Đoạt Thê

Chương 15: Rạp Chiếu Phim



Editor – Tử Dương

***

Diệp Cảnh Trình không mấy ngạc nhiên nếu người đó là Ngụy Tấn An, dù sao tốt xấu gì cũng là ông chủ nổi tiếng ngành giải trí, nhưng anh chàng khá bất ngờ khi thấy Đổng Từ cũng biết.

Diệp Cảnh Trình tò mò hỏi: “Chẳng lẽ cô Đổng hay xem mấy tờ tạp chí kinh tế tài chính?”

Hai mắt Đổng Từ chợt lóe: “Không có, tôi không rành mấy vụ kinh doanh cho lắm, lần nào chơi cổ phiếu cũng thua lỗ.”

Tổng thể xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào không bị chói tai, khi nói luôn có khoảng nghỉ nhất định, chính vì thế mà đôi lúc khiến người nghe cảm thấy còn hay hơn cả giọng truyền hình, nghe xong một câu lại muốn nghe thêm lần nữa.

Tự động dẫn dắt đối phương tiếp tục câu chuyện.

Diệp Cảnh Trình nào dám thất lễ, huống chi người trước mặt còn là một đại mỹ nhân.

Không xét về mặt khác, chỉ tính riêng sức hấp dẫn thôi cũng đủ vốn để anh chàng Diệp Cảnh Trình tự tin đầy mình, gương mặt tuy không được gọi là quá đẹp nhưng khí chất có thừa, da trắng mũi cao, lúc cười lên hệt như mấy tên lưu manh bất cần, thuộc dạng đào hoa tốt số, tính ra anh chàng còn có sức hút hơn cậu bạn thân của mình gấp trăm lần.

Diệp Cảnh Trình cứ tưởng mọi việc thuận lợi nên bắt đầu giở thói xum xoe: “Nào đến mức đó, cô Đổng có muốn tôi dạy cô chơi cổ phiếu không?”

Đáng tiếc Đổng Từ đã quá quen với mấy cảnh lấy lòng thế này, muốn cô hùa theo không phải chuyện dễ.

Đổng Từ hiểu, mỗi một ‘món quà’ đến bất chợt đều có cái giá đứng sau nó. Cũng biết vị công tử này ngoài mặt nói dạy cô chơi cổ phiếu nhưng thật ra không chỉ đơn giản là dạy không, chút lợi lộc này chắc chắn phải có nội tình.

Bất quá Đổng Từ còn chưa kịp từ chối, giọng nói lãnh đạm của Bùi Tứ Trăn lại đột nhiên chen vào: “Không cần, tự tôi giúp cô ấy.”

Diệp Cảnh Trình đần ra, anh ta mới vừa nghe cái quái gì vậy?

Cái tên biến thái cuồng công việc này muốn giúp con gái nhà người ta chơi cổ phiếu á? Cho dù Bùi thị có phá sản cũng đâu đến mức khiến Bùi Tứ Trăn phải đi đến nước này?

Bùi Tứ Trăn nhìn Diệp Cảnh Trình há hốc, nói tiếp: “Cô Đổng là bạn tôi.”

Câu này thiếu chút nữa dọa Diệp Cảnh Trình chết khiếp, lúc đầu anh chàng còn tưởng Đổng Từ là bạn gái Bùi Tứ Trăn, hóa ra chỉ là bạn bè, có vậy thôi mà đã tuyên bố chủ quyền thấy ghê.

Nhưng Diệp Cảnh Trình vẫn ngu ngu, rốt cuộc Bùi Tứ Trăn và Đổng Từ thuộc dạng bạn nào? Bạn bình thường à?

Ngụy Tấn An cũng bất ngờ khi biết hai người là bạn.

Theo những gì ông biết, người thừa kế của nhà họ Bùi không phải loại người kiêu căng, huống chi giới kinh doanh và giới giải trí là hai thái cực hoàn toàn khác nhau.

Giữa Đổng Từ và Bùi Tứ Trăn có quăng tám sào cũng không thể nào gặp được.

Thấy ai nấy đều thắc mắc, Đổng Từ rất muốn giải thích, nhưng thật sự một lời khó nói hết, có khi đủ để viết cả cuốn tiểu thuyết cũng không chừng.

