[Đồng Nhân Fairy Tail] Xuyên Qua Tôi Là Sách Ma Pháp

Chương 42



Edit: Lã Thiên Di

Kể từ sau khi ở lại thị trấn Magnolia, Lạc Lan cảm thấy chính mình không có được bất kỳ ngày nào may mắn cả.

Đầu tiên là bị Erza ép buộc đi đến Galuna để cùng làm nhiệm vụ, mới đây thì bị khí tức của Hắc Ma Pháp mê hoặc tâm trí dẫn đi ra ngoài, suýt chút nữa thì đã bị Jellal bắt cóc, đằng này còn phải nhờ đến sự cứu giúp của Laxus. Trải qua những chuyện đặc sắc ngoài dự tính, liên tiếp nối tiếp nhau xảy ra, cho dù như thế nào thì cô đều cảm thấy chính mình đang ở trong tình trạng không được hay ho cho lắm!

Cùng với lúc này, tuy rằng đã được Zeref mang về nhà, nhưng cô có cảm giác đây cũng không phải là một chuyện tốt gì.

Lạc Lan vụng trộm nhìn thoáng qua Zeref đã đem cái khóa được khóa mở ra, rồi đóng nó lại. Lúc này anh không hề nói bất kỳ câu nào, khoanh tay đứng dựa vào tường, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Loại không khí ngưng động này khiến Lạc Lan cảm thấy không được dễ chịu.

Cô nghiêng đầu nghe tiếng nổ vang “Bùm bùm bùm oành oành oành” ở bên ngoài cùng với cảnh tượng bốn bề yên tĩnh lúc này ở trong phòng, hai trạng thái một nổi một lặng hoàn toàn đối lập — Hai loại âm thanh này vào giờ phút này tuyệt đối không có sự trầm mặc đến mức dọa người như của Zeref. Cô có chút bất an tìm đề tài nói chuyện: “Cái kia…… Tình huống hiện tại của chúng ta, ở trong nhà thật sự không có vấn đề nào sao?”

Zere gần như là lập tức đưa ra đáp án: “Có kết giới.”

“À…… Lợi hại như vậy.” Lạc Lan nịnh nót nhưng không có lời đáp lại, cô ngắm nhìn Zeref một cái, nhưng không nhìn ra được biểu tình vui vẻ hay giận dữ nào của anh cả. Cảm thấy không còn biện pháp nào khác, cô ôm đầu tìm cách mở miệng trước: “…… Zeref, anh đang tức giận sao?”

“Em nói thử đi?”

…… Nói không nên lời a! Zeref, cái người này bình thường vốn cũng chỉ có biểu cảm “mặt không chút thay đổi” là cái thứ nhất, “mặt lúc nào cũng u buồn” là cái thứ hai! Vào lúc vui vẻ có thể có được một nụ cười nhợt nhạt cũng đã vô cùng khó khăn rồi, biểu cảm giận dữ…… Hình như cũng chưa từng gặp qua……

Bất quá dựa theo bầu không khí bây giờ, hẳn là đang giận cô?

Nhưng…… Vì sao a?

Lạc Lan vô ý thức sờ vào phần da môi đã bị rách, trên môi truyền đến cảm giác đau đớn khiến cô phải hút một ngụm khí ngụm lạnh. Thấy thế, Zeref vốn đang trầm mặc bỗng nhiên khẽ thở dài, anh từ một bên lấy thuốc để ở trong hộp ra, hướng về chỗ ghế sofa Lạc Lan đang ngồi, ngồi xuống:

“Ngồi gần lại đây, bôi thuốc.”

“A, được.” Lạc Lan nghe lời ngồi lại gần một chút. Cô nhìn Zeref loay hoay lấy thuốc ở trong lọ ra, sau đó dùng dùng bông đã được dính thuốc, bôi lên miệng vết thương của cô.

Trong nháy mắt, khi miếng bông chạm lên miệng vết thương, đau đớn vụn vặt ở miệng vết thương xuất hiện, Lạc Lan ăn đau, theo bản năng ngửa đầu về phía sau — Cái ót dựa vào trong tay Zeref đã sớm đưa ra phía đầu cô.

