Tên đội trưởng thân binh nói:
– Đại soái đang ở trên thành đốc chiến. Xin Tổ tướng quân hãy chờ một phút.
Tổ Đại Thọ dừng ngựa nói:
– Chúng ta cũng lên thành coi.
Giữa lúc ấy phía trước có đội kỵ sĩ chạy tới hộ vệ một lão già mặt mũi thanh tú đi tới. Du Hữu Lượng vừa ngó thấy đã nhận ra nhân vật mà chàng được gặp hai lần rồi. Chính là Tùng Liêu đốc soái Viên Sùng Hoán.
Viên đại soái ở đằng xa ngó thấy Tổ Đại Thọ đã reo lên:
– Đại Thọ! Tướng quân đến đây vừa may. Đội Hồng y đại pháo cũng đến cả rồi chứ?
Tổ Đại Thọ tiến lên đáp:
– Viên đại soái! May mà tiểu tướng không đến nỗi nhục mạng.
Viên Sùng Hoán nắm lấy hai tay Tổ Đại Thọ nói:
– Nếu tướng quân mà đến chậm vài ngày thì chắc là chúng ta vĩnh biệt rồi.
Bao nhiêu công trình kháng Thanh từ trước sẽ tan ra mây khói.
Lão nói rồi dẫn hai người vào trong viện.
Tổ Đại Thọ mấy lần toan báo cáo tình hình, nhưng nhìn thấy sắc mặt đại soái lại không nỡ nói ra.
Mọi người xuống ngựa vào nhà.
Tổ Đại Thọ đưa mắt ra hiệu cho Du Hữu Lượng cũng theo vào.
Mọi người an tọa rồi, Viên đại soái liếc mắt nhìn Du Hữu Lượng. Tổ Đại Thọ vội đứng lên giới thiệu:
– Vị này là Du đại hiệp dọc đường y đã giúp công bảo vệ pháo đội. Nếu không có y thì đội pháo của chúng ta mấy phen đụng phải phục binh. E rằng đêm nay khó lòng tới đây được. Dù có tới nơi cũng bị tổn thất.
Viên Sùng Hoán đứng dậy chắp tay nói:
– Sùng Hoán này xin tạ ơn các hạ.
Du Hữu Lượng tuy là người trầm tĩnh, nhưng thấy một vị đại tướng quân lừng danh thiên hạ hành lễ với mình, chàng không khỏi chân tay luống cuống. Chàng hít một hơi chân khí, đáp bằng một giọng rất thành khẩn:
– Tướng quân là một bức trường thành cho Quốc gia. Trăm họ trong thiên hạ chẳng ai là không biết. Một chút công lao có chi đáng kể? Khi nào tiểu nhân dám nhận lễ của đại soái.
Viên Sùng Hoán nói:
– Người ở trong triều hay ngoài nội, chỉ cốt sao vẹn lòng trung. nghĩa xứng đáng với một hán tử đội trời đạp đất. Du huynh bất tất phải quá khiêm.
Lão quay sang nhìn Tổ Đại Thọ nói:
– Đội Hồng y đại pháo vào thành thì lập tức khai hỏa. Bọn Mãn Thanh ỷ vào hỏa pháo lợi hại. Ha ha! Phen này chúng sẽ biết bọn ta.
Tổ Đại Thọ gật đầu không nói gì.
Viên Sùng Hoán là người rất tinh minh. Lão trầm giọng hỏi:
– Đại Thọ! Đã xảy ra chuyện gì?
Tổ Đại Thọ đứng dậy đáp:
– Tiểu tướng tội đáng muôn thác. Dọc đường gặp phục binh, Lạp đại nhân…
Lạp đại nhân…
Lúc này trong thành súng nổi như sấm sét cắt đứt câu nói của Tổ tướng quân.
Viên Sùng Hoán mặt lạnh như băng hỏi:
– Lạp đại nhân làm sao?
Tổ Đại Thọ đáp:
– Lạp đại nhân bất hạnh tuẫn chức rồi.
