Cẩm Dạ Lai Phủ

Chương 71



Đêm đó, mưa rơi xuống không hề có dấu hiệu, mang theo gió lạnh thấu xương,tàn sát bừa bãi các cửa sổ đóng kín. Cẩm Dạ đứng gần sát cửa, nguyên bản quần áo vốn đơn bạc bị mưa gió ướt thấu.

Lúc này đã gần cuối mùa thu, mặt nàng trắng bệch, cảm thấy độ ấm trên đầu ngón tay nhanh chóngtan đi, rõ ràng huyệt đạo trên người một canh giờ trước đã tự cởi bỏ,lại cố tình không chịu hoạt động nửa bước, cứng rắn trong mưa gió tratấn chính mình.

“Thiếu phu nhân, ngài đây là tội gì……” Diêu ThủNghĩa đi lên phía trước, đang muốn đóng cửa sổ lại bàn tay bị đối phương ngăn ở nửa đường, ông thở dài, giọng điệu trầm trọng: “Nếu ngài cũng bị bệnh, ai tới chăm sóc thiếu gia.”

Cẩm Dạ vẫn chưa trả lời, chỉchậm rãi quay đầu, nhìn về phía nột thất đèn đuốc sáng trưng, ngoài bình phong đứng Trì Nguyệt Hằng vừa được tin tức đã vội vàng chạy tới, giờphút này đang cùng Thái y cúi đầu nói chuyện với nhau, người đó trên mặt tràn đầy sợ hãi cùng bất đắc dĩ, nói chưa đến nửa khắc đã bùm một gốiquỳ xuống, sau đó liên tục dập đầu.

Cảnh tượng này không thể nàoquen thuộc được hơn, nàng như ý thức được điều gì, run run hai tay chemặt, xoay người hô hấp hào hển. Tất cả bất hạnh tựa như trong một đêmđều buông xuống, nàng vẫn không dám tới gần giường, là sợ nhìn thấy hắnnôn ra máu dáng vẻ không tức giận, nhưng hôm nay hành động gián tiếp của thái y lại bóp chết nàng lừa mình dối người.

Diêu Thủ Nghĩa ghésát vào, nghe rõ miệng nàng không rõ lăn qua lộn lại nói câu nói kia–“Là ta làm chàng tức giận, là ta làm chàng đau đầu…… là ta khiến chàngăn vào độc dược.”

Ông trầm mặc đã lâu, cũng không nghĩ ra lời anủi, không đành lòng quay mặt đi: “Thiếu phu nhân, thiếu nguyệt khôngđộc, là có người động tay động chân, huống chi, ngài cũng không biết,đây chỉ là đúng dịp, ngài không cần áy náy.”

Ánh sáng trong mắtCẩm Dạ từng chút từng chút lóe lên, đúng vậy, nàng không biết, nhưngtrên đời này nhiều lần đúng dịp như vậy, sao nàng lại cố tình đưa độcdược tới phu quân. Nghiêng ngả lảo đảo vượt qua bình phong, nàng nhìnthấy nam tử trên giường mặt như màu tuyết, lẳng lặng nằm ở đó, đúng làkhông có nửa phần sinh khí, lòng nàng cả kinh, run rẩy vươn ngón tay……

“Nghiêm phu nhân!” Trì Nguyệt Hằng một phen túm cổ tay nàng, nhíu mày nói:“Tham hơi thở làm gì, người còn sống, bổn vương tại đây, Nghiêm tướngkhông chết được.”

Cả người Cẩm Dạ đều mộng, sửng sốt một trận,bỗng nhiên dùng sức túm Thái y: “Phương Thái y, ông nói cho ta biết, phu quân ta trúng độc gì?”

Phương Mẫn Chi qua tuổi bán trăm hơi hơirun rẩy đứng thẳng thân mình, vẻ mặt suy sụp cúi đầu xuống: “Này…… Hạquan cũng không biết, theo nghề y hơn mười năm, chưa bao giờ gặp qua độc này. Mới vừa rồi bắt mạch cho Nghiêm tướng, chỉ cảm thấy thân thể ngàiấy băng hàn, âm độc công tâm, cố tình mạch tượng lại tương phản, hạquan…… hạ quan vô năng.”

Cẩm Dạ cười rất khó coi, tầm mắt xẹt qua Trì Nguyệt Hằng thần sắc ngưng trọng bên cạnh, cắn môi nhẹ giọng nói:“Cửu Vương gia, ngươi đi vơ vét danh y trong thiên hạ, ta đi bắt ngườihạ độc, được không?”

Nàng nói chuyện cực nhỏ giọng, nhưng vẫnđang nghe ra ý quyết tuyệt. Trì Nguyệt Hằng không chút nghi ngờ, nếuNghiêm Tử Trạm thực sự có gì không hay, chỉ sợ nha đầu kia sẽ thay hắnbáo thù trước, sau đó tự tử trước mộ phần.

“Được, không chỉchuyện hạ độc, bổn vương cũng sẽ phái người đi thăm dò.” Gật gật đầu,hắn do dự mãi, vẫn nói ra câu nói kia: “Chúng ta…… thời gian không nhiều lắm, ước chừng chỉ có một tháng.”

Nghe vậy Cẩm Dạ đột nhiênngẩng đầu, nhìn thẳng hắn, há mồm chưa nói ra một câu, nước mắt nhịn đãlâu lại khó nhẫn, từng giọt rơi xuống, dính ướt hai má.

