Hạ Quân vừa hỏi vừa nghĩ trong lòng, thằng ranh này đúng là cái loại độc ác giết người không chớp mắt!
Trương Hách hừ lạnh một tiếng cũng không nói. Mười phần thì có tám, chín phần chuyện là do thằng này gây ra. Hạ Quân nhịn xuống cảm giác buồn nôn trong dạ dày, cùng Trương Hách đi đến một cái cửa động lớn trước mặt. Trương Hách vung tay lên một cái, đi về phía trước.
Hạ Quân cũng bước tới nhưng lại bị một lực cản mạnh mẽ phản lại, đánh bật Hạ Quân vào vách tường. Hạ Quân bị đau ngã xuống, đè xuống xác một con Thi Quỷ, đập vào mũi là mùi xác chết hôi thối.
Trương Hách quay đầu lại, chân mày cau lại. Hắn vươn tay đi mò kết giới phát ánh hồng kia. Kết giới này được bố trí vô cùng lợi hại, không biết tại sao hắn lại có thể đi qua dễ như ăn cháo nhưng Hạ Quân thân là phàm nhân lại không thể. Là vật gì ngăn không cho Hạ Quân vượt qua kết giới này?
“Vứt con dao trong tay ngươi đi.” Trương Hách nhíu mày nói.
Hạ Quân vừa nghe được câu này liền lắc đầu, “Không được, đây chính là bùa phòng thân của ông đây, vứt gì thì cũng không thể vứt nó!” Vẻ mặt Hạ Quân có chút khác thường, thoạt nhìn cực kỳ coi trọng con dao này. Sắc mặt Trương Hách lại càng âm trầm: “Vứt!”
“Ông đây không làm!” Hạ Quân cũng sửng sốt, hung hăng trừng lại. Nói đùa, không có con dao này thì gã lấy gì mà bảo toàn mạng sống? Tốt xấu gì thì dựa vào nó gã còn có thể sống thêm một khoảng thời gian.
“Không vứt thì cứ ở lại chỗ này mà chờ chết đi! Đợi đến khi lũ Thi Quỷ kia sống lại, ngươi muốn trốn cũng trốn không thoát!” Trương Hách vung roi đánh lên mặt tường, mảnh vỡ ào ào rơi trên mặt đất, hắn thoạt nhìn có vẻ giận thật.
Thế nhưng Hạ Quân do dự mãi cũng vẫn không thả con dao trong tay đi, vẫn như trước nắm nó thật chặt. Gã quật cường đứng ở cửa động nhìn Trương Hách. “Ông đây chỉ có thứ này để thấy an toàn. Nếu không có nó, thà mày giết ông đi còn tốt hơn.”
Sắc mặt Trương Hách biến thành màu đen, roi trong tay bị lửa giận lây nhiễm, run rẩy không ngừng. Hai người cứ như vậy giằng co, mãi đến tận khi có con Thi Quỷ chậm rãi động đậy, sau đó bên cạnh cũng có con khác bắt đầu cựa quậy, Trương Hách mới lạnh mặt đưa ra lời thỏa hiệp đầu tiên từ trước đến này: “Ta bảo đảm, chỉ cần ngươi đi ra, ta sẽ không mảy may đả thương ngươi.”
Hạ Quân mím môi ngóng nhìn Thi Quỷ đang dần dần hồi sinh dưới thân mà không nói gì, trong tay vẫn nắm chặt con dao kia.
“Giờ thì ném con dao kia đi rồi lại đây!”
“Mày tin được những lời mình nói sao? Ông đây không phải trẻ lên ba. Nếu có thể tin thì ông cũng đã không phải đi tới bước đường này.” Hạ Quân cố chấp đứng tại chỗ không chịu đi, con dao trong tay vì dùng sức nắm mà khẽ run. Gã thậm chí còn không biết cảm giác bất an khổng lồ này là từ đâu mà ra, nhưng gã thật sự không dám thả con dao kia xuống. Trong đầu gã mơ hồ có một cảm giác rằng, chỉ cần gã thả con dao này xuống, đời này của Hạ Quân gã coi như xong.