Viên Sùng Hoán nghe nói ngồi thừ xuống ghế, hồi lâu không nói gì.
Tiếng súng tiếp tục vang lên không ngớt làm rung động cả kỷ trà bật lên những tiếng lách cách.
Viên đại soái uể oải đứng dậy, xoay mình đến trước cửa sổ, ngửng đầu trông lên. Vòm trời cao ngất mà tối mù mịt. Hồi lâu lão trở lại cặp mắt đỏ hoe nhìn mọi người nói:
– Chẳng lẽ… chẳng lẽ bao nhiêu nam nhi ôm bầu nhiệt huyết đành để cho hỏa pháo của địch nhân sát hại? Chẳng lẽ chúng ta không còn lực lượng để phản kích? Những trai tráng đó đều là tinh anh của Quốc gia. Trời hỡi trời! Chẳng lẽ khí số nhà Minh hết rồi?
Tồ Đại Thọ tính khí thô hào không nhịn được, lên tiếng:
– Thưa đại soái! Tiểu tướng xin lên mặt thành tiếp tục cuộc phòng thủ.
Dứt lời y xông ra cửa.
Viên Sùng Hoán khẽ la lên:
– Đại Thọ! Trở lại đã!
Tổ Đại Thọ ngơ ngác đứng trước cửa.
Viên Sùng Hoán hỏi:
– Lần này ta mua súng của Pháp là một việc hỏa tốc và cơ mật. Sao địch nhân lại biết lộ trình hành quân của mình?
Tổ Đại Thọ đáp:
– Tiểu tướng ở trong kinh, biết rõ tình thế của đại soái rất cấp bách, nên hàng ngày thôi thúc bộ Hộ trích ngân khoản cho lẹ. Nếu triều đình chần chờ để lâu ngày thì cơ quan không khỏi bại lộ.
Viên Sùng Hoán chống kiếm hỏi:
– Ai dám làm lỡ việc quân cơ?
Tổ Đại Thọ trầm giọng đáp:
– Mao ngự sử còn dâng sớ tham hặc đại soái hao phí công quỹ mua đồ vô dụng của người Man di, phế bỏ việc giảng võ. Hoàng thượng rất xúc động.
Viên Sùng Hoán mắt trợn tròn xoe rút kiếm chém sạt một tiếng, cái bàn liền khuyết một góc.
Viên Sùng Hoán hằn học nói:
– Đồ vô dụng của người Man di ư? Hỏa khí của địch quân mình không chống nổi. Hoàng thượng ơi! Hoàng thượng đã ban cho lão thần thanh thượng phương bảo kiếm mà không đặt hết lòng tin ở nơi lão thần. Hỡi ơi! Đầy thành máu chảy thịt rơi, sao còn ngồi bàn việc thiên hạ với bọn đao bút lại?
Tổ Đại Thọ lại nói:
– Mao ngự sử vì lòng tư oán muốn hãm hại đại soái. Chu đô đốc dặn tiểu tướng đưa tin cho đại soái hay để đại soái liệu mà đề phòng gian mưu.
Viên Sùng Hoán nở nụ cười thê thảm nói:
– Đưa tin làm gì nữa? Đại Thọ! Trong triều còn hạng tặc tử như vậy thì ngoài mặt trận chiến đấu làm sao được. Than ơi! Ta chẳng thể bỏ mặc mấy chục vạn anh em. Hoàng thượng ơi! Hoàng thượng! Viên Sùng Hoán này chỉ còn lấy cái chết để báo đền ơn tri ngộ mà thôi.
Du Hữu Lượng ngồi một bên không nói gì. Chàng rất hiểu tâm lý người khác.
Viên đại soái là kẻ tôi trung cô đơn ở ngoài, liều mạng giữ giang sơn nhà Đại Minh mà triều đình lại nghi ngờ lão có tư tâm, xưa nay các bậc hào kiệt máu nhuộm chinh bào là chuyện dễ dàng nhưng phải chịu nỗi oan thiên tầy đình thì khó mà bộc bạch được.
