“Bạch đại ca…… Ô…… Bạch đại ca……”
Đồng Đồng vừa khóc vừa chạy thẳng lên lầu đến phòng Bạch Hãn Triệt, đi theo phía sau hắn, Tôn Hạo Lâm muốn ngăn hắn lại, nhưng nhìn thấy bộ dáng đối phương khóc đến kinh thiên động địa, liền lập tức buông tay, ngay cả thị vệ canh gác ngoài cửa phòng cũng không dám ngăn cản hắn.
Tiếng khóc của Đồng Đồng kinh động đến Tiểu Tứ và Văn Trạng Nguyên, cũng làm bừng tỉnh Bạch Hãn Triệt mới vừa ngủ không bao lâu. Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh mất hứng, Hãn Triệt vẫn còn bị bệnh a.
“Vận Vanh…… Đồng Đồng đang khóc.” Bị Lam Vận Vanh gắt gao ôm lấy, Bạch Hãn Triệt nhỏ giọng nói, muốn tránh khai.
“Không được đi!” Lam Vận Vanh làm cho Lưu Vận Tranh đi giải quyết, đối phương ôm sát Bạch Hãn Triệt, không nghĩ đi ra ngoài.
“Vận Tranh, Vận Vanh, ” Bạch Hãn Triệt lấy lại tinh thần, “Đồng Đồng có thai, các ngươi cho ta đi ra ngoài nhìn xem một chút.” Mệt chết đi, thân mình cứ như muốn tan ra, nhưng tiếng khóc của Đồng Đồng làm cho hắn không thể ngủ tiếp được. Ở trên cánh tay hai người nhẹ nhàng cắn một cái, Bạch Hãn Triệt khẩn cầu.
Cái cắn này, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh nhất thời tâm hoa nộ phóng, Lưu Vận Tranh nói: “Hãn Triệt…… Ta ngày mai còn muốn.”
“Ta cũng muốn.”
Hai người được một tấc lại muốn tiến một thước.
Bạch Hãn Triệt bật người đỏ mặt, chống chọi thân mình mệt mỏi đứng lên, khẽ gật đầu, hắn không thể từ chối.
“Hãn Triệt!” Hai người kích động hôn môi Bạch Hãn Triệt, bất quá tiếng khóc ngoài phòng thật sự là nháo tâm, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh đứng dậy giúp Bạch Hãn Triệt lấy xiêm y, hai người không có tiếp tục nằm, ngược lại cũng mặc quần áo vào.
“Hãn Triệt, chúng ta đi cùng ngươi.”
Sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, bọn họ càng thêm không thể – ly khai người này. Bạch Hãn Triệt không có cự tuyệt, cũng không có cự tuyệt hai người vì hắn mặc quần áo, mặc hài.
“Bạch đại ca…… Ô ô…… Bạch đại ca……”
Đồng Đồng vừa gõ cửa, vừa khóc rống, Tôn Hạo Lâm vẻ mặt tự trách đứng ở phía sau khuyên hắn, nhưng Đồng Đồng căn bản nghe không vào, tiếp tục khóc kinh thiên động địa, động địa kinh thiên. Tiểu Tứ cùng Văn Trạng Nguyên trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chăm chú Đồng Đồng.
Cửa mở, mới vừa đi ra, Bạch Hãn Triệt đã bị Đồng Đồng ôm cổ, hắn nhào vào trong lòng Bạch Hãn Triệt khóc đến không kịp thở.
“Bạch đại ca…… Bạch đại ca…… Tôn thầy thuốc nói…… Nói ta…… Có cục cưng…… cục cưng……” Vừa nói xong, Đồng Đồng khóc càng thêm thương tâm, hắn bị sợ hãi.
“Đồng Đồng, đừng khóc, cùng Bạch đại ca đến đây.” Quay đầu lại nhìn sắc mặt âm trầm của song bào huynh đệ, Bạch Hãn Triệt kéo tay Đồng Đồng, đem hắn đưa đến phòng bên cạnh.
“Hãn Triệt, đừng trì hoãn lâu quá.” Lưu Vận Tranh dặn dò, Bạch Hãn Triệt đối hai người ảm đạm cười, đóng cửa lại, hai người sắc mặt lập tức chuyển biến tốt đẹp.
“Thái tử điện hạ, Vương gia.”
Tôn Hạo Lâm khom mình hành lễ.
Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh mặt không chút thay đổi nhìn về phía hắn, ánh mắt thâm trầm. Hãn Triệt chính là cùng người này ở suốt một đêm bên nhau.
