Hàn Lâm bắt đầu cuộc sống mới ở ngôi nhà vùng ngoại ô của bà Thi An.
Vì người vẫn còn yếu nên chủ yếu chỉ quanh quẩn trong căn phòng màu hồng ấy.
Gần đây không thấy Tiểu Giai quay về thăm bà thường xuyên như lúc trước nữa. Bà Thi An cười bảo rằng đây là do Tiểu Giai tị nạnh vì bà có được thêm cô cháu gái xinh đẹp đáng yêu, cảm thấy địa vị của mình trong căn nhà này đã rung rinh nên hờn dỗi.
Hàn Lâm không cho là đúng. Có lẽ Tiểu Giai ngại vì sự xuất hiện của cô, không muốn người ngoài như cô cảm thấy khó xử. Nhưng trong lúc cô đơn yếu đuối này, Hàn Lâm quyết định làm một người ích kỷ, mượn hơi ấm của người bà để ủ ấm tâm hồn lạnh lẽo của mình lúc này.
Buổi sáng, chú mèo béo múp sẽ xuất hiện bên giường quấn quýt đến khi cô thức dậy, Hàn Lâm bế chú mèo cuộn mình dưới ánh nắng ấm áp trên xích đu, mặc cho hương hoa hồng bao phủ khắp người.
Buổi trưa, cô sẽ cùng đi dạo với bà dưới những hàng cây ven đường ngoại ô, hay ngồi ngắm bà chăm sóc cây cỏ.
Gần đây bà Thi An cũng không cần thường xuyên đến thăm con gái, có lẽ nỗi cô đơn và tiếc nuối dành cho mẹ Tiểu Giai đã phần nào nguôi ngoai nhờ sự xuất hiện của Hàn Lâm.
Buổi tối, Hàn Lâm thường hay ngồi thơ thẩn một mình nhớ lại quãng đời gần ba mươi năm của mình. Cô chợt nhận ra trong khoảng thời gian không phải ngắn ngủi ấy, cô đã dành gần phân nửa để yêu, để theo đuổi một người.
Tiếc nuối sao?
Không hẳn vậy!
Dù sao thì cô và anh đã có một khoảng thời gian bảy năm đằng đẵng bên nhau, vừa khéo lại là một nửa thời gian cô quen biết và yêu anh. Một nửa thì không là tất cả, nhưng ít ra nó đã từng xuất hiện.
Cầm điện thoại muốn gọi cho Sở Nhiên, nhưng chợt nhớ ra dạo này cô ấy rất bận. Sở Nhiên vì không tìm được tiếng nói chung về cung cách làm việc của Lục Nam nên đã xin thôi việc ở Tuần Báo Kinh tế, giờ đang là phóng viên săn tin của một tòa soạn giải trí.
Công việc mới đem lại sự kích thích và hứng khởi cho người con gái năng động như cô ấy.
Thời điểm ban đầu, Sở Nhiên rất lo lắng việc Hàn Lâm sẽ không vượt qua được cú sốc khi mất đứa bé, sẽ rơi vào trạng thái tinh thần không ổn định. Giống như mười hai năm trước, sau cái đêm mùa hè kinh tởm và đầy bàng hoàng ấy…
Lúc Sở Nhiên và ba Sở mang Hàn Lâm về đến nhà, cô chỉ biết khóc mà không nói được gì cả.
Nhìn những dấu vết để lại trên cơ thể cô lộ qua lớp quần áo, người từng trải như mẹ Sở đã đoán được phần nào.
Bà ấy khéo léo sai chồng ra ngoài mua vật dụng cần thiết cho cô, lại dùng vòng tay ấm áp dịu dàng an ủi, Hàn Lâm ngừng khóc, kể cho bà ấy và Sở Nhiên nghe về buổi tối đầy uất ức và ghê tởm tối qua.
Sở Nhiên bão nổi, nói muốn tìm Chu Hà Quang để cho hắn ta một trận, Hàn Lâm vội vàng ngăn cản. Cô thừa biết sự dối trá và đê tiện của ông ta.
Một cô học sinh mười sáu tuổi hay thậm chí là người bình thường không có chỗ dựa như ba Sở và mẹ Sở đều không phải là đối thủ của Chu Hà Quang.
