Hai nhỏ Mira và Yuri bị hắn đuổi khỏi trường được xem như một lờicảnh cáo đối với tất cả những người đang căm ghét và có ý định hãm hạinó. Tất cả mọi người không ai còn bàn tán những điều không hay về nónữa, cuộc sống của nó lại tạm thời bình yên.
Hôm nay, như thường lệ, nó lại đến trường cùng Yun và Ren. Và đặc biệt, từ giờ, nó sẽ cho bé Pi đến trường với nó.
Thời gian này, tuyết rơi mỗi lúc một dày hơn. Tất cả mọi thứ đều baophủ bởi một màu trắng xóa tinh khiết. Cả sân trường đều ngập trongtuyết, khiến việc đi lại cũng có chút khó khăn. Thế nhưng, vẻ mặt nó vẫn không giấu được sự thích thú khi đưa tay đón lấy những bông hoa tuyết.
Càng đến gần trường, nó càng nghe rõ những tiếng nói xôn xao. Thật kì lạ, những ngày này học viên trong Witchard đều vì cái giá lạnh của ngày tuyết rơi mà vào lớp học từ rất sớm. Thế mà hôm nay, cả sân trường lạiđược dịp rộn ràng, hầu như tập trung gần hết học viên, trong đó còn cảcác các giáo sư của trường.
Không chỉ có nó, cả Yun và Ren đều có phần ngạc nhiên trước sự việc này.
Nó đang rất tò mò, không biết là chuyện gì. Bất ngờ, nó nhìn thấySaphia ở phía trước, trông vẻ mặt Saphia có phần hốt hoảng, hành độngtrông như rất vội vàng. Nó lên tiếng gọi:
– Saphia.
Saphia dừng lại, quay đầu nhìn về phía nó. Nó, hắn và anh cùng tiến lại.
– Chuyện gì vậy?
Hắn vẫn lạnh lùng như thường ngày, buông một câu hỏi.
Thái độ Saphia trông càng lúc càng căng thẳng, vẻ mặt đầy vội vàng:
– Witchard có rắc rối lớn. Tớ không có thời gian nói rõ, mọi người cùng đi rồi sẽ biết.
Trông thái độ và lời nói của Saphia, cả Yun và Ren đều nhíu mày cònnó thì vẫn chẳng biết liệu Witchard đang có chuyện gì. Yun và Ren nhíumày, cả ba cùng Saphia tiến đến nơi đang bị học sinh vây quanh.
Với thân phận của Saphia, Yun và Ren, cả đám đông lập tức tảng ranhường đường cho họ. Còn nó, nó may mắn đi với họ nên cũng thuận lợibước vào.
– Saphia, cậu đến rồi.
Kai đang quan sát cái gì đó nhìn thấy Saphia liền quay qua nói. CảGin cũng có mặt ở đây. Nhìn phía sao Saphia, Kai thấy sự xuất hiện củanó, Yun và Ren liền mở lời, nhưng lời nói chứa đầy vẻ lo lắng:
– Chào hai vị Hoàng tử. Ryu, cậu cũng đến à?
Cả ba gật đầu. Tiến lại gần Kai và Gin.
Không đợi bất kì ai mở lời hỏi, Gin đã lập tức trình bày sự việc, giọng nói cũng như Kai, chứa đầy vẻ lo lắng:
– Sáng nay có người phát hiện xác chết của hai học viên ngay trướccổng Witchard. Một trong số đó là học viên thuộc hàng phù thủy cấp cao.
– Phù thủy cấp cao sao?
Anh ngỡ ngàng lên tiếng. Hắn đang tỏ vẻ suy tư, lạnh lùng hỏi:
– Nguyên nhân?
Gin và Kai nhìn nhau, Gin nói tiếp:
– Theo như sự kiểm tra của tôi và Kai thì cả hai đều chết do bị ngạtnước. Cả hai đều không có vết thương nào khác trên người. Thời gian tửvong của hai người họ được ước tính là vào khuya ngày hôm qua.
– Không thể nào, đang có tuyết rơi như vậy làm sao chết ngạt được. Vả lại, trong Witchard làm gì có hồ hay sông.
Ngạc nhiên trước những gì Gin nói, nó lên tiếng. Tất cả đều gật đầu, nó nói không hề sai.
