Đầu Ngón Tay

Chương 18: Nước xiết thoái lui



Từ Thời Thê bị bệnh, bệnh nặng một trận. 

Vương Viện vừa ra khỏi bếp đã thấy sắc mặt cô con gái tái nhợt, nàng ôm thật chặt lấy thân mình, ngồi im không nhúc nhích. Thời điểm bà đến gần nàng, mắt nàng trống rỗng không tiêu cự, hàm răng còn khẽ run rẩy. Vương Viện bị dọa sợ, bà vội vàng kêu tên nàng, liều mạng lay động nàng.

“Mẹ ơi… con khó chịu quá…” Từ Thời Thê dựa đầu bên ngực Vương Viện, thanh âm yếu ớt.

“Sao thế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Vương Viện cao giọng gọi chồng, sau đó nâng nàng dậy, “Tới bệnh viện, Thời Thê, con đừng dọa mẹ…”

Từ Thời Thê hôn mê, suy nghĩ cuối cùng trước lúc nàng ngất xỉu là tự cười nhạo bản thân, rốt cuộc chỉ vì chút chuyện vặt mà chống đỡ không nổi. 

Từ Thời Thê như ở trong một giấc mộng, nàng đứng nơi sa mạc vắng vẻ quạnh hiu trải dài vạn dặm, phía xa xăm xuất hiện một ảo ảnh sống động chân thực, nhưng nàng vĩnh viễn chỉ có thể ngắm chứ không thể chạm đến. Cát vàng che phủ tầm nhìn, cản trở hô hấp, ý thức giãy dụa tự sâu thẳm dần bình ổn, giả như thật, thật như ảo.

Khi Từ Thời Thê tỉnh dậy, nàng phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện, cảm giác lạnh như băng ở trên tay khiến nàng khó thích ứng, vừa mới động nhẹ đã lập tức bị ai đó ngăn lại.

“Đừng động, còn đang truyền nước biển mà.”

Đưa tầm mắt lên, nàng thấy Văn Bảo Hoa ngồi bên cạnh, cau mày.

“Sao cậu đến đây?” Từ Thời Thê há mồm nói chuyện, song cảm thấy đôi môi khô ráp, nàng khẽ liếm, da chết bị dính nên hơi đau.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”  Văn Bảo Hoa nhìn nàng đầy lo âu, “Chẳng phải hôm qua vẫn còn rất khỏe ư, sao tự dưng nói bệnh là bệnh thế?”

Từ Thời Thê ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng như tuyết, con ngươi thẳng tắp, tựa như nàng đang hoàn toàn vô ý thức. 

Văn Bảo Hoa thở dài. Cô gái này thoạt trông ôn nhu dễ gần, có thể nói chuyện cùng với bất cứ ai, thế nhưng một khi nàng đã đóng cửa lại, thì tuyệt đối sẽ không để lộ một chút ánh sáng ra bên ngoài.

Thời điểm cô nhận được điện thoại của Huống Tiểu An, cô sợ hết hồn. Hóa ra khi Vương Viện đưa con gái đến bệnh viện xong, xác nhận nàng không có gì đáng ngại, chỉ là bị cảm lạnh thì lòng vẫn đầy ắp lo âu, để nàng nằm đấy thì vô cùng bất an. Cho tới tận bây giờ bà chưa từng thấy vẻ mặt yếu ớt của cô con gái, nhìn mà hãi hùng. Bà không hiểu, lại chẳng thể làm gì khác ngoài đi tìm ai đó có thể hiểu hơn mình. Bởi vì hôm trước Huống Tiểu An có gọi điện cho nên bà tra ra được số cô từ điện thoại Từ Thời Thê. Bên kia đầu máy sau khi nghe tin cũng cực kì bất ngờ, nói rằng bữa nọ không phát hiện thấy có gì không ổn, chỉ là Từ Thời Thê về sớm, cũng không rõ liệu có chuyện gì xảy ra hay không, nếu như muốn biết, chắc phải tìm hỏi Văn Bảo Hoa.

Bởi vậy Văn Bảo Hoa mới nhanh chóng biết tin.