Cô nhấp môi cười, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Thời trẻ, tôi đã từng gặp Bùi tiên sinh, có điều chút chuyện nhỏ này không đáng để mọi người mất thời gian, ý tốt của hai vị tôi xin nhận. Tôi phải đi dặm lại lớp trang điểm, thứ lỗi không tiếp được.”

Loại trường hợp này không phải lần đầu tiên.

Đổng Từ ứng đối đã quen nhưng cũng lười đánh trận, mắt không nhìn, khẽ gật đầu, ưu nhã rời đi.

Diệp Cảnh Trình bị phong thái này mê hoặc, cười khen ngợi: “Mỗi bóng lưng thôi mà trông cô Đổng vẫn xinh đẹp động lòng người.”

Bùi Tứ Trăn quay đầu liếc Diệp Cảnh Trình một cái sắc lẻm, trái tim lớn lối của Diệp Cảnh Trình bị nhìn đến tan nát, anh ta lại nói sai chỗ nào nữa? Chẳng phải đang khen sao?

Đến khen cũng không được thì chắc chắn không thể là bạn bè, có khi nào là kẻ thù không?

Ngụy Tấn An không để ý lắm, tỉnh bơ nói: “Cô gái này cái gì cũng tốt nhưng tính tình lại lầm lì ít nói, không thích xã giao.”

Lời này tuy chê bai nhưng người sáng suốt thừa biết thật ra ông đang bảo vệ Đổng Từ.

Há mồm ngậm miệng đều chung mục đích che chở, ngầm thể hiện thái độ với mọi người rằng đừng mang mấy ý đồ không tốt nhắm đến Đổng Từ.

Diệp Cảnh Trình dù sao cũng là tay chơi lão luyện, đương nhiên vừa nghe đã hiểu, anh chàng cười ha ha chuyển đề tài, tán gẫu với một nhà sản xuất đứng gần đó.

Bùi Tứ Trăn thu hết vào mắt, con ngươi trầm xuống, anh đột nhiên hỏi: “Nghe nói Đổng Từ là do một tay Ngụy tổng nâng đỡ?”

“Đổng Từ có năng khiếu từ nhỏ, tôi chỉ đứng sau giật dây thôi. May mà đạo diễn hài lòng nên mới được như bây giờ.” Ngụy Tấn An không kể công, dăm ba câu tới lui liền chuyển chủ đề: “Đêm nay ngọn gió nào thổi Bùi đại thiếu tới đây vậy?”

Bùi Tứ Trăn sửa lại cổ tay áo, bâng quơ nói: “Gần nhất có chút hứng thú với mảng điện ảnh.”

Số người muốn chen chân vào thị trường điện ảnh nhiều không kể xiết, đám người đó có thể dùng chung cách nói nhưng ý đồ lại khác nhau hoàn toàn.

Bùi Tứ Trăn thuộc loại này, đích thân anh phải trích chút thời gian của mình ra để đến đây bàn bạc công việc, Ngụy Tấn An đẩy đẩy mắt kính, che đi ánh mắt đang sáng bừng lên.

Ông ngầm hiểu ý, nhanh tay đề xuất hạng mục bên công ty mình: “Lại nói tiếp, thật ra thị trường năm nay không tệ, nếu Bùi tiên sinh có hứng thú, không ngại…”

***

Đổng Từ nãy giờ phải chật vật lắm mới thoát được đám người trong buổi tiệc, còn phải đuổi khéo mấy diễn viên mới nổi và mấy vị đạo diễn đi.

Cô đi lòng vòng xung quanh một lúc thì gặp Bạch Dung.

Nếu có thể, Đổng Từ thật sự không muốn tiếp xúc với Bạch Dung chút nào, nhưng cô lại không thể liên lạc với cô gái này. Đưa điện thoại cho phục vụ nghe thì cắt ngang, nhờ người nhắn lại thì không thấy hồi âm.

Cứ liên tục hai tuần như thế, bảo sao Cố Diễm Sinh không lo.

Thật ra Đổng Từ có quyền từ chối Cố Diễm Sinh, vì đây chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng nếu bạn gái anh ta làm liều, bị đám người trong nhà họ Cố nắm nhược điểm thì chúng lại là chuyện lớn. Cũng đồng nghĩa với việc mọi cố gắng hơn nửa năm qua của cô đều trở nên uổng phí.

Bạch Dung cũng thấy Đổng Từ từ xa.

Cô mặc bộ lễ phục pha hai màu trắng đen, người không mang nhiều trang sức, dù có đang nhìn tới nhìn lui, cử chỉ vẫn bình tĩnh thong dong.

