Ngưu Cao theo hai người ấy xen vào giữa đám đông thì thấy có một ngườiđứng trên ghế cao nói thao thao bất tuyệt, thì ra người ấy đang kể mộttích truyện xưa. Lời kể chuyện hết sức hấp dẫn khiến cho mọi người đứngxung quanh im phăng phắc lắng nghe, vô cùng thích thú.
Người kể truyện ấy thấy hai người kia và Ngưu Cao bước vào thì niềm nở mời:
– Xin ba vị tướng công ngồi tạm đây chơi.
Hai người kia ngồi xuống liền chứ không thèm khiêm nhường gì cả, Ngưu Cao thấy vậy cũng ngồi xuống đó mà nghe.
Người kể chuyện đến tích Kim Thương Đao Mã đời Bắc Tống, rồi đến lúc TháiTông ngự giá đến Ngũ Đài sơn dâng hương bị Phan Nhân Mỹ dẫn dụ đến xemTú Linh Bài, nhìn thấy bên U Châu tại Thúc Trang lầu của Tiêu Thái hậucó hào quang ngũ sắc hiện ra.
Thái Tông bèn phán:
– Trẫm muốn đi xem Thúc Trang lầu, chẳng biết có đi được không?
Phan Nhân Mỹ tâu:
– Bệ hạ giàu có bốn biển, muốn đi xem chỗ nào mà không được, sá gì chỗ UChâu mà đi xem không được. Xin cứ hạ chỉ sai Phan Long đến chỗ đó bảochúng nó dọn đi chỗ khác để cho bệ hạ đến xem thì khó chi.
Khi đó có Khai Tống Kim Đao Lão Lệnh Công là Dương Nghiệp bước ra tâu:
– Xin chớ nên đi. Bệ hạ là vạn thặng chí tôn lại đi vào hang cọp thế sao?
Thái Tông nói:
– Trẫm đánh lấy đất Thái Nguyên người Liêu đã vỡ mật kinh hồn, ai còn dám ho he gì nữa mà ngại?
Phan Nhân Mỹ lại thừa thế tâu:
– Sao Dương Nghiệp dám vô lễ cản trở thánh giá như vậy? Bây giờ phải bắtgiam cha con y lại, đợi lúc trở về sẽ mang ra trị tội.
Thái Tônggật đầu khen phải, truyền bắt cha con Dương Lệnh Công giam hết rồi hạchỉ sai Phan Long đem thánh chỉ qua Tiêu bang. Thiên Khánh Lương lãnhchỉ rồi, bèn sai quân sư Tác Lý Mã Đạt vào nghị kế.
Tác Lý Mã Đạt nóii:
– Chúa công hãy thừa cơ này mà dụng kế tập trung hết quân của bảy mươihai cù lao về cho đủ trăm vặn rồi mai phục bốn phía, đợi cho Tống TháiTông đến phủ U Châu, như vậy có lo gì Nam Triều thiên hạ chẳng về taychúa công?
Lương Vương cả mừng bèn y theo kế ấy mà làm. Sau khikhoản đãi Phan Long, lập tức dời đi chỗ khác để chờ thánh giá ngự đếnthì đón vào.
Phan Long trở về phục chỉ, Thái Tông liền dẫn các đại thần dời Ngũ Đài sơn đi qua U Châu. Lương Vương ra nghênh tiếp vàothành. Chưa kịp ngồi bỗng nghe xung quanh la ó vang dậy, binh phục vậychặt U Châu, mũi kim chen vào cũng không lọt. May nhờ có Bắc Lý Tinh San Vương là Hồ Tất Hiến giấu chiếu chỉ trong mình chạy thẳng ra ngoài nóidối với Thiên Khánh Vương:
– Xin để tôi về kinh sư lấy ngọc tỷ và đem hết đất Trung Nguyên đến dâng cho chúa công.
Nhờ vậy mới lừa ra khỏi vòng vây chạy được thẳng về Hưng Châu triệu thỉnhchín cha con Dương Lệnh Công dẫn binh qua U Châu mới giải vây được. Ấylà “tám cọp phá U Châu, Dương gia làm tướng” là vậy đó.
Ngườigiảng chuyện nói đến đây chấm dứt một câu chuyện. Người áo trắng liềnthò tay vào túi lấy ra hai đỉnh bạc trao cho người giảng truyện và bảo:
– Tôi rất cảm ơn tướng công.