TrìNguyệt Hằng chưa bao giờ thấy dáng vẻ nàng như vậy, mặc dù giao tìnhkhông coi là sâu, cũng thấy rõ trong mắt nàng sắc thái cực kỳ bi thương, hắn ý thức được người bên ngoài dù nói nhiều cũng không có ý nghĩa, hắn lắc đầu, mang theo hạ nhân ra ngoài. Khoảnh khắc khép cửa lại, rõ ràngnghe được tiếng khóc thống khổ nén thấp đến mức tận cùng kia, nức nở như con thú nhỏ, từng thanh lấy máu.

Diêu Thủ Nghĩa dừng lại cước bộ, lo lắng xoay người: “Vương gia, này……”

Trì Nguyệt Hằng nhìn phía chân trời: “Mạng Nghiêm tướng rắn như vậy, bổn vương nghĩ, ông trời sẽ không mang đi.”

Diêu Thủ Nghĩa thở dài: “Mong có thể mượn Vương gia cát ngôn.”

.

.

Ngồi ở trên giường lẳng lặng chăm chú nhìn mặt hắn, Cẩm Dạ nắm bàn tay bănghàn tận xương của Nghiêm Tử Trạm, lòng xoắn cùng một chỗ, người một khắc trước còn dùng tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng dễ nghe kia giáohuấn nàng, giờ khắc này lại không nhúc nhích vùi trong hôn mê. Nàngthiếp mặt vào mu bàn tay hắn, nước mắt càng không kiêng nể gì rơi xuống, hắn xưa nay là nam tử cơ trí cường đại, đại nạn trước mặt cũng khôngyếu thế, nếu hắn biết giờ phút này mình yếu đuối mặc người xâm lược nhưvậy, sợ là sẽ tức giận đi.

Nhẹ nhàng mơn trớn hàng mi đẹp của hắn, nàng gục đầu xuống, hôn lên khóe mắt: “Chờ ta.”

Gọi hai tiểu tỳ canh tẩm phòng, Cẩm Dạ áp chế không nỡ nhẫn tâm rời đi. Qua hành lang gấp khúc, đẩy ra cửa thư phòng, nàng châm lửa thắp nến, nơinày còn bảo trì dáng vẻ lúc trước rời đi, vì sự tình xảy ra đột nhiên,đám máu đen hắn phun ra rõ ràng còn trên mặt đất, nàng hung hăng cắnmôi, bức lui lệ trong đáy mắt.

Tấu chương trên bàn chỉnh tề xếp ở góc, giấy và bút mực còn ở vị trí nguyên bản của nó, duy độc là bình sứ nhỏ đựng thiếu nguyệt, cô đơn nằm ở cạnh bàn, nút vải hồng bịt miệng đã bung ra. Cẩm Dạ theo phản xạ ghét bỏ nhan sắc như màu máu, đầu ngón tay vung lên, khiến cho nó nhẹ nhàng bay đi .

Thật cẩn thận bưngbình sứ lên, nàng dùng ống tay áo bày ra, đổ hết dược vật bên trong, mấy viên thuốc tròn trịa như châu lăn tới, nhìn qua không thấy gì không ổn. Đợi đến khi cẩn thận để sát vào, mới phát giác có mấy viên bên ngoàigiống như dính nước, ướt sũng, dưới ánh nến càng thêm rõ ràng.

Nàng nhướng mày, từ trong lòng lấy ra chiếc khăn sạch sẽ, đem mấy viên thiếu nguyệt kia cẩn thận bọc vài tầng, đang muốn nhét vào cổ tay áo, khóemắt đột nhiên quét thấy đáy bình dính cái gì. Để sát vào kiểm tra, mớinhìn rõ là một mảnh đóa hoa, không thu hút, thậm chí hơi hơi khô vàng.

Bàn tay cầm chai của Cẩm Dạ đột nhiên buông lỏng…… Rầm, bình sứ nhỏ ấy nệntrên mặt đất, vỡ thất linh bát lạc. Nàng không rảnh bận tâm, chỉ vì đóahoa kia cùng đóa hoa Bùi Diệc Hàn tặng nàng để hoàn thành tâm nguyệngiống nhau như đúc. Trí nhớ dường như lại nhớ tới lúc hắn gần đi đêm đó, cầm một gốc cây lục hiệp hoa khô cằn, biểu tình cà lơ phất phơ, cườinói cho nàng về sau nếu có chuyện gì phiền toái, một cánh hoa bằng mộtnhiệm vụ.

Nay hoa này dị thường kỳ quái xuất hiện ở đây, tuyệtđối không có khả năng trùng hợp, chẳng lẽ là…… hay là…… Cẩm Dạ trắngbệch mặt đứng tại chỗ, có chút cảm giác như cưỡi ngựa xem hoa –

“Họ Bùi, ngươi tới kinh thành làm gì?”

“Tìm người quen, vi sư ta còn có chút tâm nguyện vẫn chưa hoàn thành.”

“Ta nói này sư phụ đại nhân, ban đêm xông vào tướng phủ cũng không phải ai cũng có thể chịu trách nhiệm.”

“Vi sư chẳng qua là tới thăm ngươi thôi……”

Hai lần, đều ở phủ đệ nhà mình, khi gặp lại, hắn lại biến hóa nhanh chóngthành Trạng nguyên gia văn võ song toàn. Ý cười lạnh bạc ý nở rộ từ khóe miệng, Cẩm Dạ nhặt lên đóa hoa héo rũ kia, từng chút từng chút nghiềnnát nó trong lòng bàn tay, giống như sự tín nhiệm cuối cùng của nànggiành cho người nào đó.