Tuy Bạch Dung đứng nép trong góc, nhưng xung quanh cô ta không thiếu người, bọn họ nhìn Đổng Từ, ai nấy đều cảm thán.

“Mấy phim điện ảnh mà cô ấy đóng bộ nào cũng hay cả, khí chất phải nói là quá xuất sắc.”

Một cô gái khác hâm mộ bảo: “Tôi thấy ông trời quá ưu ái Đổng Từ, kỹ thuật diễn xuất thì khỏi phải bàn, có lần nào cô ấy đóng phim mà biết thương bản thân mình đâu, nào là giả mập, giả xấu, thậm chí còn dám quay trong sa mạc, ấy thế mà lăn lộn cỡ nào cũng tự về nguyên trạng, quá lợi hại.”

Có ai làm nghề này mà không nâng niu bảo vệ thân thể mình, nhưng riêng khí chất không phải ai muốn có là có. Người không có thì tự xem chúng như khuyết điểm nhỏ, người có thì hiển nhiên sẽ đặc biệt hơn.

Ngay từ lần đầu tiên Bạch Dung gặp Đổng Từ thì cô ta đã biết cô gái này chính là mối đe dọa tiềm tàng. Có lẽ trực giác đã mách bảo cô ta như thế.

Mà cũng có thể trực giác này đúng, cho nên lúc trước Cố phu nhân mới gọi đến ám chỉ cô ta nên biết khó mà lui, đừng cố dây dưa làm gì.

Kẻ có tiền trở mặt còn nhanh hơn lật bánh.

Gương mặt xinh đẹp của Bạch Dung vặn vẹo, sau đó nhanh chóng quay về trạng thái ban đầu. Lúc trước nói cho lắm vào, chỉ cần chờ ông cụ Cố qua đời, Cố Diễm Sinh sẽ lập tức ly hôn với Đổng Từ, rước cô ta vào cửa với danh phận Cố thiếu phu nhân. Nhưng bây giờ thì sao, còn chưa tới một năm mà Đổng Từ đã lợi hại đến mức khiến Cố phu nhân thay đổi ý định, nhiều lần gây áp lực, thậm chí còn dùng tiền giải quyết…

Nhưng xui ở chỗ Cố phu nhân có đưa bao nhiêu tiền đi chăng nữa, cô ta cũng nhất quyết không từ bỏ. Bạch Dung không phải loại người thích đứng yên chịu chết, đã cố gắng đến ngày hôm nay rồi, cô ta không muốn trơ mắt nhìn danh vị “Cố thiếu phu nhân” chưa kịp tới tay đã vội vuột mất.

Đổng Từ vừa tới, mấy nghệ sĩ vô danh đứng gần Bạch Dung đều chào hỏi cô: “Chào chị Đổng.”

“Chào mọi người.”

Đổng Từ cười gật đầu, mắt đảo qua Bạch Dung: “Lâu rồi không gặp.”

Nếu Đổng Từ muốn tỏ vẻ thân thiện, bất kì ai cũng sẽ thấy mình như được tắm trong gió xuân, chỉ riêng cô bạn gái của chồng mình lại cố tình tỏ vẻ lo sợ.

Nhìn thái độ lúng túng bất an của cô ta giống như đang sợ Đổng Từ tới đây sinh sự vậy.

Mấy người ở đây nhìn là biết tình hình không ổn, mặc dù chưa rõ thực hư nhưng bọn họ đều có chung suy nghĩ Đổng Từ đang có ý bắt nạt hậu bối.

Đây cũng chính là nguyên nhân Đổng Từ không muốn hẹn riêng Bạch Dung ra nói chuyện.

Trên đời này có một thể loại người gặp dịp thì chơi, ví dụ như Đổng Từ, nhưng cũng có người cứ thích diễn trò, tỷ như Bạch Dung.

Đổng Từ thật sự bội phục khả năng diễn xuất nhập tâm của cô ta, tiếc là cô chỉ muốn tốc chiến tốc thắng rồi về nhà đánh một giấc.

Cho nên Đổng Từ không rảnh tìm chỗ khác mà đứng ngay trước mặt Bạch Dung, phóng nhẹ âm giọng: “Cô Bạch, tôi không có ý quấy rầy cô mà chỉ đến đây gởi lời, vì anh ấy đang bận công tác chữa bệnh bên Châu Phi nên chưa thể về nước, cô đừng ngắt liên lạc nữa, anh ấy đang rất lo cho cô.”

