Bờ môi nóng ấm chuẩn xác tìm đến đôi môi cô, trong tích tắc cướp đoạt hơi thở vốn đang gấp gáp vì tức giận của Hàn Lâm.
Đầu óc cô quay cuồng xoay chuyển, vốn muốn nghĩ xem lời anh nói có nghĩa gì.
Cái gì gọi là “Cô ấy đang ở đây rồi”!?
Dường như nhận ra sự phân tâm của vợ yêu, Cố Đình Lập cắn nhẹ lên môi hồng mềm mại như trừng phạt, Hàn Lâm bị đau hé miệng muốn phản đối, Cố tổng lại tranh thủ thời cơ mà tiến công.
Thân hình thon dài rắn chắc phủ lên cô gái mỏng manh, ép cô dán lưng vào thành chiếc xe. Tay đỡ lấy gáy cô, tay còn lại siết chặt lấy hông cô trầm luân trong nụ hôn đầy nhớ nhung và khao khát.
Hơi thở Hàn Lâm bị cướp đoạt, buồng phổi thiếu dưỡng khí như muốn nổ tung khiến tình trạng choáng váng của cô càng ngày càng trầm trọng, bụng dưới cồn cào khó chịu.
Rốt cuộc đợi đến lúc Cố Đình Lập ngừng lại một lát để kéo cà vạt xuống, Hàn Lâm nhân cơ hội đó đẩy anh ra rồi hít thở liên tục. Cảm giác nhộn nhạo ấy không mất đi, cô không kịp quay đi chỗ khác, “ọe” một tiếng phun lên người anh.
Cố Đình Lập đứng sững nhìn dòng chất lỏng đang chảy tràn từ ngực xuống dưới, thấm qua lớp vải khiến anh gai cả người. Còn may là ngoài nước ra thì không có gì.
May… không có gì?
Không, hết may rồi. Cố tổng đen mặt lại trong tích tắc.
Người phụ nữ tên Sở Nhiên kia thế mà dám kéo vợ anh đi uống rượu với một chiếc bụng rỗng!
Đây là đã bắt đầu dạy mọi thói hư nết xấu phản nghịch của cô ta cho cô vợ ngoan ngoãn của anh rồi.
Bây giờ anh đã hiểu vì sao Hàn Lâm chỉ uống chút rượu trái cây mà đã say nhanh và say mềm như vậy.
Hàn Lâm tống xong mớ lộn xộn ra ngoài thì cả người như mất hết sức lực, chỉ dựa vào cánh tay của Cố Đình Lập và thân ô tô mới đứng vững được, xong một lúc lại cúi người ho khan.
Cố Đình Lập cởi chiếc áo vest ướt đẫm phần trước ngực ra bỏ vào ghế sau, hết vỗ lưng rồi lại dìu cô ma men đang lơ mơ mất đi ý thức vào ghế phụ rồi cài lại dây an toàn.
Hàn Lâm làu bàu than thở.
– Cố Đình Lập, em khó chịu…
Anh thở dài, vén mái tóc lòa xòa trước mặt cô rồi dỗ dành.
– Ngoan, anh tìm chỗ cho em nghỉ ngơi. Ngủ đi!
Miệng ngọt ngào nhẹ nhàng là thế, nhưng trong lòng đã tưởng tượng dùng bao nhiêu phương pháp giáo huấn cô gái bắt đầu ương bướng một cách muộn màng này.
Xe lướt nhanh chóng về đến bãi đậu xe tòa nhà Trung Thiên, Cố Đình Lập bế cô vợ nhỏ đang ngủ say vào thang máy riêng, lên thẳng tầng 27.
Trợ lý Thoại Sơn vẫn chưa về, mắt thấy sếp tổng bế một cô gái bước ra từ thang máy thì quá sức tưởng tượng rồi. Thế nhưng là tố chất nghề nghiệp của anh ta lại không có chỗ để chê, vội vàng cúi thấp đầu giả vờ chú tâm vào công việc, lại nghĩ đến Cố Đình Lập không thể tự mở cửa, thế là phi ngay đến mở ra cửa phòng lớn.
Cố tổng rất hài lòng, gật đầu tán thưởng, anh ta thở phào nhẹ nhõm ngồi lại xuống ghế, không ngừng thắc mắc cô gái đó là ai?