Cô nhận điện thoại xong đi ngay đến bệnh viện, tranh thủ vừa đi vừa gọi cho Văn Già La, hỏi cô xem tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, đối phương lại hỏi ngược lại, sao thế?

Thập Thất vừa về liền bị bệnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

… Không có xảy ra chuyện gì hết, có thể nước tắm không đủ ấm, lúc tắm bị lạnh.

Thật sự là không có chuyện gì ư?

… Thật sự là không có… Muốn em quay về bây giờ không?

Em về làm gì chứ.

Sau khi cúp điện thoại, Văn Bảo Hoa nghĩ xem có phải là do một nguyên nhân nào khác hay không?

Nhưng đợi tới khi thấy Thập Thất, nhìn dáng vẻ nhợt nhạt của nàng lúc nàng nhắm mắt lại, cô lại chẳng thể đoán nổi.

“Con gái, con tỉnh rồi à?” Vương Viện mang cháo gà đến, chào Văn Bảo Hoa rồi đỡ nàng ngồi dậy, thay nàng múc một bát xong lại ngồi bên đích thân đút cho nàng.

“Con không sao. Mẹ, lát nữa mẹ làm thủ tục xuất viện đi.” Từ Thời Thê há miệng ăn cháo, cháo còn nóng nguyên, hơi ấm phả lên da mặt nàng, trong mắt như cũng có thứ gì đó muốn được hòa tan.

“Không gấp, chờ khi nào con khỏe hẵng tính.” Vương Viện đau lòng nhéo cằm nàng. “Nhìn xem, vốn vẫn tròn, sao có mỗi buổi tối thôi đã thành nhọn rồi.”

“Làm gì có chuyện gầy nhanh thế.” Từ Thời Thê bật cười, sau đó đột nhiên kinh ngạc cúi đầu.

Uống cháo xong, Từ Thời Thê nói với Văn Bảo Hoa. “Cậu về đi, tớ không sao cả, thật đấy.”

Văn Bảo Hoa quan sát nàng hồi lâu, bấy giờ mới đứng lên cầm túi. “Vậy về đến nhà tớ sẽ gọi điện cho cậu, khi nào muốn tâm sự thì tớ luôn hoan nghênh mọi lúc mọi nơi.”

“Biết rồi.” Từ Thời Thê phất tay, hoàn toàn bình tĩnh.

Bị tạm giữ một đêm, cuối cùng Từ Thời Thê cũng được về nhà. Vương Viện thay nàng rót nước xong lại trải giường chiếu, hỏi tới mấy chục lần xem nàng có muốn ăn gì hay không, thế nhưng lại chẳng hề hỏi xem rốt cuộc vì sao nàng lại mất khống chế. Bà không dám hỏi, mặc dù con gái thoạt trông bình tĩnh, song ai mà biết được liệu đây có phải là khúc dạo đầu cho một cơn bão hay không, bà sợ – sợ con gái tự làm tổn thương mình.

Chờ nó khỏe rồi hẵng hỏi. Nghĩ như thế, Vương Viện buông bỏ việc trong tiệm, cả ngày ở nhà chăm sóc con gái, nấu cơm, tản bộ, xem TV.

Từ Thời Thê phục hồi tinh thần rất chậm, thời gian nàng ngẩn người tương đối nhiều, không ăn được cơm, cũng chả nguyện bước ra ngoài. Phải từ từ nàng mới như được dứt ra khỏi cơn ác mộng dai dẳng, dần dà nở lại làm một Từ Thời Thê với nụ cười ôn nhu, thanh âm ôn nhu.

Nhưng Vương Viện càng ngày càng không dám đả động chuyện ngày hôm đó, con gái phải rất vất vả mới phục hồi lại sức sống, bà không nỡ ép nàng vào bước đường cùng. Từ Trung Đạt cũng vừa hút thuốc vừa bảo con gái mình nên có tâm trạng như vậy, thế mới có người thèm rước, chỉ sợ nàng dính phải thất tình lục dục thôi.

Vương Viện ngồi bên khinh bỉ từ ngữ mà chồng bà hình dung, lại cảm thấy lời ông nói rất có lí, có con gái nhà ai mà không trải qua vài mối tình, cho dù thất bại cũng không phải không thể vực dậy nổi.