Dứt lời, hai người đứng dậy dắt tay nhau ra đi. Ngưu Cao cũng lẽo đẽo đi theo sau lưng, chàng nghĩ thầm:
– Chẳng biết tại sao hai người họ lại cho người giảng truyện nhiều bạc như vậy?
Chính người áo đỏ đi trước cũng thắc mắc quay lại hỏi:
– Sao huynh lại cho tên giảng truyện đến hai đỉnh bạc mà còn gọi là ít?Chắc dù sao người xứ này họ cũng cho mình là “hơi khác người” đấy.
Người áo trắng nói:
– Hiền đệ chẳng nghe hắn nói chuyện tiên tổ của anh chính người đó sao?Tổ tông của anh ngày xưa, trăm vạn Quân Trung chẳng có ai đánh lại, hắnđã biết ca tụng thì mời đĩnh bạc cũng đáng cho, đừng nói chi hai đĩnh.
Người áo đỏ gật đầu lia lịa khen phải.
Bây giờ Ngưu Cao mới hiểu ra, chàng lẩm bẩm:
– “À thì ra người ta tán dương cha ông của hắn nên chi hắn khoái chíquăng bạc ra không tiếc. Nếu như họ đề cập đến tổ tông ta thì ta biếtlấy tiền đâu mà cho họ đây?”.
Đang suy nghĩ, bỗng nghe người áo trắng vỗ vai người áo đỏ bảo:
– Họ nhóm họp một đám đông nữa kia kìa. Chúng ta đến đó xem chơi.
Rồi hai người lần đến ngay. Ngưu Cao cũng theo sát gót. Thì ra đây cũng là đám giảng truyện như hồi nãy.
Ba người bước vào cũng được mời ngồi tử tế. Người giảng này đang kể truyện Thuyết Đường, nói đến hồi Đường Vương Lý Thế Dân đánh trận Ngũ Long,đại hội tại Gia Tỏa sơn n có viên đại tướng mà thiên hạ gọi là anh hùngthứ bảy họ La tên Thành, vâng lệnh quân sư là Từ Mậu Công, có một mìnhmà bắt được Lạc Dương Vương là Vương Thế Xung, Sở Châu Nam Dương Vươnglà Châu Xáng Trương, Châu Bạch Ngư Vương là Cao Đàm Thánh, Minh Châu HạMinh vương là Đậu Kiến Đước, Tào Châu Tống Nghĩa Vương là Mạnh Hải Công.
Người giảng truyện vừa nói đến đây, bỗng người áo đỏ đứng dậy vỗ tay khen hay rồi thò vào túi lấy ra bốn đĩnh bạc cho và bảo:
– Tôi là khách đi đường, tiền bạc đem theo chẳng có bao nhiêu, kinh dâng chút đỉnh, xin anh chớ chê ít nhiều.
– Dạ, xin cảm ơn ông, dám đâu chê nhiều ít!
Rồi hai người từ biệt ra đi. Ngưu Cao cũng lúc thúc chạy theo sau. Chàng thầm nghĩ:
– Chắc người giảng truyện này lại ca tụng tổ tông của họ nên hắn mới cho tiền.
Tuy vậy, Ngưu Cao vẫn không biết hai người ấy.
Nguyên người áo trắng ấy họ Dương tên Tái Hưng, là cháu mấy đời của DươngNghiệp. Còn người áo đỏ kia là cháu mấy đời của của La Thành tên là LaDiên Khánh.
Lúc ấy Dương Tái Hưng hỏi La Diên Khánh:
– Sao hiền đệ cho hắn tới bốn đỉnh bạc?
La Diên Khánh đáp:
– Chớ hiền huynh không nghe hắn nêu cao tài năng dũng mãnh của tổ tông đệ sao? Ông tổ của đệ chỉ có một mình mà án ngữ nơi góc núi bắt được nămvị Phan Vương, chứ không phải của huynh tới chín người bảo hộ có một vịhoàng đế mà không tròn nhiệm vụ. Xét ra ông tổ của đệ giỏi hơn tổ tôngcủa huynh nên đệ phải cho nhiều hơn hai đỉnh bạc chớ sao!
Dương Tái Hưng biến sắc mặt giận dữ quát:
– Ngươi dám coi thường tổ tông của ta sao?
La Diên Khánh trâm giọng:
– Chẳng phải tôi dám coi thường, nhưng tôi chỉ nói một sự thật hiển nhiên đó thôi!
