Trời đông đìu hiu, gió đêm se lạnh, Dụ Kiêu uống một chai rượu vang, rượu bắt đầu ngấm làm toàn thân nóng ran. Anh cởi áo khoác ra vắt lên cổ tay, cùng Đường Gia một trước một sau đi ra cổng Hội sở.
Đường Gia uống nhiều rượu, bước đi lảo đảo nhưng người vẫn còn tỉnh táo. Dụ Kiêu một bên nhìn chằm chằm phòng cô ấy ngã xuống, một bên tìm bóng dáng Thích vãn trong đám người tan cuộc.
Đến khi tới cửa, anh lại nhìn thấy chiếc xe quen thuộc kia, Thích Vãn và Tằng Đình đứng bên cạnh xe, hai người cười cười nói nói, Thích Vãn còn đưa một bình sữa chua cho Tằng Đình. Ánh mắt Dụ Kiêu chìm xuống.
Lúc trên lầu cô nói “tôi đi mua sữa chua giải rượu cho anh” thì ra không phải mua cho mình anh.
Đường Gia lung la lung lay đứng bên cạnh Dụ Kiêu, cất giọng “A” một tiếng: “Tôi nói bảo sao không thấy Tiểu Vãn, hóa ra đi cùng Tằng Đình à? Hai người này quan hệ thế nào đây nhỉ?”
Dụ Kiêu liếc Đường Gia một cái, trầm mặc đi tới xe chuyên dụng của mình, đáy mắt biến hóa bị bóng đêm che giấu, không ai phát hiện.
Thích Vãn chạy về hướng hai người, chợt thấy anh trực tiếp lên xe thì bước chân ngừng lại rồi đi theo.
Đường Gia rất tự giác lưu hai vị trí phía sau cho đôi trẻ, còn mình chạy tới ngồi ghế tay lái phụ, nhưng do uống hơi nhiều nên cả người mềm oặt, ngay cả kéo cửa xe cũng phí sức.
Thích Vãn tới góp tay: “Gia tỷ, làm sao chị uống nhiều vậy?”
Đường Gia khoát khoát tay, mở cửa xe ngồi vào: “Già rồi, tửu lượng cũng không được, uống vài ly rượu với người trẻ tuổi đã gục. Năm đó bằng tuổi bọn em, vì kéo tài nguyên chị còn bồi kim chủ uống cả rượu trắng nữa kìa.”
Thích Vãn mở cửa xe ngồi vào ghế sau, lấy một bình sữa chua trong túi đưa cho Đường Gia. Đường Gia nói cảm ơn, vặn nắp bình uống một hớp lớn: “Vẫn là trợ lý nữ thận trọng, trước kia Tiểu Quách chưa bao giờ mua cho chị sữa chua giải rượu.’
Thích Vãn cười cười, lại cầm một chai huých vào cánh tay Dụ Kiêu: “Đây là của anh, anh không biết dạ dày mình không tốt sao? Còn uống nhiều rượu như vậy.”
Dụ Kiêu không nhìn cô, mặt quay ra ngoài cửa cổ: “Không uống.”
Thích Vãn: “…”
Lại nữa lại nữa, lại là bộ dáng cách xa ngàn dặm này, thật giống y thời điểm cô vừa tới bên cạnh anh, làm gì anh cũng hờ hững.
Ojbk, một buổi tối đánh quan hệ bọn họ về lại nguyên hình.
Thích Vãn thầm mắng trong lòng: Không uống không uống, sao vừa rồi không nói luôn, làm hại bản tiên nữ tay không một chuyến.
Trong nội tâm của cô cũng có chút tức giận nhỏ, không biết mình đắc tội anh chỗ nào, từ xế chiều đến bây giờ không cho cô sắc mặt tốt.
Cô đặt sữa chua vào chỗ trống giữa hai người, quản khỉ gió anh có uống hay không, mặc kệ quay mặt đi không nhìn anh nữa.