Viên Sùng Hoán trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Đại Thọ! Chúng ta hãy ra đón đội Hồng y đại pháo. Đại Tân tướng quân tâm tư rất tinh tế, không chừng có thể phát xạ được.
Mọi người vâng dạ cùng Viên Sùng Hoán ra ngoài viện, đi chưa bao xa đã gặp pháo đội tới nơi.
Viên Sùng Hoán sờ vào cây đại pháo thở dài nói:
– Hoàng Thái Cực dụng binh hung dữ đến đâu, chỉ cần Thiết tướng quân ra oai là có thể làm cho máu chảy thành sông. Đại Tân! Ta nghe Lạp đại nhân nói máy móc cây súng này rất phức tạp. Người không hiểu thì khó mà phát xạ được.
Tướng quân thử coi xem.
Tham tướng La Đại Tân là một viên mãnh tướng vào bậc nhất trong trại Viên quân. Y còn trí dũng song toàn. Đại Tân và Đại Thọ là hai cánh tay của Viên Sùng Hoán.
Đội hỏa pháo từ từ đi tới. Tất cả có mấy chục khẩu súng coi rất hùng tráng.
Viên Sùng Hoán coi rồi lui ra.
La Đại Tân tay giữ cơ quan, coi đi coi lại để nghiên cứu mong tìm ra chỗ bí mật bên trong.
Ngoài thành súng nổ mỗi lúc một vang rền. Tổ Đại Thọ không nhẫn nại được mấy lần toan dẫn quân ra ngoài thành để đi phá hủy trọng pháo, nhưng Viên Sùng Hoán cản lại.
Trong nhà đại sảnh yên lặng như tờ. Bầu không khí cơ hồ nghẹt thở.
Hồi lâu Viên Sùng Hoán lại lên tiếng:
– Binh lực bên địch hùng hậu gấp mấy bên ta. Nếu mở cửa thành nghênh chiến tất bị hãm vào trùng vi và bộ đội bị tiêu diệt. Bằng mình đóng cửa thành cố thủ thì tướng quân liệu xem chống được mấy ngày?
Tổ Đại Thọ đáp:
– Thành Ninh Viễn tường dầy và kiên cố. Trong vòng nửa tháng chắc địch nhân không phá vỡ được.
Viên Sùng Hoán lại hỏi:
– Còn ngoài nửa tháng thì sao?
Tổ Đại Thọ ngẫm nghĩ rồi đáp:
– Quân đội chúng ta mỗi ngày bị hao mòn vì hỏa pháo của địch nhân, mà bên địch chẳng thương tổn chi hết. Tiểu tướng e rằng quân đội của ta sẽ cùng một số phận với La quân.
Viên Sùng Hoán gật đầu nói:
– Ta có ý dùng uy lực của đội Hồng y đại pháo này để phá quân Thanh một trận làm cho thương tổn nguyên khí. Trong vòng mười năm chúng không thể làm loạn được nữa. Nếu biết thế này thì chi bằng liều chết ra ngoài đồng nội quyết chiến một trận.
Đại Thọ nói bằng một giọng kiên quyết:
– Theo nhận xét của tiểu tướng thì nếu đội Hồng y đại pháo mà không phát huy được uy lực thì chẳng thà ra ngoài thành sớm đi. Dù có phải hy sinh nặng nề cũng còn hơn ngồi đây đợi chết.
Viên Sùng Hoán đáp:
– Đến lúc tối hậu đành phải dùng hạ sách này. Ta mong rằng Đại Tân nghiên cứu cơ quan bắn được một phát phá hủy dàn hỏa pháo quân Thanh làm rối loạn trận địch. Khi đó Ngải Văn Khôi ở núi Tiểu Tiêm giáp công mặt sau thì còn có cơ đại thắng.
Tổ Đại Thọ nói:
– Nguyên soái quả là Thần cơ diệu toán. Cánh quân của Ngải Văn Khôi quả thiên binh xuống trần, nhất định lập được kỳ công. Khi đó dù đại pháo không phát huy được thì chúng ta hai mặt giáp công cũng có hy vọng chiếm được phần thắng.
