(Mỗi ngày hai chương nè ~ Có gì không hiểu cứ cmt nha^^)
Tạ Phong một tay che đầu, hai mắt cố gắng mở lớn, căn phòng này rộng đến không ngờ, khắp nơi lúc này đều chìm trong biển lửa. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu qua khung cửa sổ, rơi trên mái tóc đen dài của Lam Tử Tuyết, Tạ Phong lao tới, ôm chặt cô vào lòng, lo sợ lắng nghe hơi thở yếu ớt của cô, người trong lòng lúc này đã hoàn toàn mất đi ý thức.
Hai tay nhẹ nhàng bế cô lên, Tạ Phong vừa định quay trở về cánh cửa liền phát hiện cửa đã bị chặn, hơn nữa bên ngoài cũng đã bị lửa nuốt chửng.
“Chết tiệt!”
Tiếng còi xe cấp cứu vang lên thu hút sự chú ý của hắn, Tạ Phong nhìn ra cửa sổ, nơi này là tầng ba, nếu nhảy xuống e rằng khó bảo toàn tính mạng. Nhưng…lửa càng ngày càng lớn, e rằng để lâu cơ hội lựa chọn cũng không còn.
Tạ Phong siết chặt vòng tay, tiến tới cánh cửa, một hơi nhảy xuống.
Giây phút nhìn thấy Tạ Phong bế Lam Tử Tuyết nhảy ra ngoài cửa sổ, Doãn Lâm liền hiểu rằng đã muộn rồi.
Ánh mắt vô lực nhìn Amy vẫn đang ôm đầu đau đớn, hắn tự cười bản thân mình, vết sẹo trên mặt lại nhói đau.
Phải, vết sẹo này chính là do một tay Tạ Phong ban tặng, ngày đó tên đó không những khiến hắn cả đời tàn tật mà còn khiến hắn vĩnh viễn không thể ngẩng đầu, Càng đáng hận hơn là, bao nhiêu năm cố gắng của hắn, vẫn không phải là đối thủ của hắn.
Mặc dù Tạ Phong không giết hắn, nhưng hắn bây giờ sống không bằng chết, suổt một năm chui rúc nơi đầu đường xó chợ, cuối cùng sau một năm, hắn cũng tìm lại được ánh sáng của đời mình. Không, tất cả chỉ là mới bắt đầu.
Ngày hôm đó trời mưa như trút nước, nơi hắn ở không có ai muốn lui tới bất ngờ có một vị khách. Amy lúc đó ướt sũng từ đầu tới chân, suy yếu ngã vào lòng hắn. Khi cô tỉnh dậy liền duy trì trầm mặc, nửa lời cũng không muốn nói với hắn, Doãn Lâm hắn chính là một tên cặn bã được tình yêu cứu vớt, đương nhiên không suy nghĩ nhiều, chỉ cần có Amy bên cạnh, ngày tháng sau này dù có khổ cực thế nào cũng đều hạnh phúc hơn lúc trước, tất cả những việc hắn làm trước kia cũng chỉ để có được cô thôi.
Cho đến khi đọc được tin tức Tiêu Dĩ Đình bị giết chết, cơ nghiệp nhà họ Tiêu tiêu tan, Doãn Lâm đã đoán ra được lí do Amy đến tìm hắn nhưng hắn cũng vui lòng chấp nhận. Amy lúc đó đã được chẩn đoán bị rối loạn thần kinh, hằng ngày đều phải dùng thuốc, Doãn Lâm hắn lúc đó quả thật không ngờ một người con gái yếu đuối tâm trí không ổn định có thể làm được điều gì.
Những chuyện sau đó đã chứng minh hắn đã sai, một ngày kia, người chị họ đã định cư ở nước ngoài bao nhiêu năm đột nhiên đến tìm hắn, lúc đó hắn ngơ ngơ ngác ngác không biết chuyện trả thù mà chị ấy nói tới là gì thì Amy đã bàn bạc, xắp sếp xong mọi chuyện với chị. Kể từ khi đó, có lẽ cả hắn và Amy đã rơi vào vũng bùn không lối thoát, bao nhiêu năm đào tạo chuyên nghiệp, hắn có thể dễ dàng đột nhập và DG nghe lén chuyện cơ mật, điều tra ra được địa chỉ nhà Lam Tử Yên và Tạ Vĩnh Kỳ, hắn tận mắt trông thấy máu dính đầy đôi tay và khuôn mặt của cô nhưng Amy lại cười đến gương mặt vặn vẹo, không một chút ghê sợ những thứ đó, so với một Amy thuần khiết trong trí nhớ của hắn là hai người hoàn toàn khác nhau.
