Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng

Chương 34



“Cái gì, cái gì a!” Tử La Lan hung hăng trừng mắt nhìn quyển sách trong lòng Ám Dạ Vị Ương, tuy rằng rất là khó đánh giá vóc dáng quyển sách, thế nhưng bị một quyển sách đánh giá thì bất luận kẻ nào cũng không vui vẻ nổi.

Tiểu thư không thèm để ý đến nhãn thần phẫn nộ của Tử La Lan, từ trong lòng ngực của Ám Dạ Vị Ương nhảy ra, ngẩng đầu nhìn phượng hoàng trên lưng ghế, con ngươi kim sắc kia lạnh lùng và cao quý làm kẻ khác phải nín thở.

“Nột, phượng hoàng tỷ tỷ, ngươi cũng thật xinh đẹp a.” quyển sách khen ngợi, giọng điệu vẫn khả ái như cũ.

“Hâm mộ chảy nước miếng chính là ngươi chứ.” Tử La Lan hướng quyển sách kia nhăn nhăn cái mũi, từ trên vai An Nặc bò xuống, ngẩng đầu nhìn phượng hoàng, hắn bỗng nhiên nhớ tới thời điểm An Kỳ Lạp sáng tạo phượng hoàng, cho nó kỹ năng trời sinh, vì thế hắn đối phượng hoàng trên ghế nói: “phượng hoàng tỷ tỷ có thể cho ta mấy cái lông vũ không? Lông vũ của ngươi rất đẹp!”

“Ta không biết sủng vật của ngươi là loại nịnh bợ như thế,” Ám Dạ Vị Ương nhìn An Nặc nghiêm mặt lạnh nói, “đi theo một chủ nhân lạnh lùng sẽ làm sủng vật sa ngã như thế sao?” (Yu Ming: sao ta tự dưng ghét ghét Ám Dạ Vị Ương thế nhở >,
“Ta chưa từng dạy nó cái gì,” An Nặc lấy điếu thuốc từ trong túi áo ra, dùng diêm đốt lên.

“Cho nên người giám hộ mới quan trọng a,” Ám Dạ Vị Ương bất mãn nói.

“Úc, ta thích tiểu hài tử ngoan ngoãn,” An Nặc phun 1 ngụm khói nói.

Ngươi đương nhiên thích tiểu hài tử ngoan ngoãn, suy cho cùng ta chưa có phản kháng lại chính sách tàn bạo của ngươi, Tử La Lan phẫn nộ nghĩ, nhưng không biểu hiện ra ngoài, tại trong trò chơi, hắn đã học được cách giấu diếm, đương nhiên đây đều là do bạo chúa An Nặc ban tặng.

Không thể chịu nổi khẩn cầu của Tử La Lan, phượng hoàng rốt cuộc cũng vươn cánh, tại trên tay tiểu béo Tử La Lan mở ra, đặt lên vài cái lông vũ.

“Trời ạ, sao có thể đem lông vũ cho nó…” quyển sách kia hét ầm lên, không đợi nó chạy về Ám Dạ Vị Ương, Tử La Lan đã nắm lấy lông vũ ném qua nó.

Lông vũ kim sắc tuy mềm mại, nhưng bị Tử La Lan ném cũng giống như đồ vật có trọng lượng, hướng về quyển sách bay tới.

Quyển sách thấy lông vũ kim sắc hướng nó bay qua, thoáng cái thay đổi phương hướng bỏ chạy, nhảy xuống ghế, kỳ lạ là lông vũ trên không trung cứng rắn rẽ hướng, vẫn như cũ hướng về quyển sách.

Tử La Lan nhìn quyển sách kia từ ghế dài nhảy xuống, hắn cảm thấy hối hận, e rằng đã vui đùa quá trớn?

Lúc lông vũ kím ắc kia tiếp xúc sát quyển sách, trong nháy mắt dấy lên một chùm đại hỏa, sau đó lông vũ cũng nhẹ nhàng quay về, đem ánh lửa bao phủ quyển sách kia.

