Sống Chung

Chương 11: Tôi muốn báo cảnh sát️



Edit: Yann

Beta: Đậu Xanh

Không khí như ngưng đọng lại.

Văn Tẫn nhìn cô, con ngươi đen nhánh không có chút cảm xúc nào, “Tôi là biến thái?”

Tưởng Uyển lau nước mắt trên mặt, cô kéo khăn tắm xuống, ném vào ngực anh, “Trả anh!”

Cô lướt qua anh, giống như chạy chậm vọt vào phòng, sau đó nhấn chốt cửa, bò lên giường trốn dưới chăn.

Văn Tẫn đứng tại chỗ một lúc lâu, cụp mắt nhìn khăn tắm trên mặt đất.

Giữa mày anh nhíu lại, sau một hồi, mới giơ tay nhặt khăn tắm lên ném vào sọt quần áo dơ.

Buổi tối phát sóng trực tiếp chơi game, trạng thái của anh không tốt lắm, mới mở màn đã tặng một mạng, sau khi đội kia bị tiêu diệt, mặt anh không cảm xúc tháo tai nghe, ném một câu “Không đánh”, rồi tắt phát sóng trực tiếp.

Anh ở chỗ này rất nhiều năm, người giúp việc luôn ở bên ngoài, đây là lần đầu tiên anh nhận một người giúp việc ở lại nhà, bởi vì người bạn kia nói người giúp việc lần này rất ôn hòa, cần mẫn.

Anh biết rất nhiều người không thể tiếp thu được tính tình của mình, cũng có người từng thử dung nhập, nhưng hiệu quả cực nhỏ.

Mấy ngày ở chung gần đây, anh cảm thấy Tưởng Uyển rất tốt, cũng không định đổi người khác, nhưng đêm nay Tưởng Uyển khóc lóc mắng anh biến thái khiến anh để ý.

Để ý đến rạng sáng 1 giờ, anh vẫn chưa thể ngủ.

Anh mở ra cửa phòng đi ra ngoài, vào nhà vệ sinh, cầm một chiếc khăn tắm mới đi ra.

Tưởng Uyển vẫn nằm ở trên giường nghe nhạc, hôm nay cô không phát sóng trực tiếp, muốn dùng âm nhạc áp chế đi nỗi sợ hãi và kinh hoàng trong cơ thể, chỉ là đã qua vài tiếng đồng hồ, cô vẫn chưa thể ngủ.

Lúc cửa phòng bị mở ra, cô kinh ngạc mở mắt, chỉ nhìn thấy Văn Tẫn đang đứng ở cửa.

Người đàn ông cầm khăn tắm trong tay, từ trong bóng đêm đi tới, lẳng lặng đi đến trước mặt cô, nhìn cô nằm trên giường, anh nhíu mày tựa hồ đang suy tư một lát, sau đó xốc chăn lên, trải khăn tắm lên người cô.

Tưởng Uyển: “…”

Nhất thời cô không biết anh đang tỉnh hay mộng du, lại lo lắng dọa đến anh, không dám mở miệng.

Văn Tẫn từ trong bóng đêm thấy cô mở hai mắt, động tác hơi ngừng lại, thấp giọng hỏi, “Cô tỉnh rồi?”

Tưởng Uyển lúc này mới dám giận, “Anh không mộng du?”

Hai người đều yên lặng trong giây lát.

“Xin lỗi…” Tưởng Uyển ngồi dậy, “… Tôi không nên tức giận lung tung với anh, tôi… Hôm nay tôi…”

Nói đến chuyện này, thân thể của cô không nhịn được phát run.

Văn Tẫn an tĩnh chờ cô nói xong.

Nhưng Tưởng Uyển chậm chạp không nói ra, trong bóng tối cô hít sâu một hơi, “Không có việc gì, đều đã qua… Không có việc gì…”

“Tưởng Uyển.” Văn Tẫn gọi cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn, “Đêm nay cô làm tôi rất để ý, tôi muốn biết, đã xảy ra chuyện gì.”

Nước mắt Tưởng Uyển bỗng nhiên rơi xuống.

Cô tủi thân che mặt lại, sử dụng vốn ngôn ngữ rời rạc kể lại cảnh mình thoát khỏi tay Ngụy Kỷ Nguyên, “Xin lỗi anh… Là do tôi quá sợ hãi, cho nên mới… Mới…”

“Đứng lên.” Văn Tẫn đứng lên, “Mặc quần áo vào, tôi đưa cô tới cục cảnh sát.”

“Không được… Tôi đã đồng ý với Hà Ánh Đồng không báo cảnh sát rồi, tôi…” Tưởng Uyển tức khắc hoang mang lo sợ.

“Cô không hề đồng ý với cô ấy, từ đầu tới cuối, cô cũng đâu hứa là cô sẽ không báo cảnh sát.” Lúc nói chuyện trên mặt Văn Tẫn không có biểu cảm, chỉ là cặp mắt đen láy thâm trầm, trong bóng đêm hiện ra vài phần trầm ổn và nội liễm không hợp tuổi, “Đây là có ý định cưỡng gian, chỉ là cưỡng gian chưa thành, nếu Hà Ánh Đồng không xuất hiện, hiện tại cô chính là người bị hại nằm ở hiện trường vụ án, chứ không phải đang ngồi ở đây thảo luận với tôi có nên báo cảnh sát hay không.”

Tưởng Uyển bình tĩnh lại, cô lau nước mắt trên mặt, nhìn Văn Tẫn nói:

“Tôi muốn báo cảnh sát.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.