Ông ta sẽ dễ dàng lợi dụng lớp vỏ bọc trí thức hoàn hảo của chính mình và quyền thế của nhà họ Hàn để san bằng mọi chướng ngại. Sẽ không ai tin người thân cô thế cô như bọn họ.
Đời chính là như vậy!
Hàn Lâm ở lại nhà Sở Nhiên, ba mẹ cô ấy đối xử với cô rất tốt, tốt còn hơn đối với con gái ruột của mình, cho cô tình yêu thương cưng chiều của một đứa con gái quý giá.
Hàn Lâm không muốn họ lo lắng, cho nên trước mặt mọi người cô luôn tỏ ra kiên cường và mạnh mẽ, nói nói cười cười như trước đây. Nhưng chỉ cần quan sát kỹ sẽ nhận thấy, ánh sáng lấp lánh trong mắt cô thiếu nữ mười sáu tuổi đã tắt lịm từ lâu.
Một buổi sáng, mẹ Sở Nhiên dọn giường, phát hiện dưới gối Hàn Lâm có rất nhiều thuốc an thần, Sở Nhiên sợ run, ôm cô khóc suốt một ngày hôm đó. Hàn Lâm cũng nhận ra tinh thần mình có vấn đề, thế nên đồng ý đi gặp bác sĩ tiếp nhận trị liệu.
Ba Sở giúp cô làm thủ tục bảo lưu kết quả để tạm nghỉ một năm, Hàn Lâm quyết định bán ngôi nhà bố mẹ để lại, chuyển theo gia đình Sở Nhiên trở về thành phố A để thay đổi hoàn cảnh theo lời khuyên của bác sĩ.
Cô hoàn thành hai năm cấp ba cuối cùng ở đó, dần dần cũng bước ra bóng tối ám ảnh cô, bước vào đại học. Và gặp lại chàng trai của cô.
Anh của hai năm sau vẫn không hề thay đổi, vẫn khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn ấy, hình dáng ấy, nhưng bên anh đã xuất hiện một bóng hồng.
Sở Nhiên thường đến thăm cô dịp cuối tuần, cả hai đứng trên lầu hai của thư viện nhìn hai người ra vào sóng đôi, có lúc Sở Nhiên chịu hết nổi mắng cô:
– Cậu đừng ngốc nữa, có si mê đến mức nào thì anh ta chẳng bao giờ biết đâu. Thích thì cứ mạnh dạn tỏ tình đi!
Hàn Lâm cười nhìn theo bóng anh, có chút xiêu lòng muốn làm cô gái xấu chen chân vào đôi Kim Đồng Ngọc Nữ ấy. Chưa kịp hành động thì cô lại được người khác tỏ tình.
Chàng trai ấy tên là gì cô cũng không còn nhớ rõ, chỉ nhớ cậu ấy đã chặn cô trên đường dẫn vào thư viện, mặt đỏ tai hồng tặng cô một bó hoa hồng để bày tỏ tâm ý.
– Tôi chú ý đến em đã lâu rồi, thường thấy ảnh em ngồi bên bồn hoa chơi với Bóng Bay. Nếu em không ngại, chúng ta có thể làm bạn rồi từ từ tìm hiểu không?
Cô có chút không hiểu lời cậu ấy, sao lại có hình ảnh gì của cô chứ?
Nhưng trước mắt có việc cô phải nhanh chóng nói rõ:
– Cảm ơn anh vì đã dành sự quan tâm cho em, nhưng em có người mình thích rồi.
– Tôi cũng nghĩ cô gái dễ thương như em thì có lẽ cũng có bạn trai rồi, nhưng tôi muốn thử một lần, để tránh tiếc nuối về sau.
Chàng trai mỉm cười rất chân thành, nụ cười ấy lan tỏa sự can đảm cho cô.
– Em thích anh ấy đã nhiều năm rồi , lần này em quyết định sẽ tìm cách bày tỏ với anh ấy lần nữa. Cảm ơn vì đã cho em can đảm, em sẽ tranh thủ một lần cho chính mình!
Thế nhưng Hàn Lâm chưa kịp làm gì thì Cố Đình Lập đã không còn xuất hiện ở trường Đại học nữa, anh và Bội Châu một trước một sau ra nước ngoài du học, chắc là sẽ chẳng bao giờ biết được, từng có một cô gái hai lần muốn tỏ tình cùng anh.