Ngoài cửa sổ không biết khi nào truyền đến tiếng kêu đột ngột, rồi sau đó là tiếng rít phá không mà đến.

Dường như có gì đó sát mặt đi qua, Cẩm Dạ hiểm hiểm xoay người, quay đầu liền nhìn thấy giữa giá sách đinh một phen phi tiêu, đuôi tiêu có một khốivải nhỏ. Nàng đi qua một phen kéo xuống, nhìn thoáng qua chữ viết quenthuộc phía trên, chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, ngay cả mưa gió ngoàicửa sổ cũng hóa thành không tiếng động. Từng nghe qua những chuyện liênquan đến phản bội cùng lừa gạt gièm pha, ai ngờ được một khi xảy ra vớimình, cũng thật sự đau như tim móc.

“Tiểu thư…… Tiểu thư……” Có người nghiêng ngả lảo đảo xông vào cửa.

Cẩm Dạ xiết chặt khối vải kia, nhìn cô gái vẻ mặt lo lắng, sau đó nâng taynhét tóc của nàng ra sau tai, nhẹ giọng nói: “Sơ Tình, ta muốn đi rangoài một chuyến.” Rất nhiều chuyện, phải hỏi rõ ràng.

Cô gái mặt ướt mưa vẫn kinh hồn chưa định: “Tiểu thư, người muốn đi đâu…… em đãmất dấu vết Sở Luật, ai ngờ vừa hồi phủ chợt nghe cô gia trúng độc, saolại thế này?”

“Kỳ thật…… ta cũng không biết sự tình vì sao biếnthành như vậy. Sơ Tình, em nói xem, nếu người mà em quen thuộc đột nhiên trở nên xa lạ đáng sợ, phải làm thế nào cho phải.” Cẩm Dạ cười chuaxót: “Thay ta chăm sóc Nghiêm Tử Trạm, ta muốn đi ra ngoài một chuyến.”Bỏ lại một câu này, nàng không quay đầu lại đi ra ngoài.

Sơ Tìnhsững sờ tại chỗ, không rõ ý tứ của nàng, mà trong mắt có thể thấy đượcbóng dáng nữ tử dị thường kiên định, so với mưa đêm càng thêm quyếttuyệt. Sau một lúc lâu, nàng mới phản ứng lại, đuổi theo vài bước hô:“Tiểu thư, ô!”

Cẩm Dạ như không nghe thấy, đội mưa vội vàng rờiđi, trên áo trắng còn dính máu của Nghiêm Tử Trạm lúc trước, bị nước làm ướt nhẹp, vết máu thấm ra, giờ phút này nhìn lên rất là đáng sợ.

Ngã tư đường ngoài tướng phủ vạn phần lạnh lùng, có lẽ do thời tiết, khôngtìm thấy nửa phần bóng người, ngẫu nhiên có xe ngựa vội vàng băng qua,bắn khởi một đám nước bùn. Nàng cũng không biết né tránh, tùy ý xa phuthối một tiếng: “Mụ điên ở đâu ra, hơn nửa đêm còn lang thang bên ngoài, xui.”

Cẩm Dạ không giận ngược lại cười, nàng nghĩ nàng quả thậtđiên rồi, mới có thể lỗ mãng ra cửa như vậy, tâm tâm niệm niệm muốn tìmtung tích cha, thay phu quân của nàng tìm giải dược, lại muốn hỏi họ Bùi …… vì sao muốn làm như vậy.

Lại đi trăm bước, chính là Trạng Nguyên phủ.

Nàng lùi ở góc, xa xa nhìn trước phủ đệ hai ngọn đèn lồng, từ ống tay áo lấy ra mảnh vải kia, lại tinh tế nhìn một lần, phía trên ngắn ngủn có sáuchữ — giải dược ở nhà của ta.

Đáy lòng chua xót khó nhịn, nànghít vào một hơi thật sâu, đang muốn cất bước, khóe mắt đột nhiên miếtđến trên tường phía trước bên phải có bóng đen nhảy xuống, nhìn ra là kẻ có võ công trụ cột, cước bộ cũng không ổn, như là bị thương. Cẩm Dạ căn bản không muốn để ý tới, nhưng bóng đen này càng chạy càng gần, hiểnnhiên không chú ý tới nàng ở chỗ âm u.

Đợi khi còn cách vài bước, người tới ý thức được không đúng, tiến đến gần một tay bóp cổ nàng: “Người nào!”

Cẩm Dạ đã thấy rõ hơn nửa khuôn mặt đối phương, ngay cả giãy dụa cũng lười, trực tiếp nói: “Tích Kì, là ta.”

Nghe vậy Tích Kì nhanh chóng buông tay, nhíu mày đánh giá nữ tử chật vậttrước mặt, sau đó nghiêng đầu nhìn nhìn Trạng Nguyên phủ phía sau, thấpgiọng nói: “Thiếu phu nhân, không thể.”

Cẩm Dạ lắc đầu, đưa mảnh vải qua, chân thành nói: “Nhìn thứ này, ngươi còn cảm thấy ta không nên đi?”

Tích Kì tiếp nhận, thô thô quét một lần, cắn răng nói: “Thiếu phu nhân không nên lỗ mãng như thế, lỡ may người có chuyện gì không hay xảy ra, thuộchạ không thể bẩm báo với đại nhân…… Độc của đại nhân, trong thời gianngắn nhất định sẽ không trí mạng, vẫn nên về trước bàn bạc kỹ hơn.”