Đường Gia uống một hơi hết chai sữa chua, người cũng lên tinh thần một chút, bầu không khí trong xe quá cứng nhắc, cô không phải người dễ nhẫn nhịn, đóng nắp bình vào lập tức hỏi: “Tiểu Vãn à, hình như quan hệ giữa em và Tằng Đình có vẻ không tệ lắm nhỉ? Hai người quen nhau từ trước rồi sao?”
Thích Vãn: “Vâng, anh ấy là bạn thân của anh trai em, biết nhau từ lúc bé rồi, thường xuyên tới nhà em chơi.”
Đường Gia với tư cách là độc giả thâm niên của tiểu thuyết ngôn tình tự tưởng tượng ra một kịch bản lãng mạn: “Quen từ khi còn bé rồi sao! Thanh mai trúc mã nha!”
Đây là lần thứ hai Thích Vãn nghe được cái từ “thanh mai trúc mã” dùng cho mình và Tằng Đình, mi tâm không khỏi nhảy lên.
Cô giải thích: “Không phải, cho dù từ nhỏ đã quen nhau nhưng về sau anh ấy ra nước ngoài học, bọn em một khoảng thời gian rất dài không gặp mặt.”
Đường Gia “à….” một tiếng ý tứ sâu xa, tiếp tục quanh co lòng vòng muốn dò xét quan hệ hai người: “Người có sự nghiệp thành tựu như hắn, có bạn gái chưa?”
“Làm việc rất bận, chắc là không có đâu. Có điều thời cao trung rất nhiều cô gái theo đuổi anh ấy, có ở bên nhau hay không em cũng không biết.”
“Cao trung?! Con gái!”
Đường Gia nhớ tới gì đó, lập tức lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho đứa con trai lớp mười hai của mình: “Tiểu tử kia năm nay thành tích tụt xuống nhiều như vây, sẽ không phải yêu sớm rồi chứ!”
Thích Vãn: “…”
Gần mười hai giờ, Đường Gia gọi điện thoại cưỡng ép con trai đã ngủ kéo ra khỏi giường, ép hỏi nó có phải là yêu sớm, nếu yêu thật sẽ về đánh gãy chân nó.
Đường Gia uống rượu, người cũng hưng phấn hơn, cách điện thoại lải nhải với con trai không hiểu gì hơn mười mấy phút. Thích Vãn nhíu mày nhìn người đàn ông bên cạnh, anh nhắm mắt không nói lời nào, không biết có phải là say rượu ngủ mất rồi không.
Cô xích lại gần nhìn anh, trong xe không bật đèn, mượn đèn neon ven đường chỉ có thể nhìn thấy hình dáng gương mặt anh, môi trắng bệnh không có màu máu.
Đang muốn vụng chộm dùng nắm tay đấm vào ngực người đàn ông trở mặt như lật sách này thì Đường Gia ở phía trước mắng con trai miệng đắng lưỡi khô, thình lình quay đầu đưa tay về phía họ: “Ai, chai sữa chua kia, không uống để chị uống.”
“Vâng, được.” Thích Vãn vừa chuẩn bị đưa cho cô thì Dụ Kiêu chợt mở mắt, nhanh chóng chặn tay cô lại bảo vệ chai sữa chua: “Không được.”
Đường Gia: “Không phải cậu không muốn sao? Không uống để tôi uống.”
Dụ Kiêu: “Không muốn thì sao, không muốn nó cũng là của tôi.”
Thích Vãn: “…”
Đường Gia: “…”
Đây là cái logic quỷ gì chứ!???
Dọc đường về sau, Dụ Kiêu nắm bình sữa chua trong tay, không uống nhưng cũng đừng hòng ai lấy được. Thích Vãn vừa bực mình vừa buồn cười, trong lòng cũng không tiếp tục phân cao thấp với anh nữa.
Không đến một giờ nữa tới là Giáng Sinh, 【Tiểu tiên nữ sinh hoạt hàng ngày 】có động tĩnh.
Sở Hàm: 【 Haizz, hai con chó độc thân cô đơn.】
Cô ấy gửi lên một bức ảnh, nội dung là ảnh chụp chung với Từ Nguyện cùng ăn lẩu với nhau.
