1
Ánh tịch dương nhuộm đỏ chân trời, gió trên đồi đem theo lớp sương mù mỏng manh, bao phủ khu rừng nhỏ của trường Đại học Truyền thông trong màn sương mờ ảo. Lá cây khẽ lay động, có tiếng nhạc violin du dương vang vọng tới, xuyên qua kẽ hỡ của lá cây tràn ngập trong gió.
Đứng ở vị trí cách xa khoảng mười mét, Mạch Khiết đã say mê lắng nghe.
Tiêu Ly mặc chiếc áo sơ mi trắng, mặt hơi nghiêng, vài sợi tóc vương xuống trán, đang kéo đàn violin dưới gốc cây bạch dương. Sương mù nhuộm tà áo anh thành màu vàng nhạt, khuôn mặt anh chìm trong ánh tịch dương hơi chói mắt, nửa khuôn mặt ở chỗ sáng, nửa khuôn mặt ở chỗ râm.
Giống y như trong giấc mơ của cô vậy.
Mạch Khiết nghe xúc động đến độ suýt rơi lệ, không chỉ là bởi vì tiếng đàn du dương, mà còn là bởi vì nhìn thấy anh – người mà cô tưởng rằng đã bỏ lỡ mất rồi.
Đây là thông tin tình báo do Mạch Tiểu Lạp cung cấp, nói vào lúc hoàng hôn thứ 4 hàng tuần, Tiêu Ly đều đến khu rừng nhỏ này kéo đàn violin, có bao nhiêu nữa sinh thầm yêu trộm nhớ anh, lúc này cũng tụ tập nhau ở gần đó để nhìn lén.
Lúc này đây, Mạch Khiết cũng chẳng khác gì những cô gái si tình ấy.
Mạch Khiết đã là thẳng tóc, đeo kính không viền, để mặt mộc, mặc một chiếc áo phông màu trắng, quần bò màu lam, Mạch Tiếu Lạp còn nhét vào trong tay cô một cuốn “Lịch sử triết học phương Tây” của Russell[1] nữa.
[1] Bertrand Arthur William Russell, Bá tước Russell III, OM, FRS (18 tháng 5 năm 1872 – 2 tháng 2 năm 1970), là một triết gia, nhà lôgic học, nhà Toán học người Anh của thế kỉ 20. Là một tác giả có nhiều tác phẩm, ông còn là người mang triết học đến với đại chúng và là một nhà bình luận đối với nhiều chủ đề đa dạng, từ các vấn đề rất nghiêm túc cho đến những điều trần tục.
Mạch Khiết cảm thấy như thời gian đang trôi ngược lại về trước, lại quay trở lại thời cô học đại học chán ngán vì cảnh khốn cùng. Đến giờ mỗi lần nhìn thấy những bức ảnh cũ đó, cô liền có cảm giác ngán ngẩm. Một cô gái quê mùa như vậy, sao có thể là mình được chứ?
Nhưng vì chàng bạch mã hoàng tử trong trái tim mình, đừng nói bảo cô mặc áo phông, cho dù bảo cô không mặc gì, cô cũng cam tâm tình nguyện.
Mạch Khiết khẽ khàng đi về phía anh, như thể mặt trăng đang đi về phía mặt trời.
Mạch Khiết nghe thấy tiếng chân bước ở phía sau, giẫm vào lá cây, phát ra tiếng sột soạt dịu dàng mềm mại. Quay đầu lại nhìn, là một cô gái có khuôn mặt thanh tú, có phong cách ăn mặc giống như cô, trong tay còn ôm theo quyển sách, nhanh chóng đi vượt qua cô, đi về phía Tiêu Ly.
Cô ta không phải là bạn gái của Tiêu Ly. Cô ta xinh hơn cô bạn gái Hướng Đình Đình của anh.
Mạch Khiết dừng bước, nhìn thấy cô ta đã đi đến bên cạnh Tiêu Ly, giọng nói trong trẻo:
– Tiêu Ly, đây là sách anh đã tìm kiếm bấy lâu, em đi hiệu sách mò ra được cho anh rồi.
Tiêu Ly ngừng kéo đàn, đón lấy cuốn sách vẻ hứng khởi:
– Mai Nhược Thần, cám ơn em vẫn nhớ đến.
Cô gái có tên Mai Nhược Thần nói thẳng không kiêng dè:
– Lời anh nói, sao em dám không nhớ chứ?
