Sáng hôm sau tỉnh dậy, vừa mở mắt, Trình Dục Bân đã chạm phải gương mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc của Trình Dục Kỳ. Y trợn tròn hai mắt, ngồi bật dậy. Chỉ là, do đêm qua uống quá nhiều rượu, đầu óc liền truyền đến một trận choáng váng đau nhức.
Y xoa xoa hai bên thái dương, sau đó phát hiện, quần áo trên người đã được thay mới, thân thể sạch sẽ. Trước kia mỗi khi say y đều về nhà, cho nên luôn tưởng rằng quản gia hay người hầu chăm sóc cho mình.
Nhưng lần này, cũng không biết vì sao y lại ở kí túc xá. Chỉ là, ở kí túc xá không có quản gia cũng chẳng có người hầu, vậy người chăm sóc y đêm qua…chính là Trình Dục Kỳ?!. Cop q?a cop lại, trở lại trang chính ﹟ ?r?m?r?y?n﹒?? ﹟
Trình Dục Bân với lấy di động trên đầu giường, bật lên liền thấy mấy dòng tin nhắn Cao Tùng gửi tới từ hôm qua.
/Bân Bân à, nhà tôi có việc nên không thể đưa cậu về được/
/Cho nên tôi gọi cho Trình Dục Kỳ, bảo cậu ta đến đón cậu về/
/Lần này coi như tôi nợ cậu, lần sau chắc chắn bồi cậu tới cùng luôn(╯з╰)/
Trình Dục Bân lúc này cất điện thoại, y lặng lẽ bước xuống giường. Chỉ là, nhìn Trình Dục Kỳ co mình ngủ như vậy, y do dự một chút, sau đó lấy áo khoác choàng lên người hắn.
Dù sao hắn cũng đã lao tâm lao lực chăm sóc y cả một đêm, y làm như vậy…chỉ là vì có qua có lại mà thôi!.
Tự nhủ như vậy, Trình Dục Bân liền đi vào nhà vệ sinh, vệ sinh cá nhân xong xuôi, khi y bước ra, Trình Dục Kỳ đã tỉnh. Cả hai ánh mắt chạm nhau, sau đó là Trình Dục Bân né tránh không nhìn nữa.
Y bước đến bàn học, thu dọn cặp sách xong liền muốn đi. Chỉ là, ngay khi y đi vừa tới cửa, sau lưng lại vang lên giọng nói trầm thấp của Trình Dục Kỳ.
“Chẳng phải đã nói, có cuộc vui nào cũng sẽ mang tôi theo à? Tại sao bây giờ lại như vậy?!”. Giọng nói Trình Dục Kỳ nghe không ra cảm xúc, vẻ mặt cũng là bình tĩnh đến lạ lùng.
Nghe hắn hỏi như vậy, Trình Dục Bân có hơi sững lại, cũng không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào. Y đứng đó một lúc, đầu cũng không thèm quay lại, sau đó mở cửa rời đi.
Lần thứ hai bị y đối xử như vậy, lần thứ hai nhìn cánh cửa kia đóng sầm lại, nội tâm Trình Dục Kỳ cũng sắp bị y làm đến phát điên rồi. Hắn ngay cả y không vui ở đâu, bất mãn ở chỗ nào cũng chẳng biết, vậy thì làm lành bằng cách nào đây??!.
Trình Dục Kỳ lẳng lặng nhìn chiếc áo khoác y choàng lên người hắn ban nãy, sau đó siết chặt lấy. Ngón tay trắng bệch lộ rõ những khớp xương, càng khiến nó nổi bật hơn khi ở trên nền vải màu đen.
….
Thành phố về đêm tràn ngập những ánh đèn, với những loại màu sắc rực rỡ khác nhau. Trình Dục Bân lại có một đêm trầm luân trong những cuộc vui say.
Gần đây tần suất Lâm Linh cùng y nhắn tin trò chuyện với nhau ngày càng giảm. Lâm Linh bởi vì gia đình tương đối khó khăn, tiền học phí đều là do tự y làm thêm để chi trả. Cho nên y không có quá nhiều thời gian, cũng không phải là cố ý tránh mặt Trình Dục Bân.
Nhưng mà, Trình Dục Bân lại nghĩ Lâm Linh đã phát hiện ra cái gì, cho nên mới tìm cách tránh mặt mình như vậy. Điều này đối với một tay sát thủ tình trường như Trình Dục Bân mà nói, chính là một loại sỉ nhục không hề nhỏ.
Gần đây nhiều chuyện không vui dồn nén lại cùng một lúc, khiến tâm trạng Trình Dục Bân cực kì không tốt. Cho nên hôm nay, y đến một hộp đêm tương đối hỗn tạp để tìm người ‘tình một đêm’ cùng mình.
Với một kẻ như y, chỉ có như thế mới có thể giải tỏa được khó chịu ở trong lòng. Y không biết cái gì gọi là thủ thân, bản thân y chỉ là một tên con trai đang trong độ tuổi tràn đầy năng lượng mà thôi.
Y có tiền, có nhan sắc, và giữa y cùng bạn tình chính là một cuộc trao đổi công bằng. Họ muốn tiền, còn y muốn t.ì.n.h d.ụ.c, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Cái gọi là ‘tình một đêm’, chính là say đắm mặn nồng với nhau trọn một đêm. Đến ngày hôm sau thì ai đi đường nấy, chẳng có dính líu lấy chút quan hệ nào cả.
Rất nhanh, một mỹ nhân xinh đẹp đã lọt vào tầm nhắm của Trình Dục Bân. Người nọ cũng là nam, khá cao, chỉ là gương mặt thì cực kì xinh đẹp. So ra cũng chẳng kém gì Lâm Linh.
Y bước đến uống rượu cùng người nọ, trò chuyện qua lại đôi ba câu liền đi vào vấn đề chính. Ngoài dự đoán, người nọ thế mà chằng chút do dự đã đồng ý, còn câu lên một nụ cười cực kì quyến rũ.
Trình Dục Bân cùng người nọ ra khỏi hộp đêm, đi đến một cái ngõ hẻm vắng người. Y bản tính chính là thích những thứ mới lạ kích thích, cho nên cũng chẳng vội gì đến khách sạn, mà định bụng sẽ dã chiến ở bên ngoài một lần.
Thanh niên xinh đẹp có mái tóc đen tuyền, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo đỏ bừng, bị y đè ép ở trên tường mà hôn. Hai mắt khép hờ rơm rớm ra một chút hơi nước mỏng manh.
Trình Dục Bân tay luồn vào bên trong áo người nọ, ngoài dự đoán chính là, một thiếu niên trông gầy yếu mềm mại như vậy, lại còn có nhiền cơ hơn cả y. Sáu múi cơ bụng sờ vào thực rõ ràng săn chắc.
Mặc dù hơi kinh ngạc một chút, nhưng Trình Dục Bân cũng rất nhanh đã lấy lại tinh thần. Y không nghĩ nữa, trực tiếp đem khóa quần người nọ kéo ra, tay còn lại đem m.ô.n.g người nọ loạn xoa một hồi.
Chỉ là, đợi đến khi một vật thô c.ứ.n.g to lớn lại cực kì nóng bỏng chạm vào tay y, Trình Dục Bân lúc này mới chấn kinh.
Thoát ra khỏi nụ hôn với người nọ, y lúc này có chút cứng nhắc cúi đầu, nhìn gậy t.h.ị.t trướng đỏ nổi đầy gân trong tay mình, sửng sốt không nhẹ.
Người này…
Còn có cả thứ này…
Cái gì cũng đều ‘to’ hơn y!!!.