Ngôn Mông: 【 Vãi, các cậu còn có lẩu ăn, tớ chỉ có thể ở đoàn phim ăn cơm hộp. 】
Từ Nguyện: 【 Uốn nắn một chút, tớ là độc thân quý tộc, cậu mới là chó. 】
Sở Hàm: 【 Đều giống nhau! Sắp qua năm mới, nguyện vọng năm mới: Tớ! Muốn! Yêu! Đương! 】
Thích Vãn: 【 Vẫn là chó độc thân yêu đơn phương. 】
Sở Hàm: 【 Tiểu Vãn chết tiệt, cậu có thể đừng mở mồm đã tổn thương tớ được không! 】
Bốn người ở trong nhóm trêu chọc lẫn nhau bạn một câu tôi một câu, Thích Vãn chém gió một lát, khóe miệng giương lên, mặt đầy ý cười.
Dụ Kiêu nhíu mày nhìn cô một cái.
Sở Hàm hỏi tình hình Thích Vãn gần đây thế nào, Thích Vãn nghĩ đến bảo bối máy ảnh của mình, ngón tay đánh chữ càng nhanh, kể chân tướng máy ảnh hi sinh như thế nào gõ thành 5 trang oán hận.
Sở Hàm: 【 Cái gì!!! Chính là cái máy ảnh lưu ảnh tớ lúc rất gầy á??? 】Gõ từ mấu chốt!! Cô đã từng rất gầy đó!!!
Thích Vãn: 【 Đúng vậy không sai! Chính là cái máy ảnh tớ cố ý ra nước ngoài bỏ mấy chục vạn mua về ấy! 】
Sở Hàm nhịn không được, ở trong nhóm dùng n cách nhục mạ “bitch già” Huyên Lộ, chữ viết đã không đủ biểu đạt sự phẫn nộ của cô ấy nên phát liên tiếp mấy đoạn tin nhắn âm thanh.
Thích Vãn cho là mình mở hình thức tai nghe, ấn phát lên rồi đưa di động gần sát lỗ tai, kết quả một tiếng hô thô tục “làm chết mẹ cô ta!” vang lên, chấn động đến mức cô tê cả da đầu, kéo điện thoại ra thật xa. Nó còn tự động phát lại.
“Tiểu Vãn đừng sợ! Làm chết mẹ cô ta!”
Bầu không khí trong xe lâm vào quỷ dị, Dụ Kiêu nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô, lái xe và Đường Gia cũng từ kính chiếu hậu quăng cho cô ánh mắt khác thường.
Cái chữ “làm” này quá cmn cuồng dã, quá khiến người ta nghĩ xa xôi, Thích Vãn nhất thời không biết nên biện bạch thế nào.
Dụ Kiêu cười khẽ một tiếng, ánh mắt dừng lại: “Hắn?? Bọn họ bảo cô làm ai?” ( “他” – anh ta và “她” – cô ta đều đọc giống nhau nên Dụ Kiêu tưởng nhắc tới “anh ta” là người nam.)
Thích Vãn: “Dù sao cũng không phải bảo tôi làm anh.”
“…”
Đường Gia cười vang, ngay cả lái xe che miệng ho hai tiếng.
—-
Một nơi khác, xe Mercedes xuyên qua màn đêm dưới ánh sáng đèn neon lung linh rực rỡ, Hứa Sí Hoài nằm ở ghế sau ngủ mất xác, may mắn trước khi xuống lầu đã nôn qua nên không để lại di tích trên ghế da thật trong xe.
Tằng Đình uống nhiều rượu, dù trong dạ dày đang cồn cào như dời sông lấp biển nhưng trên mặt cũng không biểu lộ mảy may.
Anh ấn cửa xe hạ xuống mặc cho gió lạnh đập vào mặt, bình sữa chua trong tay càng nắm càng chặt, câu nói buổi chiều kia của Thích Vãn “anh Tằng Đình, anh từng thích ai chưa” vẫn luôn quanh quẩn trong lỗ tai của anh.
Tằng Đình nhắm mắt lại.
Anh từng thích rồi.
