“Sau khi xuống xe tất cả mọi người đều phải cẩn thận, nhớ kỹ một khi có cái gì không đúng, chúng ta liền hướng về phía xe chạy. Ta cản ở phía sau, Chu Tử Minh lái xe.”
Mọi người trước lúc xuống xe bắt đầu thương lượng về hành động nếu gặp phải nguy hiểm.
Giản Nặc đi xuống xe trước, nhìn cửa sắt trước mắt dùng tay gõ vài cái.
“Có người sao.”
Thanh âm cùng tiếng đập cửa giống như đá ném vào biển, không có một chút bọt sóng lăn tăn, trong phòng nửa điểm phản ứng đều không có.
Ngay lúc Giản Nặc cho rằng ngôi mhaf này không có ai, bỗng nhiên nghe được một loại âm thanh phi thường cổ quái, loại thanh âm này giống như đã từng nghe qua. Phảng phất thứ gì đó đang cắn nuốt xương cốt, phát ra tiếng rào rạo.
Mọi người thấy Giản Nặc đứng bất động ở đó, đang định xuống xe xem đến tột cùng là cái gì, liền nghe được Giản Nặc ngăn cản: “Các ngươi đừng xuống xe. Nhanh lái xe đi. Lập tức lên xe.”
Chu Tử Minh không có hỏi nhiều, nháy mắt chân nhấn ga, xe liền xông ra ngoài. Giản Nặc theo cửa sổ xe nhìn ra sau thấy, nháy mắt đổ một thân mồ hôi lạnh.
Ở nơi cô vừa đứng, không biết từ khi nào xuất hiện một con chó!
Người ở quê, nhà ai cũng có mấy con chó, chẳng qua chó này cùng với những con chó mà cô từng gặp trước kia hoàn toàn không giống nhau, theo cô phỏng đoán, con chó này ít nhất cũng phải cao bằng một con ngựa trưởng thành.
Hai mắt màu đỏ tươi hiện lên thị huyết, càng thuyết minh rằng con chó này không bình thường.
“Phía sau là thứ gì vậy a!” Lý Hiểu Đông hít ngược một hơi khí lạnh.
“Người ta gọi là chó cỏ.” Giản Nặc nói.
Lý Hiểu Đông lúc này cảm xúc càng thêm kịch liệt. “Đó mà là chó cỏ? Cô đừng nói giỡn.”
Giản Nặc một bên chú ý động tĩnh của con chó ở phía sau, một bên nói: “Chính xác mà nói đây là một con chó bị cảm nhiễm virus!”
“Đây là chuyện gì, một con chó cũng trở nên lợi hại như vậy, đây là không cho chúng ta đường sống hay sao.” Lý Hiểu Đông thở ngắn than dài.
Lý Hiểu Đông nói như vậy, người trong xe ít nhiều đều bị ảnh hưởng.
Cẩn thận tưởng tượng, Lý Hiểu Đông nói đích xác thật không sai. Hiện tại người cùng người là kẻ địch, ngay cả động vật đã từng ôn thuần trung thành cũng biến thành kẻ địch, trên địa cầu động vật nhiều như vậy, đây chẳng phải thuyết minh là mọi động vật đều sẽ biến thành kẻ địch cỉa loài người hay sao!
Giản Nặc hiển nhiên cũng chú ý tới lời nói của Lý Hiểu Đông, trong xe không khí liền trở nên cổ quái không ít.
Nghĩ nghĩ, nàng mở miệng nói: “Nếu ông trời không khiến chúng ta biến thành tang thi, lại cho chúng ta thức tỉnh dị năng, nói lên rằng chúng ta vẫn là có cơ hội, phải biết rằng, không có bất cứ thứ gì là không thể chiến thắng. Chúng ta phải tin tưởng chính mình!”
“Còn có một việc, đó chính là người nào lại nói điều gì khiến người khác dao động vậy cũng đừng trách ta không lưu tình.” Nói rồi liếc mắt uy hiếp Lý Hiểu Đông một cái.
Lý Hiểu Đông nói những lời này chỉ là vô tình nhưng lại khiến tâm trạng của mọi người ủ rũ không dậy nổi.
Lý Hiểu Đông đại khái cũng biết chính mình nói sai, hiếm thấy không có cùng Giản Nặc tranh luận, mà là gật gật đầu, tỏ vẻ tán thành lời nói của Giản Nặc.
“Nó đuổi tới!” Hoàng Hiểu Lệ kinh hô một tiếng.
Giản Nặc quay đầu liền nhìn tháy con chó kia đuổi sát phía sau bọn họ.
Đầu lưỡi màu đỏ tươi ở bên ngoài, từ trong miệng thỉnh thoảng còn chảy xuống nước miếng. Xem bộ dángbkia, rõ ràng là đem bọn họ coi như bữa tối!
“Chu Tử Minh ngươi chuyên tâm lái xe, còn lại cùng ta công kích con quái vật kia.” Giản Nặc lên tiếng.
Chu Tử Minh hết sức chuyên chú lái xe, hắn mặc dù rất lo lắng, nhưng là hắn cũng biết hiện tại hắn trừ bỏ chuyên tâm lái xe cũng không thể giúp bất kì cái gì.