Rốt cuộc Từ Thời Thê lại có thể đến tiệm thu tiền, bấy giờ thời tiết rất giá lạnh, trong quán mở điều hòa, ấm áp khiến người ta không muốn rời nửa bước, cho nên nàng ở lì trong tiệm cả ngày.

Cứ thế ngày qua ngày, giống hệt như đoạn thời gian lúc nàng mới từ chức quay về vậy. Không có kẻ dư thừa can thiệp, cũng chẳng xuất hiện bất kì dao động nào, trái tim như một chiếc đồng hồ báo thức cứng nhắc, nhịp điệu vững vàng, mỗi nhịp mỗi nhịp không hề sai lệch dù chỉ một li.

Cho tới một buổi sáng, nàng nhận được cuộc điện thoại của Văn Bảo Hoa.

Giọng Văn Bảo Hoa ở đầu dây bên kia không che giấu được sự suиɠ sướиɠ, cô lớn tiếng bảo mau chúc mừng tớ đi!

Chuyện gì đáng để cậu cao hứng như thế, Từ Thời Thê cười nói. Thật ra đã lâu nàng không gặp Văn Bảo Hoa, suy nghĩ kĩ thì cũng không nên lạnh nhạt với bạn bè như vậy.

Tớ có thai rồi, tớ sắp làm mẹ.

Ôi, Từ Thời Thê cong mi mắt, chung vui chung vui, cho tớ làm mẹ nuôi đi.

Vậy mời vị mẹ nuôi lập tức đến nhà cô con gái hoặc con trai còn chưa xuất thế đi.

Chuyện vui như thế, đương nhiên Từ Thời Thê không thể cự tuyệt, nàng tùy ý nhìn kiểm tra, thấy lịch hôm nay là thứ tư, sau đó đứng dậy nói, tớ đến ngay đây. 

Lúc nàng tới Hoa gia, trùng hợp lại chạm mặt một người bạn học khác của mình, có vẻ như cũng được cô gái sắp làm mẹ kia gọi đến. Đi lên tầng, khi Từ Thời Thê ấn chuông cửa, còn mỉm cười nghe cô bạn kia diễn tả lại vẻ hưng phấn mà Văn Bảo Hoa thể hiện để báo tin mừng. Mà cửa vừa mở, nàng liền ngẩn người.

Văn Già La mặc áo lông trắng tinh đứng ở đó, một tay giữ cửa, cũng chăm chăm nhìn nàng.

“Vào đi.” Cô gái ấy thả tay, tránh người sang bên, môi mím chặt.

Từ Thời Thê nhấc chân bước vào, giữ ánh mắt thẳng tắp, nhưng khóe mắt vẫn không tự chủ mà lén nhìn cô gái kia, vẫn cái cằm nhọn hoắt, gầy đến nỗi giống như một đám mây bị gió cuốn trôi, lúc nào cũng có thể bay đi xa mãi.

Sau khi vào chúc mừng, hỏi han, ôm hôn, nhiệt liệt bàn luận, lòng Từ Thời Thê dần dà bình ổn. Tới giờ ăn cơm, nàng đã có thể trò chuyện với Văn Già La hoàn toàn bình thường, hoặc phối hợp thu dọn bát đĩa, bàn ghế.

Ngoại trừ các nàng, dĩ nhiên còn có Hạ Bang, còn có Văn Dục, tính thêm cả một người bạn của Hạ Bang. Một bàn đầy ắp thức ăn, Văn Bảo Hoa được cẩn thận bảo vệ trên chặng đường đi đến cái chỗ ngồi trọng yếu nhất.

“Mới hai tháng, sao phải khẩn trương vậy.” Dù mồm nói thế, song Văng Bảo Hoa vẫn dè dặt đỡ cái ghế rồi mới ngồi xuống.

“Ba tháng đầu tương đối quan trọng, cẩn thận vẫn hơn.” Hạ Bang không để Văn Bảo Hoa động dù chỉ một đầu ngón út.

“Anh khẩn trương như vậy, hại mọi người cũng chả dám động.” Từ Thời Thê cười bảo, chan cho mình một bát canh, đây là thói quen ăn uống của nàng. Không phải canh nấu phức tạp gì, chỉ là canh rau cải muối ớt kèm đậu hủ, nếm vào thấy thực mặn.