Tiêu Ly trầm mặc giây lát, không biết nên ứng phó ra sao.
Mạch Khiết nhanh tay nhạy cảm nhận được ra rằng, cô gái này e rằng là một “tình địch” giấu mặt của cô.
Mai Nhược Thần bật cười “hi hi”:
– Em chỉ đùa cho anh vui thôi! Anh đừng căng thẳng thế chứ, ai cũng đều biết anh và Hướng Đình Đình yêu nhau đã bao nhiêu năm như thế, ai dám lay động trái tim anh chứ!
Rõ ràng là nói một đằng, nghĩ một nẻo!
Cũng chỉ có người chất phác thật thà như Tiêu Ly mới tin thôi.
Mạch Khiết bĩu môi, nghĩ bụng bây giờ mình nên làm gì đây? Tiến hay lùi?
Nhưng Tiêu Ly lại cùng Mai Nhược Thần bước về phía cô, trong khoảnh khắc đi qua bên cạnh cô, ánh mắt của Tiêu Ly chợt dừng lại ở trên khuôn mặt Mạch Khiết.
Anh ngẩn người.
Thời gian chầm chậm đóng khung kí ức, như thể hình ảnh quay chậm trong phim điện ảnh, trong khoảnh khắc chạm vào ánh mặt trong veo của anh, Mạch Khiết biết, anh chưa quên cô, cũng giống như cô chưa bao giờ quên anh vậy.
Mạch Khiết khẽ mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, nói với vẻ vô cùng dịu dàng quyến luyến:
– Chào anh, anh Tiêu Ly!
Chỉ mấy chữ giản đơn nhẹ nhàng như vậy, nhưng cô đã chuẩn bị suốt mười mấy năm qua.
Trong bao đêm cô đơn tĩnh mịch, Mạch Khiết đã nâng niu miếng ngọc thạch không còn sáng bóng trong tay, khẽ thốt ra mấy chữ này, chỉ để an ủi bản thân mình, anh ấy vẫn ở trong kí ức của cô, chưa bao giờ rời xa.
Thế nhưng bây giờ, anh đã xuất hiện trước mắt cô hết sức chân thực, vẫn tươi tắn và thân thiết như vậy, ngay cả ánh mắt cũng vẫn thân quen như xưa, như thể mười mấy năm qua chỉ là sự việc xảy ra trong chớp mắt, họ chưa bao giờ chia xa.
Thế giới trở nên yên lặng, dường như ngay cả tiếng chim vỗ cánh bay cũng có thể nghe thấy rành rọt.
Tiêu Ly đứng ngay trước mặt cô, cúi đầu xuống nhìn cô, giơ tay ra, từng ngón tay thon dài chạm vào mái tóc đen mượt của cô.
– Là… Tiểu Mạch Khiết sao?
Tia nắng vàng cuối cùng của hoàng hôn ngưng tụ lại trên khuôn mặt của Mạch Khiết, đem theo chút mừng rỡ và hoảng sợ, tim đập loạn nhịp, Mạch Khiết khẽ gật đầu:
– Vâng.
Trong nơi sâu thẳm của con ngươi mắt ánh chợt ánh lên đốm lửa sáng rực, yết hầu trên cổ anh chợt di chuyển, khẽ thốt ra câu nói:
– Anh đã đi đến bên sông Tiện để tìm em, nhưng cả nhà em đã chuyển nhà.
Mạch Khiết lại gật đầu:
– Đúng vậy, bố em đã kết hôn với một người phụ nữ góa chồng, nên đã chuyển đi khỏi bên sông Tiện.
Anh trầm mặc, cô cũng không nói gì thêm, chỉ là trong mắt tràn ngập hình ảnh của nhau, lãng quên luôn cả thế giới bên ngoài.
Mai Nhược Thần thấy khó chịu vì bị bỏ rơi, cố tình tỏ ra hiếu kỳ:
– Tiêu Ly, đây là ai vậy? Là họ hàng nhà anh à?
Mạch Khiết lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, trong lòng thầm đánh giá thực lực của đối phương, rồi vội vàng thu lại ánh mắt sắc nhọn vô tình đã để lộ ra, sụp hàng lông mi để che đôi mắt. Lý Mộng Long nhắc nhở cô cần phải khiêm nhường xuất hiện trước mặt Tiêu Ly, không được để cho anh cảm thấy rằng cô đến có mục đích, như vậy sẽ gây áp lực cho anh.
