– Nói hay lắm… – Cốt Cốt đưa tay lên đỡ lấy thái dương, nhãn tình long lanh những nước khẽ dao động. – Cô hận ta? Được, vậy cứ hận đi, cứ trả thù ta nếu điều đó làm cô hài lòng. Nhưng hãy để ta chăm sóc Thiên Ẩn, cô ở bên chàng lâu như vậy rồi, còn ta thì sao, ngay cả nhìn mặt lần cuối ta cũng chưa làm được. Cô nghĩ ta không đau lòng, ta không không cam tâm? Cô tưởng ta sống cũng hạnh phúc sao. Những lời ngày hôm đó, ngoại trừ những việc mưu cầu toan tính ra, ta cam đoan những lời còn lại là thật lòng. Cô không biết đâu, ta biết Thiên Ẩn lâu lắm rồi, chúng ta đã có những khoảng thời gian vô cùng vui vẻ với nhau, với Nhã Tư, với Thiên Lăng, đáng lẽ ra chúng ta đã có thể ở bên nhau, sau khi chàng lịch kiếp trở về, Thiên Đế sẽ ban hôn cho ta và chàng. Hôn lễ được mọi người mong chờ biết bao, ta cũng đã mong chờ biết bao, đợi chàng lịch kiếp trở về, một năm ở hạ giới bằng một ngày trên thiên đình, mấy ngày ngắn ngủi đó trôi qua ta tưởng chừng như nó dài cả mấy vạn năm. Ta vui mừng biết chừng nào, mong chờ ra làm sao, mọi thứ ta đã chuẩn bị đầy đủ cả, luôn luôn tượng tượng đến cảnh Thiên Ẩn vén khăn chùm tân nương lên cho ta. Vậy mà, đợi được đến khi chàng trở về rồi, bao mong chờ nhớ nhung ập tới, chàng lại chỉ nói với ta hai từ xin lỗi, rồi lại vội vã bỏ đi. Ngươi nói xem ta nên tiếp tục yêu chàng hay nên hận chàng bây giờ. Ngươi tưởng ta nói ra những lời đó vui vẻ lắm sao, cô tưởng thời gian qua ta sống tốt lắm sao. Cô không hiểu đâu, làm sao mà hiểu được…. – Cốt Cốt khóc, giọng nói nàng ta thổn thức nhẹ rơi vào tim ta, xé toạc một mảng lớn. Ta siết chặt nắm tay, mông lung suy nghĩ, sau đó bình thản nói.
– Cô đáng thương, còn ta thì không đáng thương chắc, cô có phải cô đơn hàng trăm ngàn năm một mình nơi lạnh lẽo, tự cho rằng bản thân tiêu dao tự tại, nhưng thật chất là đang tự nhốt bản thân mình lại không được phép rời đi dù nửa bước, sống một cuộc sống cô độc chỉ có một mình, băng tuyết lạnh lẽo, ánh trăng cô tịch, không kẻ trò chuyện, không ai nhớ mong, không có quá khứ cũng chẳng có tương lai, không mục đích cũng chẳng cơ cầu. Đột nhiên Thiên Ẩn xuất hiện, khuấy đảo cuộc sống bình lặng nhàm chán của ta, chàng đem đến cho ta bao nhiêu niềm vui, dạy ta, biết yêu thương, biết cười nói, cho ta một đồ đệ, cho ta một danh phận sư phụ, ngày ngày luôn ở bên cạnh ta, cho ta lí do mở mắt vào sớm mai, nói với ta rằng sẽ không bao giờ rời bỏ ta, làm thơ tặng ta, đánh đàn cho ta nghe, còn vì ta mà muốn trồng một cây đào, làm trái với quy luận tự nhiên, cùng ta thả đèn hoa đăng, giải thoát ta ra khỏi cuộc sống bình ổn thực chất là cầm tù. Ngươi thấy một người như vậy, sao ta có thể bỏ nỡ, sao ta có thể không ích kỉ mà giữ chàng lại bên mình chứ. Nhưng ngươi nói xem, thứ ta nhận lại là gì nào, là trúng phải độc cổ ngay cả Thái Thượng lão quân cũng không thể hóa giải, là một thanh đao lún cán, đâm thẳng vào tim ta, khiến ta ngã xuống vách núi sâu vạn trượng. Cảm giác bị chính tay người mà ngươi yêu thương tin tưởng không do dự mà thẳng tay đâm ngươi một nhát, máu chảy ra, đầm đìa, những thứ đó, nếu là cô, cô nuốt có trôi không? Cô có hiểu nổi không? Là nỗi thất vọng, bi ai, sau cùng là sự trống rỗng lạnh lẽo có thể xé nát trái tim ngươi ra thành ngàn mảnh. Khoảng thời gian ở bên cạnh chàng, ta đã vui vẻ biết bao, nhưng sao đó chàng biến mất, còn nhẫn tâm khắc vào tim ta một vết thương lớn như vậy, đến bây giờ vẫn chưa thể lành lại, tiếp tục quay trở về với cuộc sống lạnh lẽo của trước đây, ngươi tưởng như vậy dễ chịu lắm hay sao, ta cam tình nguyện lắm hay sao. Một lần nữa chàng cứu ta thoát khỏi nơi vực sâu xa lạ, cho ta một cuộc gặp gỡ khác, trên danh phận khác, nói yêu thương ta, sẽ bảo hộ ta, không làm ta thất vọng, chàng ôn nhu dịu dàng, tặng ta Phách Liên Tinh, lại vì ta mà làm vô số thứ, che trở cho ta, thương tiếc ta, không màng sinh tử mà cứu ta thoát khỏi nguy nan hết lần này đến lần khác. Còn vì ta mà trồng cả một đào lâm mười dặm. Ngươi nói xem, một người như vậy, ai mà không ích kỉ muốn giữ làm của riêng…
Nói đến đây, nước mắt ta đã rơi lã chã từ lúc nào, ta biết dù có chảy thêm bao nhiêu giọt nước mắt nữa cũng chẳng sao, Thiên Ẩn cũng không thể đưa tay ra mà lau nó đi nữa, mắt cũng đã chẳng thể nhìn rõ nữa, ta còn kiêng dè cái gì. Thế nên, ta thỏa thuê khóc, vừa thấy đau lòng, lại vừa thấy hả dạ vì đã trả đũa được Cốt Cốt, cô ta nghĩ tình cảm của cô ta cao thượng lắm.
