Một hồi im lặng.
Nguyên cả dãy hành lang chỉ nghe thấy âm thanh rào rào của thiết bị liên lạc.
Một lát sau.
“Mày trốn không thoát đâu! Qua 20 phút nữa, tao sẽ có thể khống chế toàn cục diện rồi!”- Trong không gian truyền tới tiếng Mr. Trâu, âm trầm đến mức khiến cho người ta dựng tóc gáy.
“Ồ!”- Trần Tiếu chỉ đáp một tiếng đơn giản, sau đó tiếp tục lột bộ áo giáp của gã cảnh vệ, tựa như chẳng muốn nói chuyện với lão ta cho lắm.
Rõ ràng là hô hấp của Mr. Trâu dồn dập hơn, dù đã cách qua thiết bị liên lạc cũng có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của lão.
“Mày rốt cuộc muốn làm gì?”- Mr. Trâu đã không còn có thể che giấu được cảm xúc của chính mình nữa. Lão hung dữ gào qua thiết bị liên lạc.
Vào lúc này, Trần Tiếu đã thay nguyên bộ đồ của gã cảnh vệ lên người mình. Hắn đi đến trước thiết bị giám sát, nói một cách phiền chán:
“Thế này chẳng phải bày ra rõ mồn một rồi sao, tao đang cải trang thành cảnh vệ đấy!”- Hắn nói xong, bèn dang hai tay ra, giống như đang nói: “Thế này mà lão còn không nhìn ra ư?”
Mr. Trâu tiếp tục lên giọng giận dữ : “Dù mày có cải trang thành cảnh vệ cũng chẳng qua lọt đâu! Tao có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của mày! Toàn bộ các thiết bị giám sát nơi đây đều được thiết kế theo kiểu chống đạn. Cứ đợi 20 phút sau! Không, 18 phút thôi, tao sẽ có thể bắt mày lại! Tới lúc đó, mày sẽ vô cùng hối hận tại sao giờ đây không nghe theo lời của tao đấy! Thế cho nên, tao khuyên mày hãy phối hợp với tao…..”
“Ấy chà ấy chà! Khỏi cần lảm nhảm nữa!”- Trần Tiếu xua xua tay, tỏ vẻ rất mất kiên nhẫn: “Trước đây còn tưởng lão già như mày rất thú vị. Ầy!”
Hắn thở dài một hơi, tỏ vẻ rất thất vọng.
“Có điều… phải cám ơn mày đã báo cho tao việc mấy đầu camera này có thể chống đạn nhỉ! Tao trước giờ luôn là một người rất ôn hoà, chắc mày cũng nhìn ra được mà. Bởi vậy, ba cái việc thô lỗ như kiểu bắn súng này nọ ấy mà, thông thường tao không thích cho lắm!”- Trần Tiếu nói, rồi nhặt đống quần áo tù của mình vừa thay lên, làm như sắp trùm chúng lên đầu camera.
“Chờ một chút!”- Mr. Trâu hét lên. Lão đang rất hoảng hốt. Không hiểu tại sao, lão bỗng cảm thấy nếu như bây giờ để cho Trần Tiếu biến mất ngay trước tầm mắt của mình, thì sau này sẽ xảy ra những việc rất đáng sợ.
“Mày vốn biết rằng dù cho có che đậy đầu camera cũng không có tác dụng mà. Tao sẽ cho kiểm tra mặt của từng tên cảnh vệ!”- Mr. Trâu nói.
“Vậy nên….. Mày rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Trần Tiếu bất đắc dĩ nhếch khóe miệng, giống như không thể không giải thích cho một con gấu con trong đầu toàn là câu hỏi vậy.
“Tao muốn mở….!”- Khuôn mặt hắn tỏ ra vô vị nói.
Câu trả lời này còn chưa nói xong, nhưng Mr. Trâu đương nhiên biết hắn có ý gì. Bởi vậy, gần như cùng lúc Trần Tiếu mới vừa nói tới chữ “mở”, lão ta đã phẫn nộ ngắt ngang lời của hắn.