Chữ ”Anh” tuy không khai tên nói họ, nhưng giữa vợ và tình nhân, “Anh” dùng để chỉ một người mà cả hai đều biết.

Bạch Dung bất ngờ, giật mình che miệng: “Anh Diễm cũng thật là, chuyện nhỏ như thế cũng nói với chị. Tại sóng điện thoại của tôi không tốt, lịch đóng phim thì chật kín, thế mà mới có mấy ngày anh ấy đã sốt sắng lên, còn phiền chị Đổng phải đích thân tới đây, chị bận tối mắt tối mũi mà anh ấy lại không biết thông cảm, mong chị không giận.”

Câu này từ trong ra ngoài chổ nào cũng thấy thân mật, làm Đổng Từ cảm thấy bất đắc dĩ.

Đổng Từ mím môi, nếu kỹ thuật diễn của Bạch Dung tốt hơn, quét sạch sự đắc ý đang lởn vởn quanh mắt cô ta thì cô còn tin. Tưởng cô thật sự tin điện thoại Bạch Dung vì mất tín hiệu chứ không phải do cố ý ngắt tín hiệu sao, còn bày đặt hối hận rồi tỏ vẻ ân ái trước mặt cô.

Cần thiết không?

Có ai muốn giành giật đàn ông với cô ta đâu.

Nếu Đổng Từ thấy tên đàn ông nào thuận mắt, chẳng cần phải cướp mà chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là đủ, huống chi đối với loại người không có chính kiến như Cố Diễm Sinh, càng không cần tốn nhiều công sức, chứ nói gì tới chuyện thách thức.

Đổng Từ chưa nói câu nào mà Bạch Dung cứ tỏ vẻ áy náy, cuống quít khom người nói: “Xin lỗi, xin lỗi.”

Làm quá!

Nếu như dáng vẻ lo sợ lúc nãy thu hút ánh mắt của người khác, thì hành động bây giờ của cô ta đủ sức để kéo tất cả mọi người nhìn về hướng này.

Dùng ngôn ngữ hình thể phối hợp với lời nói, người bình thường nhìn vào sẽ nghĩ Bạch Dung đắc tội đàn chị.

Mà đường đường là đàn chị lại không nể mặt đàn em…

Đừng coi thường thủ đoạn tưởng như tầm thường lỗi thời này, thật ra nó chính là ‘môn võ thuật’ dễ sử dụng nhất, trường hợp càng đông người thì mấy tin bát quái bay càng lẹ.

Bạch Dung thành công chụp lên đầu Đổng Từ cái danh ức hiếp đàn em mà không cần tốn nhiều công sức, không trắng thì đen, mà trắng cũng thành đen.

Đáng tiếc cô ta đá nhầm tấm sắt rồi.

Bạch Dung vừa mới nói được hai câu xin lỗi, Đổng Từ liền cười, bước tới ôm Bạch Dung vào lòng, hành động thân mật tự nhiên.

Bạch Dung bị ôm trong trạng thái không kịp phòng ngừa, bên tai vang lên giọng nói vô cùng dịu dàng: “Đừng tốn công chơi ba cái trò con nít với tôi làm gì.”

Sắc mặt Bạch Dung cứng đờ: “Chị Đổng, tôi không hiểu ý chị.”

Đổng Từ nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô ta, như vừa trấn an vừa an ủi, nhưng lúc nói lại không được như vậy: “Tôi chỉ nói đúng một lần, tôi không quan tâm cô mất liên lạc thật hay chỉ đang giả vờ mất liên lạc, dù sao thì nó cũng chẳng ảnh hưởng gì tới tôi, tốt nhất là cô nên dẹp mấy cái thủ đoạn ấu trĩ đó đi, chỉ tổ làm tôi mất thời gian.”

Bạch Dung muốn né Đổng Từ nhưng khi nghe Đổng Từ nói câu kế tiếp, cô ta sững người.

“Tôi nghe nói cô đã đến chỗ đạo diễn Tôn thử vai?”

“Cô muốn gì?”

“Tôi cũng khá hứng thú với bộ phim đó, cô nghĩ xem nếu tôi nói với nhà sản xuất tôi không thích nữ diễn viên đảm nhận vai phụ thì liệu đạo diễn Tôn có đổi người không?”

