Chuyển ngữ: Chanh
Chỉnh sửa: Mọt, Sắc
Triệu Phụng càng nghĩ càng giận, tự dưng mất toi mấy trăm lượng bạc?
Tên họ Ninh này còn nói y bị lừa vào đây, không chạy được.
Ta nhổ vào, cái tên lừa đảo!
Ninh Mạt đi theo tú bà đến gặp khách, Triệu Phụng trên nóc nhà cũng vôi vàng đi theo.
Tên khách kia thuộc dạng tai to mặt lớn, vừa thấy Ninh Mạt đã lôi kéo sờ tay, tú bà vừa mới đóng cửa là lòng đã như lửa đốt, gấp gáp muốn hôn mỹ nhân.
“Gia.” Ninh Mạt vội lấy bầu rượu trên bàn, rót cho gã một ly, “Ta kính ngài một ly.”
“Được được.” Tên mập kia cười tủm tỉm nhận chén rượu, một hơi cạn sạch rồi lại vuốt tay y nói: “Uống xong rồi. “
Ninh Mạt mỉm cười, đôi mắt cong cong, kéo gã về phía giường.
“Tiểu mỹ nhân…” Tên mập còn chưa kịp sờ được mấy cái thì đầu bỗng nặng trĩu, hai mắt khẽ đảo, toàn thân nhũn ra ngã xuống.
Ninh Mạt thấy gã chuẩn bị ngã xuống đất, vội vàng nhấc chân lên cho gã một đạp. “Ầm” một tiếng, tên mập ngã nhào xuống giường.
“Nặng như vậy.” Ninh Mạt thu chân, lẩm bẩm nói: “Ngủ dưới đất chắc ta khiêng không nổi.”
Triệu Phụng trên nóc nhà chán ghét nghĩ, lại là thuốc mê, không có trò mới à.
Hắn cảm thấy kì quái, lúc tỉnh lại tên mập này biết mình chưa xơ múi được gì lại còn bị đánh thuốc mê, không đi tìm người tính sổ ư?
Sau đó hắn nghe tiếng tên mập rên hừ hừ, âm thanh có chút không đúng.
Đây là… sao?
Tên mập bỗng nhiên trở mình, ôm chặt lấy chăn trên giường, “ư ư a a” mà cọ xát, càng cọ mặt càng hồng.
Triệu Phụng: “…”
Không… Không phải thuốc mê à?
Triệu Phụng lập tức nhớ ra lần trước y cũng định hạ thuốc bột vào rượu của mình, chẳng lẽ cũng là loại này?
Hèn hạ! Vô sỉ! Triệu Phụng bốc hỏa trong lòng, suýt chút nữa thì nhảy xuống tính sổ với y, sau lại nhớ đến lời Giang Tự Hành nói, kẻ này chưa nắm rõ được, không thể tùy tiện hành động.
Hắn nhịn rồi lại nhịn, ngồi chồm hổm trên nóc nhà cả nửa ngày mới miễn cưỡng áp được cơn tức trong người, đen mặt rời đi.
Giang Tự Hành khiêng Lâm Tử Nghiên chạy vài con phố, thấy Liễu Sầm không đuổi theo nữa mới nhẹ nhàng thở ra.
Hắn đặt Lâm Tử Nghiên xuống, giải huyệt đạo, chưa kịp nói câu nào đã bị Lâm Tử Nghiên giẫm một phát.
“Au…” Giang Tự Hành bị đau rên lên một tiếng, giận dữ nói: “Ngươi làm gì vậy?”
Lâm Tử Nghiên lùi ra sau vài bước, nhỏ giọng lại cứng miệng nói: “Ngươi nói không giữ lời, còn bảo ta dễ lừa.”
Lúc này Giang Tự Hành mới nhớ ra, vừa rồi ở Lâm phủ hắn lừa người rời đi, còn trùm bao tải y.
Đúng là dễ lừa, thuận miệng nói cũng tin, sợ là bị bán lúc nào không biết.
“Lòng người hiểm ác.” Giang Tự Hành một vẻ không biết hối cải, “Ngươi dễ tin người như vậy, khó tránh khỏi bị lừa. “
Lâm Tử Nghiên phẫn nộ, “Quân tử nhất ngôn…”
Giang Tự Hành, “Ta không phải quân tử.”
Lâm Tử Nghiên: “…”
Lâm Tử Nghiên liếc mắt trừng hắn, quay người muốn đi lại bị Giang Tự Hành khiêng lên.
“Ngươi làm gì?” Lâm Tử Nghiên giãy giụa nói: “Buông ta ra.”
Giang Tự Hành không buông, thầm nghĩ hắn đã khiêng người ra thì phải có trách nhiệm khiêng về. Huống hồ giờ đã hơn nửa đêm, một thư sinh đi lang thang trên phố lỡ gặp trộm cướp thì sao bây giờ?
Hắn khiêng Lâm Tử Nghiên về lại Lâm phủ. Hộ vệ canh giữ ở ngoài viện vẫn không hay công tử nhà mình đã bị đem đi từ lúc nào.
Lũ hộ vệ ngu ngốc này, Giang Tự Hành nghĩ, cũng không biết đi vào nhìn một cái.