Đáp án là có, mà người kia, lúc ấy đang đứng trước mặt anh.
Lần đầu tiên gặp Thích Vãn, cô còn chưa lên tiểu học, anh và Thích Vọng vừa mới lên sơ trung.
Năm đó nghỉ hè Tằng Đình dọn nhà, nhà mới cách Thích gia không xa, anh và Thích Vọng hẹn nhau đi xem triển lãm bảo tàng, đợi gặp ở ngã tư đường.
Thích Vọng đến trễ, Tằng Đình không nhịn được phàn nàn vài câu còn chế giễu anh lớn còn chơi bóng bảy sắc cầu vồng.
Thích Vọng cũng không cãi lại, chỉ cười cười kéo cái đuôi nhỏ trốn sau lưng mình ra.
Anh nhớ rõ ngày đó Thích Vãn buộc nhúm tóc hai bên, đôi mắt cong cong, cười lên rất ngọt.
Cô ăn kẹo mạch nha, thò đầu ra dơ cổ tay tới trước mặt Tằng Đình: “Khí cầu của em, anh trai nói cột vào cổ tay là anh ấy có thể nhìn thấy em rồi.”
Thời điểm đó Tằng Đình chỉ cảm thấy cô nhóc này vừa mềm mại vừa dễ thương, thật đáng yêu.
Trong viện bảo tàng nhiều người, Thích Vãn nghịch ngợm hiếu kỳ, một chút mất tập trung đã chạy khỏi bọn họ. Thích Vọng sốt ruột, cùng mấy người bạn chia ra đi tìm. Là Tằng Đình dẫn đầu trong đám người trông thấy quả bóng bay lơ lửng bồng bềnh trên không, Thích Vãn nước mắt đầm đìa đứng ở nơi hẻo lánh, trong mắt tràn đầy bất lực và kinh hoảng.
Thời gian đó chưa đó điện thoại di động mang theo bên người nên Tằng Đình đành phải dẫn Thích Vãn đứng ở nơi dễ thấy chờ Thích Vọng.
Tiểu Thích vãn sợ mình lại không tìm thấy anh trai, cô bé xoa xoa nước mắt, tay nhỏ chần chờ kéo tay bạn học của anh.
Đến bây giờ Tằng Đình vẫn nhớ kỹ, ngày đó tay của cô mềm thế nào, còn dính ít nước mắt, ấm áp lại vừa nhu thuận.
Về sau Tằng Đình thường tới Thích gia chơi, cùng chơi game với Thích Vọng, lúc đi chơi đều mang theo cái đuôi nhỏ Thích Vãn. Nam sinh khác ghét bỏ Thích Vọng phiền phức, đi đâu cũng mang theo em gái, nhưng Tằng Đình lại cảm thấy điều này không có gì không tốt.
Về sau, anh và Thích Vọng ra nước ngoài học, cách một thời gian Đinh Văn Sơ lại dẫn theo Thích Vãn xuất ngoại thăm bọn họ. Thích Vãn vẫn giống khi còn bé, quấn lấy anh trai đòi dẫn cô đi chơi.
Kỳ thật mấy năm ở nước ngoài kia, anh ăn chơi đến điên cuồng, Thích Vọng lại thành thục ổn trọng hơn anh rất nhiều, chuyện gì cũng đều giúp đỡ nhắc nhở anh.
Nếu như không có trận tai nạn xe cộ kia, có lẽ bọn họ sẽ giống như trước kia, hai người liên thủ kề vai chiến đấu ở công ty, tập đoàn Vạn Thần nhất định sẽ phát triển tốt hơn bây giờ.
Nhưng mà, nếu như chỉ là nếu như.
Năm đó anh đi một chuyến từ Quỷ Môn quan về, xung quanh đều thay đổi long trời lở đất.
Anh trông thấy Thích Yến Thần trong một đêm xuất hiện không ít tóc trắng, trông thấy Thích Vãn bệnh nặng một trận, trong những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất thì cô càng lúc càng trầm mặc, anh còn khó chịu hơn chết gấp ngàn lần.
