Chuyển ngữ: Canmilia
Chỉnh sửa: Mọt, Diên
“Nhìn gì mà nhìn?!” Lâm Mặc ngăn cản trước mặt Lâm Tử Nghiên, hung dữ nói, “Vô liêm sỉ!”
Cậu vốn tưởng rằng vị đại ca này là chính nhân quân tử, còn cứu công tử nhà mình thì hẳn là một người mặt lạnh tâm thiện. Sao giờ lại giống một tên háo sắc vậy chứ?
“Tiểu tử ngươi gan lớn thật nhỉ?” Lâm Đại Ngưu đang đè Giang Tự Hành nói, “Biết công tử nhà ta là ai không? Kinh thành…”
“Đại Ngưu.” Lâm Tử Nghiên ngắt lời, “Đừng nói bừa.”
Lâm Đại Ngưu chỉ đành buồn bực ngậm miệng.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lão đại phu chậm rãi vào phòng, thấy tình hình trong phòng, không hiểu, “Các ngươi… đánh nhau?”
Lâm Mặc tức tối: “Hắn khinh bạc công tử nhà ta!”
Lão đại phu: “…” Hả?
Giang Tự Hành lại dùng sức giãy dụa, Lâm Đại Ngưu lập tức giơ tay lên một chưởng đánh ngất hắn.
Lâm Tử Nghiên: “…” Hắn mới tỉnh mà.
Lâm Mặc sợ người này tỉnh lại sẽ lại muốn cởi đồ công tử nhà mình, vội khuyên Lâm Tử Nghiên nhanh chóng về kinh.
“Có lẽ có hiểu lầm gì đó.” Lâm Tử Nghiên nói, “Ta thấy hắn không giống người như vậy.”
Lâm Mặc: “Nhìn thì không giống nhưng không biết trong lòng đang nghĩ gì đấy!”
Lâm Tử Nghiên bất đắc dĩ, chỉ có thể giao phó Giang Tự Hành cho lão đại phu, rồi sau đó đi về kinh trước cùng bọn Lâm Mặc.
Vì thế, khi Giang Tự Hành lại ôm đầu tỉnh lại lần nữa, người nhặt được trong tuyết đã chạy xa rồi.
Hắn dừng lại, nhớ tới lời tên ngốc kia nói, biết công tử nhà ta là ai không? Kinh thành…
Kinh thành?
Đúng lúc, hắn nghĩ. Ta cũng về kinh thành.
Kinh thành, Lâm phủ.
Lễ bộ thượng thư Lâm Tu Viễn đang ở thư phòng viết sổ sách, càng viết càng tức, thở dài, giang sơn Đại Diên tràn ngập nguy cơ.
Những năm gần đây, hoàng thượng ốm đau triền miên nằm trên giường bệnh, mười ngày nửa tháng mới tảo triều một lần, thái tử ngày ngày trốn trong đông cung cầu tiên hỏi đạo. Mấy tháng mới lên đại điện một lần, hôm nay lại còn trắng trợn tuyên dương tiên đạo trên điện, khuyên bá quan và ông cùng đi phi thăng!
Còn ra thể thống gì nữa! Còn ra thể thống gì nữa!
Càng đáng giận hơn là, cái lão già Giang Thành Nhạc kia còn mặt liệt phụ họa điện hạ nói có lý.
Ta nhổ vào! Lão hồ đồ!
Hiện giờ Đại Diên loạn trong giặc ngoài, đội kỵ binh Bắc Kỳ vẫn trú ở kinh thành, còn nói gì mà tiên đạo phi thăng?! Giang sơn lâm nguy! Lâm nguy!
“Lão gia.” Lâm Tu Viễn đang đau lòng ôm đầu, đột nhiên nghe quản gia nói, “Công tử về rồi.”
Ông đột ngột đứng dậy, bút chưa đặt xuống đã vội chạy ra ngoài, “Ở đâu?”
Lời còn chưa dứt đã nhìn thấy con trai ôm cuộn tranh đứng ngoài cửa.
“Cha.” Lâm Tử Nghiên nhẹ giọng nói: “Con về rồi.”
‘Cạch’ một tiếng, bút trong tay ông rơi xuống, Lâm Tu Viễn suýt nữa ướt khóe mắt.
Con trai ông gầy đi rồi, tay chân vốn nhỏ bây giờ còn không có bao nhiêu thịt.
“Con còn biết về à?!” Lâm Tu Viễn nghiêm mặt, “Danh gia Đại Nho ở kinh thành ít lắm hả? Phải chạy ra ngoài học? Một lần đi là đi mất ba năm, trong mắt con còn có người cha này không? Cha…”
Lâm Tử Nghiên ôm tranh nhét vào ngực ông, “Cha, bản gốc của thánh nhân Chu Di.”
“Chu…” Cơn tức gì đó của Lâm Tu Viễn ném hết ra sau đầu, đoạt lấy tranh, “Bản, bản gốc của Chu Di?”
Lâm Tử Nghiên gật đầu.
Lâm Tu Viễn cẩn thận từng li từng tí mở tranh ra, tay run rẩy.
Cả đời này không có bao nhiêu người mà ông kính phục, Chu Di chính là một trong số đó, chỉ vì tay nghề hội họa có một không hai ngàn vàng khó cầu. Nhưng Chu Di tính tình cổ quái, tung tích khó tìm, ông chưa bao giờ có duyên gặp được. Một năm trước nghe nói ông ấy đã qua đời, Lâm Tu Viễn như mất đi bạn tri giao, đau buồn không dứt.