Cẩm Dạ nâng mắt, nghi hoặc theo dõi hắn, chậm đợi câu dưới.

Tích Kì cười khổ: “Họ Bùi, sẽ không lấy mệnh của đại nhân nhanh như vậy.”Huyết hải thâm cừu bị giết cả nhà, một viên độc dược sao có thể kếtthúc?

Cẩm Dạ hít một hơi: “Dù vậy, ta cũng phải đi hỏi cho rõ,huống chi, cho dù độc kia không trí mệnh, cũng là kịch độc, sớm một ngày lấy được giải dược ta cũng sớm một ngày an tâm.” Dừng một chút, nànglại nghĩ tới điều gì, kích động bắt lấy ống tay áo nam tử bên cạnh:“Tích Kì, ngươi đi Tống phủ biệt viện, cha ta đâu? Ngươi không dẫn ôngấy đi ra sao?”

Sắc mặt Tích Kì vừa nghe đến những lời này sauhoàn toàn bụi bại, ánh mắt bình thường chất phác đầy áy náy, bình tĩnhnhìn Cẩm Dạ, thế nhưng hai chân quỳ xuống: “Thuộc hạ vô năng.”

Cẩm Dạ trợn to mắt, cất cao ngữ điệu: “Lời này của ngươi có ý gì?” Ngực như bị đè một tảng đá nặng, nửa khắc cũng không thở nổi, nàng chậm rãi gậpthắt lưng, từng ngụm từng ngụm hô hấp.

Tích Kì quay mặt, quyết đoán nói: “Tô lão gia, mất.”

Mất…… Mất……

Bốn chữ, như kiếm sắc, xuyên vào trong tai.

Cẩm Dạ giương miệng, muốn nói gì đó nhưng mắc trong cổ họng, nửa lời không mở miệng được.

Mưa rơi dường như lớn hơn nữa, tia chớp dữ tợn cắt qua phía chân trời, kếtiếp tiếng sấm vang lên, miệng nàng tanh ngọt, cuối cùng không duy trìđược đả kích liên tiếp, quỳ xuống đất nôn ra một búng máu.

Ai cũng không dự đoán được, gặp lại sẽ là tình cảnh như vậy.

Dạ minh châu trên cột trụ tản ánh sáng lạnh, hòa với hàn ý trong khôngkhí, giống như băng đá vô hình, ngăn cách khoảng cách giữa hai người.

“Ta biết ngươi sẽ đến.” Bùi Diệc Hàn hơi cười, lời nói tuy không chút để ý, mắt đẹp lại ẩn chưa thâm ý. Cô gái quen biết từ năm ấy hắn mười bảytuổi, giờ phút này ánh mắt nhìn hắn như tuyết đầu đông, là thần tháihoàn toàn xa lạ, thậm chí mang theo hận ý.

Hận ý?

Bỗngnhiên ngực hắn xẹt qua chua xót, có chút không chịu nổi tránh đi ánh mắt của nàng, khi quay đầu lại đã thay bằng biểu tình thoải mái như xưa:“Sao lại nhìn vi sư như thế?”

Cẩm Dạ không trả lời, thật lâu sau mặt không chút thay đổi vươn tay: “Giải dược.”

Ý cười của Bùi Diệc Hàn ngưng bên miệng: “Ta nghĩ ngươi gả cho hắn, chẳng qua là ý của Tống Chính Thanh, trước mắt xem ra, là ta đã nhìn nhầm ……” Lời còn chưa dứt, cổ áo đã bị nắm lấy, hắn kinh ngạc nhếch cao mày, vẫn chưa đẩy tay nàng ra, chỉ nhẹ giọng nói ra sự thật: “Cẩm Dạ, ngươi đang phát run.”

“Tống Chính Thanh, sao ngươi lại quen biết Tống Chính Thanh!” Nàng cắn chặt môi, cố chấp không chịu buông tay.

Bùi Diệc Hàn ngẩn ra, lập tức cười khẽ: “Ta có thể đi tới vị trí hôm nay,không thể không có công lao của Tống thủ phụ, ta không có chỗ dựa này,sao có thể phân tranh cao thấp với Nghiêm Tử Trạm.”

Cẩm Dạ chậmrãi buông tay xuống, gần như nói rất nhỏ: “Như vậy, cha ta chết, có liên quan đến ngươi hay không?” Khi nàng nói chuyện ngữ điệu mang theo baphần ý khẩn cầu mơ hồ không rõ, giống như sợ đối phương sẽ nói ra điềugì làm nàng không chịu nổi.

“Nếu không muốn biết đáp án, cần gì phải hỏi nhiều.” Bùi Diệc Hàn thối lui, xoay người không hề nhìn nàng.

Hành động đó ý nghĩa là cam chịu.

“Được, tốt lắm!” Cười ha hả, nàng đỡ cột trụ, thắt lưng lại càng ngày càngcong, cuối cùng vô lực ngồi chồm hỗm, gắt giọng reo lên: “Cuối cùngngươi cũng thành con chó của ông ta, ngay cả cha ta ngươi cũng hạ độcthủ được, ông ấy từng gặp mặt ngươi, ông ấy còn khen ngươi thiếu niêntài trí, ngươi đã quên sao, ngươi đã quên sao!”

“Cẩm Dạ!” Hắnnhìn vết máu trên khóe môi nàng, có chút bối rối đi qua đỡ nàng, cònchưa dính vào góc áo lại bị nàng hung hăng đẩy ra. Bùi Diệc Hàn xiếtchặt nắm tay, thở dài: “Ta không giết cha ngươi.”

