Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu

Chương 7: Lấy danh nghĩa tự lập đi du hí giang hồ



– phần Phương Bắc

Tự lập bắt đầu.

Có bạc, thành Biện Lương cũng trở nên thân thiết hơn.

Lâm Nhất Tần kéo tay Vi Nhất Tiếu vào phường may, quyết tâm tô điểm từ trong ra ngoài rực rỡ hẳn lên.

Vi Vi nhất định trở thành Thanh Dực Bức Vương, vậy xem ra đối với bộ quần áo xanh thủy chung chuyên tình rồi. Còn với Lâm Nhất Tần, thay vì vải lụa trơn trượt, nàng càng thích vải bong mềm mại hơn. Hai người giống người nghèo sau khi làm giàu vẫn giữ thói quen ăn mặc bình dân vậy.

Nàng tự thổi phồng: “Bản tiên nhân đầy bụng thi thư nhạc họa, căn bản không cần hoa phục cũng đủ tiên phong đạo cốt nhận người chú mục rồi.”

Vi Nhất Tiếu cười nói: “Đầy bụng thi thư? Ta xem não toàn đồ ăn đi~!”

Lâm Nhất Tần biết ngày hôm qua khi vào thành nàng nhìn chằm chằm hàng ăn kia, bộ dạng nước miếng ròng ròng bị hắn thấy được. Dù da mặt dày hơn tường thành chăng nữa cũng không khỏi thẹn quá hóa giận vung tay đánh hắn mấy cái.

Vi Nhất Tiếu cơ hồ cười đến nội thương, dẫn nàng tới phố ăn vặt. Một chén bánh trôi lớn, bánh đậu, mì gà,…, hai người ăn từ đầu phố đông đến đầu phố tây, ăn đến mức thắt lưng đều chặt không nới nổi mới dừng lại. Vừa tản bộ tiêu thực vừa bàn địa điểm đến tiếp theo.

“Ngươi nói ngươi muốn đi lại trên giang hồ, vậy nơi nào mới gọi là giang hồ?”

“Nơi nào không phải giang hồ? Từ thương nhân đến lưu dân, tăng nhân đến đạo sĩ, ca cơ đến khất cái, hiệp khách đến đạo tặc, phàm là những thành phần triều đình không thể cai quản, muốn quản cũng quản không được đều là người trong giang hồ.”

Lâm Nhất Tần im lặng. Xem ra đây mới chính là định nghĩa chính xác của giang hồ.

Thay vì nói giang hồ là một địa điểm, không bằng nói đây là một phần của xã hội, bao gồm những nhân tố lưu động không phục tùng trật tự mà tầng lớp thống trị lập nên.

Vi Nhất Tiếu nói tiếp:

“Trong đó có vài phần thương nhân chỉ là mạo danh, từ trước đến nay không được quan phủ bảo hộ, cũng không bị giám thị, tự do đi lại. Đám người phản loạn trong võ lâm trà trộn vào đó, khi thế lực triều đình cường đại, bề ngoài họ phục tùng. Nếu triều đình suy nhược, họ nhân cơ hội mà phát động.”

“Vậy có thể nói nhân sĩ võ lâm là người trong giang hồ, nhưng người trong giang hồ không nhất thiết là nhân sĩ võ lâm?”

Vi Nhất Tiếu gật đầu nói:

“Đúng vậy. Nếu toàn giang hồ đều biết võ công, bọn người Thát (Mông Cổ) cũng không đến mức xâm chiếm Trung Nguyên nhiều năm như vậy.”

“Nói đi nói lại, các vị đại hiệp này vẫn là quần thể số ít yếu thế, đánh không lại thì phục tùng hoàng đế, đánh thắng lại nghĩ bản thân mình là hoàng đế.”

“Hì hì, đúng vậy. Cờ hiệu sát Thát trừ bạo cho dân, nhưng kì thực ai không muốn chính mình ngồi ghế rồng? Ỷ Thiên kiếm, Đồ Long đao, đó chỉ là bàn đạp vững chắc lên ngôi hoàng đế thôi. Ai lại thật sự muốn giúp dân chúng nghèo khổ kia?”

