Kiều Sủng - Khai Hoa Bất Kết Quả

Chương 79: Phiên ngoại hai



Edit: tumacuyen

Beta: Quanh

Vào một ngày hoàng đạo của đầu tháng chín, Thái tử đại hôn.

Khắp Đông Cung dán giấy đỏ, không khí ngập tràn vui mừng, nến bàn long (nến khắc hình rồng) cháy tạo ra từng tiếng lách tách, Thái tử và Thái tử phi làm lễ hợp cẩn xong liền bị các nữ quan vây quanh, hai người đành phải tách ra, tiến về thiên điện thay thường phục.

Tần Hàm Quân được cung nữ đỡ, nhất cử nhất động đều khéo léo chuẩn mực, nhưng thật ra đây là động tác vô ý thức sau thời gian dài được cô cô dạy dỗ lễ nghi. Suy nghĩ của nàng không biết đã bay tới nơi nào, cho tới tận bây giờ, khi đã ở trong Đông cung nhưng nàng vẫn không hiểu được tại sao sự tình lại tiến đến bước này.

Từ nhỏ lớn lên ở Tây Bắc, vừa sinh ra nàng đã biết cảm giác sắc bén như đao khi gió Tây Bắc thổi quất vào mặt, biết cảnh cát vàng đầy trời như muốn chôn vùi cả thành, cũng biết cảm giác tùy ý giục ngựa lao nhanh dưới gầm trời rộng lớn hào hùng.

Nhóm quý nữ trong kinh thành nói không sai, nàng chính là kẻ hoang dã đến từ nơi hoang dã, vốn nàng đã chuẩn bị trở về nơi hoang dã kia, không biết vì sao lại tiến vào thâm cung tôn quý nhất, nhiều lễ nghi nhất dưới bầu trời này.

“Thỉnh Thái tử phi di giá.”

Lời cung nữ cắt ngang mạch suy nghĩ của nàng, thay y phục xong, nàng được đưa trở về nơi thái tử đang chờ — chính điện Đông Noãn các.

Vừa thấy hắn đến, bước chân Tần Hàm Quân liền vô thức chậm lại. Có một việc nàng chưa từng nói với ai, đó là cứ nhìn thấy gương mặt Thái tử thì nàng đã có cảm thấy vừa kính vừa sợ.

Nàng từng cùng tướng sĩ dưới trướng của phụ thân so chiêu, cũng từng đơn độc vật lộn với sói, một khi đối mặt với cường địch, nàng cũng chưa bao giờ có cảm xúc muốn lùi bước. Nàng cũng hiểu rõ nếu thật sự giao thủ (đánh nhau) thì Thái tử không phải đối thủ của nàng. Nhưng loại kính sợ này không sinh ra từ thực lực mạnh yếu.

Đối mặt với Thái tử, nàng cảm thấy không phải đối mặt với một người, mà là đối mặt với một hoàng cung trang nghiêm, với hoàng quyền chí cao vô thượng (cao nhất, không gì sánh bằng), một đạo thánh chỉ nói một không hai.

Tất cả những thứ đó đều làm cho một người lớn lên ở giữa biên cương, rời xa trung tâm quyền lực như nàng cảm thấy xa lạ, sợ hãi, hơn nữa là kính sợ.

Thái tử mặc một thân thường phục màu vàng sáng, nhìn thấy Tần Hàm Quân đi vào liền vẫy tay.

Mọi người không một tiếng động nối đuôi nhau đi ra.

Tần Hàm Quân đứng bất động cạnh bàn, hận không thể chạy theo đám cung nhân. Cô cô dạy nàng lễ nghi hết sức tận tâm, đương nhiên nàng biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Thái tử chậm rãi đi tới: “Thái tử phi có đói bụng không?”

Tần Hàm Quân theo bản năng lắc đầu.

“Vậy nghỉ ngơi thôi.” Thái tử dắt tay nàng.

“Thần thiếp, thần thiếp đói bụng…” Tần Hàm Quân không nghĩ nhiều, buột miệng thốt ra, lại sợ hắn không tin nên khó khăn cường điệu thêm một lần nữa: “Thật sự đói bụng.”

Thái tử quay đầu nhìn nàng, một lát sau mới nói: “Ta cũng đói bụng, gọi người truyền bữa khuya đi.”

Tần Hàm Quân nhẹ nhàng thở ra, lại cảm giác bản thân có chút lừa mình dối người. Duỗi đầu là một đao, rụt cổ cũng là một đao, tóm lại một đao này sớm muộn gì cũng rơi xuống, nhưng chuyện tới trước mắt nàng lại hy vọng một đao này rơi càng muộn càng tốt.

Vì đã khuya rồi nên đồ ăn cũng là những món dễ tiêu, cung nhân bưng lên vài món điểm tâm, Tần Hàm Quân chọn sủi cảo gạch cua, trước mặt Thái tử là một bát mỳ nhỏ.