Cẩm Dạ ngẩng đầu: “Ngươi cũng không cứu ông ấy.”

Bùi Diệc Hàn quay đầu đi: “Ta bất lực, cha ngươi ở trong lao chịu khổ nhiều lắm, nhiễm phong hàn sốt cao không lui, hơn nữa miệng vết thương chuyển biến xấu……” Nói đến nửa câu sau, hắn đã mất lực tiếp tục, chỉ vì ánhmắt đầy phẫn nộ cùng căm hận của nàng hoàn toàn đánh nát một tia may mắn cuối cùng trong đáy lòng hắn.

“Ta sớm nên đoán được, Tích Kì võnghệ cao như vậy cũng bị thương, cao thủ đóng tại biệt viện Tống giachính là ngươi.” Cẩm Dạ cười lạnh, nói xong miễn cưỡng đứng thẳng thânmình, trong chớp mắt cũng đầu váng mắt hoa, nàng cắn răng nhịn xuống,nhìn hắn nói từng chữ một: “Mười năm thầy trò, từ nay ân đoạn nghĩatuyệt.”

Bùi Diệc Hàn trầm mặc, hắn nhìn nàng một thân chật vậtlại quyết tuyệt nói ra những lời này, những kỷ niệm cùng nàng trước kianhư bài sơn đảo hải dội lại.

[bài sơn đảo hải: ý dữ dội như kiểu dời núi lấp biển hoặc có thể nói là nghiêng trời lệch đất]

Hắn là kẻ xưa nay độc lai độc vãng, lưng đeo huyết hải thâm cừu, lại tạiđêm ấy xông vào phòng nàng, từ đó dây dưa không rõ, thu nàng làm đồ đệ,dạy nàng võ công. Đợi nàng từ một bé gái trưởng thành thiếu nữ, cố ý xem nhẹ tất cả cảm giác khác thường, mỗi khi suy nghĩ bay xa, liền giếtchết tình cảm không nên nảy sinh, lấy cớ dạo chơi tứ phương cố ý rờiđi……

Hắn không nên có cảm tình, hắn chỉ vì báo thù, không có tâmtư trêu chọc đến bất cứ cô gái nào. Hắn nghĩ mình thật sự thành công,hắn nghĩ thật sự chưa bao giờ thích nàng.

Nhưng — nếu thật sự không thèm để ý, vậy đau đớn như phiên giang đảo hải trong ngực là sao.

“Giải dược, ngươi cho hay không?” Thật lâu sau, Cẩm Dạ dẫn đầu phá tan trầmmặc, thẳng thắn mà nói, nàng không quá thích vẻ mặt của hắn, cái loại bi ai không ngôn ngữ nào hình dung sao có thể thích hợp với một kẻ nhẫntâm như hắn.

Bùi Diệc Hàn nâng mắt: “Không có giải dược.”

Cẩm Dạ oán hận nói: “Ngươi dẫn ta lại đây, chẳng lẽ để đùa giỡn ta.”

“Thật là không có giải dược, độc này tên là hồn đoạn, cũng không trí mạng,đầu tiên là hôn mê bảy ngày, sau đó mỗi tháng sẽ phát tác một lần, đauđớn lần sau nặng hơn lần trước, đến cuối cùng người trúng độc khó có thể chịu được đau khổ mà tự mình kết thúc.” Dừng một chút, hắn lạnh lùngcười nói: “Ta thật muốn nhìn, kẻ cao ngạo như Nghiêm Tử Trạm có thểchống đỡ bao lâu.”

Nghe vậy thân hình nàng lay động, quay đầu liếc nhìn hắn một cái, không nói một câu nhấc chân rời đi.

Hắn dương tay che phía trước nàng: “Ngươi muốn đi đâu?”

Cẩm Dạ nhìn cũng không nhìn hắn, tránh đối phương đi thẳng về phía trước:“Không có giải dược, ta đành quay về cùng chàng.” Đi tới cạnh cửa, mưavẫn chưa dừng, xối quần áo đơn bạc của nàng, mang đến ý lạnh tận xương.Nàng vẫn không nhúc nhích nhìn cảnh mưa bên ngoài, thật lâu không nhíchngười, sau một lúc lâu mới xoa nước mưa đọng trên khóe mắt, nhẹ giọngnói: “Ta không vào được biệt viện Tống phủ, thi thể cha ta, mời ngươithay ta an táng, xem như…… tình cảm thầy trò trước kia.”

Bùi Diệc Hàn cứng lại hô hấp, đáy mắt nảy lên chua xót, yên lặng nhìn bóng dángcủa nàng dần dần đi xa, cánh tay vươn lên giữa không trung run nhè nhẹ,cuối cùng vẫn hạ nhẫn tâm, cầm một quân cờ trên bàn ngọc ném đi, cáchkhông điểm huyệt của nàng.

Cẩm Dạ không thể nhúc nhích, thân mình rơi vào một vòng ôm ấm áp, giận dữ nói: “Ngươi còn muốn làm gì!”

“Ta muốn kể cho ngươi một chuyện xưa.” Tươi cười của hắn rất đạm, cũngkhông quan tâm mưa to đổ ập xuống, ôm nàng ngồi ngay tại chỗ.

“Ta không muốn nghe! Buông!” Cẩm Dạ rất tức giận.

