*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*****
Thương thế của Việt Tùy hồi phục nhanh hơn rất nhiều so với tưởng tượng. Mấy ngày sau, y đã có thể hoạt động tự do và thoải mái được rồi, vì thế Sơ Nhất liền có thêm một đối thủ để luyện võ.
Ôn Đình nhìn hai người bọn họ đánh qua đánh lại trong sân, vừa tủm tỉm cười vừa cắt cỏ và chăm bón dược thảo. Còn Việt Thương thì dựa vào khung cửa dược phòng, thấp mắt hạ mi, bộ dạng vô cùng buồn ngủ.
Đến khi luyện tập xong xuôi, Sơ Nhất liền chủ động đi đun nước, tưới cây, sau đó lại chạy tới lau mồ hôi giúp cho Ôn Đình, thậm chí còn âm thầm giúp đối phương che nắng.
Trong khi đó, Việt Tùy nhanh chóng trở lại bên người Việt Thương, vừa thấy bộ dáng khép mi như đang ngủ gật của đối phương liền vội vàng đẩy nhanh cước bộ. Mà người kia lại dường như có cảm ứng, rất tự nhiên và đúng lúc gục đầu lên ngực của y. Việt Tùy nhanh chóng vòng tay ôm lấy Việt Thương, sau đó nhẹ nhàng khom người ôm ngang thân thể hắn, bế người nọ trở về giường.
Ngày tháng cứ vậy mà êm trôi. Cuộc sống ở trên núi bình yên mà thanh tịnh, cũng đặc biệt rất ít thị phi. Nơi này đúng là một chốn ẩn cư lánh đời đích thực.
Đáng tiếc, Việt Thương thân là lâu chủ của Thương Nguyệt lâu, căn bản không thế cứ mãi hưởng thụ những tháng ngày bình yên như thế, huống hồ hắn cũng không cách nào vứt bỏ những thủ hạ tận tâm kia.
Thời gian bọn họ ở tại nơi này cũng không phải hoàn toàn cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài, chẳng qua người đưa tin, vốn dĩ một ngày vài lần, đến nay đã chuyển thành mấy ngày một lần, vô hình chung tần số giảm đi rất nhiều.
Việt Tùy ôm Việt Thương đặt lên giường xong xuôi liền ra ngoài mang vào một chiếc ghế, sau đó cứ thế mà lặng lẽ canh gác ở bên người hắn. Y ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của người nọ, nhìn đến mức say mê, cứ như thể linh hồn chỉ trong nháy mắt đã bị hút cạn ra bên ngoài vậy.
Bất giác ánh mắt của Việt Tùy vô tình rơi xuống một phong thư đặt bên gối. Lúc này y mới hồi thần. Xem ra đây là mật thư mới vừa chuyển tới. Việt Tùy tiện tay cầm lấy, mở ra. Bên trên lá thư thế mà được viết chi chít chữ.
Nội dung trong thư khiến cho Việt Tùy có phần ngơ ngẩn. Chẳng trách đám người Uất Trì Vô Ương, sau khi bị mất Cổ vương liền một đường truy sát y kia giữa đường lại bặt vô âm tín. Thì ra Tiêu Nhất Sơn đã đánh tiếng về hành tung của Uất Trì Vô Ương và Miêu dân tới tai Vũ vương.
Vũ vương là một tên lòng dạ đa nghi. Mặc dù quan hệ giữa Uất Trì Vô Ương và người Miêu, hắn cơ bản chưa bao giờ biết đến, thế nhưng khi nhận được thông tin vẫn tức tốc phái người ráo riết điều tra. Kết quả của vụ việc này thế mà lại đào bới ra một cố sự đã trải qua từ rất nhiều năm, thậm chí còn liên quan đến đương kim Thái hậu. Không ngờ vị Thái hậu kia lại là giả mạo. Nàng chẳng qua chỉ là một Miêu nữ được Thái hậu đích thực trước khi tiến cung chọn làm nha hoàn, sau này theo người nhập cung. Ngày ấy, sau khi Thái hậu thật được tiên đế sủng ái thì rất nhanh đã hoài thai, cũng nhờ đó mà chiếm đủ cưng chiều cùng ưu ái.
