Editor: Chanh
Buổi tối lúc hai người trở về khách sạn, thời gian cũng đã không còn sớm. Đi bộ suốt cả buổi chiều, Hướng Ca vừa về đã nằm phịch xuống tấm nệm tatami không muốn động đậy.
Mãi đến khi bụng bắt đầu réo ùng ục kháng nghị, cô mới lồm cồm bò dậy đi ăn cơm.
Tối nay hai người ăn lẩu, nước lẩu thanh đạm, thịt bò được ướp rất đậm đà. Tay Hướng Ca cầm đôi đũa, vừa chống cằm vừa xem Chu Hành Diễn thả thịt và đồ ăn vào nồi, “Hình như lâu lắm rồi em không biết mùi đói là gì.”
Chu Hành Diễn ngước mắt nhìn cô: “Em cũng tự biết à?”
Hướng Ca thuận tay nhéo mặt mình một cái: “Có phải em lại gầy rồi không?”
Chu Hành Diễn bỏ hai miếng nấm đông cô vào nồi, thờ ơ châm chọc: “Không sao, em tu tiên rồi mà, ăn Kim Đan là đủ, cần gì cơm nước nữa.”
Hướng Ca cười cười: “Gầy chút cũng tốt, nhân vật yêu cầu.”
Động tác trên tay Chu Hành Diễn dừng lại.
Nồi lẩu bò bắt đầu sôi ùng ục, bốc lên từng hơi khói trắng thơm phức, cô gái ngồi đối diện ngữ khí vô cùng bình tĩnh, đôi mắt còn hàm chứa ý cười nhàn nhạt.
Mỏng manh nhưng tươi tắn, tựa như cánh bướm phá kén, mầm non đâm chồi mỗi mùa xuân về, vượt qua vô số đêm đông giá rét, chúng dần dần tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, để rồi bung tỏa sức sống mãnh liệt.
Chu Hành Diễn khẽ cười, trầm giọng hỏi cô: “Em quyết định rồi sao?”
Tầm mắt Hướng Ca dừng ở trên nồi lẩu, nhìn sắc đỏ của miếng thịt bò dần chuyển màu, bèn đưa đũa chọc chọc xuống dưới để nhúng ngập nước lẩu, sau một lúc lâu, mới từ tốn mở miệng: “Em cảm thấy ông trời vẫn đối xử với mình khá tốt, cho em cơ hội vượt qua chuyện này nhân lúc bản thân còn trẻ. Giống như tu tiên vậy, để trở thành một vị thần, phải trải qua đủ ngày tu luyện khổ cực. Một đời dài như thế, sao có thể để bản thân bị trói buộc thế này mãi? Em đã bị chuyện này trói chặt mười mấy năm, cũng đến lúc nên vượt qua thôi, nếu không có bộ điện ảnh này, em cũng không biết mình sẽ kéo dài thêm bao lâu nữa.”
“Thẩm Tĩnh đã từng chết một lần, từng đặt chân xuống hoàng tuyền, từng uống một nửa bát canh Mạnh Bà, nhưng cuối cùng vẫn không từ bỏ được thế giới này, cô ấy quay đầu lại, niết bàn, khi con người ta đứng bên rìa sinh tử sẽ ngộ ra được rất nhiều chân lý, nhưng khi bị ép đến bước đường cùng, liệu việc kết liễu sinh mạng mới có thể khiến bản thân thoải mái hơn sao? Nhân sinh còn quá nhiều nỗi đau bất lực, nếu ai cũng chọn cách như vậy để giải thoát, thế không phải là đã cống hiến quá nhiều cho doanh số bán thuốc ngủ ư?”
Hướng Ca nhìn chằm chằm miếng thịt bò rồi gắp ra, nhúng vào bát giấm bưởi, đưa tới đĩa của Chu Hành Diễn, nhìn anh cười: “Thế nên em phải đổi cách khác, đổ tiền vào thuốc ngủ, chi bằng dựa vào người bạn trai dự bị thì hơn.”
Người bạn trai dự bị không nói chuyện, chỉ lặng lẽ nhìn cô chăm chú, đôi mắt trong veo, lại trầm tĩnh.
Hướng Ca nhướng mày: “Có phải cảm thấy em suy nghĩ thấu đáo lắm không?”
“Không phải.” Chu Hành Diễn rũ mắt, nhìn miếng thịt trong đĩa của mình, “Anh không ăn giấm bưởi.”
“… “
À.
Kyoto có vô số đền thờ lớn nhỏ, Hướng Ca và Chu Hành Diễn ở lại một tuần rồi tới Tokyo.
Trạng thái tinh thần Hướng Ca từ từ khôi phục, hai người ngồi tàu đi từ Kyoto đến Tokyo, thậm chí Hướng Ca còn trang điểm.
Đặt chân tới khách sạn sắp xếp xong đồ đạc, Hướng Ca đi thẳng tới bàn trang điểm, bắt đầu bôi bôi trét trét từng lớp một lên mặt.