Tiêu Ly trìu mến xoa xoa mái tóc Mạch Khiết:
– Là cô em nhà hàng xóm anh quen biết từ lúc nhỏ, đã lớn bằng ngần này rồi, bọn anh đã mười mấy năm không gặp mặt.
Mạch Khiết tiện thể nắm lấy tay anh, nói bằng giọng nũng nịu ngây thơ:
– Một người họ hàng nhà em học ở trường Đại học Truyền thông, cô ấy nhắc đến anh, em đang suy ngẫm xe thầy Tiêu này có phải anh Tiêu Ly của em hay không, thật không ngờ lại đúng là anh. Em còn cứ tưởng, cả cuộc đời này sẽ không bao giờ còn gặp được lại anh nữa.
Ánh mắt Mai Nhược Thần cứ nhìn chằm chằm vào bàn tay cô đang nắm chặt tay Tiêu Ly, nhướng lông mày, nhìn cô một cái với thái độ thù địch.
Và Mạch Khiết cũng lạnh lùng đáp lễ lại cô ta một cái, khoác cánh tay của Tiêu Ly, trong lòng thầm nghĩ, đây là cái lợi của mối quan hệ thanh mai trúc mã, đã có vị trí cao hơn hẳn so với những người khác.
Tiêu Ly vẫn đang chìm đắm trong nỗi vui mừng được gặp lại cô em gái nhỏ năm xưa, không hề hay biết hai cô gái đã vì anh mà ngầm đấu chọi với nhau bao nhiêu hiệp rồi.
Ngồi trong căn hộ có ba phòng ngủ, hai phòng khách của Tiêu Ly, có thể cảm nhận thấy trong phòng toát ra phong thái của dòng dõi thư hương, căn phòng sạch bong không chút bụi, cách bố trí căn phòng rất trang nhã, giống như phong cách nhà anh trước đây. Anh quay người chuẩn bị pha trà cho hai cô gái. Mạch Khiết và Mai Nhược Thần ngồi trên sofa, cùng nhìn nhau vẻ thăm dò.
Phụ nữ thường có trực giác rất chuẩn, Mạch Khiết biết cô ta chắc chắn đã cảm nhận được mục đích của mình, như thể chính cô cũng biết được Mai Nhược Thần quyết không cam tâm chỉ làm một người bạn bình thường của Tiêu Ly vậy.
Ôi, Mạch Khiết nghĩ, sao cuộc sống của mình lại mệt mỏi như vậy, ở trong chốn công sở đã phải đấu chọi một mất một còn với Lâm Đại, trên tình trường lại gặp phải đối thủ như Mai Nhược Thần, lại còn có cả cô bạn gái danh chính ngôn thuận vẫn chưa xuất hiện. Cho nên nói rằng con người muốn đạt được thứ gì đó, nhất định phải trả giá, câu nói thuận buồn xuôi gió vốn chỉ là câu nói tự lừa mình lừa người mà thôi.
Mai Nhược Thần hỏi:
– Mạch Khiết, chắc cậu cũng trạc tuổi tôi, cậu làm gì vậy?
Tiêu Ly đặt cốc trà xuống bàn uống nước, cũng hỏi:
– Đúng vậy, anh vẫn chưa biết giờ em đang làm gì đấy!
Câu hỏi này, trước khi đến, Mạch Khiết đã nghĩ sẵn đáp án, chỉ có thể tạm thời giấu anh, không thể nói cho anh biết cô là Tổng biên tập của M Beautiful. Không thể để anh cảm nhận thấy cô hoàn toàn khác biệt với hình ảnh cô em hàng xóm đáng thương trong ấn tượng của anh.
Mạch Khiết vuốt vuốt đuôi tóc, trả lời rất nho nhã:
– Em đang học thạc sĩ trong trường đại học sư phạm.
Mạch Khiết đúng là tốt nghiệp trường Đại học Sư phạm, cũng vẫn luôn có ý định học lên thạc sĩ, chỉ là vẫn chưa có thời gian mà thôi. Bây giờ, coi như cũng chỉ là nói trước với anh ấy chút thôi, cũng không thể hoàn toàn coi là lừa dối được.
Gồng mình lăn lộn chốn công sở mấy năm qua, Mạch Khiết đã nắm vững được việc tự lừa dối mình và tự an ủi mình một cách thành thục, tìm được điểm cân bằng tâm lý giữa sự trao đổi của hai vấn đề. Mạch Khiết cho rằng, nếu như vì mục đích nào đó, mà lựa chọn một số phương pháp linh hoạt có tính khả thi là hoàn toàn hợp lý.