“Mày không mở được cửa ra đâu! Khốn kiếp, mày đang hy vọng hão huyền à! Mày chỉ có thể chờ để tao bắt lại, sau đó sẽ cho mày hiểu rõ những gì mày đã làm, đã gây ra hiện giờ là ngu xuẩn biết bao nhiêu!”- Mr. Trâu gào lên, tức giận gấp n lần.
Trong khoảng thời gian lão tiếp xúc với Trần Tiếu này, mức độ phát hỏa của lão còn nhiều hơn cả mấy năm nay gộp lại!
Trần Tiếu nhíu mày. Hiển nhiên, hắn đã không còn muốn ở lại đây để nghe Mr. Trâu ba hoa kêu loạn nữa. Hắn dứt khoát không thèm che chắn đầu camera nữa, trực tiếp đi về phía căn phòng của “D-391”.
Mr. Trâu luống cuống. Nhưng lão biết, Trần Tiếu sẽ không mở được cửa của mấy gian phòng thu nhận kia…..
Nhưng mà… lỡ như hắn thật sự có thể mở ra thì phải làm sao? Cho dù là một gian bất kỳ nào đó.
Cảnh vệ có thẻ từ. Nhưng muốn mở cửa còn cần thêm mật mã.
Hắn đã biết mật mã rồi ư? Không thể nào, hắn không thể biết được…..
Nhưng ngộ nhỡ…..
Nói thật ra thì, lúc này Mr. Trâu đích thật có hơi hoảng. Lão nhìn theo bóng lưng kẻ đang mặc bộ giáp chống bạo động, lách cách bước qua từng cỗ thân thể các cảnh vệ. Trong lòng nảy sinh một loại cảm giác vô cùng nguy hiểm. Cái cảm giác này chỉ nảy sinh một lần duy nhất vào thời lão còn trẻ, trong lần đầu tiên thực thi “nhiệm vụ ngoại cần”.
Trên thực tế, Trần Tiếu ấy vậy mà thật sự biết được mật mã. Bởi vì khi hai gã cảnh vệ kia mở phòng thu nhận “D-391”, căn bản cũng chẳng thèm tránh né Trần Tiếu. Dù gì lúc ra ngoài, hắn cũng đều quên mất thôi.
Mà bên trong khu vực cai quản của gã cảnh vệ kia thì mật mã tất cả các phòng đều không khác biệt mấy…..
Vậy thì bây giờ, chúng ta hãy đứng trên góc độ của Thượng đế mà nhìn xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nhé.
Trần Tiếu sẽ tà tà tiến thẳng vào trong phòng “D-391”, lúc này ông cụ kia còn đang trong trạng thái cười ngốc nghếch điên cuồng (ông anh già đời này vậy mà vẫn còn đang cười à…). Hắn sẽ nhặt tấm thẻ từ của gã cảnh vệ A lên, tiếp tục tà tà tiến thẳng sang cửa phòng “D-416”.
Vậy thì, tại sao hắn không tuỳ tiện mở cửa một căn phòng thu nhận bất kỳ nào gần đó?….. Ầy, bởi vì Trần Tiếu chỉ muốn xem thử rốt cuộc bộ dạng cái thằng nhóc biết phun lửa, còn thích nghe mấy bài hát thiếu nhi này như thế nào thôi.
Tóm lại, tiếp theo đó, hắn sẽ nhập số “9527” trước tiên, bởi đây là mật mã phòng ông cụ kia. Có điều cửa lại không hề mở ra.
Lúc này, Trần Tiếu sẽ có hơi không vui mà dẩu môi lên, vì theo quan sát của hắn, gã cảnh vệ này khẳng định không phải kiểu người sẽ đặt từng mật mã riêng biệt cho từng căn phòng, để rồi mỗi ngày nơm nớp lo sợ bị nhớ sai. Do đó, hắn lại tuỳ tiện nhập tổ hợp số “9528” vào!!
Mà lần này thì… cửa đã mở ra rồi!
Trần Tiếu cuối cùng cũng như nguyện mà nhìn được bộ dạng của “D-416” như thế nào rồi.
Đúng y trong dự liệu, thằng nhóc nóng tính này nhìn bộ dạng cũng chẳng ra sao. Cũng vì tránh hiềm nghi là bản tác giả câu chữ, tại đây sẽ không miêu tả gì thêm.