Viên Sùng Hoán lẳng lặng không nói gì. Lão mở cửa sổ nhìn ra ngoài thấy quân sĩ đi lại nhộn nhịp để chuyển vận người bị thương. Bất giác lão đau lòng miệng lẩm bẩm:
– Tại sao những người kia phải bỏ quê hương ra đi, đem tấm thân huyết nhục cản ngăn hỏa pháo? Phải chăng chúng vì vinh hoa phú quý? Hay vì dương danh trong thiên hạ? Không phải đâu. Họ đáp tiếng gọi của Viên Sùng Hoán này mà cầm gươm đi bảo vệ quốc thổ, chẳng nghĩ gì đến sống chết. Chẳng lẽ ta nhìn bọn chúng bị tàn sát mà không động tâm?
Trong lòng đau xót, lão cơ hồ sa lệ, miệng than thầm:
– Viên Sùng Hoán hỡi Viên Sùng Hoán! Chẳng lẽ ngươi đã lâm vào bước anh hùng mạt lộ?
Lão ngửng đầu nhìn ra thấy La Đại Tân nét mặt buồn thiu chạy lại. Hai người cùng vào nhà đại sảnh, La Đại Tân nói:
– Cơ quan phát xạ của Pháp Lan Tây rất phức tạp. Tiểu tướng đành chịu bất lực.
Viên Sùng Hoán lại nhìn ra thấy toàn bộ mặt quen thuộc. Họ đều là anh em đồng sinh cộng tử với mình. Mục quang lão chợt ngó tới Du Hữu Lượng. Hồi lâu không nói câu gì.
Bóng cửa nhà đại sảnh mở ra. Một vị tướng quân đầy mình cát bụi, mặt mũi đen nhẻm lật đật chạy vào, chưa dừng bước đã nói:
– Bẩm đại soái! Bộ đội của Lý tướng quân ở cửa Tây bỏ đi rồi.
Viên Sùng Hoán run lên hỏi:
– Còn Hoàng Long Phi làm sao?
Viên tướng kia vẻ mặt thê thảm đáp:
– Hoàng tướng quân bị trọng thương chết mất rồi.
Viên Sùng Hoán bỗng nhiên lợm giọng, thổ ra một búng máu tươi.
Chúng tướng giật mình kinh hãi, tới tấp chạy lại nâng đỡ.
Viên Sùng Hoán lắc đầu nói:
– Không hề gì! Không hề gì! Ta mắc chứng thổ huyết từ lâu…
Tổ Đại Thọ nói:
– Đại soái thân trọng thiên kim. Đêm nay đại soái hãy nghỉ ngơi để sáng mai sẽ bàn tính.
Viên đại soái lớn tiếng:
– Ta không thể để cho mười mấy vạn anh em hy sinh trước họng súng của Hoàng Thái Cực. Đại Thọ! Không thể chậm trễ được nữa. Tướng quân truyền lệnh cho ba quân chuẩn bị. Chúng ta mở cửa thành quyết một trận tử chiến với Hoàng Thái Cực.
Lão mấy lần ngăn cản Tổ Đại Thọ, nhưng lúc này tâm tình bị kích thích quá độ, lão không nhịn được nữa liền hạ lệnh ra quân.
La Đại Tân cản lại nói:
– Đại soái! Chúng ta muốn liều mạng không phải trong một giờ hay nửa khắc.
Hơn nữa hiện giờ hỏa pháo của bên địch đang lúc mãnh liệt. Nếu mở cửa thành thì chẳng khác đưa dê vào miệng cọp.
Viên Sùng Hoán trợn mắt lên hỏi:
– Đại Tân! Tướng quân có cao kiến gì?
La Đại Tân đáp:
– Địch nhân pháo kích đã nửa đêm, sắp đến lúc mệt mỏi. Lúc trời sáng nhất định chúng phải nghỉ ngơi. Khi đó chúng ta sẽ ra mới là thượng sách.
