắc đầu, kim phong ngọc lộ(*) gặp nhau, không sấm sét thì cũng động đất. (*Gió thu – ngọc xanh)
Thói quen!
Tất cả đều do thói quen.
Lý Khải Văn lấy máy Kindle(1), đau khổ đọc [50 Sắc Thái](2), cố làm lơ trước cảm giác chua xót vì suốt ngày phải ăn cẩu lương(3).
(1) Kindle: kết cấu gần giống với máy tính bảng, nhưng chuyên dùng để đọc tiểu thuyết, nhỏ gọn tiện lợi, ngoài thiết bị điện tử Kindle còn có một app đọc truyện cực kỳ nổi tiếng cùng tên, có thể tải trên nên tảng Appstore và Play, tương tự như các app đọc ngôn tình ở VN.
(2) 50 Sắc Thái: một quyển tiểu thuyết nổi tiếng, nhiều cảnh nóng của nhà văn E.L. James, đã được chuyển thể thành phim.
(3) Dành cho ai chưa biết, cẩu lương là một từ lóng của người TQ dùng để trêu đùa, chỉ các hành động thân mật, tình cảm ngọt ngào mà các cặp đôi yêu nhau thể hiện trước mặt những người độc thân.
Chuyện bên Cố phu nhân đã giải quyết xong, Đổng Từ và Bùi Tứ Trăn không định qua đêm tại đây.
Người thông minh làm việc hiếm khi xảy ra sơ sót, nhưng lắm lúc cẩn thận cách mấy vẫn để lại dấu vết, ngủ ở khách sạn của nhà họ Cố không khác gì ngủ chung với bom hẹn giờ.
Lý Khải Văn xách hành lý xuống thang máy cùng Bùi Tứ Trăn, Đổng Từ và các vệ sĩ.
Khách sạn này không những chiếm trọn cả tòa nhà, mà còn chiếm luôn mười tầng trên cùng, đi thang máy xuống nếu không dừng thì cũng tầm một phút.
Vì sợ người khác phát hiện, Đổng Từ đành đứng nép trong góc, trước có Bùi Tứ Trăn và vệ sĩ che chắn, riêng anh luôn đứng kế cô.
Nhưng không ngờ, thang máy vừa xuống lại dừng đúng tầng tổ chức tiệc.
Tiệc thôi nôi vừa kết thúc không lâu, lác đác vài khách đang chờ thang máy.
Ngoài cửa thang máy, các vị khách lần lượt đổ vào mắt Đổng Từ, theo sau còn có một bóng người vô cùng quen thuộc —— chồng của cô.
Cố Diễm Sinh!
Anh ta còn mặc tây trang, anh tuấn lịch sự, vẻ mặt thản nhiên, lúc Đổng Từ rời tiệc, vẻ mặt anh ta cũng y thế này.
Nhưng may cho Đổng Từ là Cố Diễm Sinh vừa xuất hiện thì cô đã thấy anh ta.
Bằng không gặp chuyện mất.
Đổng Từ vội cầm máy Kindle của Lý Khải Văn, tay Lý Khải Văn cứng đờ, ngẩng đầu nhìn người đứng ngoài cửa thang máy.
Là chồng hợp pháp của cô Đổng!
Lý Khải Văn trợn mắt, vừa quay đầu thì bắt gặp cô Đổng đang cắm cúi đọc truyện… Nón, kính râm, khẩu trang, cúi đầu, đứng khuất trong góc, phía trước có hai vệ sĩ, chắc không ai ngờ nơi đây còn một “Cố thiếu phu nhân”.
Nhưng!
Người đứng cạnh Đổng Từ luôn khiến người khác chú ý.
Căn bản khó bị ai xem nhẹ.
Bùi Tứ Trăn quấn khăn còn tỏa khí chất, huống chi là mặc âu phục đặt riêng, tất cả đều tôn lên dáng người vai rộng mông nhỏ, đôi chân thon dài cùng khí thế bùng nổ.
Những vệ sĩ nước ngoài đứng quanh càng làm cho sự xuất hiện của Bùi Tứ Trăn thêm phần nổi bật, ngạo mạn thong dong như kẻ bề trên.
Cửa thang máy vừa mở, các khách khứa ở đây đều nhận ra Bùi đại thiếu, bao gồm Cố Diễm Sinh trong đó.
So với những vị khách đơn hướng quen biết(4), tính ra chỉ có mình Cố Diễm Sinh là quen Bùi Tứ Trăn. Nên vừa vào thang máy, Cố Diễm Sinh liền chào Bùi Tứ Trăn một tiếng, và là người người đứng gần anh nhất: “Cảm ơn Bùi tổng đã nể mặt.”
(4) Đơn hướng: tức các khách đều biết BTT, nhưng BTT không quen họ vì chưa từng nói chuyện hay làm ăn chung.
Vốn là màn chào hỏi theo phép lịch sự, nhưng Bùi Tứ Trăn lại nhếch môi: “Đừng khách sáo, dù sao giữa tôi và Cố thiếu phu nhân cũng là chỗ thân thiết, chuyện nên làm.”
