Trái Cấm (Nguy Hiểm Thân Mật)

Chương 78: Ngoại truyện 25. Mầm cây nhỏ



Nghe được câu “một trai một gái” ánh mắt cả nhà như ngốc ra. Bọn họ nhiều nhất cũng chỉ nghĩ là hai bé trai hoặc hai bé gái, thai long phượng tuy rằng cũng có khả năng, nhưng xác suất rất nhỏ.

“Chuyện này…” Tống Tất Xích là người đầu tiên định thần lại, nói năng có hơi lộn xộn một chút.

Bàn tay đang nắm chặt của Tống Lộc Bách vẫn chưa buông lỏng, anh liếc nhìn cửa phòng mổ phía sau y tá, trầm giọng hỏi: “Em ấy thì sao?”

“Tống phu nhân vẫn đang khâu vết mổ, còn cần phải ở lại quan sát thêm chút nữa. Anh không cần lo lắng, tình hình của cô ấy rất tốt.” Y tá nói “Người nhà muốn ôm hai đứa bé không?”

Gia đình trước mặt có vẻ như đều bị ngây ra, không ai trong số họ nhớ tới việc muốn ôm đứa bé.

“Lộc Bách.” Tống Tất Xích ra hiệu cho anh đón lấy hai đứa bé.

Tống Lộc Bách nhíu mày, giơ tay lên ôm lấy hai đứa trẻ từ trong tay y tá, tuy rằng trước kia đã đọc qua rất nhiều sách, trong đầu cũng nghĩ qua không chỉ một lần. Nhưng khi anh thật sự ôm lấy sinh mệnh mới mềm yếu vào lòng rồi động tác của anh vẫn có chút cứng nhắc.

“Tống tiên sinh, đừng căng thẳng anh đã làm tốt rồi, nhưng điều chỉnh cánh tay theo thế này bảo bảo sẽ thoải mái hơn.” Y tá góp ý và chỉ anh cách chỉnh sửa động tác.

Tống Lộc Bách điều chỉnh tư thế xong, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về cánh cửa phòng mổ đóng chặt, rồi lại cúi đầu nhìn hai đứa bé trong tay.

Bé bé tròn tròn, nhẹ nhẹ trong vòng tay anh như không có trọng lượng.

Nhưng lại do cô cực khổ sinh ra, thuộc về sự tiếp nối sinh mệnh của bọn họ

“Anh, anh ôm xong chưa? Ôm đã rồi thì để em ôm một cái, đừng chiếm mãi không buông tay chứ!”

“Đứng qua một bên đi! Mẹ làm bà nội còn chưa được ôm, nói chi đến lượt con chứ?”

Y tá vội nói: “Bây giờ có thể ôm hai đứa bé về phòng bệnh trước, có y tá sẽ ở bên đó chăm sóc đứa bé, nếu người nhà không an tâm có thể qua đó cùng nghỉ ngơi.”

Mọi người vừa gây chiến tạm thời dừng lại không nói nữa.

Chu Huệ liếc mắt nhìn đứa con cả, biết rằng anh sẽ ở lại đây đợi người ra, thế nên hất cằm nói với Tống Lịch Kiêu: “Không phải con muốn ôm à? Vậy con với Diên Từ về phòng bệnh trước đi.”

Tống Diên Từ cực kỳ tự nhiên mà tiếp lời bà: “Mẹ, con là bác sĩ mà, tốt hơn hết cứ đợi ở đây. Một lát Diểu Diểu ra ngoài rồi, nếu có chỗ nào khó chịu cũng có thể sớm nói cho con biết.”

“Anh là bác sĩ phụ khoa à? Bác sĩ trong phòng phẫu thuật cũng không phải vật trang trí mà.” Tống Lịch Kiêu lắc đầu: “Không được, con đã hứa với Diểu Diểu sẽ đợi em ấy ra ngoài.”

Tống Tất Xích lập tức nói: “Con không đi thì ai đi?”

Lần này y tá ngây người, sản phụ ở bệnh viện dù giàu hay sang, gia đình nào cũng chỉ coi trọng đứa bé mới sinh, chuyện trốn tránh nhau như vầy hầu như chưa từng gặp qua.

Tống Lộc Bách vô cảm nói với Tống Lịch Kiêu : “Đưa tay.”

Người ở đằng sau cũng chỉ có thể miễn cưỡng vươn tay ra, ôm lấy hai đứa bé vào lòng, vội vàng để y tá nhìn xem mình ôm có đúng chưa.

Tống Lịch Kiêu ôm hai đứa bé đi theo đằng sau y tá, đi được vài bước lại quay đầu.

“Một bé trai, một bé gái, giờ đặt tên thì lấy một trong hai cái tên.” Chu Huệ đỏ hoe mắt cảm thán.