“Bạch công tử cùng Kì công tử không hề quen biết, lại có thể tận tâm cứu, còn thu lưu đệ muội cùng đứa con của Kì công tử, thảo dân kính nể vạn phần. Bạch công tử đường xa mệt nhọc, khí huyết không đủ, tâm tư tích tụ lại cuốn hút phong hàn, Thái tử điện hạ cùng Vương gia phải cẩn thận chăm sóc, thảo dân hôm qua trở về một lần nữa vì Bạch công tử mở một bộ dược, đây là dược đan.”
Tôn Hạo Lâm thật cung kính mà đem dược đan hai tay trình lên.
Nhưng sắc mặt Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh lại càng thêm âm trầm, lời nói của Tôn Hạo Lâm này rõ ràng chính là, đang trách cứ bọn họ làm cho Hãn Triệt mệt nhọc.
Chờ sau khi Lưu Vận Tranh tiếp nhận dược đan, Tôn Hạo Lâm lại mãn hàm xin lỗi nói: “Đồng công tử có thai đã hơn hai tháng, thảo dân xuất phát từ y nhân chi tâm mà báo cho hắn biết, lại không nghĩ Đồng công tử sợ hãi như thế. Thảo dân không nghĩ đến Đồng công tử sớm biết được, lại chạy đến quấy nhiễu Thái tử điện hạ, Vương gia cùng Bạch công tử, mong rằng Thái tử điện hạ cùng Vương gia thứ tội.”
“Ngươi đối Hãn Triệt có tâm như thế, bản cung sao lại trách tội ngươi.” Lưu Vận Tranh đem dược đan thu hảo, quay đầu đối Lam Vận Vanh nói, ” Chuyện Vương gia bảo ngươi ra mặt, lần này nếu không phải nghĩ đến ngươi và ta, hắn cũng không đến nỗi giận thành như vậy. Người của Vương gia bảo nếu cho rằng nam tử sinh con là điềm xấu, ta muốn biết, chúng ta như vậy có phải là điềm xấu không? Còn có, tương lai Hãn Triệt sẽ vì chúng ta sinh đứa con, có phải cũng là điềm xấu hay không?”
Lam Vận Vanh buồn ngủ tựa vào cạnh cửa, đánh cái ngáp: “Ân, ta sẽ không khinh tha cho bọn chúng. Quay về ốc đi, chờ Hãn Triệt trở về ta phải ôm hắn hảo hảo ngủ một giấc, tỉnh ngủ ta mới đi Vương gia bảo.”
Hai người kẻ xướng người hoạ sau khi nói xong, có thâm ý khác liếc mắt nhìn Tôn Hạo Lâm một cái rồi xoay người vào nhà. Bạch Hãn Triệt là của bọn ta, ai cũng đừng mong nghĩ đến, mà ngay cả nghĩ đều không được.
Tiểu Tứ nghe được kinh hãi lại tâm hỉ, thiếu gia cùng Thái tử điện hạ và Vương gia cuối cùng đã hoà hảo, nhưng thiếu gia cũng muốn giống như Quốc Công sao? Nghe nói nam nhân sản tử rất đáng sợ.
Cửa đóng, Tôn Hạo Lâm giương mắt, sắc mặt trầm tĩnh, xoay người, sau khi hướng Tiểu Tứ cùng Văn Trạng Nguyên vuốt cằm tiếp đón xong, xoay người xuống lầu.
“Văn đại ca, ta sao luôn có cảm giác Tôn thầy thuốc này có điểm tà hồ a.”
“Tà hay không tà hồ gì thì còn có Thái tử điện hạ cùng Vương gia ở đây, sợ cái gì.”
Túm Tiểu Tứ rời đi, Văn Trạng Nguyên đang suy nghĩ có cần viết thư gấp cho trang chủ hay không.
Phòng trong, Đồng Đồng vẫn còn tấm tức khóc, Bạch Hãn Triệt một bên sát lệ sát nước mũi cho hắn, một bên trấn an.
“Đồng Đồng, đừng khóc, đối với ngươi thân mình không tốt. Mặc kệ là chuyện của Đồng gia, hay là chuyện đứa nhỏ, Bạch đại ca sẽ tìm người giúp ngươi, ngươi đừng sợ, đừng sợ.”
“Bạch đại ca……” Đồng Đồng phát run ôm lấy Bạch Hãn Triệt, tiếp tục khóc, “Ta…… Ta không phải là yêu nhân…… Ta sao lại…… có cục cưng…… Ô ô…… Bạch đại ca…… Ta sao lại có cục cưng…… Ta sợ…… bụng sẽ bị mở ra…… Kì đại ca hảo đáng thương…… Ô ô……”
Bạch Hãn Triệt khẽ vuốt vuốt lưng hắn, nhẹ giọng nói: “Đồng Đồng, ngươi không phải yêu nhân. Trên đời này có loại dược, nam tử ăn, cùng người khác sau khi đoàn tụ, sẽ có đứa nhỏ. Ngươi nhất định là ở thời điểm không biết bị người uy dược. Đồng Đồng, ngươi không giống như Kì U, phải phẫu để bắt con ra, ngươi đã quên Bạch đại ca là con của ai rồi sao? Cha ta sinh ba đứa nhỏ, nhưng không có phẫu đâu.”