Viên đại soái hỏi:
– Đại Tân! Có lẽ nào ta không hiểu như vậy, nhưng quân sĩ đầy thành bị thương thì ta yên tâm thế nào được?
Tổ Đại Thọ vội nói:
– Thưa đại soái! Ngày thường đại soái vẫn khuyên bọn tiểu tướng phải lấy chữ nhẫn làm đầu…
Viên Sùng Hoán ngắt lời:
– Đại Thọ! Tướng quân theo ta đã bao lâu?
Tổ Đại Thọ kính cẩn đáp:
– Tiểu tướng tùy tùng dưới trướng nguyên soái đã hơn sáu năm.
Viên Sùng Hoán hỏi:
– Mấy năm nay tướng quân cùng ta liên thủ hiệp lực trong mấy chục chục trận đánh đâu được đấy là tại làm sao?
Tổ Đại Thọ đáp:
– Vì nguyên soái thần dũng không ai địch nổi:
Viên Sùng Hoán nói:
– Nếu nói về võ công thì Hùng kinh lược còn hơn ta nhiều. Sở dĩ quân ta vượt qua những thành trì kiên cố là vì quân tâm đoàn kết nhất trí, trên dưới như một. Ai cũng tin cậy vào Viên Sùng Hoán này.
Chúng tướng không hiểu đại soái có dụng ý gì đều lẩm nhẩm gật đầu.
– Nếu quân đội thấy Đại soái thúc thủ vô sách, để xương thịt chúng làm mồi cho súng đạn thì các vị thử nghĩ coi chúng sẽ cảm giác thế nào?
Tổ Đại Thọ đáp:
– Toàn thể quân đội chúng ta ai cũng vì nguyên soái liều chết, tuyệt không nghĩ gì hết.
Viên Sùng Hoán lắc đầu nói:
– Ba quân không còn hy vọng gì rất dễ sinh lòng ly tán. Ta thống lãnh binh mã mấy chục năm, chưa bao giờ lâm vào cục diện như ngày nay.
La Đại Tân lên tiếng:
– Chúng ta còn mười mấy vạn quân tinh nhuệ. Sao đại soái lại thốt lời chán nản như vậy?
Viên Sùng Hoán thở dài đáp:
– Trước kia triều đình hạ sát Hùng Đỉnh Vận mà ba quân trấn ngoài quan ải bị mất hết. Ngày nay Viên Sùng Hoán chết đi, Ninh Viễn thất thủ thì làm sao giữ được Sơn Hải Quan? Sơn Hải Quan không giữ được thì nguy đến Kinh Sư. Tình thế hiện giờ không thể đắn đo được nữa. Đại Thọ! Tướng quân hạ lệnh đi!
Tổ Đại Thọ lẳng lặng không cử động.
Viên Sùng Hoán rũ áo rảo bước đi ra.
Tổ Đại Thọ vội chạy tới ôm lưng đại soái cất giọng bi ai:
– Đại soái! Xin đại soái hãy nghe tiểu tướng một lời được không?
Viên Sùng Hoán vung hai tay lên hỏi:
– Đại Thọ! Ngày trước ta cứu tướng quân một phen, chẳng lẽ để coi tướng quân làm trò nhi nữ?
Tổ Đại Thọ quỳ xuống, sa nước mắt không nói nên lời. Y phải dằn mối bi phẫn, cất tiếng run run:
– Nguyên soái!… Chúng ta đã lâm vào lúc tối hậu quan đầu. Xin nguyên soái nhất định nghe theo bọn tiểu tướng một lời…
Y đưa mắt ra hiệu cho chúng tướng. Các tướng lật đật quỳ xuống.
Tổ Đại Thọ nói:
– Hiện giờ Đông Lô hãy còn ở trong tay quân ta. Xin đại soái thống lãnh thân binh đi về phía đông. Còn công việc ở đây xin giao cho bọn tiểu tướng.