Bùi Diệc Hàn lơ đễnh, giống như trước kia trấn an xoa xoa đầu nàng: “Ngươixem, còn cãi lộn, chớ bức vi sư điểm á huyệt của ngươi.”

Cẩm Dạ bất lực, chỉ có thể nhắm mắt lại, tùy ý nước mắt tràn mi mà ra.

Hắn vươn ngón tay dài, xoa mặt của nàng, ngẩng đầu nhìn hướng chân trời,nhẹ giọng nói: “Ta cũng không phải cô nhi từ nhỏ, trước đây nói chongươi, chẳng qua để qua mặt ngươi thôi. Ta nguyên bản cũng có một giađình mỹ mãn, cha là trấn quốc tướng quân của Đại Trì, chưa từng bạitrận, thanh danh hiển hách, mặc dù nương mất sớm, trong ấn tượng của tacũng rất yêu ta…… Cha ta là võ tướng, vô tâm triều chính, bất đắc dĩtiên hoàng chợt bệnh nặng, lòng ông ta đặt nặng nghi ngờ, không thể tínnhiệm người khác, liền đem chính quyền phó thác cho cha ta, cũng cho tảtướng Nghiêm Phượng Bắc phụ tá, cha ta là kẻ vũ phu, tất nhiên khônghiểu việc triều cương, tấu chương chính sự nói trắng ra cũng đều từ tảtướng xử lý, còn ông ấy chủ động thỉnh cầu đóng quân ở Bắc cương, chốngđỡ kẻ thù bên ngoài…… Một văn một võ hai trọng thần lớn, cũng thống trịĐại Trì quốc thái dân an, sau đó hoàng thái phi sinh ra đứa con traitiếp theo, tiên hoàng mừng rỡ, trước khi băng hà lập hắn làm thái tử,cũng chính là Trì Nhược Thần đăng cơ ngày nay.”

Nói tới đây, đột nhiên hắn dừng lại, như không chịu nổi đau đớn, dùng sức ôm chặt nàng.

Cẩm Dạ trắng mặt: “Ta không thở nổi.”

Bùi Diệc Hàn thoáng lỏng lực đạo, vùi đầu vào cổ nàng, không nhìn nàng hổnhển cùng kháng cự, tiếp tục nói: “Tả tướng lòng muông dạ thú, không camlòng uỷ quyền cho một tiểu tử chưa dứt sữa, liền đến du thuyết cha ta,muốn bức cung tạo phản. Cha ta sao chịu được, vội vàng tìm đến kinhthành muốn báo cho Thái Hậu biết, ai ngờ bị cắn ngược một cái, thậm chícòn giả tạo văn thư cha ta thông đồng địch quốc, dưới sự cưỡng bức củađại thần trong triều, cùng nhau dâng tấu, đáng thương Bùi gia ta mộttrăm hai mươi sáu mạng người, bị tru cửu tộc.”

“Tả tướng…… Tảtướng là cha Nghiêm Tử Trạm đi.” Cẩm Dạ không biết nên nói điều gì, thếđạo này, đen trắng lẫn lộn, mỗi người đều gánh chua xót mà sống, mỗingười đều đeo mặt nạ làm người……

“Năm đó ta mười lăm tuổi, may mà cha đưa ta lên núi học nghệ, mới tránh được một kiếp.” Bùi Diệc Hànngửa mặt lên trời cười to: “Ông trời bất công, ông trời bất công! Đợikhi luyện được võ công tuyệt thế, đợi khi có thể chém giết kẻ thù,Nghiêm Phượng Bắc đã bị chính nữ nhân của mình làm tức giận đến đi đờinhà ma.”

Cẩm Dạ nghe một trận chua xót, nghĩ đến người cha đã mất của nàng, ngay cả lần cuối cùng trước khi chết cũng không được gặp, lại có cảm giác mất mát đến tê tâm liệt phế, không nhịn được gào khóc.

Bùi Diệc Hàn nhắm mắt lại, tinh tế than nhẹ bên tai nàng: “Cẩm Dạ, ta biếtngươi cũng cảm thấy khổ sở thay ta, cho nên, ta lại càng không nên buông tha Nghiêm Tử Trạm đúng hay không, nợ cha con trả, thiên kinh địanghĩa.”

“n oán đời trước không nên……” Nàng trợn to mắt, bị điểm á huyệt.

“Nói bậy!” Sắc mặt hắn đột nhiên trở nên khó coi, khuôn mặt tuấn mỹ có chútdữ tợn, “Nếu hôm nay đổi thành ngươi, ngươi còn có thể nói ra những lờinhư vậy? Chẳng lẽ Bùi gia ta xứng đáng bị oan uổng bị giết cả nhà? Tatừng ở trước thi thể cha ta lập lời thề độc, chỉ cần ta sống một ngày,nhất định không quên báo thù.”

Cẩm Dạ buông mắt, không tiếng động thở dài.

“Ngươi là đồ đệ của ta, ta sẽ không nhìn ngươi chịu chết.”

Cẩm Dạ hít một hơi, bất an thổi quét cả trái tim.

Bùi Diệc Hàn cười lạnh: “Vận số của Nghiêm Tử Trạm đã đến, hắn cuồng vọngtự đại, trong triều gây thù hằn không ít, mấy ngày nay ta cùng TốngChính Thanh sớm bày ra kế hoạch chu toàn, nợ máu năm đó, ta muốn đòi lại y nguyên từ hắn.” Hắn híp đôi mắt dài, giống như nhìn thấy Nghiêm phủnhà tan cửa nát, ánh mắt âm hàn đáng sợ.