Từng câu từng chữ Đổng Từ nói ra đều mang tâm thái vui vẻ, hơn nữa cô còn giơ tay sửa lại lọn tóc trước ngực Bạch Dung, động tác thân mật như hai người bạn tri kỉ.

Toàn thân Bạch Dung phát run, lấy địa vị của Đổng Từ bây giờ, chỉ cần cô chịu nhận vai, muốn đổi nam chính còn được chứ xá gì một diễn viên phụ nhỏ bé như cô ta?

Chi phí đầu tư bộ phim đó còn cao hơn cả [Sơn Hải].

Bạch Dung cắn chặt khớp hàm, không ngờ Đổng Từ lại dám làm vậy: “Cô đây là đang uy hiếp…”

”Đúng vậy, cho nên đừng dại mà chọc giận tôi.”

Đổng Từ lướt qua vai Bạch Dung, giọng nói vẫn dịu dàng: “An phận đi, không ai mong cô sống tốt hơn tôi đâu.”

Những lời này là xuất phát từ tận đáy lòng.

Nếu bọn họ thật sự yêu nhau thì đã sớm buông bỏ tất cả mà đi, nếu bọn họ có gan bỏ trốn thì đã không tạo nên cục diện phiền phức như hiện tại.

Nhưng đời mà, đâu phải lúc nào cũng giống như trong phim, con người luôn luôn đặt lợi ích bản thân lên hàng đầu.

Đổng Từ đi rồi, nhóm diễn viên lại chụm nhau bàn tán: “Khó trách mọi người đều nói tính tình chị Đổng rất tốt, dịu dàng quá trời.”

Chỉ có Bạch Dung là hận ngứa răng, nhưng vẫn cố nở nụ cười cảm kích, bề ngoài tỏ vẻ tán đồng nhưng cơn giận đã bốc lên đỉnh đầu.

Đương nhiên, cô ta không dám thái độ ở đây.

Chẳng phải Đổng Từ muốn cô ta liên lạc với Cố Diễm Sinh sao, được lắm, vậy bây giờ cô ta sẽ gọi ngay ngay lập tức: ”Anh Diễm, xin lỗi vì đã làm anh lo lắng, còn phiền cô Đổng đến đây tìm em nữa…”

Bạch Dung thật lòng hối lỗi, vừa làm nũng vừa giải thích tại sao dạo gần đây không liên lạc được, cuối cùng còn không quên trọng điểm: “Hình như mấy nay tâm trạng cô Đổng không được vui thì phải?”

Đầu dây bên kia, Cố Diễm Sinh thắc mắc hỏi: “Sao vậy?”

Bạch Dung ra vẻ muốn nói lại thôi, lấm lét thăm dò: “Cũng không có gì, chắc tại em nghĩ nhiều. Dù sao thì cô ấy cũng là thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận, anh lại bảo cô ấy đến tìm em, cô ấy không giận mới lạ. Nhưng cũng đừng vì thế mà khó chịu với em chứ?”

Nửa nạc nửa mỡ, Cố Diễm Sinh hiểu ý bạn gái muốn nói gì nhưng anh ta vắt cả óc cũng không biết lúc Đổng Từ giận lên trông sẽ như thế nào.

Giống như từ trước tới nay, chưa lần nào anh ta thấy Đổng Từ tức giận.

Ngay cả khi Cố Phương Phỉ kiếm chuyện chống đối, Đổng Từ cũng chưa bao giờ nổi điên nên không thể nào vì chút chuyện nhỏ này mà giận được.

Bạch Dung vô cùng phẫn uất, cô ta rõ ràng không cam lòng, giọng nhỏ xuống: “Có khi nào nhân lúc anh không ở đây cô ấy mới…”

Cố Diễm Sinh lập tức phủ định: “Tiểu Từ không phải loại người như vậy, em đừng nhạy cảm quá.”

Nói xong, Cố Diễm Sinh dịu dàng an ủi bạn gái vài câu, mượn cớ có người gọi anh ta rồi cúp vội. Sắc mặt Bạch Dung sau khi kết thúc cuộc gọi này không những không tốt lên mà ngược lại còn tệ hại hơn, cô ta muốn cắn nát răng mình.

Lần này Bạch Dung chắc chắc trực giác của cô ta là đúng.