“Tiểu thư!” Ám Dạ Vị Ướng thoáng cái từ trên ghế đứng lên, đưa tay chuẩn bị cầm lấy quyển sách, lúc này ngọn lửa hiện ra một loại sắc đỏ kì dị, sau đó hướng phía trước rời đi, cuối cùng rơi vào cánh của phượng hoàng, biến trở về mấy cái lông vũ.

Ám Dạ Vị Ương nhìn con phượng hoàng đứng ở trên ghế dựa kia, có chút không biết làm sao, trên quảng trường cũng có một ít nhãn thần hiếu kì của ngoạn gia hướng về phía bọn họ, Tử La Lan thả người nhảy xuống ghế, chạy đến bên cạnh quyển sách kia: “Tiểu thư, không có việc gì chứ!”

“”…Ta…” quyển sách kia thoạt nhìn một chút thương tổn cũng không có, trên trang giấy không có một chút dấu vết bị thiêu, tuy rằng nó có một bộ dạng dễ dàng bị cháy.

“Cái gì? Cái gì? Ngươi có làm sao hay không!” Tử La Lan sốt ruột hỏi, tuy rằng hắn thấy, phượng hoàng xem tình huống bất thường, đem lông vũ thu về, nhưng quyển sách này hẳn không bị đốt tới đi? Mình chỉ đùa một chút a, không nghĩ đến sẽ nguy hiểm như thế…Lúc An Kì Lạp cấp cho phượng hoàng năng lực, đem lông vũ rơi ra khỏi phượng hoàng thành một loại công kích, là vật phẩm khi đụng chạm sẽ bốc cháy. Tuy rằng Tử La Lan còn chưa từng thấy qua, nhưng không nghĩ tới sẽ nguy hiểm như thế.

“Ta thiếu chút nữa là tử!” quyển sách kia từ hoảng hốt khôi phục lại bình thường, hướng Tử La Lan gào lên, “đây tuyệt đối là mưu sát! Ngươi cư nhiên ném thứ nguy hiểm kia về ta như vậy!” Vài trang sách nhanh chóng đứng dậy, một bộ dáng đánh người.

“Xin lỗi! Xin lỗi! Ta sai rồi!” Tử La Lan hét lớn, trở mình nhảy đến trong lòng An Nặc, “…ta không phải cố ý…” (Yu Ming: mắc gì xin lỗi, hừ hừ )

“Cái gì! Ta đều bị chết cháy, ngươi còn không cố ý!” quyển sách kia ồn ào phẫn nộ.

Tử La Lan ủy khuất cau mũi, đem khuôn mặt chôn trong tay An Nặc, con mắt tử sắc nhìn quyển sách hổn hển kia, giống như bị hỏa thiêu giống hắn, “Xin lỗi…” Tử La Lan nhỏ giọng nói, hắn một chút cũng không nghĩ tới hậu quả nghiêm trọng như vậy — may là cuối cùng đem ngọn lửa kia thu về, bằng không tiểu thư khẳng định bị đốt trọi.

Quyển sách kia đang chuẩn bị chính thức càu nhàu, nhưng lại thu được nhãn thần bực mình của An Nặc thì lập tức tiêu tan. (Yu Ming: ha ha, ta nhớ chương trước, tiểu thư ‘en híp’ La Lan, bị An Nặc quăng xuống thông đạo, nhớ lại cách quan tâm của An Nặc đối với La Lan hơi đặc biệt nha.)

Một lát sau nó còn nói: “Ngươi có biết hay không có bao nhiêu nguy hiểm a, ta đem tư liệu cho ngươi xem.” quyển sách kia nhảy lên ghế dài nằm ngữa ra, sau đó lật trang sách ra, mặt trên là tư liệu của sủng vật thiên phượng hoàng.

“Xem ra, ngươi vì chủ nhân của ngươi tiết kiệm không ít thời gian để tìm tư liệu,” Tử La Lan thì thào nói, sau đó từ trong lòng của An Nặc, chạy đến bên cạnh quyển sách kia.

Có lẽ quyển sách này là bách khoa toàn thư tốt nhất trong trò chơi, về tư liệu phượng hoàng cư nhiên lại có thể tỉ mỉ như vậy.