Trong lòng y đã sắp đặt kế hoạch nên nói câu này. Chúng tướng cùng đồng thanh:
– Tổ tướng quân nói phải lắm! Nguyên soái mau mau rời khỏi nơi nguy hiểm này mới là thượng sách.
Viên Sùng Hoán cả giận trợn mắt lên hỏi:
– Đại Thọ! Quân lệnh là kỷ luật thép. Ngươi muốn bức bách ta chăng?
Tổ Đại Thọ không ngớt khấu đầu. La Đại Tân cất giọng bi thương:
– Thưa đại soái! Dù chúng ta có thất bại ở đây, nhưng oai danh của đại soái lẫy lừng ngoài quan ải. Đại soái hiệu triệu một tiếng có cả hàng ngàn hàng vạn dũng sĩ chạy đến phò tá. Bước tiền đồ đâu đã đến nỗi tuyệt vọng?
Tổ Đại Thọ nói theo:
– Tiểu tướng xin Du huynh đây hộ giá. Nguyên soái lên đường sớm đi. Bọn tiểu tướng cúc cung tận tụy bảo thủ nơi đây, quyết chẳng dám để uy vọng của đại soái phải tổn thương.
La Đại Tân lại nói:
– Đại soái mình mang trọng nhiệm kháng Thanh bảo quốc. Bọn tiểu tướng có thua trận cũng không sao. Đại soái mà không chịu đi thì lấy ai hiệu triệu nhân sĩ ở ngoài quan ải? Bọn tiểu tướng sẽ có ngày quét đất trở lại, hay có chết cũng chẳng đáng tiếc. Nếu đại soái không đi thì bọn tiểu tướng chết cũng không nhắm mắt.
Câu nói sau cùng đã bật lên tiếng khóc. Các tướng đều nổi lòng bi phẫn, ai cũng sa lệ.
Du Hữu Lượng là người rất thâm trầm. Chàng nghĩ rằng Tổ Đại Thọ đã tính toán vụ này từ trước. Y thỉnh cầu chàng giúp đỡ chính là việc này. Lòng chàng se lại lệ nhỏ âm thầm, tự nhủ:
– Ngày trước Đông Tấn Vương nói một câu mà cử tọa đều sa lệ liền biết rằng sĩ khí hãy còn, sau phá được trăm vạn đại quân của nhà Tần. Bản triều còn nhiều chí sĩ như vậy, quân Thanh quyết chẳng làm gì được.
Bỗng thấy Viên Sùng Hoán tay cầm đốc kiếm nhìn Đại Thọ hỏi:
– Đại Thọ! Nếu bản soái không nghe lời ngươi thì sao?
Tổ Đại Thọ khấu đầu kêu lên:
– Tiểu tướng xin lấy cái chết để năn nỉ…
Viên Sùng Hoán rút thanh Thượng phương bảo kiếm đánh “Soạt” một tiếng, miệng lẩm bẩm:
– Ta biết thế này thì chẳng cứu ngươi làm chi.
Rồi vung kiếm chém xuống.
Du Hữu Lượng vẫn theo dõi từ trước, chàng vội lạng người thi triển tiểu cầm nã thủ pháp đoạt lấy bảo kiếm.
Nguyên Tổ Đại Thọ hồi còn trẻ tuổi hành động quật cường đáng phải xử tử.
Viên Sùng Hoán cùng Binh Bộ Thượng Thư là Tôn Thừa Tông thương y có lòng trung dũng mới cứu mạng y. Từ đó Tổ Đại Thọ thông cảm ơn đức, tùy tùng Sùng Hoán đánh được nhiều trận trở nên một viên đại tướng hồi cuối nhà Minh.
Viên Sùng Hoán giậm chân toan quát mắng, bỗng một tên thân binh từ ngoài chạy vào hoang mang thi lễ nói:
– Đại soái! Có một tên… binh sĩ… muốn ra mắt đại soái. Gã nói… có thể sắp đặt cơ quan trong Hồng y đại pháo…
Viên Sùng Hoán chấn động tâm thần, cất giọng run run nói:
– Mau kêu gã vào đây!