Dương Tái Hưng hằn học:
– Được rồi. Nếu ngươi nói vậy, ta với ngươi trở về nhà đội mũ mang giáp,lên ngựa hẳn hoi thẳng ra tiểu giáo trường tỉ thí võ nghệ. Nếu ai hơnthì ở lại tranh chức Võ trạng, còn ai thua thì cút cho rồi chờ khoa sausẽ đi ứng thí.
La Diên Khánh gật đầu:
– Được lắm! Tôi xin vui lòng lĩnh giáo.
Rồi hai người dắt nhau bỏ đi mất. Ngưu Cao đứng một mình vừa cười vừa nói lẩm bẩm:
– “May quá. Có ta đến đây nghe chúng nói mới biết, chứ nếu không thì khoa Trạng võ này, chắc hai thằng khốn ấy giựt mất của Nhạh đại huynh tarồi”.
Ngưu Cao vội vã chạy thẳng về quán trọ, nhưng thấy mấy anh em còn đang ngủ vùi, chàng nghĩ thầm:
– “Thôi ta cũng chẳng cần gọi mấy anh em dậy làm chi. Để ta đi cướp chức Trạng võ đem về dâng cho đại huynh ta cũng được”.
Nghĩ đoạn, chàng rón rén lấy song giản giấu trong mình rồi xuống bảo người chủ tiệm:
– Anh hãy dắt con ngựa tôi ra để tôi đi có việc cần. Nhớ thắng yên lạc đầy đủ nhé.
Giang Chấn Tử vâng lời dắt ngựa ra cho Ngưu Cao. Chàng tung mình nhảy lênlưng ngựa phóng nước đại. Chàng cho ngựa chạy miết nhưng không biếtđường nào cả. Chợt thấy hai lão già đang ngồi trước cửa nói chuyện, Ngưu Cao bèn gò cương ngồi chễm chệ trên lưng ngựa lớn tiếng gọi:
– Lão già kia, muốn đến tiểu giáo trường phải đi ngả nào?
Câu hỏi cộc lốc vô lễ ấy khiến hai ông già cảm thấy bực mình, không trả lời chỉ nhìn sững Ngưu Cao. Ngưu Cao cau mày hỏi vặn:
– Sao chẳng nói mau còn chần chừ gì nữa?
Hai lão già càng bực mình hơn nữa, liền giả lơ không đáp nửa lời. Ngưu Cao lại sừng sộ:
– Hai lão già này quả thật là ương ngạnh lạ đời. Ta có việc đi gấp, nêu không ắt không dung mạng đấy.
Một ông già lên tiếng nói:
– Người đâu mà ngang ngược thế kia. May mà mi gặp chúng ta đâygià cả chẳng thèm hơn thua làm gì, chứ gặp phải trai trángthì nãy giờ đã xảy ra đám đánh lộn to chuyện rồi. Thôi, cũngkhông chấp nhứt làm gì, để ta chỉ đường cho. Từ đây đi thẳngphía Đông, gặp con đường rẽ sang phía Nam vài trăm bước thì đến tiểu giáo trường.
Ngưu Cao nói:
– Chỉ có vậy màlàm như quan trọng lắm. Cái lão già này, nãy giờ không chịuchỉ phắt cho mau còn nói lôi thôi cho mệt. Nếu ta không sợ đạihuynh ta thì ta cho một giản chắc đầu lìa khỏi cổ rồi.
Vừa nói, chàng vừa giục ngựa đi thẳng đến giáo trường.
Đến nơi, trông thấy hai người đang đánh nhau rất quyết liệt, Ngưu Cao trỏ vào mặt hai người nạt lớn:
– Chức Trạng võ là của đại huynh ta, sao hai đứa bay dám cả ganđến đây giành giựt? Hãy xem cây giản của ta đây.
Vừa nói,Ngưu Cao vừa nhắm ngay đầu Dương Tái Hưng đánh xuống một giản.Dương Tái Hưng vội tung thương gạt ra rồi bảo La Diên Khánh:
– Chẳng biết thằng khùng này ở đâu mà đến đây hành động lạđời vậy? Thôi, hai ta dầu sao vẫn là anh em, đừng tỉ võ vớinhau nữa, để cùng nhau chọc thằng này một trận cho vui.