Lúc này, cô gái trong lòng giật mình.

Bùi Diệc Hàn kinh hãi: “Ngươi điên rồi……” Nàng cư nhiên không để ý phản phệ mà phá tan huyệt đạo.

Cẩm Dạ ra sức giãy hắn, nghiêng ngả đứng lên, máu tươi không ngừng từ miệng mũi tràn ra, nụ cười của nàng chưa giảm nửa phần: “Vậy thì như thế nào, cho dù chết, ta cùng chàng cũng sẽ ở cạnh nhau.” Cước bộ đã trở nên phù phiếm, nàng kéo lê thân mình rách nát, từng bước một đi ra phía ngoài.

Bùi Diệc Hàn lắc đầu, một chưởng đánh nàng hôn mê, ôm chầm nàng lộ ra nụcười tàn nhẫn: “Cẩm Dạ, ta sẽ không để ngươi đi, đây không chỉ là tư tâm của ta, quan trọng hơn, ta muốn làm cho họ Nghiêm trước khi chết cũngkhông thể thấy được người âu yếm.”

2 thành viên đã gởi lời cảm ơn Huyền Mộng về bài viết trên: Hồng Gai, pjgpop 09.10.2015, 07:29 Huyền Mộng Cựu học sinh Ngày tham gia: 28.02.2012, 09:11

Bài viết: 1151

Được thanks: 899 lần

Điểm: 10.4

Re: [Cổ đại] Cẩm Dạ lai phủ – Huyền Mật – Điểm: 11

Mười ngày sau.

Kinh thành gần đây có đại sự xảy ra, nghe đồn tiểu hoàng đế thần chí khôngrõ triền miên giường bệnh, Nghiêm tướng thân trúng kịch độc, đã rất lâuchưa từng lâm triều. Càng đáng sợ hơn là, nghe nói biên cương mọi rợ xâm phạm, trong lúc nhất thời kinh thành tràn ngập mây đen, lòng ngườihoảng sợ, không thể qua ngày.

So với việc bầu không khí áp lựcbên ngoài, trong hoàng cung cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu. Giờ phút nàytrong Thái Dương điện, Mẫn thái hậu đoan trang xinh đẹp mất đi vẻ taonhã, niết bích ti chỉ bộ trên ngón út thành haiđoạn, lạnh lùng nói: “Lời ấy của Tống khanh gia là thật sao?”

Nam tử trung niên quỳ dưới thấy thế vội vàng nói: “Thái Hậu nương nương bớt giận, việc này không phải là nhỏ, tất nhiên thần không dám lừa gạtnương nương.”

Mẫn Thái Hậu nhíu mày: “Có thể có chứng cớ?”

Tống Chính Thanh cung kính nói: “Nương nương không ngại truyền Phương Thái y, sẽ biết lời nói của thần không phải giả.”

Mẫn Thái Hậu do dự sau một lúc lâu, phất tay: “Người đâu, tuyên Phương Thái y.”

Lão nhân một thân triều phục được cung nữ mang vào, sau đó khiêm tốn quỳxuống: “Thần Phương Mẫn Chi khấu kiến Thái Hậu nương nương, nương nươngthiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

“Miễn lễ.” Khẩu khí của Mẫn Thái Hậu có chút không kiên nhẫn, hấp tấp nói: “Phương Thái y, ai giamuốn ngươi lặp lại chẩn đoán lúc trước của hoàng nhi cho ta nghe.”

Phương Mẫn Chi căng căng: “Hoàng Thượng khi thì hôn mê khi thì thanh tỉnh,nhiệt độ cao không lùi, ý thức tan rã, bệnh trạng này do có một thời kìbị độc hương làm hại.”

Mẫn Thái Hậu tiếp lời: “Thái y có biết, đây là loại độc gì?”

Phương Mẫn Chi như trước cẩn thận nói: “Lão thần mấy năm trước từng đến TâyVực, may mắn gặp được một vị cao thủ dụng độc, trên người hắn huân loạimùi này, ngửi thấy trong thời gian ngắn cũng không lo ngại, một khi vượt qua nửa canh giờ cả người sẽ vô lực, sau đó xuất hiện ảo giác, đến cuối cùng……”

“Cuối cùng như thế nào?”

“Nhẹ thì hôn mê bất tỉnh, nặng thì mất mạng.”

Mẫn Thái Hậu trắng xanh mặt, vỗ mạnh trên bàn gỗ, cả giận nói: “Thật togan, thật to gan!” Phương Mẫn Chi sợ tới mức không dám thở mạnh, biết rõ không phải đang nói mình, vẫn kinh ra một thân mồ hôi lạnh.

“Nương nương, tấu chương kia……” Tống Chính Thanh nhẹ nhắc nhở.

Mẫn Thái Hậu gật gật đầu, thị nữ lĩnh mệnh mà đi, một lát sau cầm một vậtđược bọc khăn vàng đến, cúi người đưa cho Phương Mẫn Chi.

Tống Chính Thanh khẽ nâng cằm: “Phương Thái y, tấu chương này có chỗ nào không ổn hay không?”

Phương Mẫn Chi run run đưa tay mở ra tấm vải ra, bên trong là một bản tấuchương, bề ngoài xem ra cũng không chỗ nào không ổn. Ông run rẩy mở ra,để sát vào mũi, đột nhiên thần sắc đại biến: “Lão thần sợ hãi, lão thầnsợ hãi.”

Tấu chương kia ‘ba’ một tiếng rơi trên mặt đất.