“Ai nấu cạnh thế, không chú ý rau cải muối ớt nha, để mặn quá.” Từ Thời Thê chặc lưỡi, cười hỏi.

Văn Bảo Hoa vội đáp, “Thế là tốt rồi.”

Ôi, bảo vệ rõ rệt thế, Từ Thời Thê nhịn không nổi mà trêu, “Hạ Bang, tài nấu ăn như vậy không sợ không thỏa mãn nổi khẩu vị của phụ nữ mang bầu à.”

Hạ Bang sửng sốt, gãi gãi mũi, đột nhiên liếc xéo sang phía một người.

Chỉ thấy người kia ung dung thong thả múc mấy thìa canh, sau đó uống vài hớp, trầm mặc một lát mới đứng dậy nói, “Em đi thêm chút nước.”

“Thôi xong…” Từ Thời Thê nói thầm, nhất thời không dám nhìn vào mắt cô gái nọ.

“Hình như đây là lần đầu tiên Già La xuống bếp.” Văn Bảo Hoa cũng múc canh, vui vẻ uống hai hớp, “Đây là đãi ngộ chưa từng ai được hưởng, xem ra bảo bối của mẹ rất được cưng chiều nha.”

Vậy nên mọi người ai cũng muốn giữ thể diện cho cô gái mặt lạnh, bát canh lớn dần được chia đều.

Từ Thời Thê không uống rượu, nàng ăn cơm đầu tiên, thời điểm xới cơm, nàng thấy trong nồi còn sủi nguyên bọt nước, quấy nhẹ còn có cảm giác đây giống cháo hơn là cơm.

“Mấy ông đàn ông uống rượu chầm chậm thôi, cháo cũng chả đủ giúp mấy ông lấp bụng, đợi một lát em đi nấu thêm cơm.” Từ Thời Thê vừa dứt lời thì phát hiện ra mọi ánh mắt đổ dồn vào mình, trong đó có một ánh mắt vô cùng ảm đạm, thậm chí nghe được cả tiếng thở đều đều

Từ Thời Thê bưng bát cơm, trong lòng bất lực.

Ngoại trừ những vụ trên ra, bữa ăn mọi người vừa ăn vừa nói, bầu không khí tốt vô cùng, Từ Thời Thê và cô bạn học kia bắt đầu tranh nhau vị trí mẹ nuôi của bảo bối, Văn Bảo Hoa cười ha ha lắng nghe, đôi lúc sẽ khích bác một chút để náo nhiệt hơn.

Từ Thời Thê bảo, không phải cậu đã có bạn trai sao, chắc chắn sẽ kết hôn sớm trước tớ, đứa trẻ chỉ cách đấy không xa, cướp cái gì chứ. 

Bạn học kia bèn phản bác, dạo này chuyện kết hôn chẳng khác nào ngồi trên một mũi tên lửa, chả biết nhỡ đâu đùng một hôm cậu đột nhiên tuyên bố muốn kết hôn, à không, trực tiếp ôm bóng chạy thì phải làm sao.

Chuyện này đâu thể so sánh với cậu được, bây giờ tớ mà gọi cho bạn trai câu, nói hắn cậu đang muốn làm mẹ, tớ tin chắc chắn hắn sẽ hết sức nguyện ý cùng cậu thảo luận cái vấn đề rất chi là đặc biệt này.

Tớ không quan tâm, tớ không quan tâm.

Cậu có quan tâm hay không thì chức mẹ nuôi vẫn thuộc về tớ.

Từ Thời Thê dương dương đắc ý quay đầu, nàng nhìn lướt qua Văn Già La, ánh mắt đối phương vẫn luôn hướng về nàng, không phải là nàng không biết, song lần này nàng chỉ đáp lại bằng một nụ cười không quá tự nhiên, sau đó lại dương dương đắc ý với Văn Bảo Hoa, nói là cứ quyết định như vậy đi, dù cho có là Huống Tiểu An thì cũng phải xếp đằng sau.

Văn Bảo Hoa vỗ bàn, sảng khoái đáp ứng.

Ăn xong mọi người chuyển sang phòng khách uống trà, Từ Thời Thê xung phong nhận đi rửa bát.