Đổng Từ chính là nguồn cơn nguy hiểm, cô ta quá lợi hại, không chỉ lấy lòng được Cố phu nhân mà đến Cố Diễm Sinh cũng bị cô ta mê hoặc!

Bạch Dung cười lạnh, cô ta biết, nếu cứ để cuộc hôn nhân này kéo dài, vị trí Cố thiếu phu nhân sẽ càng lúc càng vụt xa tầm với, cho nên cô ta phải ra tay ngay từ bây giờ.

***

Bùi Tứ Trăn không nán lại chỗ Ngụy Tấn An lâu, dẫu có liên quan đến vấn đề làm ăn nhưng kỳ thật không đến mức để anh phải tự ra mặt.

Anh còn có ý đồ khác. So với buổi tiệc lần trước, tiệc rượu lần này không coi là lớn, hơn nữa Bùi Tứ Trăn có ưu thế về chiều cao, chỉ cần quét mắt là thấy ngay bóng dáng cô đang ở đâu.

Đổng Từ đang đứng cạnh một người phụ nữ mặc lễ phục màu xanh nhạt, hai người gần như không có khoảng cách, nhìn qua còn tưởng bạn thân.

Nhưng thị lực của Bùi Tứ Trăn không những tốt mà trí nhớ của anh cũng thuộc dạng hơn người, hầu như đã gặp qua là không bao giờ quên, vì thế cô gái được Đổng Từ ôm anh cũng biết.

Còn ai khác ngoài đối tượng mà Cố Diễm Sinh đang ngoại tình.

Người khác nhìn vào sẽ nghĩ mối quan hệ của hai người họ rất tốt, trò chuyện vui vẻ thân mật, nhưng khi Bùi Tứ Trăn đến gần hơn, nhìn qua là biết ngay Đổng Từ đang tức giận.

Đổng Từ rất ít khi giận.

Bởi vì trước khi cô giận lên, cô sẽ tìm cách làm mình hả giận.

Tỷ như hiện tại, Bùi Tứ Trăn thấy cô gái kia rõ ràng đang cố nén vẻ mặt hoảng hốt, anh biết cô ta hoàn toàn không phải đối thủ của Đổng Từ.

Có khả năng còn ‘vờn’ rất vui vẻ. Nhưng lần này anh đã sai…

Tuy rằng không phải đối thủ, nhưng Đổng Từ vẫn thấy khó chịu, mấy nay ngủ không yên cũng đã đủ phiền rồi, bây giờ toàn thế giới như thể muốn đua nhau gây sự với cô vậy.

Đến cả chồng trên danh nghĩa lẫn bạn gái anh ta đều khiến cô nhọc lòng.

Tháng ngày trôi qua thật không dễ dàng.

Càng khổ hơn nữa là lúc bộ phim sắp công chiếu, Đổng Từ đã lẫn trong dòng người rồi mà vẫn đụng trúng Bùi Tứ Trăn, anh ta còn bày ra bản mặt cười cợt xem diễn nữa chứ.

Đổng Từ nào còn hơi sức nhìn anh, vừa đi vừa nói chuyện: “Tâm trạng tôi không vui, đừng làm phiền tôi.”

Bùi Tứ Trăn nhếch miệng đuổi theo: “Không phải em nói mạnh ai nấy sống sao, thế mà bây giờ lại vì kẻ thứ ba đó mà tâm trạng xuống dốc?”

Giọng điệu đúng kiểu cười trên nỗi đau của người khác.

Đổng Từ quay đầu nhìn Bùi Tứ Trăn từ sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng đến chiếc cằm ngang, còn có hầu kết đang trượt lên trượt xuống kia nữa, mỗi một tấc trên người anh đều mang vẻ gợi cảm khó cưỡng.

Gợi cảm đến độ Đổng Từ đi nhầm đường tới phim trường, suýt nữa quên luôn cơn ác mộng tối qua, cũng quên cả việc đang giận dỗi anh.

Bùi Tứ Trăn thấy Đổng Từ không nói chuyện, thầm nghĩ không biết lúc nãy có xảy ra vấn đề gì không, giọng anh trầm xuống: “Cô ta làm gì em?”

Đổng Từ hoàn hồn, tâm trạng càng tệ hơn: “Tôi bực lắm, đừng đến gần tôi.”

Bùi Tứ Trăn theo bản năng cản cô lại.

Nhìn gương mặt trắng nõn của Đổng Từ đang ửng đỏ, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, tim anh bỗng thắt lại: “Thấy khó chịu ở đâu à?”