Thế nhưng nha hoàn kia cũng không phải là một Miêu nữ bình thường. Ả ta cư nhiên muốn đảo khách thành chủ, lợi dụng sự tín nhiệm của Thái hậu đích thực mà dễ dàng giết chết nàng rồi tự mình thế thân. Thậm chí ả còn dùng bí pháp của Miêu Cương để lột da mặt của nữ nhân kia xuống, sau đó đắp lên mặt mình, khiến cho người ngoài không cách nào phân biệt được đâu là thật – giả.
Nhờ đoạt được sự sủng ái vốn dĩ là của của nữ nhân nọ, sau này ả lại có cơ hội hoài thai Bát hoàng tử, thậm chí còn vô tình ngồi lên ngôi vị hoàng thái hậu kia. Chỉ tiếc lòng dạ ả ta quá mức tham lam, cứ một mực muốn nhi tử thân sinh của mình thực sự được lên ngôi hoàng đế.
Chẳng ngờ Uất Trì Vô Ương không những thất bại thảm hại mà còn để lộ ra nhược điểm mấu chốt sau cùng, kết quả bị Vũ vương nắm được, sai người tỉ mỉ tra xét một phen. Vũ vương ban đầu còn tưởng Thái hậu cưng chiều ấu đệ hơn chẳng qua là bởi vì hắn thân là trưởng tử cho nên mới cần nghiêm khắc. Ngờ đâu, người nọ thế nhưng chẳng những không phải thân mẫu của mình mà còn là hung thủ đã sát hại bà. Đáng hận nhất chính là, ả ta cư nhiên xúi giục kẻ khác lập mưu soán ngôi đoạt đi vương vị của hắn.
Thù mới lại thêm hận cũ chất chồng, Vũ vương quyết định ban chết cho Thái hậu, sau đó trực tiếp dấy binh vây đánh người Miêu. Đối phương bên kia thế nhưng sống chết kháng cự đến cùng khiến cho trận chiến kéo dài hơn nửa tháng. Rốt cuộc Miêu dân vũng không địch lại đạo quân hùng mạnh của một quốc gia, nhanh chóng bị đánh cho tơi bời hoa lá, còn bản thân Uất Trì Vô ương cũng vong mạng ở trong hỗn chiến.
Sau khi đọc hết lá thư này, Việt Tùy nhịn không được mà thoáng chút nhíu mày. Khoảng thời gian hai người bọn họ ẩn cư trong núi, ngoài kia thế nhưng đã náo loạn đến trời long đất lở.
Ánh mắt y bất giác dừng lại trên vầng trán cao rộng của người nào đó, còn có vẻ mặt bình thản khi đang say ngủ của đối phương, tâm tình cũng nhờ đó mà yên ổn đi một chút.
Y cong khóe miệng xuất ra một nụ cười nhàn nhạt. Thế giới bên ngoài có như thế nào thì cũng có liên quan gì tới y đâu? Thế giới của y chỉ cần có nam nhân ở trước mặt này, vậy là đủ. Người này chính là trời của y, là đất của y, là tất cả thế giới mà y cần phải có.
Si ngốc nhìn ngắm người nọ một hồi, mãi cho đến khi Ôn Đình ở ngoài thúc giục tới giờ ăn cơm, Việt Tùy mới phát hiện đã quá trưa rồi. Y vậy mà đã ngẩn ngơ ngắm nhìn người này suốt một buổi, chỉ sợ Ôn Đình và Sơ Nhất bận rộn chạy qua chạy lại trong sân cũng đã tận mắt chứng kiến hết rồi đi.
Hầu hạ Việt Thương rời giường thay y phục xong xuôi, Việt Tùy mới nói lại nội dung phong mật thư kia một lần. Y không thấy Việt Thương phát sinh bất luận phản ứng gì, cho nên cũng không nói thêm điều gì nữa.
Việt Thương miễn cưỡng tựa vào lồng ngực người kia, mặc cho y giúp mình mặc áo chải đầu. Một lúc lâu sau, Việt Thương mới rất không kiên nhẫn nói, “Đừng mất công chuẩn bị nữa, dù sao một lát trở về cũng lại cởi ra thôi.”