Lạc Lan vừa nhấc mắt, lộ ra một ánh mắt kinh ngạc, chỉ thấy khuôn mặt của Zeref phóng đại ở trước mắt cô — Vết xước trên môi cùng với thuốc bôi vết thương va chạm vào nhau, càng kích thích cảm giác đau đớn của người khác!

Đây là một “nụ hôn” trộn lẫn thuốc rửa vết thương vô cùng đau đớn — Có lẽ…… Cho dù có nói là “hôn” cũng chẳng thỏa đáng được gì.

“Đau!” Âm thanh kháng nghị hô đau của Lạc Lan chỉ kịp hô lên có nửa âm tiết, nửa âm còn lại đều phải nuốt hết vào trong miệng. Zeref ở ngay miệng vết thương của cô dùng lực cắn, cô chỉ cảm thấy trước khi đụng đến miệng vết thương thì mùi máu tươi lại tràn ngập vào trong khoang miệng cô một lần nữa, cơn đau khiến cho thân thể lại run rẩy thêm một lần nữa.

Đau đến mức nước mắt cũng phải chảy ra!

Nhưng mà động tác kế tiếp của Zeref khiến cho cô vốn muốn chửi ra khỏi miệng, toàn bộ đều nuốt trở về. Tay Lạc Lan đang muốn đẩy Zeref ra cũng bởi vì bàn tay anh đang để ở phần eo cô mà dừng lại bất động —

Zeref đem đầu cô nhấn về trong ngực của anh một cái, nháy mắt khi đầu Lạc Lan dựa vào trong ngực Zeref, cô nghe thấy được tiếng thở dài nặng nề từ lồng ngực anh truyền đến. Môi bị Zeref cắn nát truyền đến cảm xúc vuốt ve mềm mại, ngón tay Zeref ở vết thương trên cánh môi cô cẩn thận xoa lấy, độ mạnh yếu kia liền giống như người làm vết thương nặng thêm không phải là anh vậy.

Cứ coi như được anh dịu dàng vuốt ve, nhưng vết thương ở trên môi đã muốn sưng lên, cảm giác đau căng trướng rất không dễ chịu.

Zeref đây là……

Lạc Lan có chút không chắc được thái độ của anh. Chính là cô đang cân nhắc nên làm cái gì bây giờ, thì tay của Zeref liền để ở trên đầu cô xoa xoa: “Thực xin lỗi.”

…… Hả?

Lúc này sao lại nói chuyện xin lỗi ở đây???

Lạc Lan bị hành vi của Zeref biến thành không hiểu ra sao, cô không hiểu gì hết hỏi Zeref: “Rốt cuộc anh làm sao vậy? Vì sao lại xin lỗi?”

Zeref không trả lời.

“Rốt cuộc làm sao vậy?” Lạc Lan cảm thấy lần này Zeref không trả lời có chút kỳ lạ, nhìn cũng không giống như là đang cam chịu, mi vừa nhíu, cô có chút tức giận: “Anh không nói thì em làm sao biết mình đã làm sai chỗ nào?”

Zeref lập tức ung dung hỏi lại: “Em làm sai ở chỗ nào?”

Lạc Lan giật mình, dừng lại một chút.

What the……! Thằng nhãi này đủ xấu xa đấy! Chung quy cô cảm thấy nước cờ này thật sự khó có thể ứng phó được —

Cô nhíu mắt lại, nửa trêu chọc nói: “Anh ghen tị?”

Zeref chậm rãi lắc đầu.

“Là vì em không lo miệng thương ở phần môi bị rách sao?”

Zeref vẫn như cũ, lắc đầu.

“Là vì do ngày hôm qua em không về nhà sao? Nhưng việc đó em có lý do mà!”

Zeref vẫn như cũ, lắc đầu: “… Tôi biết.”

Nhớ tới, quả thật Zeref có thể cảm nhận được vị trí của cô, cứ như vậy một lúc sau, Lạc Lan chậm nửa nhịp vỗ đùi: “Đúng vậy! Rõ ràng anh có thể cảm nhận được vị trí của em, vì sao không đến cứu em!?”