Thoại Sơn là một trong số ít người biết Cố tổng đã có gia đình, một vài lần anh ta nhìn thấy phu nhân của Cố tổng tiễn hay đón chồng đi công tác trở về nhưng cũng không dám nhìn kỹ. Cô gái lúc nãy rúc mặt vào áo sếp nên anh ta không nhìn rõ mặt, không biết là ai. Xem ra sắp có biến lớn rồi.
Hàn Lâm bị cảm giác ngứa ngứa buồn buồn trên cơ thể đánh thức. Mơ mơ màng màng chớp mắt, lúc mở ra lại nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Cố Đình Lập, đầu óc váng vất ngỡ mình đang trong giấc mộng, cô theo thói quen nở nụ cười nhẹ nhàng.
– Bợm rượu tỉnh rồi sao?
Nụ hôn anh nhẹ nhàng rơi trên má rồi mơn man khắp vùng mặt, kéo dài đến hõm tai.
Cô rụt cổ cười.
– Đừng, em ngứa!
– Vậy trả lời anh đi. Nhớ anh không?
Cô dẩu môi hờn dỗi.
– Không – nhớ – anh!
Đáp lại cô là những nụ hôn trừng phạt rơi xuống như mưa.
Trời đã về khuya, trong không gian yên tĩnh chỉ vang lên tiếng nhấm nuốt cùng tiếng thở gấp của hai người.
Hàn Lâm cảm thấy mình đang chìm trong cơn mộng mị hoang đường. Thế nhưng cô không muốn tỉnh lại, cũng không muốn anh dừng lại.
Trong giấc mộng này anh quá đỗi dịu dàng, nâng niu cảm xúc của cô hơn bao nhiêu lần yêu đương cũ, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve làm cô đê mê, trong đầu không thể suy nghĩ gì khác.
Chiếc váy theo nhịp tay anh trôi tuột xuống sàn, cơ thể trắng nõn uốn người trên nền nệm đen tuyền khiến anh miệng đắng lưỡi khô, bắt đầu dùng miệng để thực hiện một cuộc khám phá vùng chủ quyền của mình.
Nhịp thở mơn man nơi làn da cùng chiếc lưỡi lạnh ướt át lướt qua vùng cổ thanh mảnh để lại những chiếc hôn nóng rẫy, cô đưa bàn tay chạm vào gáy anh ve vuốt.
Môi anh tìm đến vùng đồi núi trập trùng, nhẹ nhàng vờn quanh vùng đồi mềm mại, dùng lưỡi chơi đùa với đỉnh hồng đang đứng thẳng kiêu hãnh. Hàn Lâm cuộn mũi chân, bật lên một tiếng kêu thảng thốt lại mềm tận xương.
– A…
Nụ hôn anh từ từ đi xuống, lúc này cô cũng chẳng màng chối từ, đưa tay luồn vào tóc anh, nhận lấy sự nâng niu nóng bỏng của anh.
Giấc mơ này cũng có chút hư đốn rồi, nhưng cô không muốn anh dừng lại cũng không ép bản năng của mình dừng lại. Vì trong sâu thẳm tâm hồn, cô biết mình khao khát anh, mà có lẽ ngay lúc này anh cũng thế.
Cô nhủ lòng, thôi thì cứ để bản thân mình trôi theo bản năng thêm một lần này nữa, một lần sống với tình yêu cô ấp ủ bao nhiêu năm.
Bóng đêm sâu thẳm cho cô thêm sự bạo dạn, thử dùng tay đẩy thân thể trần trụi của anh xuống giường, dùng môi lưỡi và đôi tay bé nhỏ vẽ lại tuyến đường anh đã đi qua, thậm chí còn xuống thấp, thấp hơn nữa.
Lần đầu tiên sau bảy năm cô thấy mình bạo dạn và quyền lực như thế, có thể làm người đàn ông cô yêu trở nên điên cuồng vì cô.
Anh thật sự đã điên cuồng vì cô. Thời khắc chiếc lưỡi nóng ấm bao phủ lấy một phần cơ thể anh, Cố Đình Lập cảm thấy máu trong người mình sôi trào.
– Ưm..
Cảm giác ướt át nóng cháy khiến cơ bắp trên người anh căng cứng, ngửa đầu trên gối thở dồn dập. Cô lại giống như nhận được cổ vũ, khóe miệng cong lên nhìn anh mị hoặc, đột nhiên tăng thêm tốc độ.
