Trần Khôi thức giấc, người hắn lúc này đầm đìa mồ hôi, hắn vừa trải qua một cơn ác mộng. Mở mắt, hắn thấy mình đang nằm trong một căn lều căng bằng vải trắng. Ngồi dậy, dùng tay gạt mồ hôi trên trán, hắn thở dài:
– Hóa ra chỉ là một giấc mơ
– Khởi bẩm đại vương, tất cả đã sẵn sàng, có thể xuất phát bất kì lúc nào.
Một quân nhân mặc giáp phục bằng kim loại sáng loáng bước vào, hai tay ôm quyền cung kính trước mặt Trần Khôi nói.
– Chuẩn bị chiến giáp cho ta.
– Tuân lệnh.
Tên lính bước đến một góc trong căn lều, gỡ bộ giáp phục trên giá đỡ. Trần Khôi lúc đó cũng rời khỏi giường, tiến đến gần. Tên lính mang giáp trụ mặc cho hắn, sau đó là 2 thủ giáp ở cẳng tay, một chiếc thắt lưng gắn thêm 2 tấm giáp da để che phần đùi và hạ bộ, một đôi xăng đan có gắn một miếng đồng cứng dưới đế và mũ sắt
Sau khi giúp Trần Khôi mặc giáp, nhìn sắc mặt chủ tướng có phần nhợt nhạt, tên lính bèn hỏi:
– Trông sắc mặt ngài có vẻ không tốt, chúng ta có nên tạm dừng chiến dịch không?
– Không cần. Các tướng đã có mặt đủ chưa?
– Bẩm, tất cả đã có mặt.
– Tốt
Trần Khôi bước đến cửa lều, dùng tay gạt tấm màn che. Lều của Trần Khôi nằm trên một gò đất rộng nhô lên cao. Ánh mặt trời chiếu xuống bất ngờ làm hắn bị chói mắt chốc lát. Lúc này trước mặt hắn, các trưởng quân đoàn đang xếp thành hàng trước của lều, đằng sau họ còn có mấy con ngựa, 2 tay ôm quyền cung kính hướng về Trần Khôi, hắn gật đầu hài lòng. Phía dưới họ là hàng vạn con người, hàng vạn quân nhân với giáp phục sáng chói, xếp thành những khối quân đoàn ngay ngắn, hướng về lều của Trần Khôi tung hô
– OHHH… Bách Việt Vương…. Bách Việt Vương…. OHHH
Một tên lính dắt theo một con ngựa ô cao khoảng 1,4m đến, quỳ xuống nói:
– Đại vương, ngựa đã sẵn sàng
Trần Khôi tiến đến, dùng chân đạp bàn đạp yên ngựa leo lên, các tướng lĩnh cũng lên ngựa, tên lính khi nãy giúp hắn thay đồ mang đến một thanh đại đao. Trần Khôi cầm đại đao, hướng về các tường sĩ hét lớn:
– Các tướng sĩ, sau bao nhiêu trận, cuối cùng ngày này cũng đến, đây sẽ trận đánh cuối cùng kết thúc sự thống trị của nhà Hán trên đất Việt. Hãy bùng cháy lên những chiến binh của đất Việt. Đã đến lúc chúng ta dành lại những gì thuộc về mình rồi.
– OHHH…. OHHHH
– Truyền lênh, toàn quân xuất phát
Sau đó, một khoái mãi chạy xuống truyền tin xuống các quân đoàn
– Đại vương có lệnh, toàn quân xuất phát.
Các khối quân đoàn đồng loạt xoay mình hành quân.
Nhìn các tướng lĩnh lần các quân đoàn hành quân, trong lòng hắn có chút hoài niệm. Hắn không nhớ đã bao nhiêu năm rồi kể từ cái ngày định mệnh (dm) ấy. Cái ngày hắn được chuyển sinh đến thời đại này. Nhập vào một thằng nhóc 12 tuổi ở đất Việt thế kỉ thứ 1 TCN. Hắn đáng lẽ trong thời đại này đã có thể có một cuộc sống mà hắn mơ ước nhưng số phận vốn thích trêu người, hắn bỗng nhiên mất tất cả, cuộc sống, gia đình, bản làng, những người hắn thân yêu nhất.