“Ngươi nơi này có … tư liệu tiến hóa của sủng vật không?” Tử La Lan đột nhiên hỏi.

“Đương nhiên là có, ta chính là bách khoa toàn thư a,” quyển sách kia đắc ý nói, có lẽ hắn chỉ giống một hài tử, vừa rồi còn kém chút là bị Tử La Lan giết, vậy mà bây giờ lại hướng hắn khoe khoang học thức.

“Ngươi xem, tỷ lệ tiến hoa của phượng hoàng là 100%!” quyển sách kia hưng phấn nói.

“Tiến hóa thành cái gì?” Tử La Lan đem trang sách lật qua, thấy được một bức tranh mỹ lệ, không khỏi ca tụng, “thật xinh đẹp…”

“Kết giới phượng hoàng hẳn là tiến hóa ghê gớm ni!” quyển sách kia nói, “hơn nữa nhất định sẽ tiến hóa thành cái dạng này.”

“Phượng Hòa Hoàng.” Tử La Lan nhìn bức họa kia.

Phía trên đúng là 2 phượng hoàng, căn bản nhìn không ra phượng hoàng kia, giống như bức họa đồ đằng Trung Hoa cổ đại rung động lòng người, cánh của Phượng Hòa Hoàng xen kẽ, hình thành một cấu trúc kì lạ.

“Đây rốt cuộc là 2 sủng vật sao?” Ám Dạ Vị Ương ngồi ở bên cạnh kinh ngạc hỏi.

“Không, đây chỉ là một, lực lượng sau khi tiến hóa là gấp đôi nguyên bản,” quyển sách kia nghiêm túc giải thích, “tuy rằng nhìn qua giống như là 2, nhưng trên thực tế chỉ là một sủng vật.”

“Oa, phượng hoàng tỷ tỷ sau này nhất định phi thường giỏi…” Tử La Lan quay đầu lại nhìn phượng hoàng cao cao tại thượng kia, nghĩ thầm phượng hoàng cũng tức giận vì chuyện vừa rồi a. Hắn lại lập tức quay đầu lại: “được rồi tiểu thư, ta về sau sẽ biến trở thành cái dạng gì!”

“Thiên sứ thỏ?” quyển sách kia mộ bộ dáng sốt ruột, cái này tất cả mọi người đều biết a.

“Cái gì?” Tử La Lan nghi hoặc nhìn quyển sách kia.

“Trên tư liệu cho thấy…” quyển sách kia dừng một chút, do dự nói, “ngươi xác định ngươi hiện tại muốn biết sao?”

“Ta muốn biết!” Tử La Lan sốt ruột nói, “nhanh nói cho ta biết.”

“…thiên sứ thỏ cỡ lớn, tỷ lệ 99%,” quyển sách kia nhỏ giọng nói, giống như nếu nói ra, sẽ đả kích Tử La Lan.

“Cái gì…” Tử La Lan choáng váng.

Lúc trước hóa thành thiên sứ thỏ là một rủi ro ngoài ý muốn, nếu hiện tại biến lớn — Tử La Lan bất giác chuyển sang hướng An Nặc.

Nam tử tóc vàng kia cũng nhìn thiên sứ thỏ, một bộ dáng sau khi ngươi biến lớn mà dám leo lên vai ta, ta sẽ đem ngươi ném đi.

“Còn có 1% tiến hóa đâu?” Tử La Lan ủ rũ hỏi quyển sách kia.

“Thần tộc a,” quyển sách kia nói, “ngươi vốn chính là thần tộc, cho nên nếu không biến lớn ra, thì mới có thể tiến hóa thành công.”

“Thiên sứ? Thiên sứ!” Tử La Lan nâng cao thanh âm nói, “ta thích thiên sứ! ta rất chờ mong tiến hóa!”

“Tỷ lệ tiến hóa thành thiên sứ chỉ 1%,” quyển sách kia nhịn không được hướng hắn dội nước lạnh, “cho nên ngươi chính là ngẫm lại nếu ngươi biến lớn, sẽ dừng chân ở điểm nào.”

Quả nhiên là một câu hỏi làm mất tinh thần.