Lâm Nhất Tần nghĩ rằng: Có lẽ Minh Giáo sẽ giúp, nhưng mà ta không nói cho ngươi, ngươi tự đi mà phát hiện.

Hai người vừa đi vừa tán gẫu, bất tri bất giác đã đến gần Tướng Quốc tự, thấy một đám người nhón nháo tụm quanh một chỗ, chỉ chỉ trỏ trỏ.

Lâm Nhất Tần ngẩng đầu lên nhìn, liền câm nín. Cây cột đá cao bảy tám thước uy nghi vốn ghi bốn chữ “Đại Tướng Quốc Tự”, lúc này chữ “Đại” bị bỏ thêm một nét, liền biến thành “Khuyển Tướng Quốc Tự” (khuyển: Chó). Thấy là biết đêm qua Vi Nhất Tiếu bay lên cao làm gì.

Ánh mắt hắn sâu xa, nhìn thấu mọi việc, làm việc lại cổ quái khiến người ta ngạc nhiên, lúc lại ngây thơ như trẻ con tùy hứng.

Thật không hiểu người phương nào đã dạy thành một quốc bảo như vậy.

Quay đầu thấy hắn đang nhếch miệng cười, cười đến cực kì tà ác, hiển nhiên là phi thường đắc ý với tác phẩm này.

Thành Lạc Dương ở gần Biện Lương (đương nhiên tính theo lộ trình của Wild Boar), trên đường đi có thể ghé qua Thiếu Lâm tự. Hai người thương nghị lộ trình kế tiếp, trở lại thực phường (phường buôn bán đồ ăn) mua thật nhiều lương khô. Lâm Nhất Tần nghĩ nghĩ, lại chạy đến hiệu thuốc mua một túi lớn các loại dược liệu trị nội thương cùng ngoại thương và băng vải trắng. Về phần xô nước bát cơm nồi nấu đồ dùng hàng ngày linh tinh đã sớm mua từ trước.

Hai người gói to gói nhỏ xách đồ về phía đậu xe, cáo biệt tòa đô thị phồn hoa như mẫu đơn lộng lẫy này, chuẩn bị tiến về phía tây.

Đem mọi thứ cất ở cốp xe, Vi Nhất Tiếu cũng không lên xe, hướng Lâm Nhất Tần nói:

“Ngươi lái xe đi, ta theo phía sau.”

“Cái gì? Ngươi muốn đuổi theo Wild Boar?”

“Đúng vậy, hai tháng không luyện, công phu thấp đi không ít. Ngươi đừng chạy quá nhanh là được.”

Lâm Nhất Tần hoa mắt choáng váng. Đại ca, cái gì gọi là hai tháng không luyện, ngươi mỗi ngày đều ngồi luyện Hàn Băng chưởng bốn năm giờ không dứt. Chân nếu không bị gẫy sẽ không ngừng bay tới bay lui luyện khinh công, thật sự là người không điên cuồng không phải cao thủ.

“Ta nói, có phải cao thủ nào cũng nỗ lực như vậy?”

“Không phải cao thủ nào cũng giống nhau. Muốn tập võ công, cần dựa vào thiên phú cùng cơ duyên. Nhưng nếu không luyện tập nỗ lực thường xuyên, thiên phú cao tới đâu, cơ duyên khéo đến mấy cũng luyện không thành.

Lâm Nhất Tần im lặng, những lời này rõ ràng chính là câu danh ngôn: “Thiên tài được tạo thành từ 1% thiên phú và 99% là nỗ lực” phiên bản cổ đại. Ngẫm lại bản thân trừ bỏ mấy tháng cố gắng nỗ lực trước khi thi đại học, quãng thời gian còn lại thật sự nhạt nhòa đến không còn gì để nhớ. Thật đáng hổ thẹn. Còn những người trong võ lâm ngày thường thoạt nhìn tiêu sái sắc bén, phong cảnh vô hạn, ai biết được để có một phút thư nhàn là mười mấy năm khổ luyện đâu. Xem ra mình tuy vào thế giới võ hiệp, cũng không nhất định thành cao thủ.