Chu Hành Diễn dựa người vào cạnh bàn gần đó nhìn cô.
Làn da sau khi được áp một lớp phần nền nhẹ trông trắng như sứ, bờ mi vừa dài vừa rậm, đôi mắt dài được kẻ xếch lên càng tôn lên vẻ sắc bén.
Hướng Ca còn muốn đánh khối, nhưng mới nhớ đến gương mặt gầy sọp chưa kịp bù thịt của mình đành thôi, trực tiếp đánh son.
Cô nghiêng người, nhìn về phía Chu Hành Diễn, chớp chớp mắt, hàng mi dài cong như cánh bướm: “Thế nào?”
Chu Hành Diễn rũ mắt nhìn cô trong chốc lát, đột nhiên cúi người, tới gần cô.
Hướng Ca vô thức ngả về sau một chút.
Chu Hành Diễn nhíu mày: “Đừng nhúc nhích.”
Hướng Ca lại chớp chớp mắt, bất động.
Chu Hành Diễn giơ tay, đầu ngón tay cái chạm nhẹ vào mép môi dưới của cô, nhẹ nhàng lướt qua từ khóe miệng đến giữa môi.
Hướng Ca cụp mắt xuống, một vết son đỏ nhuộm trên đầu ngón tay trắng nõn xẹt qua trước mặt, nom vô cùng chói mắt.
Chu Hành Diễn rút tay về, đứng thẳng người cẩn thận nhìn cô, hồi lâu mới rũ mi từ tốn hỏi: “Em định dụ dỗ ai đây?”
Hướng Ca mím bờ môi đỏ mọng, nhìn anh “Chậc” một tiếng: “Hôm nay chị đây đưa em đi rèn luyện sức khỏe.”
“…”
Mãi cho tới khi hai người đứng ở lối vào Kabukicho, nhìn thấy biển hiệu của phố Kabukicho Ichiban (phố đèn đỏ), Chu Hành Diễn mới ngộ ra chuyện cô đưa anh đi rèn luyện sức khỏe, thực sự là rèn luyện sức khỏe thật.
Hướng Ca bên cạnh thế mà “Oa” một tiếng thật lớn, vẻ mặt nóng lòng muốn thử.
Chu Hành Diễn xoay người định đi, lại bị Hướng Ca nhanh tay giữ chặt.
Cô nghiêng đầu nhìn anh: “Đàn anh Chu, anh có phải đàn ông không đấy, sao em chả thấy anh phấn khởi tí nào thế?”
Chu Hành Diễn cười như không cười: “Nhưng anh lại thấy em hơi phấn khởi đấy.”
Dưới ánh đèn neon, đôi mắt đen láy của Hướng Ca sáng rỡ, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Từ lâu em đã muốn đến đây xem rồi, lần trước tới vì công tác nên không có thời gian ghé, cuối cùng cũng có cơ hội, chúng ta đi dạo một vòng thôi.” Cô khẽ liếc nhìn anh, “Đàn ông ai chả thích giai hương, bác sĩ Chu, đừng giả vờ nữa, em không tin là anh không có tí hưng phấn nào.”
Chu Hành Diễn rũ mắt, mặt không cảm xúc nhìn cô: “Anh có rồi.”
Hướng Ca “Dạ?” một tiếng, “Gì cơ?”
“Anh có giai nhân rồi.” Anh chậm rãi lặp lại lần nữa, “Nhìn thấy em anh còn hưng phấn hơn.”
Hướng Ca: “…”
Hướng Ca: Ơ?
Cái kịch bản này anh học được ở đâu thế, khai nhanh!
Cô ngây ngốc tại chỗ vài giây, vẻ mặt nửa ngày không thay đổi, mãi một lúc sau mới tìm lại được giọng nói của mình.
“Hành Hành, anh thay đổi rồi.”
Chu Hành Diễn thấp giọng “À” một tiếng: “Anh vốn thế nào?”
Hướng Ca nghĩ nghĩ, “Anh là kiểu người đi du lịch trong suốt một tuần, ở chung phòng mà không làm bất cứ chuyện gì nên làm,” Cô dừng một chút, lại bổ sung, “Hôm nay lại còn đặt một phòng tiêu chuẩn, vỗ tay cho bác sĩ Chu, làm bác sĩ đúng là khác bọt.”
Chu Hành Diễn nhìn cô múa máy một hồi mới rũ mắt, kéo lấy tay cô xoay người rời đi.
Giày cao gót của Hướng Ca có chút cao, lộc cộc theo sau: “Anh làm gì thế?”
“Cho em xem làm bác sĩ có gì khác biệt.”
Hai mươi phút sau, hai người vào một nhà Izakaya*, Hướng Ca mặt không cảm xúc nhìn anh: “Anh đúng là làm phí lớp makeup hôm nay của em.”