Từ đó về sau anh trưởng thành hơn, tiến vào Vạn Thần, cần cù chăm chỉ bên người Thích Yến Thần hiệp trợ ông nhiều năm.
Bên ngoài không phải không có lời ra tiếng vào nói anh có mưu đồ, anh nghe vậy cũng chỉ cười nhạt một tiếng.
Ngoại trừ áy náy với người anh em tốt Thích Vọng, nếu như nói anh thật sự có toan tính, đó chính là Thích Vãn.
Anh không phủ nhận mình thích Tiểu Vãn, cô tươi sáng xinh đẹp, tùy hứng nhưng lương thiện, cho nên lúc Đinh Văn Sơ ngầm ý muốn tác hợp hai bọn họ, anh dường như không chút suy nghĩ lập tức gật đầu.
Anh nói, chỉ cần Tiểu Vãn tình nguyện.
Thế nhưng cho đến hôm nay anh biết, Thích Vãn không tình nguyện.
Cô có người mình thích, cho dù người kia xuất hiện muộn hơn anh rất nhiều, nhưng Tiểu Vãn vì anh ta mà liều lĩnh chống lại Thích Yến Thần.
Anh biết, cạnh tranh còn chưa bắt đầu, mình đã thua rồi.
Anh trước giờ không muốn tranh giành, nếu trong lòng Thích Vãn không có chỗ cho anh đặt chân, anh chấp nhận. Chỉ cần cô thích, anh có thể tác thành, thậm chí có thể bảo vệ cô giống như anh ở lại Vạn Thần, không phải vì bản thân mà vì chuộc tội.
Thực ra câu nói trước khi lên xe kia anh chỉ nói một nửa.
Nếu như cảm thấy mệt mỏi, thì về đi.
—- Nếu như anh ta không tốt với em, còn anh ở đây.
Trở lại khách sạn, Tằng Đình gọi nhân viên tạp vụ hỗ trợ nâng Hứa Sí Hoài lên lầu.
Cùng trợ lý sắp xếp tốt hành trình ngày mai, anh trở về phòng của mình, lại nhìn thấy một người phụ nữ không muốn nhìn thấy đứng trước cửa phòng.
Buổi tối hôm nay Huyên Lộ nhận được hợp đồng giải ước, nhưng cô ta chưa từ bỏ ý định, cô ta cảm thấy chẳng qua là cái máy ảnh, tuyệt đối không có đạo lý để nhà đầu tư quăng mình ra.
Hôm nay liên hoan đạo diễn không cho cô ta đi nên cô ta để trợ lý nghe ngóng nơi ở của Tằng Đình, muốn đến cầu xin anh.
Huyên Lộ ngăn anh chuẩn bị mở cửa: “Tằng tổng, tôi có lời muốn nói với ngài.”
Tằng Đình: “Thật có lỗi, tôi không có gì nói với cô cả.”
Huyên Lộ: “Tằng tổng, tôi biết sai rồi, bộ phim này rất quan trọng với tôi, có thể cho tôi một cơ hội không.”
Tằng Đình không nhìn cô ta, lấy thẻ phòng ra mở cửa: “Hợp đồng giải ước đã viết rất rõ ràng, tiền đền bù vi phạm hợp đồng chúng tôi sẽ trả cô đầy đủ, nhưng nhân vật này nên dành cho người thích hợp hơn cô.”
Cửa phòng mở ra, Huyên Lộ thừa dịp anh không để ý cũng chen vào: “Là bởi vì Thích Vãn sao? Nếu như là vậy, tôi có thể xin lỗi cô ấy, tôi không biết hai người là bạn bè, về sau tôi cũng sẽ không so đo với cô ấy nữa.”
Tằng Đình không nói lời nào, sự kiên nhẫn đã tiêu hao hầu như không còn.
Huyên Lộ trầm mặc một hồi, bắt đầu cởi áo khoác của mình. Cô ta gằn giọng nói: “Tằng tổng, anh cho tôi một cơ hội đi, Thích Vãn cho anh cái gì, tôi cũng có thể.”