Tên thân binh đi ra một lát dẫn một tên quân vào. Tên quân này vừa thấy đại soái lạy phục xuống đất.
Viên Sùng Hoán trị quân rất nghiêm, nhưng ngày thường bản tính ôn hòa, để cho tướng sĩ dưới trướng được trình bày những điều lợi hại mà không sợ gì.
Lão vươn tay ra kéo tên quân sĩ đứng dậy hỏi:
– Nghe nói ngươi biết điều khiển đại pháo phải không?
Tên quân ngửng đầu lên lộ vẻ tự tin đáp:
– Xin đại soái cho tiểu nhân thử coi.
Du Hữu Lượng liếc mắt nhìn tên quân sĩ thấy vẻ mặt rất quen thuộc. Tên quân kia ngó thấy chàng cũng giật mình. Hai người cùng lẩm bẩm:
– Té ra là y.
Viên Sùng Hoán không ngần ngừ gì nữa nói ngay:
– Ngươi hãy đi theo chúng ta.
Tên quân đứng dậy thi lễ lần nữa.
Viên Sùng Hoán thống lãnh chúng tướng ra ngoài đại sảnh.
Du Hữu Lượng mừng như người phát điên bụng bảo dạ:
– Té ra gã họ Lam không phải là kẻ vô lại. Nghe nói gã là người khéo tay nhất thiên hạ. Vụ này có nhiều hy vọng đây.
Mọi người đến trước đội Hồng y đại pháo. Tên quân sĩ kia dòm ngó đại pháo thận trọng một lúc rồi dùng mũi trủy thủ tháo cơ quan phát xạ. Động tác rất mau lẹ.
Viên Sùng Hoán trống ngực đánh thình lình. Lão cầm binh phù tướng ấn trong tay mà lúc này không tự chủ được, miệng lầm rầm khấn khứa:
– Nếu Hoàng Thiên chưa tuyệt đường bản soái thì người này có thể thành công.
Tên quân sĩ tháo máy rồi lại lắp vào. Gã lắp xong cơ quan tối hậu bỗng nhảy lên cả mừng nói:
– Thật là xảo diệu! Thật là xảo diệu!
Viên Sùng Hoán vội hỏi:
– Sao?
Tên quân sĩ nét mặt tươi hơn hớn tự nói một mình:
– Còn vấn đề gì nữa không?
Viên Sùng Hoán thấy gã mừng rỡ như điên khùng, trong lòng cũng tăng thêm phần tin cậy. Tên quân sĩ lại vỗ về then máy như vỗ về người yêu.
Đột nhiên gã nhớ tới câu nói của mình có điều thất lễ với nguyên soái, liền xin lỗi:
– Tiểu nhân trong lúc cao hứng, quên cả lễ nghi thật là đáng chết. Mong nguyên soái tha tội cho.
Viên Sùng Hoán vỗ vai gã hỏi:
– Tên họ ngươi là chi? Nguyên soái cũng cao hứng hơn ngươi còn trách ngươi sao được?
Tên quân sĩ chú ý nhìn vị thượng tướng quân oai danh lừng lẫy một phương, thấy lão cặp mắt oai nghiêm lại có vẻ thân thiết. Gã thường bị người coi tầm thường mà được nguyên soái ra chiều ưu ái, lòng gã không khỏi kích động. Vành mắt đỏ hoe, gã nói một cách quả quyết:
– Bẩm nguyên soái! Tiểu nhân tên gọi Lam Quân Võ, có thể điều khiển được đội Hồng y đại pháo này.
Viên Sùng Hoán nghe tiếng nói của gã như những lời châu ngọc, lão đảo mắt nhìn chúng tướng nói:
– Không ngờ tuyệt xứ phùng sinh. Đại Tân! Tướng quân kêu mọi người khiêng đại pháo lên mặt thành sắp đặt cho cẩn thận. Đến lúc bình minh sẽ cho Hoàng Thái Cực nếm oai phong của Thiết tướng quân.