“Đồ đáng chết!” Trương Hách sắc mặt trầm xuống, tay vừa nhấc, roi xuyên qua kết giới và chém thẳng vào. Hạ Quân cứ như vậy trơ mắt nhìn cây roi kia đánh về phía mình.
Ngay khi sắp đánh đến má gã, roi lại lướt qua tai Hạ Quân quất về phía sau. Một âm thanh mạnh mẽ vang lên, theo đó là một tiếng hét thảm cũng tiếng thứ gì đó ngã xuống.
Hạ Quân cứng người, trán đầy mồ hôi, mắt nhìn thẳng vào Trương Hách, một hồi lâu cũng nói không nên lời. Dưới mí mắt gã, tất cả Thi Quỷ đều chậm rãi bò dậy, loạng choà loạng choạng ngơ ngác một hồi ở chỗ cũ, đến khi giác quan hồi phục, ngửi được một loại mùi vị không thuộc về Thi Quỷ, mọi ánh mắt của chúng mới đổ dồn về cơ thể của người dị thường duy nhất, Hạ Quân.
Trương Hách đứng đó nhìn gã, bàn tay thon dài trắng nõn đang cầm roi siết thành quyền, vì tâm tình mà gân xanh nổi hết cả lên. Trương Hách đang nghĩ đến cùng có muốn cứu gã hay không. Không cứu, vậy ban nãy đi tìm gã đều là phí công vô ích. Cứu gã, vậy thì gã sẽ thành nhược điểm trí mạng của mình.
“Đồ vô dụng!” Một thứ ánh sáng xanh lục bao phủ khắp người Trương Hách. Hắn hai tay cầm roi, thân hình lơ lửng trên bầu trời, một cỗ khí tức mạnh mẽ tỏa ra từ trong người, xông thẳng qua kết giới, bay tới phía trên Hạ Quân. Roi như con rắn vặn vẹo bay múa quanh Hạ Quân, từng lượt roi vung lên chính là từng trận kêu gào thảm thiết, trên mặt đất càng thêm nhiều Thi Quỷ nằm vật ra. Nhưng cách này chỉ dùng được một thời gian, sau một lát chúng sẽ sống lại, thủ đoạn này rồi sẽ khiến người dùng kiệt sức mà chết.
“Lần sau còn dám bướng bỉnh như thế, gia sẽ một roi quất chết ngươi!” Âm thanh hung tợn vang lên trên đỉnh đầu Hạ Quân, người gã bị trường bào của hắn cuốn lấy, một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy Hạ Quân, mang gã hướng lên không trung.
Trương Hách không biết đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn nói ‘Lần sau’. Không hiểu sao hắn có thể vì nam nhân này mà từ bỏ một ít tự tôn. Một loại cảm giác khó hiểu khiến hắn không thể không đưa tay ra. Nam tử này ba lần bốn lượt đụng vào ranh giới cuối cùng của mình, nhưng cuối cùng hắn lại vẫn không thể nhẫn tâm mà đẩy nam tử này vào chỗ chết.
Mà Hạ Quân đang chui trong lồng ngực Trương Hách ngoại trừ có chút sững sờ, cũng không chú ý tới tình hình hiện tại. Gã nhìn con dao trong tay kia, con dao này hiện tại đang trong tay mình, lại kề sát ngay ngực Trương Hách. Đây chỉ là một thời cơ tốt đến không thể tốt hơn được nữa. Chỉ cần một dao đâm xuống… Chỉ cần con dao này cắm vào thôi, tất cả mọi thứ trước mắt sẽ biến mất, mình sẽ có thể sống một cuộc sống yên bình.
Trường bào màu đỏ theo không khí tung bay, Trương Hách vọt roi về phía trước, mượn lực lùi về sau, một tay mang theo Hạ Quân đảo ngược kết giới.
