Lời của Chu Hà Quang vừa dứt, tiếng xì xào lại nổi lên. Mọi người đều biết Chu Hà Quang là em vợ của ông Hàn, bao nhiêu năm nay được ông Hàn tin tưởng còn hơn con trai ruột của mình. Dạo trước, khi ông ta vừa từ nước ngoài trở về thì đã được ông Hàn đưa vào vị trí cố vấn cho tập đoàn, thực ra công việc chính là theo sau giải quyết mớ hỗn độn mà Hàn Liệt để lại.
Ông Chu có thực quyền, nhưng quyền lực chỉ tồn tại dưới sự hậu thuẫn của chủ tịch Hàn cùng số cổ phần ủy quyền ít ỏi 10%. Giờ đây khi chủ tịch đã trở thành cố chủ tịch, số cổ phần ấy tự động quy về chủ mới, lấy đâu ra để ông ta tự tin rằng mình có đến 51% cổ phần của Lập Hằng mà tranh vị trí chủ tịch Hội đồng quản trị?
Nhưng vẻ mặt tự tin này của ông ta là đến từ đâu?
Trợ lý bị bất ngờ lắp bắp:
– Cái này… cái này… là sao?
Ông Châu cùng ông Trịnh mất tự nhiên xoay đi chỗ khác. Cố Đình Lập nhìn thấy, chậm rãi hỏi Chu Hà Quang.
– Nhìn tình thế trước mắt, có lẽ ông Châu cùng ông Trịnh đã bán đi số cổ phần của mình cho ông Chu đây rồi. Nhưng như vậy, nhiều nhất cũng chỉ có 20%, vậy 31% cổ phần còn lại đến từ đâu?
Chu Hà Quang cười mỉa.
– Đến từ công ty Kỹ nghệ Hằng Thông, tôi là nhà đầu tư lớn nhất của công ty đó. Hiện tại, Hằng Thông nắm giữ 26% cổ phần của Lập Hằng. Tôi cũng mới nhận chuyển giao từ bà Hàn Lệ thêm 5% nữa, dư sức ngồi vào chiếc ghế chủ tịch Hội đồng quản trị này rồi chứ?
Cố Đình Lập xoay chiếc bút trên tay, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Chu Hà Quang, cất giọng chậm rãi.
– Nghe qua thì không có vấn đề gì, nhưng giám đốc Chu đây làm sao chắc chắn mình còn là nhà đầu tư lớn nhất của Kỹ nghệ Hằng Thông? Hả, ngài Jasson Wang?
Chu Hà Quang kinh hãi ngước nhìn, bởi vì không thể ngờ được rằng thằng nhãi ranh này có thể biết được cái tên ông ta sử dụng khi đầu tư vào Hằng Thông.
Ba năm trước, ông ta vừa nhập quốc tịch nước ngoài và thành lập một công ty ở hải ngoại. Nói như vậy, Cố Đình Lập hẳn là đã thăm dò tận gốc rễ tông ti của ông ta rồi.
– Cậu nói thế có nghĩa là gì?
Cố Đình Lập nhởn nhơ nhìn chiếc đồng hồ đang tích tắc trên cổ tay, xong nhìn ông ta nhếch miệng cười khẽ:
– Chắc cũng đến lúc rồi.
Chưa dứt câu, chiếc điện thoại đang để trên bàn của Chu Hà Quang vang lên. Ông ta nhìn tên người gọi, dứt khoát nhận điện thoại với giọng thiếu kiên nhẫn.
– Chuyện gì?
Đầu dây bên kia nói gì đó, ông ta nhíu mày rồi quát.
– Ai triệu tập? Tại sao lúc này mới báo với tôi?
Bên kia không biết trả lời thế nào mà ông ta đứng dậy ném mạnh chiếc điện thoại vào tường, thân máy vỡ tan rơi vãi khắp nơi.
Ngực Chu Hà Quang phập phồng, hơi thở nặng nề nhìn Cố Đình Lập gằn giọng.
– Là cậu?
– Đúng vậy. Hẳn ông Chu đã nhận được thông báo, hôm nay, giờ này ở trụ sở của Hằng Thông cũng diễn ra Hội nghị cổ đông bất thường nhằm thay đổi quyền sở hữu cổ phần của quý công ty. Kết quả chắc sẽ có trong một giờ tới. Nếu ông Chu đã nhận được thông báo, bây giờ đến đó vẫn kịp giờ. Chỉ e kết quả sẽ khiến ông thất vọng tràn trề.
Anh để tay dưới bàn, vuốt ve nhẹ nhàng bàn tay của cô gái bên cạnh, nở một nụ cười trào phúng.