Một hồi sau, Tống Lộc Bách khẽ gật đầu: “Một lát nữa để em ấy chọn.”

“Đó là chuyện đương nhiên, nó là mẹ của đứa bé mà.”

Lại qua một lúc nữa, cửa phòng mổ lại mở ra, một chiếc giường được y tá đẩy ra. Người nằm trên giường hốc mắt ửng đỏ, nước da tái nhợt nhìn rất hốc hác.

Tống Lộc Bách tựa hồ muốn sấn lên trước khi cửa vừa mở, theo sau là Tống Tất Xích, Chu Huệ và Tống Diên Từ.
Lòng mọi người đau đến mức không nói nên lời, cuối cuối cùng Chân Diểu miễn cưỡng mỉm cười một cái: “Mọi người không cần lo lắng, con không sao hết.”

“Còn đau không.” Yết hầu Tống Lộc Bách khẽ động, hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng hỏi.

“Hết đau rồi, em có tiêm giảm đau mà.”

Anh liếc mắt nhìn qua y tá, người đằng sau ngầm hiểu trong lòng rồi đáp: “Sau khi thuốc mê hết tác dụng sẽ có cảm giác đau, tiêm thuốc giảm đau có thể sẽ giảm bớt cơn đau.”

Hàm ý là nó vẫn còn đau rất lâu.

Mọi người đều trầm mặc im lặng.

Chân Diểu nhìn ánh mắt đau lòng của mọi người, chóp mũi chua sót đến lợi hại: “Thật sự không có sao cả. Nhanh trở về phòng bệnh thôi, con muốn nhìn kỹ đứa bé.”

Tống Lộc Bách cũng không nói thêm gì nữa, chỉ siết chặt lấy tay cô.

….

Trong hai đứa bé, đứa sinh ra đầu tiên là con trai, ai cũng đều nói đùa rằng anh trai sau này có thể yêu thương và chăm sóc tốt cho em gái, vui vẻ xong lại phải đặt tên cho hai anh em hai cái tên.
Anh trai tên Tống Lam Am, em gái tên Tống Lam Kiều, biệt danh lần lượt kêu “Tiểu Thụ” và “Miêu Miêu”

Vì thế, mỗi khi Chân Diểu nói chuyện với bọn trẻ, cô đều thích nói: “Mầm cây nhỏ của bố mẹ thì sao nè?”

Mỗi khi nói câu này, trong lòng cô đặc biệt ấm áp, vì hàm ý chứa trong câu nói này rất nhiều.

Cả cô và Tống Lộc Bách đều bắt đầu đóng một vai mới trong cuộc sống của mình.

Tối hôm nọ, Chân Diểu đăng Weibo.

“Mầm cây nhỏ của chúng tôi. (Ảnh)”

Hai bàn tay to lớn trong ảnh hiển nhiên là của nam nữ trưởng thành, tất nhiên là không phải của đứa trẻ. Mà trên hai bàn tay mỗi bàn tay đeo một chiếc nhẫn, trên đó còn vẽ một con gấu đực và một con gấu cái.

Những người theo dõi cô ngay lập tức bùng nổ phần bình luận, cảm thán rằng cô bất ngờ mang thai rồi sinh con, lại còn là thai long phượng, quả là người chiến thắng trong cuộc sống.
Tống Lộc Bách là người đầu tiên chia sẻ lại Weibo của cô, theo sau là Tống Lịch Kiêu và các bạn bè trên mạng khác.

Lix: Mau kêu chú nhỏ!

Chú nhỏ?

Tống Lộc Bách nhìn bốn chữ này, trong lòng tự giễu. Từ xưng hô đầu tiên mà trẻ con học được không thể nào là chú nhỏ được.

Trong vài tháng sau sinh, Chân Diểu trở thành người nhàn hạ nhất trong gia đình – người giúp việc và Chu Huệ đã lo hết tất cả mọi việc, mà khi đứa bé quấy khóc giữa đêm đòi bú sữa, Tống Lộc Bách cũng nhẹ nhàng thức dậy chăm sóc bé. Mỗi lần cô mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy có một lát, rồi lại chìm vào giấc ngủ, đánh một giấc đến sáng.

Vóc dáng bị ảnh hưởng bởi mang thai cũng dần dần khôi phục về hình dáng ban đầu, thậm chí do được nghỉ ngơi điều dưỡng quá tốt lại được ở bên cạnh trẻ con, nên giữa hai lông mày của cô có thêm một chút ngây thơ, da dẻ sáng mịn, đôi mắt màu hổ phách trong trẻo sáng ngời.
Cô chỉ một lòng tập trung vào con, cộng thêm việc hai người lại trải qua một khoảng thời gian “trong sáng” quá lâu, khiến cho “lòng cảnh giác” của người bên gối bị yếu đi rất nhiều, nên cô không có phát hiện ra ánh mắt của đối phương nhìn cô càng ngày càng nguy hiểm.