Lúc Trương Hách chạm lưng vào phần kết giới, hắn có thể cảm nhận được cơn đau khác thường. Hắn quấn roi thành một bức tường để ngăn hắn và Hạ Quân bị đánh bật đến đối diện. Bức tường làm bằng roi này bị lực đạo mạnh mẽ đẩy ra ngoài. Trương Hách nhíu mày kéo Hạ Quân ôm chặt vào trong ngực, một cước đạp trên roi, quyết tâm lùi về sau.
Con dao kê ở bên hông Trương Hách rơi xuống, rơi vào kẽ hở giữa hai người. Hạ Quân trước sau đều không nói gì cầm con dao lên, yên lặng giắt lại bên hông.
Hạ Quân ngẩng đầu nhìn thấy Trương Hách lần đầu lộ ra vẻ mặt như vậy, gã không cảm nhận được bất kỳ khác thường nào, cong khóe miệng trào phúng nói: “Hơi kém nha, còn thứ gì như vậy không?”
Trương Hách không có thời gian xử lý cái đồ điếc không sợ súng này, đem hết tất cả lực đạo thu thập ở lòng bàn tay, hắn nhìn Hạ Quân lạnh lùng nói: “Chịu khó một chút.” Khi Hạ Quân còn chưa phản ứng kịp đối phương đã tạo được một kết giới phía trên Hạ Quân. “Oanh” một tiếng, vách tường xung quanh đều bị chấn động đến lảo đà lảo đảo. Kết giới kia bị phá tan. Hai người cùng ngã xuống đất. Đôi mắt Hạ Quân trợn lên to tướng trừng Trương Hách. Cổ họng gã không phát ra được bất kỳ âm thanh nào, chỉ cảm thấy cơ thể bị một lực mạnh đụng cho tan nát, lục phủ ngũ tạng đều bị đập vỡ. Hạ Quân thậm chí ngay cả một biểu tình cũng không thể làm nổi, khóe mắt có chút ướt át, cmn đau cực kỳ!
Trương Hách nằm ở trên người Hạ Quân khẽ khàng ho khan một tiếng, sợi tóc xộc xệch rơi xuống, thoạt nhìn có chút chật vật. Hắn dùng mu bàn tay che miệng, đứng lên bước đi có chút bất ổn đem roi thu lại, không dấu vết dùng tay áo chà qua khóe miệng, sau đó đối với thân thể xụi lơ của Hạ Quân cười lạnh nói: “Biết thế nào là lợi hại rồi chứ? Đây là ngươi tự tìm.” Tầm mắt hắn chuyển qua con dao bên hông Hạ Quân, “Cầm cái con dao cùn này còn không bằng bây giờ đi cùng với gia, ngươi mà có lỡ chết thì cũng là bị cái con dao này hại chết!”
Hạ Quân nhìn hắn không hề nhúc nhích, không nói gì.
“Lên!” Trương Hách nhấc chân đạp gã một cước. Hạ Quân vẫn không hề nhúc nhích.
“Đừng có mà giả chết với ta, lập tức đứng lên! Đừng làm chậm trễ thời gian của gia! Đừng để ta phải dùng một roi đánh chết ngươi ở nơi này!” Trương Hách ác thanh ác khí quát Hạ Quân. Đầu ngón tay Hạ Quân giật giật, hữu tâm mà lực không đủ.
Đợi đến khi cuống họng dần dần khôi phục lại một ít tri giác Hạ Quân mới mở miệng: “Ông, ông đây… không, không nhúc nhích được…”
Ánh mắt Trương Hách trầm xuống, sau đó đi tới ôm Hạ Quân, quăng lên lưng. Hạ Quân chỉ cảm thấy cơ thể như bị đứt đoạn, khóe mắt yên lặng lưu lại một hàng nước mắt. Ông đây sống ba mươi mấy năm cuộc đời, làm gì có thời điểm nào uất ức như thế này.