– Ông Chu thời gian qua ra sức tản tin đồn để dìm giá cổ phiếu Lập Hằng xuống đáy nhằm tiện bề mua vào. Rất tiếc, tài chính không đủ lại có tham vọng rắn nuốt voi, vô tình đã để hở cả mảng lưng mặc người đâm chém. Chẳng phải ông đã cầm cố số cổ phần 38% của mình cho một công ty tài chính ở London để có vốn xoay vòng quyết tâm muốn thu mua cổ phần của Lập Hằng bằng bất cứ giá nào sao? Bốn cổ đông chiến lược của Kỹ nghệ Hằng Thông lại không nghĩ vậy. Bọn họ là con buôn nước ngoài, chỉ thấy lợi ích. So với việc mạo hiểm thu mua một tập đoàn lớn có lịch sử và gốc rễ mấy chục năm, họ lại sẵn lòng cho những lời đề nghị hấp dẫn. Hiện tại, Trình Nam đang đại diện cho Trung Thiên với số cổ phần nắm giữ là 48%, qua buổi họp này, Kỹ nghệ Hằng Thông sẽ chính thức sát nhập vào Trung Thiên. Đương nhiên, công nghệ mà lần trước các người trộm cắp được sẽ trở về với chủ cũ.
Nói dứt lời, anh lại nhìn về phía Châu Cẩn Văn cười ranh mãnh.
– Người cô ngang hông của cô Hàn Lâm chắc chắn sẽ thấy rất hài lòng vì đã nghe lời đề nghị của tôi, hét một cái giá trên trời cho số cổ phần được chia khi kết hôn của bà ấy. Như vậy thì khi Kiểm soát Châu dứt áo ra đi sẽ nhẹ nhàng, khoan khoái không vướng bận gì cả. Bà ấy lại có số tiền kếch xù gần gấp đôi giá trị thực của cổ phần để dưỡng già. Cuộc sống đẹp biết bao nhiêu!
Mặt Châu Cẩn Văn lúc trắng lúc đỏ nhìn rất đặc sắc. Hóa ra Hàn Lệ trù trừ không chịu ký tên không phải vì còn quyến luyến ông ta, muốn cứu vãn cuộc hôn nhân mấy mươi năm này. Bà ấy tỉnh táo rồi, quyết tâm tẩu tán hết tài sản để ông ta ra đi tay trắng. Trước viễn cảnh mù mịt trước mắt, Châu Cẩn Văn cảm thấy run chân.
Là ông ta nghe theo Chu Hà Quang xúi bẩy chú của mình là cổ đông Châu bán hết số cổ phần trong tay. Nếu hôm nay Chu Hà Quang thất bại, cuộc sống của chú cháu bọn họ sẽ thê thảm rồi.
Chu Hà Quang cảm thấy cổ họng tràn lên vị tanh ngai ngái. Thảo nào. Thảo nào người phụ nữ kia lúc ban đầu sống cương quyết không chịu nhả ra 5% đó, chỉ đến khi Chu Hà Quang nóng lòng không muốn dây dưa mới đưa ra mức giá trên trời đó. Chỉ 5% cổ phần nhưng giá trị chuyển nhượng cao xấp xỉ 15% cổ phần ông ta lừa mua của Hàn Liệt, khiến ông ta tiêu sạch sành sanh số tiền vay mượn còn lại.
Hay cho một kế hoạch ép giá xảo quyệt!
Hay cho một chiêu gậy ông đập lưng ông!
Con bọ ngựa mải mê nghĩ cách bắt lấy con ve, ngờ đâu bản thân nó đã ở trong tầm ngắm của chú chim sẻ đang ở sau lưng nó rồi.
Chu Hà Quang cả cuộc đời tự tin mình suy tính cặn kẽ, không ngờ tuổi xế chiều lại lật xuồng trong mương, thành bại tướng dưới tay một kẻ đáng tuổi con cháu mình.
Ông ta siết chặt nắm đấm, từ từ ổn định suy nghĩ.
Làm thế nào mà Cố Đình Lập lại biết được tận chân tơ kẽ tóc của ông ta và công ty Hằng Thông? Nhất định là có kẻ phản bội! Kẻ đó phải là người thân cận và có thời gian bên cạnh ông ta rất lâu rồi.
Ánh mắt ông ta lướt qua Cố Đình Lập rồi nhìn đăm đăm về phía Hàn Lâm, trong đầu xẹt qua một bóng dáng. Ông ta biết kẻ đâm sau lưng mình là ai rồi.
Chu Hà Quang nghiến răng, giận dữ sập cửa bỏ đi.
Là con đàn bà đê tiện đó chứ không ai khác!