Tằng Đình ngẩng đầu, người phụ nữ này đã cởi quần áo đến cái cuối cùng, anh nhíu nhíu mày lấy điện thoại di động ra gọi tiếp tân khách sạn.
“Công tác bảo vệ khách sạn các người thế nào vậy? Tùy tiện phụ nữ nào cũng vào được? Để bảo vệ lên đây.”
Ba phút sau, Huyên Lộ bị “mời” ra khỏi khách sạn.
—-
Đường Gia ngủ một giấc trên xe, lúc về tới khách sạn cả người mơ mơ màng màng, vì phòng cô ăn vạ người khác, Thích Vãn đưa cô ấy về phòng trước.
Trở lại phòng vừa vặn gặp Dụ Kiêu cầm áo ngủ chuẩn bị đi tắm, Thích Vãn không nghĩ ngợi lập tức ngăn lại: “Không được, anh không thể tắm.”
Dụ Kiêu: “…”
“Vì sao?”
Thích Vãn đảo mắt vòng quanh: “Vì….người mới uống rượu xong không thể tắm rửa, không tốt với thân thể.
Dụ Kiêu: “…” Từ lúc anh uống rượu đến giờ đã hơn một tiếng rồi.
Thích Vãn yên lặng lấy quần áo trong tay anh đi. Thực ra trong lòng cô có tính toán riêng, không phải đều nói “say rượu loạn tính” sao, thừa dịp người đàn ông này vẫn còn vương men rượu, nói không chừng có thể xúc động làm gì đó, nếu tắm rửa rồi tỉnh rượu mất thì không phải lãng phí cơ hội tốt hay sao?
Dụ Kiêu đi theo cô tới bàn trà, rót cho mình một cốc nước lạnh.
Thích Vãn đặt túi đồ xuống, quan sát anh từ khoảng cách gần. Trên người anh có mùi rượu nhàn nhạt nhưng không khiến người ta chán ghét, hòa với mùi hương gỗ thoảng trên người, vị nam tính càng tăng mạnh.
Thích Vãn lặng lẽ liên tưởng tới cảnh Dụ Kiêu điên cuồng xé áo váy của cô, không khỏi nuốt nước bọt.
Dụ Kiêu thấy cô đặt túi xuống thì đột nhiên mở miệng: “Máy ảnh thế nào rồi?”
Thích Vãn: “Hỏng rồi không sửa được nên mua cái mới dùng tạm. Tằng Đình nói về Đế Đô sẽ giúp tôi xem có linh kiện để thay không?” Sau đó, cô lại bổ sung một câu: “Nhưng khả năng không lớn, trước đó tôi phải chạy sang tận châu Âu mới mua được.”
Tằng Đình, lại là cái tên này. Dụ Kiêu không lên tiếng nữa, ngồi sang một bên.
Thích Vãn vừa muốn mở miệng nói thêm thì đột nhiên điện thoại Dụ Kiêu vang lên, anh nhận: “Alo.”
“Alo Dụ Kiêu, đã ngủ chưa?” Là giọng nữ dịu dàng, lỗ tai Thích Vãn dựng lên.
Dụ Kiêu đứng ở cửa sổ sát đất nghe điện thoại, giọng rất thấp giống như cố gắng né tránh cô. Trong lòng Thích Vãn càng không thoải mái, cô ở bên cạnh anh lâu như vậy, trừ Đường Gia còn chưa gặp anh và người phụ nữ khác gọi qua điện thoại.
Cô tiến lên mấy bước vẫn không nghe rõ bọn họ đang nói những chuyện gì. Cô thở phì phì xiết chặt nắm đấm, hắng giọng tà ác hô lên: “Dụ Kiêu~ tôi đi tắm ~~ anh nhanh lên nhé!”
Không khí bỗng chốc đông lại, lưng Dụ Kiêu cứng đờ, sau đó quay đầu nhìn thẳng vào cô.
Thích Vãn mím môi cười cười, hếch cằm nhìn anh, ánh mắt giống đang quyến rũ.
Dụ Kiêu vuốt vuốt mi tâm: “Đừng nghịch, tôi đang nói chuyện với mẹ.”