Ý tứ sâu xa.
Lý Khải Văn giả ngu trước màn diễn xuất thần sầu của hai kẻ điên này, coi như anh ta không thấy gì hết, cố nhìn trần nhà, kết quả trần nhà lại dội ngược hình ảnh ba người.
Cố Diễm Sinh không hiểu ý, trông hoàn toàn không biết gì về vở tuồng đêm nay.
Vẫn xã giao như thường lệ: “Không ngờ Bùi tổng còn nhớ bạn cũ, hôm nào có dịp vợ chồng tôi sẽ mời Bùi tổng một bữa.”
”Được.”
Thái độ của Bùi Tứ Trăn vô cùng bình thản.
Nhưng Đổng Từ lại cảm giác đôi tay bên hông đang siết chặt, vị thiếu gia này véo cô, Đổng Từ rất muốn cho anh một đấm nhưng sợ anh nổi hứng gây chuyện.
Đổng Từ cắn môi, không hé răng, âm thầm đạp anh một cước, sau đó tay bị anh nắm ngược.
Rốt cuộc tránh không thoát.
Cố Diễm Sinh không phát hiện bất thường, tầm mắt không nhìn ngó ngó nghiêng, mỉm cười gật đầu, quay mặt trò chuyện với người bạn bên cạnh.
Chắc là bạn thân nên chủ đề khá thân mật.
”Ai cũng bảo hôn nhân là nấm mộ, nhưng nhìn Cố nhị thiếu và Cố thiếu phu nhân xem, tình cảm hai người họ rất tốt, lúc trước Cố nhị thiếu chỉ lo làm công ích, bây giờ có vợ hiền, sợ vợ chồng đôi ngã hai nơi nên gấp rút về đây chứ gì?”
”Tôi mà có vợ hiền, hơn nữa đối tượng kết hôn còn là nữ thần thì trong mắt tôi không bao giờ có bốn chữ mộ phần hôn nhân, phải gọi là thiên đường mới đúng!”
”Quá chính xác, trong nhà có nữ thần ai lại nỡ sống riêng, nếu là tôi chắc tôi không tài nào yên tâm, mà giữ khư khư suốt ngày thì tôi mệt lắm ha ha ha.”
”Được rồi được rồi, mấy người nhìn độ may mắn của Diễm Sinh đi, người khác qua Châu Phi viện trợ xui xui là bỏ mạng như chơi, còn cậu ấy đi Châu Phi viện trợ thì được cố vấn mời vào đoàn làm phim, cuối cùng còn thành chồng của Đổng đại mỹ nữ, đúng là thói đời, không ngờ lại được ôm người đẹp về nhà…”
Những gì Cố Diễm Sinh từng trải qua đều khiến bạn anh ta hâm mộ không ngớt: “Trời sinh một đôi.”
Bộ phim điện ảnh đó cũng tên [Trời Sinh Một Đôi], nhưng nam chính không phải Cố Diễm Sinh, như họ đã nói, Cố Diễm Sinh nhận vai khách mời.
Anh ta chỉ là người qua đường vội vã.
Hết thảy đều là ngẫu nhiên.
Đổng Từ nghĩ đến chuyện cũ năm đó, rồi nghĩ đến cuộc hôn nhân mới dừng ở mức tạm thích nghi của hai người, tự dưng cô lại thấy kết cục của bộ phim hệt như một lời báo trước.
Lý Khải Văn hết nhìn trần nhà rồi nhìn gương mặt đen sì của thiếu gia, thiệt tình, nếu Cố Diễm Sinh mà ngày đêm giữ vợ, không, riêng trường hợp của cô Đổng cộng thêm tính khí của thiếu gia… chắc hậu quả còn đáng sợ hơn chữ đáng sợ.
Trên thực tế, lúc Bùi Tứ Trăn nghe hai chữ “Cố thiếu” là bắt đầu thấy chói tai rồi.
Thậm chí lát sau còn tệ hơn khi nghe tin —— đóng chung phim.
Nếu không phải đã điều tra rõ ràng, chắc anh còn tưởng mỗi lần Đổng Từ đóng phim là thêm một lần gặp gỡ.
Trong khi bọn họ cũng từng như thế.
Bùi Tứ Trăn cười nửa miệng, nghiêng đầu nhìn người phụ nữ đang thất thần nhìn màn hình Kindle, không nhúc nhích.
Không biết đang nghĩ tới ai.
Tỷ như ngoại trừ anh, còn có đàn ông khác.
Bùi Tứ Trăn kéo cà vạt, ánh mắt u ám.
Đương lúc Đổng Từ thất thần, một âm thanh lạnh lẽo vọng vào tai cô: “Viết không tồi, anh thích.”
Cô sửng sốt, giờ mới chú ý nội dung, hóa ra là tiểu thuyết tình sắc(*) tiếng anh. (*Truyện tình cảm có cảnh nóng)
Nguyên trang này đang tả cảnh trừng phạt.
Kích thích miễn chê.