“Ừ. Chính là điều này.” Ngoài dự đoán của mọi người, Zeref trả lời tiếp vấn đề của cô, anh duỗi cánh tay ra, đem cô kéo vào lồng ngực mình thật chặt. Tay anh vòng qua thắt lưng của cô, đan vào nhau, nắm thật chặt lại. Lạc Lan có thể cảm nhận rõ ràng được hơi thở của Zeref phun ở hõm vai cô, có chút ngứa.

Lạc Lan bỗng nhiên ý thức được anh xin lỗi cô vì chuyện gì, chỉ một thoáng, cô cảm thấy trái tim của mình dập có chút nhanh — Chẳng lẽ, nguyên nhân chính là vì anh không có đi cứu cô nên anh mới xin lỗi cô sao?

Chính là suy đoán như thế, Zeref nhanh chóng giải thích tiếp:

“Khả năng có thể cảm giác được vị trí của em bị khí tức của phép thuật nào đó cản trở, cho nên không có tìm được nơi ở của em trước tiên. Thực xin lỗi.”

Cho nên anh cũng không phải là đang tức giận, mà là đang…… Tự trách? Bởi vì không thể tìm được cô đúng lúc mà buồn bực?

Lạc Lan vô ý thức nhấp nháy môi. Sau khi bị chính động tác mím môi của mình kích thích đến miệng vết thương mà hút một ngụm khí lạnh, cô bắt đầu nói về những chuyện xảy ra từ ngày hôm qua, khi cô ở trong thị trấn cảm giác được khí tức của Hắc Ma Pháp, đem tất cả những gì cô nhớ kể ra hết cho Zeref nghe.

“…… Cho nên, cái tên Jellal kia muốn đem em bắt đi là vì hắn có thể hấp thụ được ma lực ở trên người em?” Lạc Lan cảm thấy chính mình ở trước mặt Zeref nhắc tới chuyện này có cảm giác rất không được tự nhiên: “Vừa mới…… Em đã không cẩn thận đụng đến môi Loki, hình như anh ta cũng phát hiện ra khi hôn môi có thể hấp thụ được ma lực……” Cô có chút ưu sầu: “Làm sao mới được đây…… Quay lại vấn đề chính, rốt cuộc anh đã giải thích về em như thế nào với những pháp sư của Fairy Tail vậy?”

Zeref chính là đang vuốt ve tóc cô, động tác hơi dừng lại một chút, thật sau vẫn giải thích ra: “Tôi nói em chính là ‘thực thể tâm linh’ của một Pháp Sư Bóng Tối đã qua đời, nói em không biết chính mình chính là ‘thực thể tâm linh’, bởi vì do bản thể của em đã để lại nguyện vọng như vậy. Cho nên em cũng sẽ hấp thu những vật thể có năng lượng liên quan đến Hắc Ma Pháp, những ma lực đó cũng sẽ tồn tại ở trong cơ thể. Một khi biết chính mình là ‘thực thể tâm linh’ có lẽ sẽ biến mất mãi mãi, cho nên nhờ bọn họ hỗ trợ giữ bí mật này — Cơ bản chính là như vậy.”

Lạc Lan tư duy theo lý do mà Zeref đã đưa ra, xoay chuyển một vòng, nhất thời vô cùng kinh sợ — Cách nói này thật sự rất khéo! Đứng ở góc độ lo lắng của những pháp sư trong hội Fairy Tail, nếu bọn tin lý do giải thích này của Zeref, nếu bọn Erza đem cô trở thành bạn bè, thì tất nhiên bọn họ sẽ giúp Zeref giữ bí mật này. Mà Zeref — người kia đã suy nghĩ ra được lý do để giải thích thân phận của cô, đồng thời cũng thay chính anh tìm được lời giải thích về thân phận của anh một cách thích hợp.

Tin tưởng anh vì anh đã tìm được một lời giải thích nào đó về thân phận của anh, tới một mức độ nào đó còn đủ để làm tăng độ tin tưởng về thân phận của cô!