Rồi, đột nhiên, nó tỏ vẻ suy tư:
– Nhưng mà…
Mọi người chăm chú nghe những gì nó sắp nói. Nhưng nó lại lắc đầu, giọng nói đầy hoang mang:
– Không. Không thể. Witchard có kết giớ xung quanh mà.
Tất cả đều đưa ánh mắt tò mò nhìn về nó. Hắn cũng nhìn nó chằm chằm:
– Em nói rõ đi.
Nó nhìn hắn, nhìn mọi người một lượt rồi cúi đầu. Hít thở thật sâu, nó ngẩng đầu lên nhìn hắn, nói ra nghi vấn trong lòng:
– Ngay trước cổng Witchard có một con sông lớn. Em nghĩ đó là nơi làm họ mất mạng. Nơi này cũng rất hợp lí bởi thi thể của hai người họ đềuđược tìm ra ở cổng của Witchard. Thế nhưng…
Nó e dè tiếp tục:
– Cả ngôi trường được kết giới bao quanh, làm thế nào họ có thể rakhỏi kết giới? Một điều nữa, theo suy đoán sự việc xảy ra vào khuya hômqua nhưng luật của Witchard cấm học viên ra ngoài vào ban đêm, kí túc xá cũng được bảo vệ cẩn mật về đêm, vậy tại sao họ có thể ra ngoài được?
Tất cả đều rơi vào trạng thái suy tư trước những điều nó nói.
– Những suy đoán của Ryu mình cho là rất chính xác.
Một lúc sau, Saphia lên tiếng.
– Chuyện này… có vẻ không hề đơn giản.
Tất cả đều gật đầu, vẻ mặt đều hiện rõ nét lo lắng.
Thầy hiệu trưởng từ đầu đến giờ nghe những gì tụi nó nói với nhau, vẻ mặt tuy đầy suy tư nhưng vẫn hài lòng trước những suy đoán của tụi nó.Ông lên tiếng:
– Đây là vấn đề nghiêm trọng. Saphia, Kai, Gin thầy giao cho ba em tiếp tục điều tra.
– Tôi, Yun và Ryu cũng sẽ tham gia vào việc này.
Hắn lạnh lùng cắt ngang lời nói của hiệu trưởng. Ông hơi bất ngờnhưng cũng đồng ý, được hai hoàng tử tham gia điều tra thì còn gì bằng,tất nhiên, ông không có lí do gì để từ chối.
Vì là sự việc nghiêm trọng, có ảnh hưởng đến danh tiếng Witchard nênông cho 6 người tụi nó được miễn đến lớp, chỉ cần tập trung vào côngviệc điều tra. Còn những ai không có phận sự đều lập tức trở về lớp học, không được đến làm phiền.
Tất cả đã giải tán, dưới sân trường chỉ còn lại sáu người: nó, Yun, Ren, Saphia, Gin và Kai.
Sự việc này lại càng lúc càng nghiêm trọng.
Ngày đầu tiên có hai học viên của Witchard mất mạng, những ngày sauđó lại liên tiếp có án mạng xảy ra, thời gian và nguyên nhân đều giốnghệt như hai người đầu.
Đã ba ngày qua đi, có thêm sáu học viên nữa mất mạng. Vụ việc nàykhiến cả nhóm tụi nó hết sức đau đầu. Thật sự, không ai hiểu rốt cuộc sự việc là như thế nào.
Đêm nay đã là đêm thứ tư.
Nó không ngủ, nhìn đồng hồ, đã 11 giờ đêm. Theo suy đoán ban đầu, có lẽ đã sắp có thêm người mất mạng.
Từ buổi chiều, hắn, anh và Kai đã chia nhau đi tuần tra quanh trườngxem đêm nay có phát hiện gì hay không còn nó, Saphia và Gin bị bắt phải ở nhà chỉ với lí do, ba người là con gái.
Không thể cãi lại lời hắn, nó đành bất lực ở lại kí túc xá nhưng nóthực không cam tâm. Vụ việc này, nó nhất định phải tìm ra đáp án chobằng được. Nó không thể để học viên của Witchard gặp thêm nguy hiểm.
Nghĩ là làm, nó bước xuống giường, thay bộ pijama đang mặc trênngười, khoác thêm chiếc áo choàng, đặt bé Pi lên vai, giấu vào trong áo, nó mở cửa bước ra.
Tâm trạng nó hiện giờ thật sự không tốt, nó cảm thấy lạnh. Nó đangthầm oán trách anh tại sao tủ quần áo của nó anh chỉ bỏ vào vài bộpijama, còn lại đều là những chiếc đầm. Trong khi nó đang thầm oán trách thì bên ngoài, có một người con trai đang khổ sở vì đi tuần tra suốtđêm lại còn bị hắt hơi liên tục.