Nàng chậm rãi khởi động, chạy đến tốc độ 80km/m, đây là tốc độ chậm nhất của báo săn. Từ gương chiếu hậu nhìn qua, nàng thấy một bóng dáng xanh nhạt nhẹ bay theo, tựa như không tốn tí khí lực nào. Nhưng nàng cũng không dám chạy quá nhanh, sợ hắn vừa khôi phục, dùng sức quá vết thương lại tái phát.

“Cấu tạo người ở thế giới này có gì khác với người hiện đại nhỉ? Huyệt đạo, kinh mạch có thật sự ảnh hưởng vĩ đại như vậy? Võ công bí tịch có thần kỳ như vậy? Làm sao trong một thời gian ngắn thể nâng cao tiềm lực con người?”

Nàng cứ nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ được điểm chính, vì thế điên cuồng ăn đồ ăn vặt.

Thật sự chuyến du lịch này vô cùng chán, dù không đi bộ tinh thần cùng thân thể đều mệt mỏi, cần ăn vặt hoặc nói chuyện.

Nàng là người nhiệt tình ăn uống. Trong hai tháng nghèo khó ăn kham uống khổ khiến nàng khó mà chịu được. Tuy rằng giữa trưa ăn rất nhiều, lúc này lại không nhịn được mà vươn tay bốc hạt sen, khoai lang, bánh ngọt,…Đặc biệt nhìn thấy có người vất vả chạy theo ô tô, mình lại nhàn nhã thư thư phục phục ăn uống, thật là một loại hưởng thụ không giải thích được.

Thế nhưng 10 phút, 20 phút, nửa giờ chậm rãi trôi qua, Vi Vi vẫn chưa muốn dừng lại.

Không biết là di tình tác dụng hay do lòng mềm yếu, Lâm Nhất Tần thật sự bắt đầu không thoải mái, nàng là người thần kinh vận động kém, chạy 10 phút sẽ không chịu đựng nổi, liền quyết định đem những tri thức vận động mình biết nói cho Vi Nhất Tiếu, vì thế từ từ dừng lại.

Vi Nhất Tiếu bay tới cửa xe hỏi: “Thế nào lại dừng? Mởi nửa canh giờ.”

Lâm Nhất Tần xem sắc mặt Vi Vi như thường, ngoại trừ hô hấp trong ngực phập phồng biên độ lớn chút, căn bản không giống người chạy toàn lực suốt một giờ, không khỏi tặc lưỡi.

“Ta hỏi ngươi, khinh cộng quan trọng nhất là gì?”

“Tránh xao nhãng, tập trung cao độ, dựa vào bộ pháp cùng sử dụng lực theo phương thức hợp lí. Nếu là thi đi bộ đường dài chính là so nội lực ai mạnh hơn.”

“Khi chạy đường dài có yêu cầu đặc biệt gì không?”

“Hít thở liên tục, gấp mà không ngừng, thế mới chống đỡ được lâu dài.”

“Vậy ngươi thử hít vào bằng mũi thở ra bằng miệng, hít thở chậm một chút, giữ khí trong lồng ngực, sau đó đi ba bước hít, ba bước thở, hoặc bốn bước hít, bốn bước thở.”

“Đây là đạo lí gì?” Vi Nhất Tiếu ngạc nhiên hỏi

“Chờ ngươi đi thử xem có lợi ích không rồi ta lại nói.”

Nói xong liền khởi động xe.

Tổ hợp kì quái một người một xe chạy như bay trên đồng ruộng thật sự là cảnh quan kỳ quái chưa từng thấy từ thời Bàn Cổ khai thiên lập địa đến nay, khéo những thôn dân nhìn thấy lại tưởng đạo sĩ đang bắt quỷ, tiên nhân trừ yêu.

Hơn hai ba giờ sau, Lâm Nhất Tần từ kính chiếu hậu không nhìn thấy Vi Vi nữa, liền dừng xe lại, nhìn sắc mặt hắn. Sắc mặt tái nhợt, ẩn ẩn chút hắc khí bao phủ, môi có chút biến tím.

Lâm Nhất Tần lắp bắp kinh hãi:

“Không thoải mái sao? Phương pháp kia không thích hợp với ngươi, không cần dùng nữa.”