“Thật sự là ‘Vân Thủy Tự’ của Chu tiên sinh?” Lâm Tu Viễn sờ bức tranh giống như sờ di vật của người bạn cũ, “Đáng tiếc đời này vô duyên không gặp được Chu tiên sinh một lần…”
“Cha.” Lâm Tử Nghiên nói, “Thật ra…”
“Lão gia, công tử.” Quản gia đi đến nói, “Cơm đã chuẩn bị xong.”
Lâm Tu Viễn đè nén tâm trạng, sửa sang lại vạt áo cho con trai, “Được rồi. Đi ăn cơm thôi, con nhìn con đi, ốm thành dạng gì rồi.”
Hai người họ cùng nhau đi đến phòng khách, Lâm Tử Nghiên nhớ tới lúc bước vào cửa quản gia nói cha y không ăn cơm trưa, sau khi tảo triều về thì làm ổ trong phòng sách viết sổ sách, giống như bị chọc tức.
Lâm Tử Nghiên hơi đau lòng, hỏi: “ Có phải cha gặp chuyện phiền lòng gì không?”
“Nói đến chuyện này là ta tức.” Lâm Tu Viễn tức tối nói, “Thái tử thật sự càng ngày càng vô lý. Ngay trên đại điện sao có thể nói xằng bậy! Còn lão già Giang Thành Nhạc kia nữa, càng sống càng hồ đồ!”
Lâm Tử Nghiên: “…” Lại là Giang thượng thư?
Trước khi Lâm Tử Nghiên rời nhà đã không ít lần nghe cha mình mắng Giang Thành Nhạc. Tuy hai người cùng làm quan trong triều, nhưng dường như Lâm Tu Viễn có thành kiến rất lớn với vị Hình bộ thượng thư này. Thậm chí gặp nhau trên đường cũng phải đi đường vòng. Mà hình như hai người họ cũng không có thù oán gì, ấy vậy mà Lâm Tu Viễn đã từng vỗ bàn tức giận nói: “Thấy lão già đó là bực!”
Còn về tức cái gì, không ai biết.
Mấy ngày sau Giang Tự Hành mới đến kinh thành. Hắn bị lão đại phu của Tế Thế Đường bắt uống mấy chén thuốc, còn nói bệnh chưa khỏi không cho đi.
“Cái dáng vẻ bệnh tật này của ngươi mà còn muốn chạy lung tung trong tuyết lớn à?” Lão đại phu tức giận, “Nếu như chết rét bên ngoài, làm sao ta xứng với bạc… à không, dặn dò của vị công tử kia!”
Giang Tự Hành: “…”
Nhưng Giang Tự Hành sốt ruột, bệnh khỏi bảy tám phần thì dắt ngựa từ chuồng ra chạy suốt đêm.
Hắn giục ngựa đến kinh thành, còn chưa vào thành đã nhìn thấy người huynh đệ của hắn – Triệu Phụng đang đứng trên tường thành nhìn hắn chằm chằm, vẻ mặt hết sức hung ác.
Giang Tự Hành lặng lẽ xuống ngựa, bước lên tường thành, chưa kịp nói nửa câu đã nghe Triệu Phụng mắng to: “Giang Tự Hành, ngươi con mẹ nó rốt cuộc cũng chịu về rồi?! Đã nói chỉ đi năm ngày, tới giờ đã là mười mấy ngày rồi! Nửa đường ngươi bị tuyết chôn hả?!”
“Ngươi gào cái gì.” Giang Tự Hành đi tới, dựa vào tường thành nói, “Trên đường gặp chút chuyện.”
Triệu Phụng: “Chuyện gì?”
Giang Tự Hành nhớ tới chuyện bản thân bệnh tới đầu óc quay cuồng, còn bị người ta đánh một quyền, nhất thời không có mặt mũi kể lại, chỉ nói: “Không có gì, chỉ làm lỡ mấy ngày.”
Triệu Phụng: “Không có gì mà ngươi còn chạy nhiều ngày như vậy?!”
Giang Tự Hành: “Dù sao ngươi ở đây cũng không thiếu một người như ta.”
Triệu Phụng: “…” Ngươi còn nhớ mình là lính giữ cửa thành không?
Hắn không biết có chuyện gì với cha Giang Tự Hành, đường đường là Hình bộ thượng thư, cần gì phải đuổi con trai mình đến giữ cửa thành. Nếu không, với võ công của Giang Tự Hành thì trong cấm quân cũng không có bao nhiêu đối thủ. Bây giờ chỉ có thể ở đây làm một tiểu binh dưới trướng giáo úy hắn ta.
“Đúng rồi.” Giang Tự Hành đột nhiên nói, “Mấy hôm nay ngươi có thấy một thư sinh áo trắng vào thành không?”
Triệu Phụng: “… Mỗi ngày có tới mười mấy thư sinh vào thành. Ngươi tìm ai?”
Giang Tự Hành: “Y còn dẫn theo một thiếu niên cỡ mười sáu mười bảy tuổi.”
“Công tử nhà ai mà không mang theo thư đồng?” Triệu Phụng không nhịn được nói, “Ngươi không thể nói rõ hơn chút sao? Người đó trông thế nào?”
Giang Tự Hành nghĩ một hồi, bứt rứt phun ra hai chữ, “Đẹp trai.”
Triệu Phụng: “…”