Tất cả đã sẵn sàng, nó bước ra ngoài.
Thế nhưng, nó thật không ngờ, hắn đã đoán trước được chuyện này nên giăng kết giới khắp phòng, khiến nó không ra ngoài được.
Nó thực sự khó chịu, thất vọng tràn trề, ngồi bệt xuống trước cửa. Nó chống cằm, nghĩ cách thoát ra được kết giới này. Nó đã thử vài phéothuật phá bỏ kết giới nhưng đều thất bại, nó cảm thấy thật bất lực, liên tục thở dài.
Bên trong lớp áo choàng của nó, bé Pi chui đầu ra, nhìn chằm chằm vào mặt nó. Thấy bé Pi, nó nhẹ mỉm cười, vuốt ve cái đầu nhỏ mềm mại, nóthan thở:
– Bé Pi ơi, làm sao mới ra khỏi kết giới này được đây?
Cọ cái đầu nhỏ vào má nó khiến nó không nhìn được mà bật cười, bé Pilên, hóa thành một chú chim vừa đủ lớn để chở nó và chui lọt qua cánhcửa.
Nó hơi bất ngờ, biết bé Pi đang cố giúp nó, vuốt bộ lông mềm, nó nhẹ nhàng nói:
– Cảm ơn em. Nhưng ở đây giăng kết giới, không bay ra được đâu.
Hiểu được những lời nó nói, bé Pi vỗ cánh, bay ra ngoài.
Nó há hốc nhìn sự việc đang diễn ra, đưa tay sờ ra ngoài cửa, nó càng bất ngờ hơn. Kết giới của hắn vẫn còn nguyên ở đó, thế mà bé Pi của nólại không tốn chút công sức, bay ra ngoài như không có gì.
Rồi, bé Pi lại lượn vào trong, ngoái đầu, ý bảo nó leo lên. Nó vui mừng, nhẹ nhàng leo lên. Bé Pi đã đưa nó ra ngoài thuận lợi.
Bay ra kí túc xá, nó hiệu cho bé Pi hạ cánh, đặt nó xuống. Nó sợ nếu cứ bay như vậy sẽ sớm bị hắn và anh phát hiện.
Dùng phép thuật tạo ra luồng ánh sáng nhỏ ở đầu ngón tay, nó chậm rãi tiến về phía cổng trường.
Những ngày tuyết rơi đã lạnh, nay đêm xuống lại càng lạnh hơn. Bé Pivùi mình trong lớp áo choàng của nó thật ấm áp, còn nó, đổi lúc khẽ runlên vì lạnh. Thế nhưng, nó quyết không bỏ cuộc, nó nhất định phải điềutra vụ việc này.
Nó chọn một cành cây nằm gần cổng, chạy lại rồi leo lên, ngồi đợi ở đó.
Hiện tại, cả anh, hắn và Kai đều không có ở đây. Có lẽ họ đang đi vòng sang những chỗ khác để kiểm tra.
Càng về khuya, trời càng lạnh, ngồi trên cành cây, nó không khỏi run lên.
Giờ này chắc khoảng 12 giờ đêm, nó ngáp nhẹ, có chút buồn ngủ. Lắc lắc đầu vài cái, nó cố giữ cho mình thật tỉnh táo, mở to mắt nhìn về phía cổng xem xét tình hình.
Mọi thứ vẫn rất ổn, không có chuyện gì xảy ra.
Đột nhiên, nó nghe thấy tiếng bước chân.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Là Ren, Yun hay Kai?
Nó sợ bị phát hiện, khẽ nhìn sang nơi phát ra tiếng bước chân.
Nó há hốc, cảm thấy thật bất ngờ.
Người đang tới gần đây là Saphia và Gin. Không phải hai người họ cũng như nó, đều bị cấm không được ra ngoài hay sao? Chẳng lẽ, họ cũng giống nó, không cam tâm bị bắt ở lại kí túc xá nên lẻn ra đây???
Không suy nghĩ nhiều nữa, nó toang nhảy xuống khỏi cành cây, chạy đến chỗ Saphia và Gin thì chuyện đang diễn ra khiến nó đã ngạc nhiên naycòn ngạc nhiên hơn nữa.
===ENDCHAP21===