Kế tiếp, Trần Tiếu và thằng nhóc kia sẽ tiến hành một cuộc đối thoại, nội dung đại ý như sau:
“Này…. Đừng qua đây! Tao siêu dữ đấy!”
“Tao chả thèm qua đâu, bye bye!”
Ầy, chính là thế đấy! Sau đó thì Trần Tiếu sẽ quay đầu rời đi.
………………………
Trong mười lăm phút sau đó, Trần Tiếu dùng chính cái thẻ từ của gã cảnh vệ kia, cùng với các mật mã “9529”, “9526”, “9530” để lần lượt mở ba cánh cửa khác.
Mà những con hàng kỳ quặc được bố trí ở nơi đây cũng đúng như dự liệu, hoà trộn vào nhau khiến cho nguyên cả “khu thu nhập cấp D” hợp thành một mớ hổ lốn. Lại cộng thêm với lão già đang không ngừng khuếch đại phạm vi hút ký ức, nhưng hiện chỉ còn biết cười ngờ nghệch kia nữa, tạo thành một loạt phản ứng dây chuyền. Điều này sẽ khiến cho khu thu nhận này trải qua một mối nguy hiểm to lớn nhất kể từ khi thành lập cho tới nay!
Đương nhiên là, những thứ này đều không hề xảy ra. Bởi vì lúc này, Mr. Trâu nhìn theo bóng lưng của Trần Tiếu, những bất an trong lòng càng mãnh liệt hơn. Đến cuối cùng, lão đã đưa ra một quyết định đúng đắn nhất cả cuộc đời mình.
…………………………
“Trần Tiếu!”- Mr. Trâu gào thẳng tên của hắn.
Trần Tiếu sững lại, giống như mới vừa đột nhiên nhớ ra tên của mình vậy. Hắn suy nghĩ ngay tại chỗ, cảm thấy cái tên này rất hay, vì vậy không ngừng vui vẻ.
“Cái gì?”- Hắn vừa cười vừa quay mặt về phía đầu camera giám sát mà hỏi.
Mr. Trâu thở gấp một hơi.
“Có thể xin mày giúp tao một việc được không?”- Mr. Trâu nói xong, bèn bất giác nhận ra ngay, cách dùng từ xin Trần Tiếu giúp một việc này thật sai lầm. Bởi vậy, lão sửa lại: “Không, chúng ta có thể làm một giao dịch!”
“Giao dịch?”- Trần Tiếu giống như tỏ ra có hơi gợi lên được chút hứng thú. Hắn tiến lại gần đầu camera: “Giao dịch gì?”
……………………………
“Tao muốn nhờ mày đi tới căn phòng “D-391″, lay tỉnh giúp cái lão già bị mày biến thành kẻ chỉ biết cười ngơ kia, đem đầu của lão nhận vào trong bồn nước, hoặc là trực tiếp đánh ngất luôn, tuỳ mày tự chọn. Chỉ cần mày khiến cho lão mất đi ý thức là được rồi!”- Nói đến đây, Mr. Trâu ngừng một chút rồi tiếp lời: “Về phần tao, tao xin hứa, mày sẽ được phóng thích.”
Trần Tiếu nghe xong, nhất thời không có phản ứng gì khác, vẻ mặt kiểu như có phải tao đã nghe lộn cái gì rồi không. Sau đó, hắn bắt đầu cười “hi hi hi hi”.
“Hứa?”- Hắn bật thốt một câu: “Ha ha ha ha ha!! Thật nực cười, mày thế mà lại dùng cái từ “hứa” này cơ đấy!”
“Ha ha ha ha……”- Trận cười này của hắn giống như không thể ngừng lại được, âm thanh ấy khiến người nghe càng tâm phiền ý loạn.
“Được rồi! Tao thật sự có thể hứa với mày đấy!”- Mr. Trâu gào lên.
Trần Tiếu một mực chỉ biết cười, dường như chẳng quan tâm tới Mr. Trâu.
“Vậy mày muốn thế nào mới chịu giúp tao?”- Mr. Trâu lớn tiếng quát.
Cuối cùng Trần Tiếu cũng cười đủ rồi, hắn vỗ vỗ cái bụng đã hơi ê ẩm, nói: “Vậy thì, trước tiên cứ hát một bài tao nghe thử đi.”