Tiêu Ly khẽ “ồ” một tiếng:
– Vậy thì đúng là trùng hợp thật đấy, Mai Nhược Thần cũng đang học nghiên cứu sinh ở trong trường này, các em đúng là có duyên với nhau.
Mạch Khiết và Mai Nhược Thần lại một lần nữa chạm ánh mắt nhau, đúng là rất “có duyên” mà! Kỳ phùng địch thủ, ngang sức ngang tài, người tám lạng, kẻ nửa cân.
Dường như để thị uy, Mai Nhược Thần nói:
– Tiêu Ly, lần trước em giới thiệu cho anh phương thuốc dân gian, lấy quả tuyết lê hầm với gà đồi, anh ăn xong, bệnh ho của anh đã đỡ được chút nào chưa? Hay là để em đem đến cho anh thêm ít tuyết lê, em vẫn còn mà.
Tiêu Ly mỉm cười cảm ơn:
– Đã đỡ nhiều rồi, không ho nữa. Làm em phải lo lắng rồi.
Mạch Khiết nghĩ thầm, có gì đáng để khoe khoang chứ, khoe khoang cô rất thân thiết với anh sao? Có thể chăm lo cho cuộc sống của anh sao?
Hừ, chuyện vặt, không lộ ra cho cô thấy một chiêu, cô lại không biết sức nặng của tôi ra sao.
Mạch Khiết tháo từ trên cổ ra một miếng ngọc thạch đã xỉn màu, nói:
– Anh Tiêu Ly, anh có còn nhớ miếng ngọc thạch này không?
Mạch Khiết đã cố tình đeo miếng ngọc thạch trước khi tới gặp anh. Nếu như đúng là đeo món đồ này đến M Beautiful làm việc, chắc chắn sẽ bị người ta cười nhạo giễu cợt ba ngày ba đêm mất.
Anh ngẩn người, gật đầu:
– Hồi đó anh cũng đang đi học, không mua được thứ gì đẹp hơn cho em, nên đã tặng em miếng ngọc thạch này làm quà sinh nhật, sao em lại vẫn giữ nó?
Mạch Khiết cố tình nói bằng giọng rất nhẹ dịu:
– Đây là món quà sinh nhật đầu tiên của em, đương nhiên em phải cất giữ nó chứ.
Anh đón lấy miếng ngọc thạch từ trong tay cô:
– Cô em gái ngốc, bao năm rồi mà vẫn ngốc như vậy, để anh tặng cho em một món quà khác, em đừng đeo miếng ngọc thạch này nữa, trông xấu lắm.
Anh tháo từ trên cổ mình ra một miếng ngọc phỉ thúy hình tượng Phật, đeo vào cổ cô:
– Anh mua miếng ngọc này lúc đi du lịch ở núi Nga My, đã nhờ cao tăng làm lễ khai quang, em đeo nó, sẽ bảo vệ cho Tiểu Mạch Khiết của anh được bình an.
Mạch Khiết khẽ nói:
– Cảm ơn anh, anh Tiêu Ly, anh vẫn đối xử tốt với em như vậy. Nhưng miếng ngọc thạch vàng này có ý nghĩa kỷ niệm với em, anh hãy cứ tặng cho em đi! Bởi vì đó là món quà đầu tiên anh tặng cho em.
Mạch Khiết đắc ý liếc nhìn Mai Nhược Thần một cái, hừ, con mọt sách mà cũng đòi đấu với ta? Chẳng phải là lấy trứng chọi đá sao?
Ở ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa, tiếp đến là một cô gái mặc váy trắng tiến vào.
Cô ta không trẻ trung như Mạch Khiết và Mai Nhược Thần, cũng không có biểu hiện dịu dàng như họ, vừa bước vào đã ném giày sang một bên, nói lớn:
– Tiêu Ly, anh mau rót cho em cốc nước, em khát quá… Ô, Nhược Thần, ơ, còn có một người khác nữa, lần đầu gặp mặt thì phải, trước đây chưa từng gặp.
Nhưng tâm trạng Mạch Khiết liền sa sút.
Cô gái này toát ra sự tự nhiên thoải mái, dường như cô đã hòa thành một khối với ngôi nhà này.