Cố Đình Lập thở dốc, chưa đầy năm giây sau đã giương cờ đầu hàng, vội vàng kéo lấy cô đặt cô nằm trên ngực anh.
– Được rồi, bé cưng, em sắp gi.ết anh chết mất rồi!
Cô úp mặt làu bàu trong ngực anh, thanh âm ồm ồm:
– Mới có bao lâu đâu, anh yếu ớt thế này à?
Anh nheo mắt lại
– Yếu ớt? Lát nữa đừng có khóc lóc cầu xin anh nhé!
Nói xong lật người trả lại cho cô gấp ba lần những gì anh đã phải chịu đựng.
Hàn Lâm khóc không thành tiếng, thực sự không nên khiêu khích sự hiếu thắng và sỹ diện của một người đàn ông trên giường. Cô bây giờ lãnh đủ, lại quật cường không chịu cầu xin, chỉ có dấu móng tay trên lưng anh tố cáo tinh thần sắp hỏng mất của cô lúc này.
Cố Đình Lập cũng không khá hơn là bao, cảm giác thân dưới căng đầy như muốn nổ tung, anh lướt đôi môi bên tai cô, khàn khàn dụ dỗ:
– Ừm, Hàn Lâm… em yêu. Được không?
Nhìn vẻ khao khát và nhẫn nại trong mắt anh, Hàn Lâm không thể từ chối, cô nhắm ánh mắt lại, gật đầu.
Cảm giác da thịt không có gì ngăn cách chìm sâu vào nhau khiến cả hai rùng mình, cơ thể siết lấy nhau đuổi tới vùng đất khoái lạc chưa từng biết đến.
Trong lúc tâm hồn và thể xác thăng hoa ấy, phảng phất như Hàn Lâm đã gọi tên anh nghẹn ngào.
– Cố Đình Lập, em yêu anh! Anh biết không?
Giọng anh nhẹ nhàng, chứa cả bầu trời thương tiếc lẫn yêu chiều:
– Anh cũng vậy. Em biết không?
Hàn Lâm tỉnh dậy trong sự vắng lặng. Mở mắt ra là một căn phòng xa lạ rộng rãi. Mặt trời đã lên cao nhưng không cách nào xuyên qua tấm màn dày cộm, ánh sáng trong phòng chỉ được cung cấp nhờ vào một chiếc đèn bàn mát dịu.
Cô ngồi thừ trên giường, cố nhớ lại mọi chuyện tối qua: Đi bar, gặp Cố Đình Lập, ói trên người anh, sau đó… ngủ? Cô vẫn nhớ mình mệt mỏi tựa lên ghế phụ lịm dần đi. Nhưng dường như cô đã mơ một giấc mơ.
Không, không phải là một giấc mơ. Nó quá chân thực, từ lúc bắt đầu tới khi kết thúc, cả cảm giác ẩm ướt của cô bây giờ đã chứng thực nó không là giấc mơ.
Chiếc áo sơ mi rộng rãi khoác trên người tỏa ra mùi hương quen thuộc khiến cô bừng tỉnh.
Cô đã ngủ với đàn ông, lại còn là người đàn ông cô từ bỏ!
Tức giận lận tủi thân bốc lên ngùn ngụt. Sao anh ấy có thể làm thế với cô, xem cô là trò chơi sao?
Loáng thoáng nghe thấy tiếng động bên ngoài, Hàn Lâm xuống giường bước nhanh ra cửa, vừa mở cửa vừa tức giận mắng.
– Cố Đình Lập, anh thật vô liêm sỉ! Sao anh có thể lợi dụng lúc tôi say rượu mà làm càn. Chúng ta rõ ràng đã ly…
Chân bước đến phòng ngoài, lời của cô cũng chẹn lại trong cổ họng, người như chết đứng.
Bởi vì ngoài Cố Đình Lập đang tinh thần phơi phới tựa trên ghế chống cằm nhìn cô cười như không cười thì còn có bốn người khác nữa.
Là Trình Nam đang ho nhẹ quay mặt đi chỗ khác với đôi tai đỏ ửng, cùng cái miệng giương to có thể nhét vừa một quả trứng gà của Trưởng phòng nhân sự Từ Khai và hai nhân viên khác.