Sáng hôm sau, Asisu lệnh cho đoàn quân lên đường trước, nàng cùng Ari và hai vị tướng quân cận vệ ở lại lo một số thứ, sẽ lập tức đến sau. Đợi khi đoàn người xa dần, chỉ còn lại bụi mờ, bọn họ mới xếp xe ngựa lên đường. Bọn họ không cần cải trang, vì Minuê trước giờ ít đến Hạ Ai cập, hầu như không ai biết, còn Asisu và Ari khỏi cần bàn đến, họ ở Thượng Ai Cập lâu đến vậy, mà người dân còn không rõ mặt, thì đừng nhắc chi đến Hạ.
Bọn họ đánh xe men theo một con đường, gần đến trưa thì tới một khu chợ phiên đã vãn của Hạ Ai Cập. Tuy vậy đâu đó vẫn còn vài sạp buôn mở, trông có vẻ sáng giờ chẳng thu được gì. Quang cảnh điêu tàn đến phát sợ, đâu đó vọng lại tiếng binh lính ca hò hú hét cùng các kỹ nữ, và tiếng khóc nỉ non của những đứa trẻ. Thi thoảng một vài tên đi ngang qua và kiêu căng đá đổ mọi thứ cản đường đi của hắn. Trên mặt đất rải rác rau bị dập nát và vô số món đồ vỡ nát tung toé, mùi hôi thối của thịt cá ươn rải rác khắp nơi mời gọi lũ quạ kéo đến. Ari nói rằng, đây từng là khu chợ sầm uất náo nhiệt nhất ở Hạ Ai Cập, nhưng sao mọi thứ lại thành ra thế này…
Asisu bước xuống xe và đi quan sát tình hình, nàng chân chưa chạm đã muốn buồn nôn, cố gắng trấn giữ bản thân mình, để đi được vài bước xem xét. Nàng nhón chân như thể sợ thứ độc dược nào đó bám vào. Trong đầu Asisu, mọi thứ của Ai Cập đều rất huy hoàng, môi trường cung cấm làm nàng ảo tưởng rằng ở bất kì đâu cũng được sung sướng như vậy. Mấy lần đứng trên chính điện nhìn xuống, chỉ thấy toàn cảnh Ai Cập bao la rực rỡ, nhưng lại không thể tỏ tường được từng chỉ tiết khổ cực của người dân. Thật là đánh lừa người khác!
Đi được thêm chục bước, Asisu gặp một cậu bé nhỏ xíu, đang nằm úp sấp trên mặt đất, hai tay với lấy ổ bánh mì đã dính bùn nhơ, phủi phủi đi rồi cắn một miếng ngon lành, cắn vội vàng như thể nó ngon lành lắm, vừa ăn vừa cố nén khóc, đôi bàn tay đen nhẻm siết chặt bánh như sợ có ai lấy mất.
_ Ari, đưa một ổ bánh cho ta.
Ari khó hiểu nhưng vâng lệnh đưa cho nàng. Asisu cầm lấy ổ bánh, đi đến trước mặt thằng bé, ngồi thụp xuống, mặt đối mặt với nó, mỉm cười nhẹ nhàng rồi một tay đỡ nó đứng lên, tay còn lại đưa ổ bánh ngon lành cho nó. Mắt nó sáng lên, miệng cười thật lớn rồi rưng rưng cầm lấy. Những vệt bẩn trên mặt vẫn không xoá đi sự thuần khiết của nó, nó quỳ lạy Asisu, rồi bất ngờ ôm lấy nàng. Asisu bất chợt nghĩ đến, nó thật giống Menfuisu lúc nhỏ. Dù co đứa trẻ đó có đang vấy bẩn áo nàng, nhưng mà sao….sao lại ấm áp đến thế này.
Đợi khi đứa bé đi rồi, Asisu vẫn trong tư thế ngồi thụp, quay đầu lại mỉm cười nói với Ari cùng Minuê:
_Thì ra, giúp người khác thì trong lòng lại vui đến vậy!
– — —— —
Thượng Ai Cập.
Từ khi được thả ra, Menfuisu gần như bị kiệt sức, hắn và Carol được phân chia chăm sóc tại hai lều khác nhau. Thực ra hắn đã tỉnh từ lâu, nhưng không biết phải đối diện thế nào, nên đành giả vờ như vẫn còn hôn mê. Những lần hắn nghe Carol đến chăm sóc và nói chuyện bên tai hắn, hắn lại càng không có dũng khí để tỉnh dậy. Nhưng rốt cuộc, hắn cũng phải vờ như vừa thoát khỏi hôn mê khi gần về tới hoàng cung Ai Cập. Mỗi lần Carol đến, hắn giả như đang ngủ say, rồi lại ra lệnh hạn chế Carol đến vì muôn cô nghỉ ngơi dưỡng sức, để che mắt tất cả mọi người, rằng hắn không muốn gặp Carol.
Họ về đến Ai Cập trước Asisu hai ngày. Sau khi hồi cung, sức khoẻ hắn hoàn toàn bình phục, Menfuisu quyết tâm chỉnh đốn lại mọi thứ, cố gắng nắm tình hình hiện tại. Hắn thực sự rất bực mình khi biết Nebanon đã can thiệp vào vương quyền của hắn, cũng như thay đổi một số thứ khi chưa thông qua hắn khiến hắn muốn tức điên lên, hắn bị lạ lẫm bởi chúng. Và phe cánh của Nebanon ngày càng hùng hậu thấy rõ, Menfuisu biết mình cần phải tập trung cho vấn đề vương quyền cùng triều chính lúc này, hơn là để tâm lo nghĩ những chuyện khác.
Cuộc đối đầu giữa những hoàng thân đã ngấm ngầm từ lâu, nhưng nay đã chính thức bùng nổ. Menfuisu lần này thật sự sẽ rất vất vả, vì trước đây Asisu không hề tranh giành cái gì của hắn, còn là trợ thủ phía sau đỡ cho hắn, còn giờ đây, hắn phải chiến đấu…chỉ một mình…khốc liệt… đau đớn…