… để rồi hôm nay, hắn sẽ đòi lại tất cả.
Ở thế kỉ 21, hắn là một thanh niên 26 tuổi, là tổng giám đốc tương lai của một công ty xuất nhập khẩu mà cha hắn làm Chủ tịch J)). Sau 2 năm nghĩa vụ quân sự, tốt nghiệp đại học nước ngoài và các chiến tích bất hảo thời học THPT về đánh lộn, hắn đã bắt đầu đến chỗ của bố hắn nhận việc, (không thông qua phỏng vấn), dù ngành học của hắn lại thiên về sư phạm, chẳng liên quan gì đến kinh doanh. Về khoản đánh lộn, học cấp 2 hắn đã được học võ, môn võ của hắn là kĩ thuật chiến đấu của đặc công hẳn hoi. Người dạy chính là ông nội hắn – cựu Đại tá Tổng cục Hậu Cần của QDNDVN, cựu đặc công thời kháng chiến chống Mỹ. Hiển nhiên, đánh lộn hắn không ngán, đã có lần 1 cân 5 mà vẫn thắng. Từ nhỏ được học tại những trường “cậu ấm, cô chiêu”, nhưng thành tích học tập của hắn ở mức bình thường, bình thường một cách bất bình thường, các môn đều có điểm tổng kết 5.0, điểm thi cũng chỉ có 5.0, trừ môn văn, 5,5. Tất cả chỉ đủ đển hắn lên lớp và tốt nghiệp
Cuộc sống của hắn là niềm mơ ước của bao nhiêu người nhưng hắn lại như gượng ép chính mình, nói thẳng ra, hắn ghét cuộc sống của mình bị định hướng quá nhiều. Từ nhỏ, hắn đã có nhiều ước mơ, từ viển vông nhất là phi hành gia đến nhà khoa học, hay ước mơ tuổi trẻ của hắn là trở thành một giáo viên. Nhưng hắn nhận ra mình không thể thực hiện bởi ảnh hưởng của người cha. Công việc tại công ty khiến hắn mệt mỏi, hắn mệt mỏi với những con số, những văn bản dày cộp, và đặc biệt là mết mỏi với cái tốc độ thăng tiến nhanh ngang tốc độ ánh sáng của hắn. Làm việc như một nhân viên văn phòng được 2 tháng, hắn được thăng chức làm trưởng phòng. Ngồi chưa ấm cái vị trí này thì nhận được cái thông báo thăng chức làm phó giám đốc. Không cần đoán cũng biết là ai giật dây trò này. Đến một ngày, hắn nói muốn bỏ việc để làm giáo viên, cha hắn tất nhiên không đồng ý. Hắn đơn phương bỏ việc và nộp đơn xin làm giáo viên vào các trường. Không trường nào nhận hắn dù hắn có bằng tốt nghiệp của một trường nước ngoài danh giá. Chính xác là không dám nhận vì cha hắn đã lợi dụng quan hệ của mình để ép các trường loại đơn xin việc của hắn. Hắn trở lại với công việc tại công ty của cha hắn sau đó. Hằng ngày đi làm, hắn đều làm như một cái máy, không có đam mê, không có khát vọng, chỉ biết làm việc. Cứ thế, hắn sống không có định hướng của riêng mình cho tương lai. Điều hắn mong muốn là thoát khỏi tầm ảnh hưởng của cha hắn để có thể sống cuộc sống của riêng mình nhưng làm gì cũng vô vọng. Cuộc sống của hắn cứ thế trôi đi cho đến một ngày.
Buổi sáng sớm hôm đó, như mọi ngày, hắn bước chân ra khỏi nhà và chuẩn bị cho bài tập chạy bộ buổi sáng. Hắn có thói quen chạy bộ 30p mỗi sáng tại công viên gần nhà nhưng ngày hôm đó là ngày xui xẻo đối với hắn. Đang đi trên đường, có một chiếc ô tô taxi, có lẽ do tài xế ngủ gật đã đâm thẳng vào hắn, khiến hắn văng xa đến 5m, bất tỉnh nhân sự. Mọi người thấy thế vây xung quanh hắn, gọi cấp cứu.