Chu Hành Diễn lật thực đơn: “Ba bữa một ngày phải ăn đúng giờ. Ngồi tàu lâu thế đến giờ vẫn chưa ăn gì, em đói không?”
“Đây là những gì khiến bác sĩ trở nên khác bọt à?”
Chu Hành Diễn vô cùng bình tĩnh tán đồng: “Bác sĩ đều vô cùng chú ý tới sức khỏe.”
Bả vai Hướng Ca sụp xuống, thỏa hiệp: “Em muốn mì Udon cà ri.”
Lúc này là buổi tối, vào đúng giờ tan tầm, Izakaya vô cùng náo nhiệt, thực khách đa phần là học sinh cùng nhân viên công chức mặc đồng phục mặt mày hớn hở ngồi nói chuyện phiếm, đồ ăn rất ngon, giá lại còn rẻ hơn so với những quán ăn truyền thống của Nhật.
*Izakaya: Là một không gian thưởng thức đồ uống thân mật theo hình thức đồ uống được phục vụ kèm với các món ăn để trong những đĩa nhỏ. Từ bình dân đến sang trọng, izakaya là nơi phổ biến để tụ tập bạn bè và đồng nghiệp.Hầu hết các izakaya phục vụ món ăn và đồ uống với mức giá rất phải chăng.
Hướng Ca gọi hai chai rượu sake, rót đầy ly: “Anh nghỉ phép đến bao giờ?”
Chu Hành Diễn ngẩng đầu nhìn cô: “Muốn về rồi?”
Hướng Ca gắp một miếng sashimi: “Ai cũng ngại nghỉ phép dài ngày mà, huống hồ anh còn nghỉ lâu thế rồi.” Cô nâng mắt lên, “Lúc về có phải cuốn gói không thế?”
“Hẳn là không đâu.”
Hướng Ca nhíu mày: “Sao lại là hẳn là?”
Chu Hành Diễn nhớ lại nội dung bức ảnh chụp màn hình ảnh hậu Tô đã gửi cho mình trước đó, đột nhiên cười: “Cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ.”
Đúng lúc một người mặc sơ mi chỉnh tề ngồi ở bàn bên cạnh cười phá lên, Hướng Ca nghe không rõ: “Gì ạ?”
“Không có gì.” Anh lắc đầu, “Vậy thì ngày mai mình về.”
Anh mua vé bay buổi chiều, vốn định buổi tối đến nơi rồi về nhà ngủ luôn, lại không ngờ chuyến bay bị hoãn, đến tối mịt mới lên máy bay.
Lúc hạ cánh đã là đêm khuya, hai người đợi một hồi lâu tại khu hành lý, khi lên xe Hướng Ca đã díp hết cả mắt, bắp đầu ngáp ngắn ngáp dài.
Từ sân bay vào trung tâm thành phố cũng mất gần một tiếng, Chu Hành Diễn nghiêng đầu, nhìn cô ngáp đến chảy nước mắt, giơ tay đóng cửa sổ xe: “Em mệt thì cứ ngủ một lát.”
Cả người Hướng Ca ỉu xỉu dựa vào cửa sổ xe: “Sao em cứ cảm thấy mình tay không đi về thế nhỉ, lỗ quá.”
“Lúc đi chúng ta đưa một vali, hiện tại có hai cái.” Chu Hành Diễn nhẹ nhắc nhở.
Hướng Ca nghĩ nghĩ: “Em cũng chỉ mua ít mỹ phẩm.”
Chu Hành Diễn gật gật đầu: “Em còn muốn dọn cả Kabukichou về cơ mà.”
“Nào có.” Cô vừa phủ nhận, vừa ngáp một cái, “Đấy chỉ là em thấy mới mẻ nên đi xem cho biết thôi, nếu dọn về cả thì không phải đang tự tìm tình địch cho mình à?”
Chu Hành Diễn lặng lẽ cong môi, “Ngủ đi, đến nơi anh gọi.”
Ngồi xe vào buổi tối đúng là mệt rã rời, hơn nữa đi du lịch vốn tiêu hao thể lực như vậy khiến Hướng Ca ngả lưng vào ghế mơ mơ màng màng, mãi đến khi cảm giác được xe dừng lại, cửa xe bị người mở ra đóng lại.
Dây an toàn trên người bị tháo mở, Hướng Ca không chút tình nguyện hé mắt.
Cửa xe nơi ghế phụ đã bị mở ra, Chu Hành Diễn đứng ở cửa, tay chống cạnh mép ghế lái, nghiêng đầu: “Tỉnh rồi thì tự xuống nhé, về nhà hẵng ngủ tiếp.”
Hướng Ca hé mắt nhìn anh ba giây, nghe xong bèn nhắm tít lại, khàn giọng lên tiếng: “Đừng lo cho em, cứ để em ngủ trong xe đi, cũng chẳng phiền anh bế lên lầu đâu.”
Chu Hành Diễn: “…”