May mà chỗ này không có ai, Đổng Từ vòng qua người anh, miệng lẩm bẩm: “Khó chịu toàn thân, tôi muốn về nhà ngủ.”

Gióng trống khua chiêng tới đây dự lễ ra mắt mà phim chưa xem được phút nào đã đòi về thì không phải phép, cho nên bây giờ có muốn ngủ cũng không được.

Ít nhất sau buổi công chiếu cũng phải chào hỏi người ta một tiếng rồi mới được về.

Ai ngờ vị trí của Đổng Từ và chú Ngụy lại nằm cạnh Diệp Cảnh Trình và Bùi Tứ Trăn.

May thay, nếu tính theo thứ tự, thì lần lượt sẽ là chú Ngụy, Đổng Từ, Diệp Cảnh Trình rồi mới đến Bùi Tứ Trăn.

Chỉ là lúc ngồi xuống lại bắt đầu một chuỗi những sự việc đã sai lại càng sai hơn, người ngồi cạnh Đổng Từ biến thành Bùi Tứ Trăn, còn Diệp Cảnh Trình lại đứng sau lưng cúi đầu nhìn tấm thiếp mời.

“Bùi đại thiếu, hình như anh ngồi sai…”

Nói được một nửa, anh chàng Diệp Cảnh Trình ngẩng đầu nhìn gương mặt không cảm xúc của Bùi Tứ Trăn, cũng không thấy anh có xu hướng dịch người, rồi lại nhìn Đổng Từ đang ngồi kế bên.

Đổng Từ cười với anh ta, cười một cách vô cùng động lòng, cười đến môi trên môi dưới cứng ngắc, đúng là cô không cần làm gì cũng thừa sức khiến người ta lung lay.

Đến nước này Diệp Cảnh Trình mới hiểu.

Thật sự đã hiểu…

Bùi Tứ Trăn để ý phụ nữ, mà người phụ nữ đó còn vừa đẹp vừa hoàn mỹ.

Diệp Cảnh Trình lập tức giơ tay đầu hàng: “Không sai không sai, đều tại tôi nhớ nhầm, quý ngài cứ yên ổn ngồi đó đi.”

Đổng Từ còn tưởng Diệp Cảnh Trình sẽ giữ vững lập trường, chẳng lẽ sức hấp dẫn của cô không đủ để khiến anh ta giành lại cái ghế đó sao?

Thất bại tràn trề.

Bùi Tứ Trăn đương nhiên còn khó đối phó hơn Diệp Cảnh Trình gấp trăm lần.

Vẻ tươi cười đọng lại nơi nháy mắt, đúng lúc Bùi Tứ Trăn quay đầu ngay tại khoảnh khắc nét cười ấy lụi tàn, lòng anh bỗng nhiên gợn sóng.

Bùi Tứ Trăn nhấc mi: “Tâm trạng không vui, người không thoải mái mà vẫn còn sức cười vui vẻ như vậy sao, hửm?”

Mắt Đổng Từ nhìn thẳng: “Cười đâu cần tốn sức.”

Bùi Tứ Trăn ngồi thẳng người: “Sau này không được tùy tiện cười như vậy nữa.”

Yêu cầu ngang ngược như thế mà dám nói như đúng rồi, nội tâm Đổng Từ gào thét đòi bổ não tên đại thiếu gia này ra xem rốt cuộc bên trong chứa cái quái gì, nhưng cô đâu có ngu để cơn giận che lấp lí trí.

Cuối cùng đành nhẹ giọng chế giễu anh: “Thiên Tứ, anh bệnh à.”

Tựa như trước kia từng rất nhiều lần như vậy, khi Đổng Từ không thể nào chịu đựng anh thêm được nữa. Dứt lời, ánh đèn trong rạp chiếu phim tắt dần, từ dàn khán giả phía trước đến dàn khách mời phía sau đều bị bao phủ trong bóng tối.

Đổng Từ vừa gác tay lên tay vịn liền bị đôi tay ấm áp rắn chắc kia bọc lại.

Thật chặt!

Chặt đến nỗi Đổng Từ không rút tay về được, đành mắt nhắm mắt mở cho anh nắm, đúng lúc ấy, giọng nói tuy quyến rũ nhưng đậm mùi nguy hiểm vọng vào tai cô: “Đúng vậy, đâu phải em mới biết anh ngày một ngày hai?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.