Dù các bộ phận không thể cử động nhưng não của hắn cứ nghĩ miên man
– Mình sắp chết rồi sao? Khốn kiếp, mình còn chưa có vợ, còn chưa tạo dựng sự nghiệp cho riêng mình.
Rồi hắn thấy một khoảng tối bao trùm. Hắn mất dần ý thức, tim đã ngừng đập
—————————————————————–
Mùa xuân, tại một rừng cây um tùm không tên. Trong khu rừng đó có 2 đứa nhóc, một đang nằm mê man trên bãi cỏ, đứa còn lại đang cố sức gọi dậy.
– Ê, dậy mày, dậy
Trần Khôi đân mở mắt, cảm giác có người lay hắn dậy, “đây là đâu?”. Hắn từ từ mở mắt, thấy một đứa trẻ tầm 9-10 tuổi đang gọi hắn. Hắn giơ tay với lấy thằng nhóc, thì đột nhiên nhận ra. Cánh tay này sao, lại nhỏ thế, đây là tay mình ư? Hắn ngồi dậy, thấy toàn thân đau nhức. Hắn đang ngồi trên một bãi cỏ, xung quanh là rừng cây um tùm
– Ui da – hắn thầm than
– Thằng ngốc, tự dung trèo cây cao thế làm gì, không cần mạng nữa à?
– Nhóc là ai?- Trần Khôi hỏi
– Nhóc? Tao bằng tuổi mày đó.
– Hả?
Hắn chợt nhận ra, sao cơ thể mình nhỏ thế này, còn bộ trang phục này là sao, trang phục của hắn làm bằng vải thô đen, chắt liệu này hắn chưa thấy bao giờ với các họa tiết lạ lùng, còn nữa, quần hắn đâu, sao lại đóng khố thế này. Đột nhiên, đầu hắn đau nhói, các mảng kí ức lạ lùng xuất hiện trong đầu của hắn
– Những hình ảnh này là sao? – hắn thầm nghĩ
– Ê, mày tỉnh chưa?
– Sóc!!
– Nhớ tên tao rồi hả? Về nhanh, sắp thu hoạch lúa rồi đó.
Hắn biết tên thằng nhóc này, hắn cũng biết luôn tên của mình hiện tại không phải Trần Khôi, mà tên là Hãn. Và hắn hiện tại đã 12 tuổi rồi. Chuyện gì thế này, tại sao những hình ảnh đó lại xuất hiện trong đầu mình, tại sao mình lại biết tên thằng nhóc đó? Thân thể này là sao? Hắn chỉ nhở đến việc mình bị xe tông sau đó bất tỉnh chẳng còn biết gì nữa, tỉnh dậy thấy mình trong cái thân thể của một đứa nhóc này. “Chẳng lẽ ta đang mơ sao? Rồi hắn tát vào mặt một cái mạnh. Cái tát quá đau khiến hắn ôm mặt.
– Ê, mày điên rồi à?
Không để ý đứa bé này nói gì, hắn chỉ nghĩ thầm” Đây không phải mơ” “Chẳng lẽ…?”, Hắn chột dạ. “Ta xuyên việt rồi sao?” “Đừng đùa chứ, chuyện này xảy ra nổi sao”. Một kẻ đến thời đại văn minh như hắn tuyệt không tin mấy thứ như thế này. Nhưng mà cái tát vừa rồi đau quá, chắc chắn hắn không mơ hay ảo giác. Ngước lên nhìn thằng bé trước mặt hỏi,
– Bây giờ là năm bao nhiêu vậy?
– Năm hả? Tao không biết nữa? Lát nữa về hỏi già làng đi?
Hắn đứng dậy, nói với thằng nhóc tên Sóc:
– Đi.
Cả hai chạy về làng. Trong kí ức, hắn biết đường trở về ngôi làng, làng của hắn tên là Tiềm. Chạy được 15p băng qua khu rừng, hắn đã thấy được ngôi làng nơi hắn sống. Mội ngôi làng nhỏ cách biển 5 dặm với hơn 200 người, tương ứng với 57 hộ, bao quang làng là những đồng lúa chin vàng với rất nhiều người tụ tập. Giờ đang là ban sáng và họ đang thu hoạch lúa vụ này.