La Diên Khánh gật đầu ưng thuận rồi vung thương đâm Ngưu Cao, NgưuCao vừa đỡ thì bên kia Dương Tái Hưng đâm lại một thương. Ngưu Cao phải đỡ trên, đỡ dưới, đỡ trước, đỡ sau nhưng vẫn bị haingười đánh đâm lia lịa khiến chàng phát quýnh lên.
Từngày Ngưu Cao bước ra khỏi cửa đến nay chưa từng gặp tay hảohán, hôm nay gặp phải Dương Tái Hưng và La Diên Khánh là hai kẻanh hùng vô địch, sức mạnh như thần thì làm sao Ngưu Cao đánhlại nổi. May nhờ hai người này chỉ đánh bằng cách chọc ghẹođể làm trò cười chơi chứ nếu thật tình ra tay thì Ngưu Cao ắtkhó toàn tính mạng.
Ngưu Cao lính quýnh vùng la lớn:
– Nếu đại huynh không đến kịp thời thì chức Trạng võ chắc bị người khác đoạt mất rồi!
Nghe Ngưu Cao nói, hai người càng tức cười hơn nữa. La Diên Khánh nói:
– Thằng điên này nó gọi đại huynh nào ở đâu, hay là có tay hảohán nào đây chăng? Vậy thì anh em mình giữ nó ở đây để đợicái tên đại huynh của hắn đến xem thử thế nào cho biết.
Dứt lời, hai người càng vây chặt Ngưu Cao không cho tẩu thoát.
Bấy giờ tại quán trọ, Nhạc Phi thức giấc dậy trông thấy ba ngườikia đang ngủ, còn Ngưu Cao thì chẳng biết đi đâu mất, bèn gọitất cả dậy hỏi, nhưng cả ba người đều ngơ ngác đáp:
– Bọn đệ ngủ có hay biết gì đâu!
Bốn anh em vội vã chạy xuống hỏi người chủ tiệm, Chấn Tử đáp:
– Ngưu tướng công cưỡi ngựa đi rồi.
Nhạc Phi hỏi vội:
– Đi lâu mau rồi?
– Thưa, Ngưu tướng công đi độ hơn một canh giờ rồi.
Nhạc Phi quay lại bảo Vương Quới:
– Vương đệ hãy xem thử binh khí của Ngưu đệ còn đây không?
Vương Quới chạy vào xem xét rồi chạy ra bảo:
– Cặp giản treo trên vách mà bây giờ chẳng thấy đâu cả.
Nhạc Phi biến sắc mặt nói với Giang Chấn Tử:
– Không xong rồi! Xin ông hãy dắt hết mấy con ngựa của anh em tôira đây, còn mấy anh em ta phải nai nịt cho sẵn sàng, binh khícầm tay ra đi gấp. Nếu không có việc gì thì thôi, bằng nó cógây họa thì anh em ta cứu hắn rồi trốn luôn cho tiện.
Sau đó ngựa đã thắng đủ yên cương, ai nấy đều nai nịt chỉnh tề. Nhạc Phi hỏi Giang Chấn Tử:
– Ông thấy Ngưu Cao đi đường nào không?
– Tôi thấy Ngưu tướng công cưỡi ngựa đi qua hướng Đông.
Bốn anh em vội tung mình lên ngựa phóng thẳng về hướng Đông. Đi đến ngã ba bỗng thấy hai ông già đang ngồi nói chuyện trước cửa,Nhạc Phi bèn xuống ngựa bước tới xá một vái và lễ phép hỏi:
– Thưa lão trượng, chẳng hay lão trượng có thấy mộtngười cao lớn, mặt mũi đen đúa cưỡi con ngựa ô đi ngang qua ngảnày không?
Lão già không đáp mà hỏi lại:
– Người đen đúa ấy là gì với tướng công?
– Dạ, hắn là em của tiểu sinh.
Ông già ra vẻ ngạc nhiên hỏi:
– Tướng công ra vẻ con nhà tư văn, ăn nói khiêm nhường lễ độ, sao có người em lại lỗ mãng cộc cằn quá vậy?
Rồi lão ta bèn đem việc Ngưu Cao hỏi thăm đường thuật lại đầu đuôi cho Nhạc Phi nghe và nói:
– May mà gặp lão đây chứ như gặp ai thì họ đã chỉ trật điđường khác rồi. Nghe y nói đi đến giáo trường. Tướng công muốnđi tìm kiếm thì hãy đi thẳng về hướng Đông rồi rẽ sang phíaNam độ vài trăm bước thì trông thấy giáo đường ngay.
