Omega Của Thiếu Tướng Lại Ôm Con Bỏ Trốn Rồi!

Chương 5: Nhận được tin dữ



Lê Gia Bảo không biết mình đã chìm trong nước biển lạnh lẽo bao lâu, chỉ cảm thấy toàn thân đông cứng không cách nào cử động được.

Có lẽ cậu chết rồi cũng nên, nghe nói sau khi chết thì ý thức vẫn còn, cậu đang cảm nhận được bản thân đã chết sao?

Còn đứa nhỏ…

Làm sao mà sống nổi.

Lê Gia Bảo hối hận rồi, một năm trước cậu không nên gả cho Lâm Tử Sâm, biết rõ đối phương lạnh nhạt vô tình, cậu còn thử thách chính mình làm gì?

Cậu cứ tưởng tính cách của Lâm Tử Sâm vốn lạnh nhạt vô tình nên luôn nhẫn nhịn hầu hạ anh và lấy lòng nhà chồng, thậm chí khi mẹ chồng không thích cậu trở về nhà cha mẹ ruột cậu cũng cắn răng làm theo, chỉ mong một ngày nào đó anh sẽ hiểu mà yêu thương cậu hơn.

Nhưng thật không ngờ lại chờ đến lúc anh dẫn một chàng trai trẻ tuổi và một đứa nhỏ về.

Người nọ là Lý Diệu Sinh, đứa bé kia là con trai riêng của gã, Lâm Tử Sâm mang hai cha con về nhưng không giải thích với cậu lời nào, gia đình chồng thì xum xuê thân thiện với gã, ngay cả người hầu cũng cung kính coi gã là chủ cả, còn người vợ hợp pháp như cậu lại giống như kẻ vô hình không ai ngó ngàng tới.

Lê Gia Bảo nhiều lần dò la hỏi han Lâm Tử Sâm nhưng đổi lại là ánh mắt không hề có chút tình cảm của anh, cậu bèn tự thôi miên giữa hai người không có chuyện gì. Nhưng Lý Diệu Sinh luôn dùng mặt nạ ôn hòa để kích động cậu, dần dà trong mắt mọi người cậu biến thành một kẻ điên, không ai thông cảm cũng không ai thương hại.

Từng dòng ký ức khốn khổ cứ thế mà xẹt qua đầu Lê Gia Bảo như cuốn băng thu ngược, ý thức cũng dần dần tan biến.

Con à, ba xin lỗi con, là ba cố chấp không biết tự lượng sức mình hại con không thể sinh ra, kiếp sau con hãy đầu thai vào một nhà tốt, ba sẽ theo phù hộ con suốt đời…

“Bảo à, em mau tỉnh lại đi, đừng làm anh sợ.”

Ấm áp quá… Là ai đang ôm cậu vậy?

“Bảo à, anh đến rồi, không sao đâu.”

“Boss, trực thăng đã tới.”

“Được rồi đi thôi.”

“Bảo à, anh đưa em đến nơi an toàn nhé, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.”

Ba năm sau.

“Lô nước hoa này phải được vận chuyển đến đại lý trong hôm nay, anh và bác Cương cùng đến đó đi. Nhớ, ghi âm lại, tên chủ đại lý kia không phải hạng tốt lành gì đâu.”

Một thiếu niên với dáng người mảnh khảnh trầm giọng phân phó phụ tá, tuy trông gương mặt của cậu vẫn chưa thoát nét trẻ con nhưng cử chỉ và thần thái lại mạnh mẽ quyết đoán không dung người phản bác.

Cậu chính là Lê Gia Bảo từ cõi chết trở về, trong ba năm này cậu đã học được cách giấu đi sự ngây thơ yếu đuối của mình, đồng thời lúc nào cũng xù gai nhọn như một cách cảnh cáo những ai muốn tổn thương cậu.

Bởi vì bây giờ cậu không chỉ sống vì bản thân, mà còn phải bảo vệ sinh mệnh quý giá nhất của đời mình.

“Ba ơi con về rồi.”