Thích Vãn: “…”
Âm thanh kia “mẹ chồng con sai rồi, thật ra con là cô gái tốt” thiếu chút bật ra khỏi miệng!
Cổ họng cô nghẹn lại, cuối cùng không nói ra nửa câu, xám xịt cầm áo ngủ đi phòng tắm.
Hướng Thu đầu bên kia điện thoại nghe bên con trai truyền đến giọng nữ cũng rất bất ngờ nhưng không nghe rõ cô ấy hô cái gì, bà giật mình mấy giây rồi hỏi: “Là ai đang nói chuyện?”
Dụ Kiêu trầm ngâm: “Là trợ lý của con.”
Hướng Thu cười cười: “Được, có người bên cạnh con là tốt, sắp đến Giáng Sinh rồi, con cũng đừng bận bịu làm việc quá, chú ý thân thể của mình.”
“Biết rồi.”
Ba mẹ Dụ Kiêu sau khi anh xuất ngoại cũng sang châu Âu định cư, bây giờ bên đó vẫn đang là ban ngày, hai mẹ con đã lâu chưa liên lạc, cuộc điện thoại này kéo dài một giờ.
Thích Vãn tắm xong ra ngồi trên ghế sa lon nghịch điện thoại, Dụ Kiêu vẫn đứng thẳng tắp bên cửa sổ. Cô sờ lấy bụng xẹp lép, yên lặng than một tiếng.
Lúc đầu hẹn đêm giáng sinh sẽ cùng nhau ăn lẩu, kết quả máy ảnh hỏng, bên đầu tư tới tham ban, làm cho cô và Dụ Kiêu không nói chuyện với nhau được mấy câu. Nhìn hội sở Hoàng gia kia, thực ra hương vị món ăn cũng không ra hồn, cô còn chưa ăn no, đói sắp chết rồi.
Thời gian không còn sớm, Hướng Thu chuẩn bị cúp máy không quấy rầy con trai nghỉ ngơi nên tắt điện thoại trước, Dụ Kiêu gọi lại, Hướng Thu hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”
“Mẹ ở bên đó có thể mua giúp con cái máy ảnh không?”
“Con thích chụp ảnh từ khi nào vậy?”
Dụ Kiêu: “Không phải, mua giúp một người bạn.”
Hướng Thu: “Được, con muốn mua hãng nào thì gửi cho mẹ, mẹ mua xong sẽ gửi về cho.”
“Được.”
Tắt máy, Dụ Kiêu quay đầu thấy Thích Vãn đã ngủ trên ghế sa lon, ngã trái ngã phải, tướng ngủ một lời khó nói hết. Trên người cô mặc váy ngủ tơ tằm màu đen, váy ngắn không thể che hết toàn thân, bắp đùi trắng nõn thon dài lộ ra ngoài.
Dụ Kiêu liếc một cái rồi bình tĩnh dời ánh mắt. Anh đi qua, lấy máy ảnh đã hỏng trong túi của Thích Vãn ra rồi gửi hình cho Hướng Thu, Hướng Thu bày tỏ sẽ đi cửa hàng tìm giúp anh.
Cất kỹ đồ vật, Dụ Kiêu ngồi xổm xuống trước mặt Thích Vãn.
Khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay bị tóc dài lộn xộn che mất, bờ môi nhỏ xinh xắn hồng nhuận, lông mi khẽ rung.
Dụ Kiêu nhìn cô chằm chằm thật lâu, chính là gương mặt này quấy rối toàn bộ tâm tư của anh hôm nay, nhưng cô ngược lại không tim không phổi ngủ mất.
Người con gái trên ghế trở mình, nghiêng người gối lên cánh tay mặt đối mặt với anh, khoảng cách hai người rất gần, hơi thở ấm áp của cô phả vào cổ anh, hơi ngứa ngáy.
Dụ Kiêu đưa tay vén tóc loạn trên trán cô, Thích Vãn giống như là cảm ứng được bắt lấy tay anh, rất tự nhiên mà gối mặt lên, thấp giọng thì thầm: “Vương bát đản bỏ lại tôi ra nước ngoài.”