Nhạc Phi tạ ơn rồi cùng anh em lên ngựa đi theo con đường do ông lão chỉ dẫn.
Khi đến gần giáo trường, bỗng nghe tiếng Ngưu Cao la lớn:
– Nếu đại huynh không đến kịp thời thì chức Trạng võ chắc sẽ bị chúng đoạt mất.
Nhạc Phi quất ngựa chạy vào thì thấy Ngưu Cao mặt mày thất sắc,miệng chảy nước dãi lòng thòng, tay cầm song giản vừa chốngcự với đối phương vừa thở hổn hển.
Bên kia một người áotrắng, cưỡi con ngựa ngựa bạch tay cầm trường thương tướng mạophương phi, sắc mạnh như thần, còn người áo đỏ cũng chẳng kémphần dũng mãnh. Cả hai bao vây Ngưu Cao vào giữa khiến chàngngăn đỡ không kịp. Nhạc Phi ra hiệu cho anh em đứng lại, mộtmình giục ngựa xông vào, kêu lớn:
– Hai người kia hãy dừng tay!
Dương Tái Hưng và La Diên Khánh thấy thế vội bỏ Ngưu Cao quay thương nhắm Nhạc Phi đâm tới một lượt.
Nhạc Phi bèn vung cây Lịch Tuyền thương đánh ập xuống một cái chạmphải hai cây thương đối phương vang lên một tiếng kêu chói tai. Hai mũi thương của Tái Hưng và Diên Khánh không chịu nổi sức mạnhcây thần thương nên chúi xuống đất.
Nhạc Phi thừa thế vộidùng tay bắt đầu thương đối phương, ngón võ này gọi là “bạithương”, không thể nào giải nổi.
Cả hai kinh hồn vội lui ra sau ba bước nhìn sững Nhạc Phi từ đầu đến chân rồi nói:
– Khoa thi này giải Trạng võ chắc sẽ về tay người này rồi, hai ta trở về cho xong.
Dứt lời, hai người giục ngưạ chạy dài. Nhạc Phi vội chạy theo gọi lớn:
– Nhị vị hảo hán, hãy dừng lại nói rõ danh tính cho tôi biết với.
Hai người quay lại đáp:
– Hai chúng tôi là Sơn Hậu Dương Tái Hưng và Hồ Quảng La DiênKhánh. Khoa Trạng võ này chúng tôi xin nhường lại cho tiên sinh,hẹn sau này sẽ gặp lại.
Dứt lời cả hai người phi ngựa đi mất. Nhạc Phi cho ngựa quay lại giáo trường, thấy Ngưu Cao cònđang thở hổn hển, vội hỏi:
– Tại sao hiền đệ lại đánh nhau với họ vậy?
Ngưu Cao cau mày:
– Sao đại huynh hỏi lạ vậy? Tiểu đệ đánh với chúng chỉ vìmuốn đoạt chức Trạng võ cho đại huynh đấy thôi. Nhưng chẳng ngờ hai tay hảo hán này nó dữ dằn quá độ, đánh không lại. Mayđại huynh đến kịp thời đánh thắng chúng, vậy thì Trạng võ đã thuộc về tay đại huynh rồi.
Nhạc Phi thấy Ngưu Cao quá ngây thơ bèn cười xòa nói:
– Cảm ơn hiền đệ đã có lòng tốt với ta, song muốn giựt đượcchức Trạng võ ấy phải tỉ võ với hết thảy thiên hạ anh hùng,nếu không ai địch nổi mới được chớ đâu chỉ có hai ba ngườigiành riêng với nhau?
Ngưu Cao giự nẩy người trố mắt nhìn Nhạc Phi nói:
– Nói vậy tôi ra sức đánh với hai tên ấy suốt nửa ngày mệt muốn đứt hơi chẳng là vô ích sao?
Anh em đều cười rộ rồi cùng nhau trở về quán trọ.
Sáng hôm sau, vừa điểm tâm xong, Thang Hoài, Vương Quới, Trương Hiển cùng nói với Nhạc Phi:
– Lâu nay bọn đệ muốn mua mỗi người một thanh gươm song chưa muađược. Hôm qua thấy hai người ấy đều có gươm mang theo, Ngưu đệcũng đã có rồi. Vậy đại huynh chịu phiền đi với anh em, mỗingười mua một thanh mang chơi cho oai.