Đổng Từ ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Bùi Tứ Trăn, đáng tiếc cách một lớp kính râm, chúng hoàn toàn vô tác dụng, vì tránh dây sự chú ý, cô không dám động mạnh, đành cúi đầu đọc xem nam chính định dùng cách gì để trừng phạt nữ chính…
Một bên Cố Diễm Sinh vừa nói vừa xoay người, vô tình nhìn trúng Bùi Tứ Trăn.
Cạnh Bùi Tứ Trăn là một cô gái, nói là cô gái là do nhìn tay mà đoán, ngón tay cầm máy Kindle nõn nà nhỏ nhắn. Các nơi khác đều che kín mít, đến tóc cũng dùng nón hoodie để che chớ nói chi tới chiếc kính râm và tấm khẩu trang kia.
Nhưng sao vẫn thấy quen quen.
Đổng Từ cảm nhận được ánh mắt của Cố Diễm Sinh, ít nhiều có chút khẩn trương, đặc biệt là đôi tay luôn níu chặt Bùi Tứ Trăn.
Bùi Tứ Trăn thấy tay cô run run, nhíu mày nhìn Cố Diễm Sinh: “Cố thiếu có hứng thú với người phụ nữ của tôi sao?”
Cứ nhìn chằm chằm như vậy thật không hợp lễ.
Cố Diễm Sinh ho nhẹ, nhẹ giọng giải thích: “Bùi tổng hiểu lầm, tại tôi thấy hơi quen, bạn gái Bùi tổng à?”
Lời vừa dứt, Lý Khải Văn đang nhìn trần nhà chằm chằm đột nhiên sặc nước miếng, mắt thấy sắp ho khan tới nơi thì bị dư quang của Bùi Tứ Trăn liếc hái.
Khải Văn vội bưng miệng, mặt đỏ bừng.
Người Slav(5) mà ho một phát chắc tiếng ho chấn động cả Sơn Hà(*), vai run bần bật.
(5) Người Slav: là một nhóm chủng tộc lâu đời có từ thời trung cổ, đặc điểm của tộc này là dáng người vô cùng cao to, sống tại khu vực Ấn Âu.
(*) Sơn Hà = núi sông: mình để nguyên văn nghe cho hay hơn và cũng đúng với nơi mà tổ tiên người Slav từng sinh sống từ hàng thế kỷ trước.
Giờ khắc này, Đổng Từ càng cúi thấp đầu, trang sách trong Kindle lật liên tục, ngừng ở tình tiết trong thang máy.
Nam chính không kiềm được lửa giận, xông lên cưỡng hôn nữ chính, nhưng vài giây sau, nụ hôn bị người vào thang máy cắt ngang.
Hai người vờ như không quen, nhanh chóng tách ra, bầu không khí đượm mùi ái muội.
Từ trang sách đến hiện thực đều kích thích như nhau.
Im lặng vài giây…
Bùi Tứ Trăn liếc Cố Diễm Sinh: “Không phải.”
Đổng Từ thở phào, sau lại cảm thấy buồn cười vì vốn dĩ không phải. Trước kia không phải, sau này càng không.
Cố Diễm Sinh quái lạ, một người đi đến đâu là trăng sao vây quanh đến đó như Bùi Tứ Trăn có bạn gái mà không một ai hay biết.
Nếu họ biết thì buổi tiệc tối nay đã không đua nhau giới thiệu con mình.
Coi như Cố Diễm Sinh cho là bạn gái, nhưng ngay khi Bùi Tứ Trăn quay đầu, anh liền cất giọng đủ để hai người nghe được: “Là vợ tôi.”
Cố Diễm Sinh ngơ ngẩn, vợ?
Lúc thang máy vang lên một tiếng “Đing”, bọn họ đã đến tầng trệt.
Người đầu tiên nhẹ nhõm là Lý Khải Văn.
Nếu so kè diễn xuất với hai tuyến nhân vật chính, Khải Văn thừa nhân tâm lý chịu đựng của anh ta hoàn toàn tỷ lệ nghịch với cơ thể.
Thương cho một tân binh chỉ hợp với tiểu thuyết tình cảm nhẹ nhàng trong sáng.
Bùi Tứ Trăn gật đầu chào Cố Diễm Sinh, ôm cô ra ngoài, vệ sĩ chia trước chia sau hộ tống, đoàn người rời thang máy.
Lúc đi ngang, Cố Diễm Sinh vô tình nghe mùi nước hoa vô cùng quen thuộc.
Một mùi hương ngọt ngào thanh thoát.
Như ánh mặt trời xuyên qua tán cây ngày đông, chiếu vào chiếc xích đu Đổng Từ hay ngủ sau giờ trưa, gió nhẹ thổi tan làn hương hư ảo.
Cửa thang máy dần dần khép lại, tách anh ta ra khỏi mùi hương quen thuộc.
Edit: Mình lướt qua đời nhau, để làm nhau đau – Để làm nhau khóc gặp nhau không muốn chào =))))))) chưa thấy anh nam phụ nào mà ”ngây ther” như anh này:v