Cô bảo sau khi giết chết những người đó, sự nghi ngờ của Lam Tử Tuyết sẽ tập trung lên người Tạ Phong. Lúc trước Tạ Phong có một chiếc nhẫn khắc chữ “Đình” luoon mang theo bên mình, Doãn Lâm đã dễ dàng bẻ khóa nhà cũ của hắn mà mang vật đó ra ngoài, để bên cạnh xác hai người kia, đến lúc đó cả Tạ Nhạc cũng sẽ quay lưng lại với hắn. Cuối cùng là mượn trận lửa này thiêu chết Lam Tử Tuyết đồng thời gán tội cho Tạ Phong.
Amy nói cô hận Tạ Phong, cô muốn trả thù cho cha mình. Doãn Lâm luôn muốn tin tưởng cô, cả kế hoạch cũng thực hiện theo ý cô muốn.
Nhưng…lừa người dối người nhưng sao có thể lừa mình dối mình?
“Có phải là em tìm chị họ anh đến không?”
Amy liếc nhìn Doãn Lâm, cười lớn “Đương nhiên là tôi!”
“Em ở bên cạnh anh lâu vậy là vì muốn lợi dụng anh?”
“Phải, tôi mất hết tất cả rồi, chỉ còn anh vẫn ngu ngốc yêu tôi, tôi không lợi dụng anh thì lợi dụng ai? Hừ, nhưng anh cũng khá hữu dụng đấy, kế hoạch trả thù của tôi đã thành công rồi!”
Thành công? Doãn Lâm nở nụ cười nhạo bán, có lẽ thuốc đã hết tác dụng mới khiến thần trí Amy lại quay về như lúc bình thường rồi.
“Tiêu Vu, cuối cùng thì người em hận là ai?”
“Đương nhiên là Tạ Phong!” Trong ánh mắt bị làn khói mờ mịt bao phủ thấp thoáng đôi chút sợ hãi khi bí mật ẩn sâu trong lòng bị người khác phát hiên.
“Nực cười! Tiêu Vu, em còn định dối người dối mình đến bao giờ? Em làm tất cả những chuyện này vì em yêu hắn!” Doãn Lâm không muốn kìm nén những thứ này trong lòng mình nữa, cảm giác khso chịu sắp bóp chết hắn rồi.
“Tiêu Vu, em yêu hắn!”
“Xằng bậy! Anh câm miệng cho tôi! Hắn giết cha tôi, tôi phải hận hắn, tôi không được yêu kẻ thù của mình!” Amy quỳ xuống đất, hai tay ôm lấy đầu, nước mắt không ngừng rơi trên gương mặt xinh đẹp, bên tai cô vẫn luôn ẩn hiện lời nói muốn cô báo thù.
“Em giết Lam Tử Yên vì cô ta xém chút là trở thành vợ hợp pháp của Tạ Phong, Tạ Vĩnh Kỳ và Nhạc Cẩm đều có ý muốn hại hắn, ngay cả Lam Tử Tuyết cũng là người hắn yêu nhất.” Hắn hít một hơi sâu, cố gắng để bản thân bình tĩnh, giữ vững giọng điệu hòa nhã không cảm xúc “Em còn nói em không yêu hắn?”
Ánh mắt Amy bỗng trở nên đỏ rực, ngẩng mặt cười với Doãn Lâm: “Đúng vậy, nếu như không có bọn chúng tôi đã có thể ở bên anh ấy! Là vì cô ta, vì các người! Ha..ha”
Amy loạn xạ chỉ tay vào khoảng không trống rỗng, màn lửa ngăn cách giữa hai người ngày càng lớn, có lẽ nên nói lời cuối củng rồi.
“Tiêu Vu, em… có từng yêu anh không?” Dẫu biết đây là câu hỏi ngốc nghếch nhất trên đời, hắn vẫn muốn hỏi cô.
Những người xuất hiện xung quanh Amy ngày càng nhiều, có Lam Tử Yên-người con gái cô chỉ gặp duy nhất một lần nơi lễ đường, có Tạ Vĩnh Kỳ và Nhạc Cảm-hai người không thfu oán gì với cô, còn có cả cha cô, họ đều tới để đòi mạng.
“Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!” Amy ôm lấy đầu lao đi giữa đám lửa mà không quan tâm đến cây cột nhà phía trên đã sắp gãy xuống. “Rắc” một tiếng, một thanh gỗ mục rơi xuống kéo theo hàng tá những cây cột con cùng rèm cửa đè lên người cô, lửa nhanh chóng nuốt gọn tất cả, Amy khắp người đều bị lửa thiêu đốt không ngừng kêu rên nhưng cảm giác nóng rát vẫn không thuyên giảm, lồng ngực truyền đến từng cơn khó thở, màu đen trước mắt dần dần rõ hơn. Hình như có người đang tới.
Doãn Lâm bỏ mặc biển lửa giữa hai người, cắn răng xông tới bên cạnh cô, hai tay không ngừng điên cuồng đẩy những thanh gỗ đang đè lên người cô ra sớm đã bị ngọn lửa nuốt mất phân nửa, mùi máu tươi bốc lên nồng nặc.
“Anh… phải sống… hạnh phúc…” Amy ngập ngừng thốt ra những lời yếu ớt, cố vươn tay nắm lấy bàn tay rướm máu của Doãn Lâm “…Phong.”
Giọng nói yếu ớt dần rồi tắt hẳn, bàn tay trong tay hắn tại sao lại lạnh dần đi như vậy? Không…Không!
Hắn không chấp nhận, hắn không cho phép! Là cô cố tình lợi dụng hắn, lợi dụng tình cảm của hắn, là cô nợ hắn!Nếu hắn chưa cho phép, cô không được phép rời đi.
Hắn dùng tất cả sức lực mà bản thân mình có được lúc này khiêng từng mảnh gỗ nhỏ đang đè lên người cô ra, chẳng biết nước ở đâu từng giọt từng giọt nhỏ xuống tay hắn như xát muối vào vết thương. Không đau, chỉ cần có thể cứu được em, mọi vết thương anh đều có thể chịu được.
Chỉ còn một thanh xà gỗ nữa thôi. Doãn Lâm như một kẻ điên, là vì yêu mà điên rồi, cho dù biết rằng người kia đã sớm không còn hơi thở, vẫn nuôi hy vọng, một thứ hy vọng không rõ tên.
“Vu Nhi đừng ngủ nữa, mau xem…” Một tiếng “Rắc” nữa lại vang lên, thanh cột lại không báo trước mà sập xuống, hệt như lúc nãy.
“Không!” Doãn Lâm hét lên một tiếng rồi chạy tới chỗ Amy, không có bất cứ phép lạ nào xảy đến, thanh cột rơi xuống trên lưng hắn, tiếng gãy vụn của xương sống vang lên rõ rệt.
Cột chính đã ngả, căn phòng cũng đã bắt đầu sụp xuống, tiếng còi xe cứu hỏa vang lên đâu đây, chỉ tiếc là vĩnh viễn không kịp nữa rồi.
“Vu Nhi, em yên tâm! Tạ Phong nhất định sẽ hạnh phúc!”
Dù đội cứu hỏa chỉ lôi ra được hai cái xác đã cháy đen đến không nhìn rõ mặt, họ vẫn có thể chắc chắn một bàn tay đang nắm chặt lấy một bàn tay khác, dù trời đất có sập xuống cũng sẽ không buông tay.
Tình yêu là một chuỗi những sai lầm liên tiếp, một thứ gây nghiện còn đáng sợ hơn thuốc phiện cả ngàn lần, nhưng đáng sợ ở chỗ, người ta có thể cai được thuốc phiện, nhưng không bỏ được một chữ tình.
Mùa thu ở Bang Califocnia, đã từng có một cậu nhân viên nhỏ ngày đầu vào làm đã gặp được cô chủ lớn, cô chủ lớn rất xinh đẹp.
Mùa đông ở Bang Califocnia, đã từng có một câu nhân viên đã hết bỡ ngỡ lần đầu bắt gặp nụ cười của cô chủ lớn, cô chủ lớn tựa như một thiên thần.
Mùa xuân ở Bang Califocnia, đã từng có một cậu nhân viên thuần thục, đem lòng yêu cô chủ lớn, cô chủ lớn là lí tưởng sống của cậu.
Mùa hạ ở Bang Califocnia… tuyệt đẹp… “Nếu như ngày đó anh đến trước một bước, có phải hay không người trong tim em lúc này sẽ là anh?Em không cần trả lời, anh biết, em không có quyền lựa chọn, anh… cũng thế!”
Mùa thu này ở Bang Califocnia, anh cuối cùng cũng có thể ở bên em.
Vĩnh viễn.
Không bao giờ xa rời.