Vi Nhất Tiếu lắc đầu nói:

“Rất hữu dụng. Làm như thế nội lực vận chuyển như thường, so với bình thường thoải mái hơn rất nhiều. Ngươi từ nơi nào biết được bí quyết võ công thượng tầng này?”

Lâm Nhất Tần đắc ý cười nói:

“Khi ta đến trường chạy tám trăm mét chạy thế nào cũng không qua, à tám trăm mét chính là khoảng ba trăm trượng. Thầy thể dục của ta nhìn không nổi mới chỉ cho ta phương pháp hô hấp khi chạy đường dài, ta cố gắng lắm mới miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, bị hắn gọi là trời sinh đần độn đó.”

Vi Nhất Tiếu hèn mọn nói: “Ba trăm trượng chạy không được, tư chất đần độn thế. Sư phụ ngươi thật nhẫn nại, lại cố sức dạy ngươi võ học thượng đẳng. Nếu là ta, sớm đem ngươi đuổi khỏi cửa, tránh làm hổ thẹn sư môn.”

“Hừ, nơi của chúng ta là thầy giáo cần học sinh, cha mẹ cần con cái. Sư phụ – từ này không có địa vị cao thượng như ở nơi này.”

(Haiz, tư tưởng này đúng là có phần không tốt thật!!!! >
“Xằng bậy như thế, trách không được lại dạy dỗ nên đệ tử không nên thân như ngươi”

“Ngươi sao lại nói ta là học sinh không nên thân, không nên thân sao kiếm được Wild Boar đầy pháp bảo như thế.”

“Dựa vào vật ngoài thân mới có năng lực thì có tư cách gì mà tức giận. Chờ ngươi xuống xe, một tên cướp bình thường cũng có thể đẩy ngươi vào chỗ chết”

“Võ công tuyệt đỉnh cũng không phải vạn năng, năm đó Quách Tĩnh Hoàng Dung võ công độc bộ thiên hạ, trấn thủ Tương Dương mười năm, cuối cùng chẳng phải cũng thua dưới nỏ sắt tên đá của Hốt Tất Liệt sao? Võ công sớm muộn gì cũng bại bởi ngoại vật”

Lâm Nhất Tần nói xong câu đó, nhìn thấy Vi Nhất Tiếu không lại biện bạch, vô cùng đắc ý bản thân cuối cùng cũng đấu võ mồm thắng một lần. Nhưng nhìn thấy Vi Vi trầm mặc thật lâu, trong lòng có chút không yên.

“Không sai, nếu trong thiên hạ ai cũng có xe như ngươi vậy cần khinh công làm gì? Nếu người người đều có áo giáp đao thương bất nhập, Kim Chung Tráo Thiết bố sam cũng thành phế vật”.

Hắn dừng một chút lại nói tiếp:

“Nếu đó là xu hướng phát triển của thiên địa vạn vật, như vậy sự phản kháng của con người sẽ không có tác dụng. Giang hồ hiện tại vẫn vận hành theo quy tắc cá lớn nuốt cá bé, ngươi không muốn thừa nhận cũng không được.”

Hai người nửa ngày đều không nói gì, trong lòng có chút mất mát.

“Lên xe đi, sắc mặt ngươi nhìn không tốt lắm.”

Chờ Vi Nhất Tiếu lên xe, Lâm Nhất Tần xoay người hỏi hắn:

“Có phải nội thương lại tái phát không?”

Vi Nhất Tiếu nhìn gương lắc đầu nói:

“Kỳ quái, xem ra hình như là trúng độc. Nhưng trên người ta lại không có cảm giác gì,

chỉ là có chút rét run.”

Lâm Nhất Tần thầm nghĩ: “Lạnh? Cao thủ cũng sẽ cảm mạo sao?”

Vì thế lục lọi một hồi lấy ra một viên thuốc cảm mạo cho Vi Vi uống, sau đó lái xe tiếp tục đi hướng tây.

Hơn hai giờ sau, ô tô của hai người đã đến chân núi Thiếu Thất. Trời chiều đã ngả bóng hoàng hôn.

Vi Nhất Tiếu sắc mặt khôi phục như thương, Lâm Nhất Tần mới yên tâm, lại tự thổi phồng tiên dược của mình hiệu nghiệm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.