Lạc Lan đẩy đẩy Zeref, khiến cho anh nâng đầu của mình đang để sâu vào hõm vai cô. “…… Em nói anh đó, trước kia có phải anh cũng đã suy nghĩ về chuyện này rồi không?” Đôi mắt màu vàng kim của Lạc Lan được ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, thoạt nhìn có vẻ cực kỳ sáng lấp lánh. Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy giống như bầu trời đêm khuya của Zeref nói: “Có phải anh đã sớm nghĩ phải làm thế nào mới có thể sinh hoạt được trong thế giới của con người không?”

Zeref yên lặng gật đầu.

Kể từ sau khi Lạc Lan xuất hiện ở bên cạnh anh, ý nghĩ “Ở trong thế giới này biến mất” cũng đã cách anh đi thật xa. Mặc dù bản chất thật sự của Lạc Lan là sách phép thuật của anh, nhưng anh cũng không có khả năng khiến cho một cô gái bình thường như Lạc Lan rời xa khỏi sinh hoạt của con người. Ngay sau khi phát hiện ra thân thể bạo phát sức mạnh có thể bởi vì một nụ hôn của Lạc Lan mà giải quyết được mọi chuyện, anh cũng đã bắt đầu tự hỏi —

Tự hỏi phải làm như thế nào mới có thể khiến cho anh cùng cô quang minh chính đại sinh hoạt ở trong thế giới con người.

Rốt cuộc thân phận con người bình thường không có khả năng bảo vệ bí mật một cách ổn thỏa được, phải như thế nào mới không bại lộ được thân phận thật sự được — Anh cũng phải thay Lạc Lan làm ra một thân phận thích hợp để che giấu, phải nên đưa ra một lý do nào mới có thể tránh né được vấn đề về thân phận thật sự của hai người.

Zeref nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu vàng chớp động của Lạc Lan, nhẹ nhàng thở ra.

Tuy rằng rất khó, nhưng rốt cuộc vẫn làm được — Những người pháp sư thuộc hội Fairy Tail dường như đã muốn tin tửng lý do đã được giải thích ra kia của anh. Thân phận của Lạc Lan tạm thời không có xảy ra vấn đề không yên lòng nào, nhưng tên pháp sư đã ba lần bốn lượt có ý đồ đem Lạc Lan bắt trong tay kia……

Trong mắt Zeref hiện lên một chút sát ý — Gần như ngay lập tức, anh liền ý thức được cái gì là hận thấu xương. Vì anh vẫn còn quý trùng sinh mệnh của mình, nên anh sẽ nhìn thật kỹ người đáng quý nhất trong lòng mình, nhưng cũng sẽ có ý nghĩ muốn diệt trừ đối phương vì đã dám mơ ước đến người của anh!

Trong nháy mắt, nội tâm của anh xuất hiện dao động thật lớn — Như vậy, vì sao anh lại quý trùng sinh mệnh của mình…… Vì sao…… Vì sao……

Lạc Lan áp chế tâm tình, không có chú tới Zeref đang hỗn loạn — Ánh sáng chiếu ngược vào sau lưng anh, biểu tình của anh được giấu ở trong bóng râm, căn bản không thề phát hiện ra được chỗ nào không ổn. Nhiều lần, bởi vì cô mà Zeref đã phải yên lặng nỗ lực trả giá ở nhiều nơi như vậy, khiến cô cảm thấy cảm động, cũng bởi vì mấy ngày trước chính mình đã làm ra hành vi chạy trốn khỏi anh mà cảm thấy có một chút mâu thuẫn. Nhiều loại tâm tình mâu thuẫn, cuối cùng khiến cho cô đem tay vòng ra sau thắt lưng của Zeref, học động tác của anh đưa tay đan xen vào nhau:

“Còn đang suy nghĩ về chuyện của tên Jellal kia sao? Thì…… Dù sao thì cũng đã không xảy ra chuyện gì.” Lạc Lan dựa sát vào cổ của Zeref cọ cọ, nhiệt độ thấp ở trên người anh khiến cô cảm thấy rất là thoải mài, sau khi than thở một tiếng xong, cô lại mở miệng: “Dù sao thì em cũng đã trở lại an toàn, lần tới em nhất định sẽ ngoan ngoãn ở lại trong thị trấn, sẽ không chạy lung tung nữa, có được không?”

Zeref sờ đầu cô: “…… Ừ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.