Chỉ có ở trước mặt người đàn ông đã thân thiết như người nhà, phụ nữ mới có thể không cần son phấn, thoải mái tự nhiên phóng khoáng được như vậy, cũng chỉ có tràn ngập sự tin cậy với người đàn ông này, mới có thể không buồn để tâm đến sự viếng thăm của bất kỳ người khách nữ nào.
Khi gặp ánh mắt Mai Nhược Thần, khuôn mặt của cô ta cũng rất ủ ê.
Đối với cô gái có cái tên Hướng Đình Đình này, Mạch Khiết và Mai Nhược Thần có xinh đẹp trẻ trung đáng yêu đến nhường nào, chẳng qua cũng chỉ là đom đóm bay lượn quanh Tiêu Ly mà thôi, cô mới là ánh trăng sáng chiếu rọi nơi đầu giường anh, là người quan trọng nhất mà anh luôn hướng tới.
Tâm lý thù địch ẩn hiện của Mạch Khiết và Mai Nhược Thần giờ đây hoàn toàn chuyển hướng, tất cả đều dồn vào Hướng Đình Đình. Nhưng điều đáng buồn là, đối phương chẳng buồn để tâm, vốn không hề coi hai cô là tình địch có nguy cơ tiềm ẩn.
©STENT
Cô ta uống nước mát, mặt không chút biểu cảm lắng nghe Tiêu Ly giới thiệu Mạch Khiết:
– Cô ấy chính là cô em hàng xóm tên Mạch Khiết mà anh đa từng kể em nghe, bây giờ cô ấy đang học thạc sĩ ở trường đại học sư phạm.
Sau đó, cô ta cắt ngang lời giới thiệu của anh:
– Hôm nay em hơi mệt, anh cứ bận việc của anh đi, em đi nghỉ đây! Tuần sau em phải ngồi máy bay bay một chặng đường dài, bây giờ càng cần phải giữ gìn sức khỏe, anh biết em vốn vẫn không được khỏe lắm mà.
Cô ta nở nụ cười hối lỗi với họ, ngẩng cao đầu bước đi.
Nữ chủ nhân của ngôi nhà đã quay về, nếu còn ngồi nán lại, cũng cảm thấy khó chịu, chẳng thà đi về còn hơn.
Mạch Khiết và Mai Nhược Thần cùng đứng dậy cáo từ ra về, Tiêu Ly tiễn họ ra ngoài, anh ghi lại số điện thoại của Mạch Khiết, nói:
– Tuần sau, chị Hướng Đình Đình của em sẽ đi Mỹ du học, đợi anh bận xong mấy ngày hôm nay, rồi sẽ liên lạc với em, sau này em nhớ thường xuyên đến đây chơi nhé!
Anh thân mật xoa đầu Mạch Khiết:
– Cô nhóc này vẫn không thay đổi gì, mấy hôm trước anh gặp một cô gái trong trường, anh còn cứ tưởng là em, trông rất giống nhau, nhưng khí chất khác biệt hoàn toàn với em.
Mạch Khiết mặt ửng hồng, vội cúi đầu, nói:
– Em về đây, tạm biệt anh Tiêu Ly!
Sắc trời đã tối hẳn, sau khi Mạch Khiết và Mai Nhược Thần bước ra ngoài liền mỗi người đi một ngã. Mạch Khiết hiểu rất rõ, sau khi Hướng Đình Đình ra đi, chắc chắn họ sẽ còn gặp nhau nhiều, thời gian còn dài mà!
Chìm ngập trong ánh sáng lờ mờ, Mạch Khiết chợt cảm thấy thật mệt mỏi, cũng không biết sau khi cố gắng nỗ lực, cô có đạt được mục đích như mong muốn hay không. Ngẩng đầu nhìn ánh đèn nhà Tiêu Ly, ngưỡng mộ cô gái được bầu bạn sớm tối cùng anh, bất luận ai làm vợ anh, cũng đều được hưởng một cuộc đời hạnh phúc. Mạch Khiết không hiểu, tại sao Hướng Đình Đình đang có được hạnh phúc trong tay, mà lại từ bỏ mối tình này, để chuyển đến một đất nước xa xôi ngàn dặm để theo đuổi lý tưởng chứ? Có một số người, đã bỏ lỡ thì không còn gặp lại nữa!
Nhưng đạo lý này, Mạch Khiết nghĩ, cô chắc chắn sẽ không nói cho Hướng Đình Đình biết.