Thời điểm đi về phía trước, lúc đi ngang qua con dao kia Trương Hách rảo nhanh bước chân, nhưng mà lúc này đại ca của chúng ta lại gấp gáp lên tiếng: “Dao… dao…”
Trương Hách hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì thêm, xoay người lại nhặt con dao kia lên, cắn trên miệng. Mấy động tác cong người này lại làm khổ Hạ Quân, “Lưng… lưng… Lưng của tao… ” Cái đm đây là trực tiếp muốn ông đây mất nửa cái mạng mà!
Đi đến trước một phiến cửa đá, Trương Hách nhấc chân lên đạp cửa. Cánh cửa kia kèm theo âm thanh ma sát với mặt đất ầm ầm chậm rãi mở ra, cửa vừa mở ra liền xuất hiện một màn như thế này đây.
Một bóng người màu vàng ở trên một nhánh cây, trên tay xách theo một con cáo nhỏ, trên đất là một đống lửa, đầu hồ ly chỉ cách mặt đất có nửa mét, một đống lông ở trên đỉnh đầu đã bị thiêu đen, bên cạnh đống lửa còn dư lại vài mẩu xương cốt của động vật.
“Ngươi mau thả lão nương ra! Thả lão nương ra! Lão nương muốn liều mạng với ngươi! Nhà ngươi dám phá hủy lớp lông quý giá của lão nương! Lão nương muốn giết ngươi! Phải giết ngươi! Tên đạo sĩ hỗn láo chết tiệt này! Ngươi là một tên đạo sĩ biến thái! Ngươi mau thả lão nương ra! Thả lão nương ra!”
Con tiểu hồ ly màu đỏ kia ngoác miệng ra gào rõ to, Hạ Quân tựa như có thể nghe được âm thanh nghẹn ngào phát ra từ cổ họng của nó, cmn đây rõ ràng là ngược đãi trẻ con mà!
“Lần sau còn dám ăn vụng đồ ăn của bần đạo, chỉ sợ ngươi không còn có thể ở nơi này nữa đâu.” Diêu Ngân Tử nghiêm mặt nói, hất tay vứt tiểu hồ ly xuống đất, sau đó nhảy từ trên cây xuống, chỉnh lại đạo bào xong thì liếc mắt nhìn Trương Hách và Hạ Quân rồi lạnh nhạt đi đến bên cạnh đống lửa cầm lên một con gà rừng đem đi nướng.
“Đạo sĩ mà ăn thịt cái gì chứ! Đồ đạo sĩ thúi! Lão nương muốn giết ngươi! Giết chết ngươi!” Con tiểu hồ ly kia ở phía xa xông đến chỗ Diêu Ngân Tử. Diêu Ngân Tử lặng lẽ chĩa cây kiếm gỗ đào đến trước mặt tiểu hồ ly, “Đừng ép bần đạo phải sát sinh.”
Tiểu hồ ly dừng bước, móng vuốt cà cà trên mặt đất đầy căm giận, ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Quân bị Trương Hách cõng trên lưng thế nhưng lại không có chế nhạo gã, trong mắt tựa như có chút nước mắt, thu lại chân trước yên lặng đi đến bên cạnh, tiến vào cái ổ ở trong góc co lại thành một đoàn.
Hạ Quân lúc đó trong đầu không biết tại sao lại hiện ra một câu nói như này: Đồng thị thiên nhai luân lạc nhân*.
(*) “Đồng thị thiên nhai luân lạc nhân,
Tương phùng hà tất tằng tương thức”.
(Đường Bạch Cư Dị – Tỳ bà hành)
Dịch nghĩa:
Cùng là kẻ luân lạc ở chốn chân trời
Gặp gỡ nhau đây hà tất đã từng quen biết.
Trong giây phút nhìn thấy Hạ Quân trở về, Đại Hắc đang ngồi dưới đất đứng lên, nhìn Hạ Quân muốn nói rồi lại thôi, do dự một hồi liền lùi về.