Phượng Giá

Chương 11: Trùng biến (1)



Edit: Huyên



Ngày hôm đó, vào lúc giữa trưa, vạn dặm trời trong bỗng nhiên từng tầng mây lớn màu đen bay tới, sắc trời lập tức âm u như sắp có mưa.



Trịnh Cửu nhíu mày nhìn trời, nhanh tay nhanh chân bỏ phiến thảo dược hái xong kia vào cái sọt trên lưng, dùng giấy dầu bố che kín lại, sau khi thu thập thỏa đáng rồi chuẩn bị xuống núi.

Sắc trời càng ngày càng tối, vừa mới đi đến giữa sườn núi thì mưa to tầm tã trút xuống.

Thấy cách đó không xa có một cái lều tranh đơn sơ, Trịnh Cửu tức thì tăng nhanh bước chân chạy vào lều….

Mưa càng ngày càng lớn, bốn phía ngập hơi nước, cảnh vật đối diện trở nên mông lung.

“Đúng là xui xẻo mà!” Trịnh Cửu đặt cái sọt trên lưng sang một bên, vừa cởi quần áo dính nước mưa vừa chửi mắng.

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi ầm ầm và tiếng sấm nơi chân trời xa.

Núi hoang, lều tranh đơn độc, mưa tầm tã, không có một ai….

Trịnh Cửu xoa xoa cánh tay, không hiểu sao cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Lúc cúi đầu xuống lơ đãng trông thấy một con côn trùng đang núp bên trong một góc âm u của lều tranh.

Con côn trùng kia dị thường cổ quái, dài ước chừng hai ngón tay, toàn thân màu đen, dưới thân dày đặc lông tơ màu đỏ, làm người khác nhìn liền buồn nôn.

Lần đầu tiên Trịnh Cửu nhìn thấy côn trùng có hình dạng cổ quái thế này, nhịn không được ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát nó.

Côn trùng tựa như cảm giác được tầm nhìn, cảnh giác ngẩng đầu.

Trịnh Cửu thấy được nó chỉ có một con mắt, mọc ở giữa đầu, hình tam giác, quỷ dị mà nhìn Trịnh Cửu.

Trịnh Cửu cả kinh xém chút nhảy dựng lên, hắn ta xích lại gần một chút, phát hiện lông tơ màu đỏ dưới thân côn trùng thật ra là chân, đám lông tơ đỏ ấy cử động, côn trùng lui một chút vào trong góc hẻo lánh.

Trịnh Cửu càng nhìn càng cảm thấy buồn nôn, cử động, nhặt một khối đá bên cạnh, đập xuống con côn trùng ấy.

Chậm rãi nhấc tảng lên, Trịnh Cửu nghĩ côn trùng buồn nôn này nhất định là bị mình đập thành một cục thịt vụn rồi.

Tảng đá được giơ lên, Trịnh Cửu sợ ngây người….

Côn trùng buồn nôn kia vậy mà hoàn hảo không chút tổn thương nào, toàn thân màu đen, chân đỏ kích động, hoàn toàn đập vào mắt Trịnh Cửu, côn trùng dùng một con mắt hình tam giác kia trừng Trịnh Cửu, bắn ra tia thù hận.

Trịnh Cửu hoàn toàn run rẩy, hắn ta ném tảng đá trên tay đi, dời một khối đá lớn khác nhắm ngay con côn trùng đập mạnh từng cái.

Hắn ta muốn đập con côn trùng buồn nôn này thành bánh nhân thịt!

Khí lực Trịnh Cửu càng lúc càng nhỏ, cánh tay càng lúc càng mỏi, hắn ta thở hồng hộc ngừng tay lại, hít sâu một hơi, cẩn thận từng li từng tí nhấc khối đá lên…

Không thấy côn trùng đâu hết!

Trịnh Cửu trợn tròn con mắt, ngây ngốc nhìn cái hố bị mình làm ra, hắn ta chậm rãi xoay cổ lại, len lén nhìn thoáng qua phía dưới khối đá…

Con côn trùng kia thật sự biến mất!

Không có thịt nát xương tan, mà là biến mất không giải thích được!

Trịnh Cửu không tự chủ được run rẩy, sửng sốt một chút, hắn ta chấn kinh ném khối đá đi, cõng cái sọt để ở một bên lên lưng, vọt vào trong mưa to, chạy như bay xuống núi.

Ở dưới đáy sọt nơi mà Trịnh Cửu không thấy được, côn trùng toàn thân màu đen, dưới thân dày đặc chân màu đỏ vững vàng bám vào nơi đó, con mắt hình tam giác lóe lên tia thù nhận….

***

Mấy ngày nay Sở Đông Ly luôn tỉnh lại lúc nửa đêm, vốn dĩ hắn luôn luôn ngủ giống như heo, nằm xuống một khắc đồng hồ đã có thể ngủ say, ngủ sau đến ai gọi cũng không động đậy, thế nhưng gần đây luôn khó có thể ngủ yên, thường thường lo lắng đến nửa đêm bừng tỉnh…. Ngươi hỏi hắn lo lắng cái gì, đương nhiên là hắn lo lắng tư thế ngủ của mình không tốt, đè chết bảo bối mao cầu rồi.

Tiểu Đoàn Tử rất yếu ớt, chỉ thích ngủ trong ngực Sở Đông Ly, Sở Đông Ly đặt nó xuống gối đầu bên cạnh, nó không chịu, luôn luôn nhảy vào lại trong ngực Sở Đông Ly.