Giống như một con sói nhìn chằm chằm vào con cừu ngon lành đang ngày càng gần mình, bâng khuâng không biết làm thế nào để vồ lấy nó.

Một con sói trong lúc ăn không đủ no ngủ không đủ giấc, ngược lại đây là lúc nó rất có tinh thần và ngỗ ngược nhất.

Chân Diểu nằm sấp kế bên nôi, đưa camera điện thoại về phía hai anh em đang ngủ rồi im lặng quay video.

Cô đang ghi lại dáng vẻ của các bé ở từng giai đoạn, cũng là để lưu lại những kỉ niệm đẹp đẽ quý giá cho sau này.

Sau khi quay xong, cô đứng dậy quay người lại, thì nghe thấy giọng người đàn ông trong phòng tắm đang gọi cô: “Diểu Diểu.”
“Làm sao thế?”

“Giúp anh lấy đồ ngủ.”

“Anh quên mang à?” Chân Diểu buông bàn tay đang cầm điện thoại ra, đi tới phòng để quần áo: “Tới ngay.”

Cô lấy từ trong tủ ra một bộ áo ngủ mới trong phòng để quần áo, sau đó trở lại trước cửa phòng tắm, giơ tay gõ lên cửa ra hiệu cho anh mở cửa.

“Cạch” một tiếng, cửa phòng tắm mở ra.

Người đàn ông giơ tay ra, những giọt nước lăn tăn lan ra trên bàn tay cùng cánh tay, trượt xuống theo dọc cơ bắp và cổ tay, hơi thở kíƈɦ ŧɦíƈɦ ập tới.

Chân Diểu sững sờ, cảm thấy khô khốc không thể hiểu được.

Chính bản lĩnh chết lặng này, Tống Lộc Bách bắt lấy quần áo trong tay cô, tiện thể nắm lấy cổ tay cô nhẹ nhàng kéo cô về hướng cửa phòng tắm.

Cô đột nhiên bị đưa vào phòng toàn sương nóng, đâm sầm vào cánh tay cơ bắp vững chắc của người ở bên trong.
Chân Diểu ngây ra một hồi rồi mới phản ứng trở lại, vội nhắm mắt lại: “Anh làm cái gì vậy?”

“Em chăm chăm sóc con lâu như vậy, có phải cũng nên chăm sóc anh không?” Anh siết chặt cánh tay cô.

“Con còn ở bên ngoài đó!”

“Anh biết.” Tống Lộc Bách cười một tiếng, vuốt ngón tay dọc theo từ bụng đến lưng cô, anh cúi đầu ghé vào tai cô nói:

“Vậy thì chúng ta vào trong.”

“… Nhưng mà, nếu như con khóc thì làm sao?”

“Cho nên em nhớ khóc nhỏ tiếng một chút thì anh mới có thể nghe được động tĩnh bên ngoài.”

Sự thật thì Chân Diểu hiểu một người đàn ông chịu nhịn trong một năm nó kinh khủng tới mức nào.

Nước trong bồn tắm văng tung tóe mà cô thì như chú cá không còn sức lực để dãy dụa nữa, bị đối phương áp chế ngay cả đuôi cũng không kịp lắc.

Cuối cùng thì cô cũng được ôm ra ngoài. Vừa chạm vào giường, cô đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, trong khi Tống Lộc Bách đang thay quần áo với tâm trạng thoải mái, đếm thời gian để chuẩn bị cho con bú sữa bởi chúng đã sắp tỉnh dậy vì đói.

Hai mầm cây nhỏ lớn lên rất nhanh, tới tháng bập bẹ học nói.

Chu Huệ khẳng định: “Theo mức độ dính Diểu Diểu của bọn nhỏ, chữ đầu tiên biết nói chắc chắn là “ma ma”.”

Sau này đúng như bà dự đoán, hai anh em một trước một sau vẫy vây tay nhỏ, há miệng đầy nước bọt bóng bóng cùng nhau kêu lớn “ma ma”.

Chân Diểu nghe xong, nước mắt rất nhanh đã rơi xuống, nhanh chóng ôm từng bé đang ngồi trên giường vào lòng. Anh em hai đứa phấn khởi kích động, đưa bàn tay nhỏ bé vào trong mái tóc dài mềm mại trước mặt.

Tất cả mọi người trong nhà họ Tống đều hiểu rõ cách cư xử và độ bám người của Tống Lam Am và Tống Lam Kiều như thế nào, nếu hai anh em được bất kỳ ai trông giữ thì rất ôn hòa thành thực, nhưng chỉ có khi được Chân Diểu ôm trong lòng mới kích động đến mức oa oa kêu loạn lên, còn cực kỳ vui sướng cười toe toét.
Loại “bất công” này kéo dài xuyên suốt toàn bộ thời kỳ trưởng thành của các bé.