Nhạc Phi gật đầu đáp:
– Các hiền đệ nói cũng phải, song ta chẳng có tiền dư nên lâu nay không đề cập đến.
Vương Quới đáp:
– Không hề chi. Đại huynh chỉ xuất tiền mua một thanh cho đạihuynh thôi, còn phần bọn đệ, mỗi người đều có chuẩn bị tiềnbạc sẵn rồi.
– Thế thì hay lắm, chúng ta đi nào.
Sau khi đóng cửa phòng và dặn dò chủ tiệm, mấy anh em dắt nhau ra chợ, dọc theo đường lớn vào xem khắp các tiệm bán binh khí.Nhưng toàn là gươm thường, không vừa ý cái nào cả.
Nhạc Phi nói:
– Ở đây gươm xấu quá, hãy đi qua bên đường nhỏ kia xem có thanh nào tốt không?
Rồi dắt mấy anh em cùng rẽ sang cong đường nhỏ vào một tiệm kia,thấy có trưng bày rất nhiều đồ cổ, lại treo trướng liễn viếttên những bậc tiền bối có tên tuổi trong hàng võ nghệ, trênvách treo mười mấy thanh gươm.
Chủ tiệm trông thấy Nhạc Phi bước vào vội đứng dậy niềm nở hỏi:
– Chẳng hay chư vị tướng công muốn mua vật chi?
Nhạc Phi đáp:
– Ở đây có đao tốt hay gươm tốt xin cho coi thử.
– Dạ có chứ.
Vừa nói, chủ tiệm vừa lấy ra một thanh gươm sáng ngời trao choNhạc Phi. Chàng tiếp lấy xem kỹ hồi lâu rồi trả lại cho hắn,nói:
– Gươm này dùng không được. Có cây nào khác tốt hơn xin mang ra cho tôi xem thử.
Chủ tiệm lấy thanh khác, chàng cũng lắc đầu không vừa ý. Rồi lấy ra hàng loạt bảy tám cây nữa, mà cây nào cũng bị Nhạc Phi chê cả.
Nhạc Phi nói:
– Như có cây nào thiệt tốt thìđem ra, bằng không thì thôi, đừng đem ra mất công. Nếu không cóthì chúng tôi xin cáo biệt vậy.
Người chủ tiệm cau mày nói:
– Mấy thanh đao, kiếm này mà tướng công không vừa ý thanh nàosao? Thế thì đao, kiếm thế nào mới vừa ý tướng công?
Nhạc Phi nói:
– Những đao kiếm này chỉ dùng cho những hàng vương tôn công tửđeo cho oai thôi, chứ anh em tôi mua là để dùng khi ra trận mạc,an bang định quốc. Vì vậy như có thanh nào tốt thì giá cả baonhiêu tôi cũng chẳng nài.
Ngưu Cao lại xen vào nói:
-Có thang gươm nào tốt cứ việc đem ra đây, đắt rẻ bao nhiêu tôicũng trả đủ, chớ có ai trả thiếu anh đâu mà anh làm bộ kỳvậy?
Người chủ tiệm ngắm nhìn kỹ tướng mạo bọn Nhạc Phi rồi nói:
– Chư vị tướng công muốn thứ cho thật tốt thì tôi có một cây,song tôi để tại nhà chứ không ở đây. Tôi sẽ nhờ em tôi đưa chưvị tướng công về nhà tôi xem có được chăng?
Nhạc Phi hỏi:
– Chẳng hay nhà ở gần hay xa?
– Gần lắm, phía trước kia kìa.
– Thế thì hay lắm, chúng ta sẽ đến đó xem thử nào.
Rồi anh em Nhạc Phi kiếu từ chủ tiệm đi them người em, chỉ trong chốc lát đã đến ngay.
Sau khi mời anh em Nhạc Phi ngồi xuống uống nước xong, người ấy nói:
– Trước khi xem gươm báu, xin chư vị cho biết tính danh.
Nhạc Phi giới thiệu:
– Tôi là người ở Trung Châu, huyện Thang Âm, họ Nhạc tên Phi, cònmấy em tôi đây ở Hoàng huyện. Người này tên Thang Hoài, ngườikia tên Vương Quới, người kia tên Trương Hiển …
Ngưu Cao xen vào nói tiếp:
– Còng tôi đây chính tên Ngưu Cao, đã có miệng thì tự xưng cũng được, chẳng cần phải nhờ ai giới thiệu.