Nếu là Sở Đông Ly không nguyện ý cống hiến lồng ngực ấm áp, nó sẽ tức giận, một khi nó tức giận, Sở Đông Ly sẽ chịu khổ, số lần bị bỏng tăng lên cao.

tieuhuyen1205.wordpress.com

Rơi vào đường cùng Sở Đông Ly chỉ có thể mặc nó thích chui chỗ nào thì chui, kết quả là dẫn đến hắn thường tỉnh lại lúc nửa đêm, đi ngủ cũng không dám xoay người, chỉ sợ mình đè bẹp Tiểu Đoàn Tử.

Khổng Tước cười hắn: “Ai bảo lúc nó còn là trứng ngươi thường ôm không buông, nó tự nhiên sẽ chết sống muốn dán vào vú cha ngươi.

Khiến cho Sở Đông Ly buồn bực không thôi.

Sở Đông Ly ngáp một cái thật to, khóe mắt chảy xuống một giọt nước nửa tỉnh nửa ngủ mà nhìn Khổng Tước đang tưới hoa trong viện.

BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TRUYENFULL NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!

Đông Nam Phi mang một nồi cháo cá để lên bàn, hắn ta liếc Tiểu Đoàn Tử béo béo tinh thần phấn chấn đang ngồi xổm trên vai Sở Đông Ly, lại nhìn lên trên thấy Sở Đông Ly mang một đôi mắt gấu trúc tinh thần ủ rũ, không hiểu sao lại muốn cười.

Múc một bát cháo đặt trước mặt Sở Đông Ly, Đông Nam Phi nói: “Ăn cháo xong thì về phòng ngủ đi.”

“Ừm”. Sở Đông Ly nâng má lên tiếng.

Khổng Tước tưới hoa xong thì đi tới, duỗi ngón tay lau một cái dưới hốc mắt Sở Đông Ly, giễu cợt: “Một vòng đen này của ngươi như bị mực đậm vẽ lên vậy.”

Sở Đông Ly đẩy tay của hắn ra, tức giận huých hắn một cái.

Khổng Tước ngồi xuống bên cạnh hắn, hai tay ôm cằm đề nghị rất chân thành: “Ngươi dán đống vỏ trứng nát kia lại đi, xem như là cái giường cho Tiểu Đoàn Tử, lúc ngủ thì bỏ Tiểu Đoàn Tử vào, sau đó ngươi lại ôm trứng đi ngủ, thế này thì không sợ đè Tiểu Đoàn Tử rồi.”

Sở Đông Ly sờ sờ cằm, cảm thấy phương pháp này có thể thực hiện.

Đông Nam Phi nói: “Vậy còn không bằng dứt khoát làm một cái lồng sắt.”

Sở Đông Ly lo lắng: “Sợ là khi ngủ không được thoải mái.”

Nghe ba người thảo luận vấn đề giấc ngủ của nó, Tiểu Đoàn Tử chỉ là run run mí mắt rất là bình tĩnh.

Khổng Tước lóe lên, nghĩ đến một chủ ý rất đáng đánh: “Có một cái biện pháp rất đơn giản, ngươi cột hai tay hai chân vào đầu giường và cuối giường, thế này thì sẽ lật người không nổi,” nói xong híp mắt cười vỗ vỗ bả vai Sở Đông Ly, “Ta rất tình nguyện hỗ trợ giúp ngươi.”

Sở Đông Ly nhìn hắn một cái, nâng bát lên bắt đầu ăn cháo.

Khổng Tước tiến tới, hưng phấn hỏi: “Như thế nào? Chủ ý của ta không tệ chứ.”

Sở Đông Ly ngoài cười nhưng trong không cười: “Đêm nay ngươi để Đông Nam Phi trói ngươi lại ngủ một đêm, nếu là ngươi cảm thấy ngủ thoải mái thì ta sẽ suy nghĩ lại.”

Khổng Tước bĩu môi: “Ta là rất chân thành nghĩ chủ ý cho ngươi, không cảm kích thì thôi.”

Sở Đông Ly nhìn hắn: “Ta cảm kích, nếu không ngươi trói Đông Nam Phi lại ngủ một đêm? Rồi hỏi hắn nói cho ngươi thế này thì ngủ thoải mái không?”

Đôi mắt Khổng Tước sáng lên, quay đầu nhìn về Đông Nam Phi cười nịnh nọt, “Nam Nam ——.”

Gương mặt Đông Nam Phi lạnh lùng, một tay đẩy gương mặt cười đến chướng mắt kia ra, quay người vào nhà.

Hắn không rảnh đi điên cùng hai gia hỏa ăn no rỗi việc này! Còn có một đống việc lớn chờ hắn làm kìa!

“Nam Nam ——.” Khổng Tước chưa từ bỏ ý định đuổi theo.

Khóe miệng Sở tiểu nhân cười gian tâm tình tốt đẹp ăn liền ba bát cháo rồi chia số cháo còn lại cho mười mấy con mèo con đã ăn xong còn đang lười biếng phơi nắng, sau khi phụ trách rửa sạch sẽ nồi bát Sở Đông Ly bèn mang theo Tiểu Đoàn Tử ra cửa.

Lấy Tiểu Đoàn Tử trên vai xuống bỏ vào trong túi, Sở Đông Ly sờ lên cái đầu nhỏ của nó, “Đi, chúng ta đi mua bò sữa về làm vú em cho cưng!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.