Trước đây vì còn do dự mà ta bị khí thế của nàng ta khiến cho nép vế, nhưng bây giờ thì khác rồi, như thế nào là lấy một giọt nước nhỏ bé so với mặt biển rộng lớn chứ. Cô ta đúng là có cách nhìn nhận lệch lạc, ta tốt bụng nhắc nhở lại nàng ta, nhắc nhở xong rồi cũng thấy thực tự hào quá đỗi, hóa ra ta đã xem nhẹ những thứ đã xảy ra giữa ta và Thiên Ẩn. Điều này giống như bạn gieo một hạt đậu, bẵng đi thời gian không để ý, đến khi một lần nữa nhìn lại, đã thấy nó leo cao lắm rồi, nhanh tới mức bạn cũng phải ngạc nhiên không thể tin nổi.
– Cô … cô …. – Cốt Cốt tức giận cắn chặt môi, nhìn ta căm phẫn, hận không thể bóp chết ta. Nhìn thấy nàng ta như vậy, chút hả hê trong lòng cũng chẳng còn. – Nhưng liệu cô có chăm sóc cho chàng tốt không, cô chẳng phải muốn đi tìm Hoa Thảo Ngôn Viết Băng hay sao, cô đi rồi, ai sẽ chăm sóc cho chàng, … như vậy… sẽ lạnh lắm…
Cốt Cốt ôm lấy mặt nức nở, ta chết lặng, chút hả hê cùng với khí thế hừng hực như ngọn lửa trong thoáng chốc như thể vừa bị dội cho một xô nước lạnh.
Đúng, ta dĩ nhiên không thể mang chàng theo, ta đi rồi, ai sẽ chăm sóc cho chàng?
Ta đứng đó rất lâu, rất lâu, lại bị câu nói “ như vậy…sẽ lạnh lắm…” của Cốt Cốt làm cho không khỏi nhói đau. Sau tất cả phòng bị, nghĩ suy đau đầu chỉ để được chiếm thế thượng phong, cuối cùng, ta vẫn quyết định giao thân xác của Thiên Ẩn cho Cốt Cốt. Nàng ta yêu chàng như vậy, tuyệt sẽ không làm chàng bị thương. Còn ta sẽ có thể yên tâm đi tìm thánh vật, mau chóng giúp chàng tái sinh, lại một kiếp luân hồi, lại một lần gặp gỡ, bắt đầu một mối lương duyên.
* * *
Tuy hai mắt của ta hiện tại đều không thể nhìn thấy, thế nhưng không giống như trước đây. Khi đó ta chỉ là một phàm nhân, còn hiện tại đã là một thần tiên, có thể mở thiên nhãn.
Ta đằng vân mà đi, ngày ngày đêm đêm mà bay về phía tây. Ta không biết đích xác nó là nơi nào, chỉ biết cứ đi mãi về phía mặt trời lặn. Cho đến khi nhìn thấy những áng tường vân ngũ sắc, dưới áng tường vân ngũ sắc là một thác nước, dòng thác có màu xanh ngọc bích tuyệt diệu chảy xuống một cái hồ lớn, trong hồ có nước màu đỏ. Huyết Vương nói với ta như vậy, thoạt đầu khi nghe không tránh khỏi mơ hồ, cứ đi thẳng về hướng mặt trời lặn, ngộ nhỡ có một ngày, mưa giông gào thét, sấm chớp đì đùng, biết lấy mặt trời ở đâu ra mà định phương phân hướng. Cảnh sắc nơi đó nghe qua thì có vẻ rất đẹp, cũng thực dễ phân biệt, nhưng thực kì lạ, dòng thác chảy xuống hồ lớn, vậy mà thác nước màu xanh, nước hồ màu đỏ?
Huyết Vương đưa cho ta một cây trâm, nói khi nào những “ngộ nhỡ” phía trên kia xảy ra, thì cứ tung cây trâm này lên, tia sáng phát ra từ cây trâm chỉ về hướng nào, ta phải lập tức đi theo hướng đó, như vậy mới không bị nhầm lẫn. Còn nữa, sau bảy ngày bảy đêm, cây trâm này sẽ tự động biến mất. Huyết Vương nói cây trâm này là của Thất Sắc, trước đây nàng ta đã từng có ý định muốn đoạt lấy Thảo Ngôn hoa, nhưng không thành, Thất Sắc liền biến nước của dòng thác đó thành một cây trâm, để lần sau không phải vất vả lần mò tìm đường khó khăn như trước nữa.