Một giọng nói non nớt vang lên, Lê Gia Bảo quay đầu nhìn sang thì thấy một cục bột nhỏ xíu đang chạy lon ton tới chỗ của mình, cậu vội buông cái lọ trong tay xuống đón lấy đứa nhỏ.

“Hôm nay bé Đậu của ba đi học có khóc nhè không nè?”

Bé Đậu chu môi nói:

“Không có đâu à nha, con ngoan lắm, cô giáo con khen con nữa mà, chú Phong ơi chú mau nói cho ba cháu biết đi.”

Bé Đậu với tay nắm lấy vai áo của Dạ Phong, Lê Gia Bảo cười nói:

“Cảm ơn anh đón bé Đậu giúp em nhé, công việc gần đây khá bận rộn nên em đành làm phiền anh vài hôm.”

Dạ Phong giơ tay vén sợi tóc dính trên trán của cậu ra sau rồi dịu dàng đáp:

“Phiền gì chứ, anh và bé Đậu là bạn thân mà phải không?”

“Phải ạ.” Bé Đậu nhanh nhảu đáp.

Lê Gia Bảo nhìn một lớn một nhỏ chơi đùa mà trong lòng cảm thấy ấm áp, may mắn ba năm trước Dạ Phong cứu cậu, nếu không bây giờ hai cha con đã thành oan hồn vất vưởng rồi.

Hầy, đến thời khắc cuối cùng người đáng tin nhất lại là anh hàng xóm cùng cậu lớn lên.

Chơi một hồi bé Đậu cũng mệt mà ngủ thiếp đi, Dạ Phong bước tới chỗ của Lê Gia Bảo, đặt tay lên vai cậu rồi nói:

“Em đã nghiên cứu hương liệu suốt cả tháng liền không nghỉ ngơi rồi, đừng để bản thân mệt mỏi quá độ.”

Lê Gia Bảo gật đầu.

“Em biết rồi mà. À, chuyện em nhờ anh đã có kết quả chưa? Gia đình của em hiện thế nào rồi?”

Rời khỏi đế quốc đến một đất nước nhỏ đã ba năm, người khiến cậu canh cánh nhất là ba mẹ và em trai của mình, không biết họ có đau buồn khi nhận được tin dữ của cậu không?

Dạ Phong khẽ cụp mắt xuống, trông biểu cảm của anh ta như chất chứa nhiều tâm sự, sau một lúc anh ta thở dài rồi nói:

“Từ sau khi em rời đi thì Lâm Tử Sâm tuyên bố em bị bắt cóc rồi chết mất xác, địa vị của gã quá lớn khiến ba mẹ em không dám hỏi nhiều, nhưng sau đó mẹ em vì đau buồn quá độ mà sinh bệnh, mấy ngày trước bác sĩ đã… trả về.”

“Cái gì?”

Lê Gia Bảo chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, cậu không đứng vững mà chao đảo lùi về sau, may có Dạ Phong đỡ, nếu không cậu đã ngất rồi.

“Sao lại như vậy? Anh Phong ơi… mẹ của em hu hu…”

Lê Gia Bảo khóc nức nở, nước mắt thấm ướt cả gò má của thiếu niên, Dạ Phong bèn ôm lấy cậu an ủi:

“Anh biết em rất buồn, nhưng đây không phải lỗi của em, nếu năm xưa biết em còn sống và đang mang thai, Lâm Tử Sâm và tình nhân của gã tuyệt đối sẽ không buông tha.”

Đây chính là nguyên nhân tại sau suốt ba năm Lê Gia Bảo không dám liên hệ về cho gia đình, bây giờ nghe tin mẹ đang nguy kịch, lòng cậu đã nóng như lửa đốt.

Cậu ngẩng đầu lên, rưng rưng nước mắt mà nói:

“Anh Phong, em muốn trở về đế quốc gặp mẹ, anh giúp em được không?”

Dạ Phong đương nhiên không muốn để cậu trở về, nhưng nhìn người mình yêu đau khổ như vậy anh ta lại không đành lòng.

Dù sao thì mẹ cậu cũng sắp chết, nếu không cho cậu về gặp bà lần cuối chỉ e cậu sẽ ân hận suốt đời mất.

“Được, anh đưa em về.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.