Mr. Trâu sững lại, lão nghĩ mình nghe nhầm rồi: “Mày đang nói là hát hò ấy hả?”- Hắn chẳng hiểu ra sao cả.
“Đúng, đúng! Để tao nghĩ thử.”- Trần Tiếu tỏ ra vẻ hết sức cố gắng suy nghĩ: “Ờ! Bài hát mừng sinh nhật thì thế nào, hôm nay có khả năng lại là ngày sinh của tao đấy.”
Mr. Trâu cau chặt mày, lão phát hiện bản thân mình căn bản không cách chi lý giải được suy nghĩ của thằng thần kinh này.
“Đây chính là yêu cầu của mày ư?”- Lão hỏi.
Trần Tiếu bày ra vẻ mặt “Đừng giả ngốc, làm sao có thể chứ?”, rồi nói: “Đương nhiên không phải. Nhưng mà bây giờ, chỉ trong tình huống được nghe hát tao mới có thể suy nghĩ ra yêu cầu của tao!”
“Mau nói đi, mày đang lãng phí thời gian đấy!”- Mr. Trâu rít lên. Lão thật sự rất muốn bạo phát. Nguyên nhân hả, một phần là vì lão cảm thấy Trần Tiếu đang cố ý chọc tức lão. Phần khác là vì lão thực sự hết cách với thằng điên này!
Sau khi nghe Mr. Trâu rít gào như thế, khuôn mặt hắn tỏ ra tiếc hận: “Ồ, vậy thì thật đáng tiếc! Xem ra giao dịch này không thể tiến hành rồi!”
Nói rồi, hắn duỗi tay ra ngắm nghía phần cổ tay của mình, tuy nhiên, căn bản là hắn không có cái đồng hồ nào cả.
“Tuy rằng không biết mày đang vội vã gì, nhưng vừa rồi mày nói là chỉ còn mười tám phút thôi. Vậy thì…. bây giờ có lẽ chỉ còn mười ba… ầy, có lẽ là mười hai phút thôi đấy.”
Nói xong, hắn vươn tay muốn đậy lại tấm kính trên chiếc mũ giáp.
“Được! Tao hát!”- Tiếng gào thét của Mr. Trâu truyền ra từ thiết bị liên lạc.
Tại đầu bên kia của thiết bị liên lạc, Mr. Trâu đã tức giận tới toàn thân run lẩy bẩy. Thế nhưng, lão lại chỉ có thể điều hoà hơi thở, cất tiếng hát.
“Happy birthday to you, happy birthday to you….
…………….. Happy birthday to you!”
Khoảng mười mấy giây sau, cũng không quan tâm ở đầu bên kia thiết bị liên lạc, biểu tình và tâm tình của các nhân viên công tác ra làm sao, tóm lại, Mr. Trâu vừa nhịn xuống sự phẫn nộ, vừa thật sự hát hết cả bài.
“Thật khó nghe!”- Trần Tiếu nhăn mày nhăm mặt than thở một câu.
Mr. Trâu không rống lên, nhưng ai cũng đều có thể nghe ra, lão đã phẫn hận đến cực hạn rồi: “Vậy rồi…. Mày đã nghĩ ra yêu cầu của mình chưa?”
Lão hỏi.
Vào lúc này, nội tâm Mr. Trâu nói với bản thân, bất luận yêu cầu của Trần Tiếu là cái gì, đều đáp ứng. Sau đó, chỉ cần vừa hoàn thành xong điều này, là trực tiếp xử quyết Trần Tiếu luôn. Thậm chí, lão còn liên tiếp tưởng tượng ra vài cảnh tượng xử quyết Trần Tiếu nữa.
Nói thật, cái việc lừa gạt này ấy mà, trong con mắt bọn họ chỉ là chuyện thường tình như cơm bữa mà thôi.
Mà bản thân Trần Tiếu cũng tỏ vẻ giống như cuối cùng đã nghĩ ra, thậm chí, hắn còn biểu hiện ra một chút hưng phấn và nói:
“Tao muốn….. Nghe mày kể một câu chuyện đời xưa!”