Nhạc Phi nói với chủ nhà:
– Xin lỗi ông, em tôi tuy tính tình có hơi nóng nảy song tình nghĩa, xin ông chớ chấp.
Người chủ nhà khen ngợi:
– Tôi chưa thấy người nào ăn nói thuần hậu như tướng công, và tôi cũng đã từng nghe danh tướng công nhiều rồi.
Nhạc Phi vừa muốn hỏi lại danh tính của chủ nhà, nhưng chưa kịp hỏi, người ấy đã đứng dậy nói:
– Xin chư vị vui lòng ngồi đây đợi một lát, tôi vào nhà lấy gươm báu ra đây cho chư vị xem.
Dứt lời người ấy bước vào nhà trong. Nhạc Phi ngồi ngước mắtnhìn lên trên vách thấy treo thơ phú nhiều lắm, chàng xem qua hai câu liễn cái rồi bảo với anh em:
– Người này chắc là họ Châu.
Thang Hoài hỏi:
– Sao đại huynh biết?
Nhạc Phi mỉm cười:
– Cứ xem hai câu liễn treo kia thì rõ chứ khó gì đâu.
Anh em trố mắt nhìn mãi hai câu liễn vẫn không thấy chữ Châu đâucả nên ra vẻ ngơ ngác. Nhạc Phi liền giải thích:
– Liễnkia viết: “Liễu dinh xuân thí mã hổ tương gia đàm binh”. Vậy thì quả là thời Đường, Lý Tấn vương tặng Châu Đức Oai rồi, nên tađoán chắc người này là họ Châu.
Ngưu Cao nói:
– Chẳng biết phải vậy hay không, để ông ta ra đây mình hỏi lại thì rõ.
Nói vừa dứt lời thì thấy chủ tiệm cầm gươm ra để trên ghế nói:
– Chư vị vào đây mà chẳng được ngồi hậu chuyện, thật có lỗi quá. Xin chư vị miễn chấp.
Nhạc Phi hỏi:
– Xin ông vui lòng cho chúng tôi biết danh tính với.
– Dạ tôi họ Châu, tên Tam Húy.
Mấy anh em nghe nói đều khen Nhạc Phi:
– Thiệt đại huynh quả là bậc thần thánh rồi.
Châu Tam Húy xưng tên họ xong liền đứng dậy mời Nhạc Phi xem gươm.Nhạc Phi cũng đứng dậy lễ phép tiếp lấy gươm xem xét hồi lâurồi trịnh trọng để lên ghế nói:
– Xin ông hãy cất đi.
Châu Tam Húy ngạc nhiên:
– Sao tướng công xem mà không trả giá? Hay là gươm này cũng không vừa ý chăng?
Nhạc Phi đáp:
– Vật quí vô song, dù bao nhiêu tiền bạc cũng không thể sánh nổi, tôi không dám mơ tưởng.
Nói xong xin kiếu từ ngay. Châu Tam Húy liền mời lại hỏi:
– Tướng công biết gì về lai lịch cây gươm này, xin nói cho tôi biết với, sao lại bỏ đi vội vậy?
Nhạc Phi ngồi lại chưa kịp mở miệng, Tam Húy đã tiếp:
– Nguyên trước kia, ông tôi là võ quan trong triều nên mới có thanh gươm này để lại nó đến nay kể đã ba đời rồi, đến đời tôi đây thì theo đuổi nghiệp văn chương nên cây gươm trở thành vô dụngđối với tôi. Ông tôi trước khi chết có dặn lại rằng: “Sau nàynếu có người nào biết gốc tích cây gươm này thì chỉ cho khôngmà thôi, chứ không được bán. Nay tiên sinh biết ngay nó là gươmbáu, vậy xin nói cho tôi nghe thử có được không?
Nhạc Phi khiêm nhường đáp:
– Tiên sinh đã bảo thì tôi cũng xin nói những điều tôi biết vềlai lịch thanh bảo kiếm này, dầu đúng, dầu sai, xin tiên sinhcũng bỏ quá cho.
Châu Tam Húy nói:
– Tiên sinh cứ chỉ giáo, quả thật tôi vô cùng hồi hộp. Có lẽ hôm nay cây gươm báu đã gặp chủ rồi chăng?