Có thể lúc trước công tử nhà bọn họ chưa từng bị bắt đi nên hộ vệ chưa có kinh nghiệm gì, nếu công tử muốn bọn họ canh giữ bên ngoài vậy thì cứ nghe theo công tử thôi.
Giang Tự Hành thả Lâm Tử Nghiên xuống, chạm đến ngón tay lạnh ngắt của y, nhướng mày nói: “Gọi người thêm than vào lò, tên Tiểu Hắc gì đấy…”
Lâm Tử Nghiên: “… Là Tiểu Mặc.”
“Công tử đã ngủ chưa?” Vừa nhắc đã đến, ngoài viện bỗng truyền đến tiếng của Lâm Mặc nhẹ giọng hỏi thăm, hình như là đang hỏi hộ vệ.
Giang Tự Hành vội vàng leo tường chạy.
Lâm Mặc nhẹ chân nhẹ tay đi tới, thấy Lâm Tử Nghiên đứng trong nội viện thì giật mình nói: “Sao công tử không ở trong phòng, ban đêm gió lớn sẽ lạnh cóng mất.”
Lâm Tử Nghiên cũng không biết nên nói gì, đành hỏi ngược lại: “Trễ thế này rồi còn có chuyện gì?”
“Kẻ đêm nay bắt được chạy mất rồi.” Lâm Mặc nói, “Ta sợ hắn lại đến quấy rầy công tử nên tới xem sao.”
“Ta không sao.” Lâm Tử Nghiên nghĩ, muốn tìm cũng nên tìm Giang Tự Hành chứ tìm ta làm gì?
Thế nhưng mấy ngày sau Ninh Mạt lại đến tìm y.
Khi đó Lâm Tử Nghiên đang mua bút và mực trong cửa hàng, lựa mãi cũng không có cái nào ưng ý. Tiểu nhị nói phòng trong vẫn còn, để hắn đi lấy, đợi lúc lâu cũng chưa thấy đi ra.
Lâm Mặc chờ đến mất kiên nhẫn, đành đi vào gọi người.
Vừa vào đã nhìn thấy tiểu nhị bất tỉnh ngã trên mặt đất.
“Sao ngươi…” Lời còn chưa dứt hai mắt đã tối sầm, bất tỉnh nhân sự.
Lâm Tử Nghiên thấy Lâm Mặc vẫn chưa đi ra nên sinh nghi, chân vừa nhấc đã thấy tên tiểu quan của Bằng Lan Các kia đi ra.
“Lâm công tử.” Ninh Mạt đi qua đóng cửa, “Ngươi yên tâm, bọn họ chỉ ngất đi thôi, không sao đâu.”
Lâm Tử Nghiên thấy y đi đóng cửa, nhíu mày, yên lặng túm chặt chiếc ghế bên cạnh.
Sau đó chỉ thấy Ninh Mạt đưa tay cởi áo.
Lâm Tử Nghiên: “… Ngươi làm gì đấy?”
“Nhận thân thôi.” Ninh Mạt nói: “Nếu ngươi cũng là người Bắc Kỳ, về sau…”
“Người Bắc Kỳ cái gì?” Lâm Tử Nghiên siết chặt đầu ngón tay, “Ăn nói bậy bạ! Cha ta là Lễ bộ Thượng thư, người Bắc Kỳ ở đâu ra?”
Ninh Mạt vén áo lên, bên hông cũng là hình xăm Túc Bắc lang.
“Ngươi không phải do Lâm Tu Viễn sinh.” Ninh Mạt nói, “Cha ruột ngươi là mật thám Bắc Kỳ, là người Bắc Kỳ…”
Giang Tự Hành canh ở cổng thành một ngày cảm thấy hơi mệt mỏi, định đi uống rượu lại trông thấy một bóng dáng quen thuộc. Hắn nhìn kĩ, hình như là… Lâm Tử Nghiên?
Lâm Tử Nghiên ngẩn ngơ bước đi, bên tai quanh quẩn lời Ninh Mạt nói.
“Ngươi không phải do Lâm Tu Viễn sinh…”
“Cha ruột ngươi là mật thám Bắc Kỳ, là người Bắc Kỳ.”
“Ông ta đã chết, mang ngươi rời khỏi Túc Bắc Lâu được một năm thì chết rồi.”
“Lâm Tu Viễn nhặt được ngươi trong một trận tuyết lớn.”
“Ầm” một cái, Lâm Tử Nghiên bỗng va phải lồng ngực ai đó. Y ngẩng đầu lên nhìn, là Giang Tự Hành.
“Ngươi sao vậy?” Giang Tự Hành nói: “Sao lại hồn vía lên mây thế?”
Lâm Tử Nghiên nhìn hắn, trong đầu là một mảnh hỗn loạn, hoảng hốt không rõ.
“Ta…” Y nói khẽ, “Hắn nói, ta không phải do cha ta sinh ra….”
Giang Tự Hành lơ đễnh nói: “Tất nhiên ngươi không phải do cha ngươi sinh.”
Lâm Tử Nghiên sững sờ: “Ngươi biết…?”
“Cha ngươi không phải nam nhân ư?” Giang Tự Hành nói: “Nam nhân thì sinh kiểu gì?”
Lâm Tử Nghiên: “…”
Giang Tự Hành thấy Lâm Tử Nghiên không nói chuyện, đưa tay phải ra sờ bụng y, nói thầm: “Chẳng lẽ lại sinh được thật?”