“Thật…… Thật vậy chăng?”
Tiếng khóc của Đồng Đồng thấp lại. Vừa nghe đến chính mình có bầu, hắn đầu tiên nghĩ đến chính là sẽ giống như Kì U bị mở bụng ra, rồi bị người đánh, rồi cục cưng cũng bị giết chết, rồi mới…… Vạn nhất người kia tìm đến…… Hắn càng nghĩ càng sợ hãi.
“Thật sự, Bạch đại ca sẽ không lừa ngươi.” Thấy Đồng Đồng bắt đầu ngừng khóc, Bạch Hãn Triệt tiếp tục trấn an, “Đồng Đồng, ngươi cùng Bạch đại ca cùng nhau quay về kinh, Bạch đại ca sẽ tìm thầy thuốc y thuật tốt nhất Huệ Diệu đỡ đẻ cho ngươi, sẽ không mở ra bụng của ngươi. Hơn nữa, Bạch đại ca sẽ không để cho Đồng Đồng bị người khi dễ giống như Kì U. Bạch đại ca sẽ chiếu cố ngươi cùng đứa nhỏ.”
“Bạch đại ca……” Đồng Đồng cảm động lại khóc, đôi mắt thật to bị nước mắt làm cho sưng đỏ cực kỳ đáng thương.
“Đồng Đồng, đừng sợ, tuy rằng bụng sẽ to lên, nhưng đó là cục cưng của Đồng Đồng, nó sẽ xinh đẹp giống như ngươi, Đồng Đồng chẳng lẽ không muốn cục cưng này sao?”
Đồng Đồng nức nở, hắn nhìn về phía bụng chính mình, trong lòng tràn đầy tò mò. Nơi này của hắn có cục cưng, sờ sờ bụng, lại vội vàng rời đi, sợ phá hư bụng.
Lắc đầu, Đồng Đồng tín nhiệm nhìn về phía Bạch Hãn Triệt: “Bạch đại ca, ta không biết…… Nơi này…… Thật sự có cục cưng?”
“Ân, thật xin lỗi, Đồng Đồng.” Bạch Hãn Triệt lau khô lệ trên mặt Đồng Đồng, dị thường đau lòng, “Bạch đại ca giấu giếm ngươi. Ngươi mới mười bốn, vẫn là đứa trẻ, mà đã có thai, nên ta không biết nên nói cho ngươi như thế nào. Đồng Đồng, nếu…… Nếu ngươi không muốn giữ đứa nhỏ này, Bạch đại ca có thể cho ngươi uống thuốc trụy thai, uống xong dược kia, đứa nhỏ sẽ không còn nữa.”
“A!” Đồng Đồng vừa nghe, kinh hoàng, lắc đầu quầy quậy, “Bạch đại ca, ta không giết người! Không giết người!”
Bạch Hãn Triệt cao hứng nở nụ cười: “Hảo, Bạch đại ca sẽ giúp Đồng Đồng sinh một tiểu tử không công mập mạp.”
Đồng Đồng sợ hãi cười cười, tiếp theo hắn khó hiểu hỏi: “Bạch đại ca…… Tại sao ta lại có cục cưng vậy?”
Bạch Hãn Triệt ngừng cười, đây là một sự kiện mà hắn lo lắng nhất.
“Đồng Đồng, ngươi cùng Đồng Hàm Trứu…… Là thân sinh huynh đệ sao?”
“Ân.” Trên mặt Đồng Đồng hiện lên kinh sợ, “Năm tứ ca tám tuổi rời nhà đi học võ, ba năm trước đây mới trở về. Sau khi trở về, hắn luôn khi dễ ta, kế đến mỗi ngày đều làm cho ta rất đau.” Đồng Đồng lệ lại nhịn không được, “Bạch đại ca, ta không trở về nhà đâu, tứ ca sẽ đem ta bán cho thát tử.”
“Đồng Đồng……” Bạch Hãn Triệt nghe tâm đau đớn, hắn nên nói cho đối phương như thế nào đây, đứa nhỏ này……không thể giữ. Mà hắn cũng khẳng định, phụ thân đứa nhỏ này chính là Đồng Hàm Trứu, nhưng người này vì sao muốn cho Đồng Đồng ăn sinh tử dược? Rồi lại muốn đem Đồng Đồng bán cho người khác?
“Đồng Đồng, ngoại trừ tứ ca ngươi ra, còn có ai khác làm ngươi đau?”