Nhưng đối với Chân Diểu và Tống Lộc Bách mà nói, bất cứ điều gì họ cũng sẽ tận lực để làm, yêu thương hai đứa vô bờ bến, chỉ là họ thể hiện tình yêu theo một cách khác.

Cuộc sống vẫn tiếp tục tiến triển theo chiều hướng tốt đẹp hơn.

Sau khi đủ tuổi, Tống Lam Am và Tống Lam Kiều bắt đầu được phân vào lớp giáo dục sớm, Chân Diểu và Tống Lộc Bách cũng hướng dẫn các bé nhận biết, học hỏi những điều mới trong thời gian rảnh rỗi khi không bận việc.

Khi anh em hai đứa lên ba, vào một ngày nọ được vợ chồng hai người đón về từ lớp giáo dục sớm. Về đến nhà, hai đứa trẻ chơi game trong phòng khách, còn Tống Lộc Bách xắn tay áo vào bếp nấu ăn.

Chân Diểu thay quần áo ở nhà vào, từ xa nhìn hai anh em đang chơi vui vẻ rồi nhẹ nhàng chui vào bếp.
Dáng người đàn ông cao ráo đẹp trai, cô không nhịn được đi đến sau lưng ôm eo anh, tay cô chọc đông ngoáy tây, cố ý quấy rầy anh nấu ăn.

Tống Lộc Bách vẻ mặt bất động thanh sắc: “Còn nghịch ngợm, giống y hệt Miêu Miêu.”

Chân Diểu lẩm bẩm “Đâu có”, rồi nắm lấy áo sơ mi vốn phẳng phiu của anh và không nói gì, một hồi mới thở dài.

“Em đặc biệt rất thích nhìn Tiểu Thụ cùng Miêu Miêu chơi đùa với nhau. Cũng may là hai đứa được sinh ra cùng nhau, lúc nào cũng có thể ở cạnh nhau. Lúc em còn nhỏ, em rất muốn có một anh trai hoặc chị gái chơi cùng, em rất ngưỡng mộ mỗi khi nhìn thấy hai đứa trẻ ở nhà người khác.”

“Muốn có anh trai?” Tay anh bận rộn đâu vào đấy, phân tâm hỏi: “Anh không phải à?”

“Anh nói gì vậy…”

“Tối hôm qua em kêu anh thế nào, quên rồi à?”

Dù đã kết hôn nhiều năm nhưng Chân Diểu vẫn không khỏi đỏ mặt khi nói về chủ đề như vậy. Bây giờ cô hiếm khi gọi anh theo kiểu “anh trai”, trừ một số dịp đặc biệt vào những thời điểm đặc biệt.
“Sao anh làm gì nghĩ gì cũng liên tưởng tới mấy chuyện không đàng hoàng vậy chứ.” Cô bất mãn chọc chọc vào lưng anh.

Tống Lộc Bách đột nhiên nắm lấy bàn tay đang cào loạn của cô, xoay người dựa vào bếp, ôm eo ép cô vào lòng, khẽ cười nói: “Nếu đã như vậy thì nghiêm chỉnh gọi một tiếng “anh trai” nghe xem?”

Thật sự đã rất lâu cô không gọi anh theo kiểu anh trai như trước.

Chân Diểu ngẩng mặt lên, khi nhìn thấy đôi mắt sâu và nụ cười của anh tim cô đập nhanh hơn.

Xương cốt của Tống Lộc Bách rất tốt, về điểm này cô biết. Một người đàn ông như vậy có thể chịu được sự mài dũa của năm tháng, mỗi một tấc thời gian đều khắc sâu trong sức chịu đựng của cơ thể.

Anh của mỗi độ tuổi của đều khiến cô có một nhịp tim khác nhau.

Cô mím môi, khuôn mặt có chút nóng lên, lúng túng nói: “… anh trai.”
Tống Lộc Bách chưa kịp nói, đột nhiên họ bị chuyển động của cửa bếp hấp dẫn, hai người cùng quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy có hai cái đầu be bé từ bên cạnh nhô lên, hai mắt tròn xoe vừa hiếu kỳ vừa ngạc nhiên nhìn bọn họ.

Vợ chồng hai người nhất thời cứng người lại.

“Mẹ ơi!”

“Sao?” Chân Diểu cười khan.

“Mẹ, cô giáo nói con và anh trai là anh em, nên muốn con kêu anh ấy là “anh trai”, giọng Miêu Miêu lanh lảnh giòn tan, từ ngữ có hơi lộn xộn, bím tóc lắc lư qua lại: “Mẹ gọi bố là anh trai, vậy hai người cũng là ….anh em sao ạ?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.