Hiện tại mình đang giúp hắn chải đầu, cái này thì có liên quan gì đến chuyện cởi quần áo? Việt Tùy ngẩn người, sau đó hình như lại nghĩ tới ý tứ đầy ái muội của đối phương mà nhất thời đỏ mặt.
“Ừm, nói với Sơ Nhất một tiếng.”
Việt Tùy gật đầu. Y đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Việt Thương. Uất Trì Vô Ương dù sao cũng từng là chủ tử của Sơ Nhất, kết cục của người kia, Sơ Nhất vẫn là nên biết rõ thì sẽ tốt hơn.
Trên bàn ăn, Việt Tùy đưa lá thư giao cho Sơ Nhất. Sơ Nhất cũng không biết được bao nhiêu chữ nghĩa, vì thế liền để Ôn Đình đọc cho nghe.
Nghe xong, Sơ Nhất cũng không bộc lộ biểu tình gì đặc biệt, chỉ đơn giản gật đầu một cái, ý bảo đã biết rồi.
Trái lại, Ôn Đình thế nhưng rất mực e dè mà nhìn hắn, hỏi, “Ngươi buồn sao?” Dù sao thì đối phương cũng là người mà hắn từng nguyện ý trung thành, tận tụy phục tùng cơ mà.
Nào ngờ Sơ Nhất lại quay sang nhìn Ôn Đình, nói một câu, “Ta có ngươi.”
Ôn Đình tự nhiên có chút khó hiểu mà gãi đầu, nhưng Việt Thương và Việt Tùy nghe đến đây thì liền hiểu rõ. Sát thủ chỉ trung thành với một vị chủ tử, hiện tại chủ tử mà Sơ Nhất nhận định chính là Ôn Đình, cho nên sống chết của Uất Trì Vô Ương đã không còn liên quan đến hắn nữa.
Ở trên ngọn núi này đã nhiều ngày, nếu tiếp tục ở lại cũng không tệ, thế nhưng thiên hạ ngoài kia đang hỗn loạn, thêm nữa phó mặc toàn bộ Thương Nguyệt lâu cho một mình Tiêu Nhất Sơn xem ra cũng có chút không hợp lý đi, vì thế Việt Thương cuối cùng vẫn quyết định xuống núi.
Chung sống một thời gian, bọn họ cũng coi Ôn Đình và Sơ Nhất như là bằng hữu thâm giao. Việt Tùy rất hiếm khi coi một ai đó là tri âm tri kỷ, thế nhưng nếu như đã khắc ghi trong lòng rồi thì rất khó có thể xóa nhòa. Thời điểm biệt ly càng gần, tâm tình của y cũng theo đó mà càng trở nên trầm thấp. Tuy rằng thường ngày y vốn cũng đã là một kẻ kiệm lời, thế nhưng những chuyển biến rất nhỏ này cũng không cách nào thoát khỏi tầm mắt Việt Thương.
Đến ngày xuống núi, Việt Tùy cầm bao hành trang ra khỏi dược phòng, ngay sau đó liền bắt gặp Sơ Nhất và Ôn Đình cũng đang vác theo một cái bao tương tự, nhất thời có phần sửng sốt.
“Thương đại ca mời chúng ta cùng đi du sơn ngoạn thủy, dạo chơi khắp chốn giang hồ.”
Không đợi Việt Tùy hồi thần, Ôn Đình lại nói tiếp, “Ta hiện tại cũng là người của Thương Nguyệt lâu.”
Việt Tùy kinh ngạc quay đầu về phía Việt Thương đang cười mà như không cười, lặng lẽ nhìn y. Tiếp đó, y lại đảo mắt liếc sang Ôn Đình và Sơ Nhất, hai người bọn họ ấy vậy mà cũng đang mỉm cười, tựa hồ vô cùng cao hứng.
Sơ Nhất gật đầu với y một cái, Việt Tùy liền hiểu ra ý tứ của đối phương, vì thế cũng đáp lại bằng một cái gật đầu.