Đồng Đồng lắc đầu: “Chỉ có tứ ca, hắn không cho ta đi nơi khác, còn bắt ta ở cùng hắn.”
Bạch Hãn Triệt nhớ kỹ, quyết định trước tìm được Đồng Hàm Trứu, nếu hắn cũng biết chuyện sinh tử dược, vậy thì phải nói cho Đồng Đồng biết chân tướng, đứa nhỏ này không thể giữ; nếu hắn không biết…… thế thì chuyện này liền trở nên kỳ quái.
“Đồng Đồng, ngươi có cục cưng. Vô luận làm cái gì, đều phải phá lệ cẩn thận. Bạch đại ca sẽ cho Tiểu Tứ tự mình mua và chế biến thức ăn cho ngươi, ngươi phải ăn nhiều ngủ nhiều.”
“Ân. Bạch đại ca…… Ta đói bụng.” Bụng Đồng Đồng phát ra tiếng kêu. Bạch Hãn Triệt lòng chua xót sờ sờ đôi mắt Đồng Đồng, chẳng lẽ phải bức Đồng Đồng giết người sao? Vậy thì nhất định một Đồng Đồng đơn thuần sẽ bị huỷ hoại. Hắn đột nhiên thật chán ghét người kia, chán ghét Đồng Hàm Trứu chưa bao giờ gặp qua.
Cho người đem Đồng Đồng về phòng, Bạch Hãn Triệt thong thả cước bộ trở lại phòng mình. Mới vừa đẩy cửa ra, hắn đã bị người chặn ngang bế lên giường, mà hắn không nửa phần kháng cự.
“Hãn Triệt, ngươi là của chúng ta!”
Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh căn bản là không ngủ, việc nặng tận trời.
Đối mặt hai người nộ khí đằng đằng, không hề lý tính, Bạch Hãn Triệt đã muốn mở mắt không nổi nắm lấy tay hai người, nói giọng khàn khàn: “Vận Tranh, Vận Vanh…… Ngủ đi……”
“Hãn Triệt!” Thấy Bạch Hãn Triệt căn bản bất an ôm lấy bọn họ, hai người mất hứng.
“Vận Tranh…… Vận Vanh……” Bạch Hãn Triệt lại nói. Hai người nghĩ đến hắn sẽ nói ra suy nghĩ của mình, nhưng đợi nửa ngày, cũng chưa động tĩnh, hai người vừa thấy, Bạch Hãn Triệt đã ngủ mất rồi.
“Vận Tranh…… Vận Vanh……” Trong cơn say ngủ Bạch Hãn Triệt lại nhẹ nhàng mà hô. Hắn không thấy hai người nguyên bản đang cực độ bất mãn rốt cuộc nhịn không được gợi lên khoé miệng.
Rất nhanh đều cởi quần áo, cũng đem người đang ngủ say kia thoát hết y phục, hai người tiến vào chăn gắt gao ôm người kia ở giữa. Người này là của bọn họ, đời đời kiếp kiếp đều là của bọn họ.
“Vận Tranh…… Vận Vanh……”
Lại là một tiếng gọi thầm.
Dần dần, trên giường ba người hơi thở giao hợp, ngẫu nhiên truyền ra lời vô nghĩa: “Hãn Triệt……”
Có lẽ, bắt đầu từ thời khắc ta được sinh ra, liền nhất định trở thành của “Ngươi”.
Thời khắc ngươi sinh ra, liền nhất định là của “Ta”.
Đồng Đồng nghe lời nằm ở trên giường không dám lộn xộn, thật nhẹ thật nhẹ sờ sờ bụng chính mình đã hơi hơi lớn một chút. Nơi này có cục cưng…… Là của tứ ca sao? Bạch đại ca không có nói cho hắn biết, hắn chỉ lo khóc, đã quên hỏi.
“A!”
Vội vàng đem người đáng sợ trong đầu kia ra khỏi suy nghĩ, Đồng Đồng vỗ vỗ ngực, cục cưng không phải của tứ ca, là của hắn. Hắn cùng với cục cưng sẽ sống nương tựa lẫn nhau, không bao giờ về nhà nữa, không bao giờ gặp người muốn bán hắn đi, người mà làm cho hắn sợ, lại luôn làm cho hắn đau nữa.
“Không được ta cho phép, không được rời khỏi trang nửa bước.”
“Không được toé nước.”
“Không được ăn quả lạnh.”
“Không được một mình xuất môn.”
“Không được ăn bên ngoài gì đó.”
“Không được gặp Đồng Hàm Hưng.”
“Không được……”
Người nọ vì sao luôn khi dễ hắn chứ? Cha rõ ràng đã nói, hắn là đứa con ngoan và tối nghe lời mà.