Cho nên lúc Kỵ Sĩ Chi Huyết trở về, thấy Tử La Lan ủ rũ lại càng hoảng. Hắn đem Tử La Lan từ trên ghế ôm lấy: “Trời ạ, La Lan, ai khi dễ ngươi, làm sao lại có hình dạng ỉu xìu như vậy.”

“Nó bị tiểu thư của ta lộng khóc,” Ám Dạ Vị Ương nhỏ giọng nói.

“Ta mới không khóc…” Tử La Lan bất mãn phản bác lại, nhưng vẫn ủy khuất cọ cọ ngón tay Kỵ Sĩ Chi Huyết.

Kỵ Sĩ Chi Huyết bỗng cúi đầu hôn trán Tử La Lan một cái, sau đó đem Tử La Lan đặt trong tay An Nặc: “Ta đã lấy được hoa, chúng ta đi thôi.”

An Nặc tiếp nhận thiên sứ thỏ như bong bóng xì hơi trong tay Kỵ Sĩ Chi Huyết, lấy tay xoa xoa cái trán của nó (Yu Ming: hành động này tượng trưng điều gì?? =]])

“Đau…” Tử La Lan còn chưa nói xong, một cổ khí tức ẩm ướt đập vào mặt, sau đó ánh sáng tối sầm xuống, chung quanh một mảnh vắng vẻ, hắn kinh ngạc phát hiện, bọn họ đã đến một nơi vô cùng âm u.

“Nơi này là … chỗ nào?” Ám Dạ Vị Ương kinh ngạc nhìn xung quanh.

“Đằng trước chính là Hoa Đô di tích.” Kỵ Sĩ Chi Huyết duỗi thắt lưng, con phượng hoàng kia đã về tới bờ vai của hắn, “đi thôi.”

“Đã tới Hoa Đô di tích sao?” Tử La Lan thoáng cái từ trên vai An Nặc nhảy dựng lên, “xem nhiệm vụ, An Nặc!”

An Nặc nhìn hắn một cái, điểm khai nhiệm vụ ánh mắt khát vọng, trên nhiệm vụ Hoa Đô di tích không có trạng thái hoàn thành.

“Hay là còn chưa tới Hoa Đô di tích,” Tử La Lan có chút thất vọng nói.

An Nặc không nói gì, đóng khung nhiệm vụ, Tử La Lan phiền muộn trèo lên vai An Nặc, nếu như mình tiến hóa thành thiên sứ thỏ cỡ lớn, phỏng chừng sau này phải tự mình đi, cũng may có kỹ năng thay đổi hình dáng, bằng không tỷ lệ 99% biến to chính là đối với mình tuyên án tử.

Ta phải thành thiên sứ a, không muốn biến béo! Tử La Lan phẫn nộ nghĩ, nhìn phượng hoàng trên vai Kỵ Sĩ Chi Huyết, Tử La Lan không khỏi hâm mộ, nếu phượng hoàng tiến hóa thành 2, nhất định lợi hại hơn, đẹp hơn đi.

***********************

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: trước khi nói đến vấn đề cân nặng của La Lan, An Nặc nói hắn không quá 80 cân, kỳ thật La Lan không có nặng đến 80 cân, mà chỉ có 8 cân.~

Ngoài thời gian làm lạnh kỹ năng ‘Tuyết’ đúng là 12 giờ, nguyên bản công kích của kỹ năng tuyết chỉ có một loại, chuyển hoán thần binh có thể đem kỹ năng Tuyết thay đổi thành thương tổn ma pháp hay vật lý, đây chẳng hề nói hạn chế giới hạn thời gian. Tại thí luyện chi kiều vận dụng kỹ năng đặc thù, cho nên cuối cùng An Nặc mới dùng chuyển hoán thần binh thay đổi lực lượng của kỹ năng Tuyết. Mà lúc ở cổ đấu tràng cũng như vậy, cho nên không có thời gian công kích. (Yu Ming: đại khái ý tác giả là, kỹ năng Tuyết sẽ kéo dài đến lúc quái vật ngủm, không hạn chế thời gian, nhưng khi kết thúc thì cần 12 giờ làm lạnh mới có thể thi triển a.)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.