Sủi cảo kinh thành được làm rất tinh xảo, một cái cũng chỉ bằng một đốt ngón tay, cắn một miếng cũng có thể ăn hết một cái.

Qua mấy ngày học lễ nghi, Tần Hàm Quân đã hiểu rõ lễ tiết dùng bữa của tiểu thư khuê các, nàng hé miệng nhỏ nhai kĩ nuốt chậm, nhưng mới ăn một nửa thì phát hiện thái tử đã buông đũa, nhìn thẳng vào nàng.

Động tác vốn lưu loát bỗng trở nên cứng đờ, sủi cảo kia dường như không nghe lời, gắp đi gắp lại vẫn không lấy được, đột nhiên rơi xuống canh khiến một hai giọt bắn ra, văng trên mặt bàn.

Kể cả khi chưa học lễ nghi nàng cũng không phạm phải loại sai lầm này, bởi vậy Tần Hàm Quân xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.

“Chẳng lẽ Thái tử phi muốn chôn mặt vào trong bát sao?” Tiếng thái tử vang lên, dường như còn mang theo vài phần ý cười.

Mặt Tần Hàm Quân càng thêm nóng, nghe thấy lời này đành phải xấu hổ ngẩng đầu lên, ăn nốt sủi cảo còn lại dưới cái nhìn chăm chú của người nọ.

Cung nữ đi vào thu dọn chén đũa, hầu hạ hai người súc miệng rửa tay, rồi sau đó lại lui ra ngoài.

Thái tử đứng lên, lại dắt tay Tần Hàm Quân một lần nữa.

Lúc này không còn cớ khác.

Khi Thái tử cởi vạt áo nàng, Tần Hàm Quân biết, chỉ cần nàng nhẹ nhàng là có thể đẩy người ra, nhưng dường như tay nàng nặng nghìn cân, bất kể thế nào cũng không nâng lên nổi.

Thái tử cởi xong áo ngoài của nàng liền đứng yên không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào trước ngực nàng.

Tần Hàm Quân vừa thẹn vừa quẫn lại sợ hãi, cả người đều nhẹ nhàng run rẩy. Thân hình của nàng giống Tần phu nhân, từ nhỏ đã tinh tế, nhưng sau mười hai mười ba tuổi ngực nàng lại giống bột màn thầu lên men, càng lúc càng lớn, lúc trước còn có một thời gian nàng ngại vướng bận liền lấy một dải vải bố trắng thật dài bó lại, sau khi hồi kinh nương không cho nàng bó nữa. Nhưng bất luận là khi nào cũng chưa bao giờ có người tuỳ ý nhìn chằm chằm nơi này của nàng như vậy.

Trong mắt Thái tử dần dần xuất hiện vài phần mê luyến.

Tầng tầng lớp lớp màn che của Đông Noãn các đều rủ xuống, các cung nữ thái giám chờ ngoài điện chỉ loáng thoáng nghe thấy một ít tiếng động. Mãi tới sau nửa đêm, bên trong mới gọi mang nước ấm vào.

(Vẫn là cách động phòng thanh lịch của năm nào:)))

—–

Một lần nữa rửa mặt xong nằm lại lên giường, Tần Hàm Quân cảm thấy cả người bủn rủn.

Thái tử lại dựa gần, dán ở sau lưng nàng, mũi chôn ở cần cổ nàng nhẹ nhàng ngửi, một bàn tay duỗi ra hướng vào trong y phục nàng.

“Không…” Nàng đè bàn tay kia lại.

Tay thái tử không lớn, lại mang theo cố chấp cùng kiên định, hai người giằng co trong chốc lát, cái tay kia cuối cùng vẫn rơi xuống nơi hắn muốn.

Thái tử mang theo vài phần thích ý mỹ mãn: “Sờ một chút.”

Tần Hàm Quân cắn môi nói không nên lời, trong mắt buồn bực phiếm ánh lệ. Nàng thật sự không hiểu vì sao Thái tử điện hạ thường ngày luôn trầm ổn uy nghiêm lại ngầm có ham mê như vậy?

Thái tử lại cảm thấy thoả mãn thật sự, bốn tuổi hắn đã phải rời xa Hoàng Hậu, trở thành chủ nhân Đông Cung, mà bởi vì hắn là trữ quân, Hoàng đế không cho nhũ mẫu hầu hạ hắn, tránh cho hắn ỷ lại mọi người xung quanh.

Mọi việc tốt quá hoá hỏng, chắc hẳn là do nguyên nhân này, từ đáy lòng hắn vẫn luôn có chút khát vọng không muốn người khác biết, trước đây còn cần áp xuống nhưng hiện giờ đã cưới Thái tử phi, rốt cuộc đạt được ước nguyện, đương nhiên Thái tử không muốn tiếp tục nhẫn nhịn nữa.

——————–

Không có H nhưng cũng đủ làm ta liên tưởng sâu xa. Mô phật.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.