Mở nước nóng, rửa qua sạch sẽ, bọt xà phòng nhanh chóng tràn ra đầy bồn, cái mâm trở nên sáng lấp lánh, Từ Thời Thê vừa rửa bát vừa lắng nghe mọi người trò chuyện ở bên ngoài.

Bỗng chợt thanh âm bên ngoài nhỏ dần, Từ Thời Thê quay đầu lại, cửa bị đóng, Văn Già La đang đứng sau lưng nàng.

“Có chuyện gì à?” Từ Thời Thê nhướng mày, nhàn nhạt hỏi.

Văn Già La không nói gì mà chỉ quan sát nàng, ánh mắt khiến cho nàng có chút rung động.

Con người thật sự là một loài động vật thần kì. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Văn Già La, nàng chưa từng nghĩ mình sẽ dừng ánh mắt lại trên người cô gái này, mượn chứng biếng ăn của cô để làm cái cớ cho chủ nghĩa hoàn mĩ. Nhưng vào lần gặp mặt cách đây không lâu, trong lòng nàng đã bắt đầu hình thành một chiếc rada, mọi cử động của cô gái kia, nàng luôn có thể dễ dàng bắt sóng, thậm chí đêm đó nàng còn nảy sinh một vài ý đồ khó có thể đè nén, tựa như mùa xuân ấm áp đầy ắp hoa nở vậy. Nàng cho rằng nàng đã thích cô gái này.

Chỉ tiếc còn chưa kịp trốn tránh, cơn bệnh nặng kia như chữa khỏi những cảm xúc bất chợt nảy nở. Nàng vốn tưởng khi thấy cô gái kia, mình sẽ còn khó chịu, cho nên giảm cả việc liên lạc với Văn Bảo Hoa, thật không ngờ bây giờ gặp lại, ngoài không chút không thích ứng, thì đã có thể ung dung như xưa. Ngay cả chính bản thân nàng cũng ngạc nhiên.

Giống như một con sóng biển, dâng trào mãnh liệt, để rồi nước xiết cũng phải thoái lui, để dành cho trời cao biển rộng.

Nhưng nàng vẫn nhớ cô gái này đã nhận được cuộc điện thoại của Chương Nhã, như vậy, cô ấy định nói gì.

Văn Già La chậm rãi đến bên nàng, cầm khăn lau chùi cái mâm.

Từ Thời Thê cũng trầm mặc, nàng sẽ không chủ động lên tiếng, nếu như mọi người ai cũng làm bộ như không biết gì hết, thế đương nhiên là cách tốt nhất. Song cô gái kia rõ ràng gầy yếu như vậy, càng an tĩnh, lại càng làm sáng tỏ sự tồn tại của cô. Từ Thời Thê dần đánh mất đi sự  bình tĩnh, thiếu chút nữa nàng đã thất thủ mà đập vỡ đống bát đĩa trước mặt.

“Em có lời gì muốn nói ư?”

Văn Già La ngẩng đầu mở tủ chén, “Em đến để giúp.” Cô quay đầu thấy thái độ nhẫn nại của Từ Thời Thê, rồi mới chậm rãi hỏi, “Sức khỏe của chị…. tốt chưa?”

Từ Thời Thê bật cười, “Tốt rồi.”

Cô gái lại im lặng, cuối cũng chẳng nói thêm gì, cùng nàng dọn dẹp bếp xong đi ra ngoài.

Từ Thời Thê ra ngoài mới phát hiện mọi người đã lên hết tầng trên. Hôm nay đông ấm, mặt trời dịu nhẹ. Mọi người cùng ngồi quanh chiếc bàn vuông ngoài ban công, Hạ Bang hưng phấn bừng bừng lật từng trang từ điển.

“Đã định đặt tên rồi à.” Từ Thời Thê bật cười.

“Chị, mai em còn phải đi làm, em đi trước đây.” Văn Già La cầm túi xách, đứng bên nàng nói.

Văn Bảo Hoa gật đầu, “Lái xe cẩn thận.”

Văn Già La vừa quay người, Từ Thời Thê nhanh chóng đi lướt qua cô, gia nhập vào cuộc thảo luận của mọi người.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.