Mẫn Thái Hậu nhăn mày trợn mắt: “Ấp a ấp úng làm gì!”

Phương Mẫn Chi nuốt ngụm nước miếng, chỉ cảm thấy trên trán có mồ hôi lạnhchảy xuống, không dám khiêu chiến chủ tử chấp chưởng hậu cung một lầnnữa, vội vàng nói ra sự thật: “Trong tấu chương bị huân hương, lão thầncả gan phán định, hương này ước chừng cùng loại độc Hoàng Thượng trúngphải…… là, là giống nhau .”

“Ước chừng?” Tống Chính Thanh lạnh mặt.

Mặt Phương Mẫn Chi như màu đất, dược vật trong thiên hạ, tương tự nhaunhiều như trăm loại, hơn nữa, người trong hoàng cung ngươi lừa ta gạt,hơi sai lầm một chút sẽ ngập đầu tai ương, sao ông dám vọng động kếtluận, bất đắc dĩ hai vị phía trên thật sự là tính tình không tốt cholắm, ông chỉ là một ngự y sao dám đắc tội. Cẩn thận châm chước một chút, lại cúi đầu nói: “Lão thần nô độn, quả thật là giống nhau .”

“Thôi, Phương Thái y, ông đi xuống trước đi.” Từ từ thở dài, Mẫn Thái Hậu bình lui mọi người, khuôn mặt dưới trang dung tinh xảo có chút mỏi mệt, bưng bạch ngọc trà trản lên nhẹ nhấp, sau đó có chút đăm chiêu nhìn về phíacửa sổ khắc hoa: “Tống khanh gia, người giúp hoàng đế hạ phê bình chúgiải, chỉ có một, không phải sao?”

Tống Chính Thanh mừng thầm trong lòng, mặt ngoài vẫn bất động thanh sắc đáp: “Nương nương thánh minh.”

“Nghe nói gần đây thân thể hắn có bệnh nhẹ, nhất định là cất giấu không chịuvào triều, mấy năm nay ai gia nghĩ hắn vâng mệnh tiên đế tài bồi phụ táhoàng đế, thật đã quên hắn là con của kẻ công cao chấn chủ kia.” Nóixong, nàng hung ác ném trà trản xuống đất: “Lòng muông dạ thú, tất gâyhọa cho Đại Trì ta.”

Tống Chính Thanh cúi đầu càng thấp: “Nương nương, muốn trừ người này, còn phải bàn bạc kỹ hơn.”

“Không cần nhiều lời, việc này ai gia đều có tính.” Mẫn Thái Hậu thở dài mộthơi, dương tay: “Người đâu, truyền ý chỉ của ai gia, làm Nghiêm tướngngày mai vào triều, không thể thoái thác.”

Màn giườngmàu ám không thể giấu đi ánh trăng, mơ hồ có thể thấy được một bóng dáng nằm trên tháp, bên ngoài tiếng mưa rơi lê thê, lại không lấn át đượctừng tiếng ho suyễn của chủ nhân, cẩn thận nghe ngóng, thậm chí còn cóthể cảm nhận được chủ nhân áp lực vài phần đau đớn.

Bỗng nhiên, tiếng đập cửa dồn dập, có người kêu: “Thiếu gia, Cửu Vương gia tới chơi.”

Dứt lời, cánh cửa kia lại bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, thiếu niên cẩm y ngọc bào không mời tự nhập, đối với hành vi vô lại như vậy không cảmthấy xấu hổ chút nào, ngược lại nghênh ngang tiến lên vén màn che, khẽcười nói: “Nghiêm tướng, nghe nói thân thể ngài có bệnh nhẹ, bổn vươngriêng đến thăm ngài.”

Nghiêm Tử Trạm tựa vào đầu giường, khó nénthần sắc có bệnh, trong mắt phượng ngày thường kiệt ngạo bất tuân gắnđầy tơ máu, dường như chịu đựng rất nhiều thống khổ, chỉ có ánh mắt vẫnmang ba phần bễ nghễ, lạnh lẽo nhìn chằm chằm người tới: “Cửu Vương giađây là đến xem ta chết chưa?”

“Nghiêm tướng nói đùa, bổn vươngxưa nay ái tài, sao có thể ác độc như thế.” Trì Nguyệt Hằng mỉm cười, tự tìm ghế dựa ngồi xuống, lại nói: “Nghe nói hôm nay mẫu hậu hạ ý chỉ cho ngươi.”

Nghiêm Tử Trạm nâng mắt, thản nhiên nói: “Hiếm khi Thái Hậu nương nương lo lắng, đặc biệt tuyên thần hồi cung lâm triều.”

Trì Nguyệt Hằng dần dần thu ý cười, nghiền ngẫm đối phương một lúc lâu, đột nhiên bật cười: “Ta nói này, Nghiêm đại Tể tướng, ngươi thật không sợchết?” Hắn càng ngày càng không hiểu tiểu tử họ Nghiêm này, ngay cả hắncũng nghe được Tống Chính Thanh bày ra trận võng, hắn cũng không tin,lấy tình báo của Nghiêm Tử Trạm, lại không ý thức được nguy cơ.

Biết rõ vào Kim Loan điện, cửu tử nhất sinh, có đi không có về, còn có thể làm như không có việc gì như vậy?

Hắn thật đúng là không tin.

“Cửu Vương gia đây là muốn thần kháng chỉ sao?” Nghiêm Tử Trạm ngoài cườinhưng trong không cười trả lời một câu, còn muốn nói gì đó, ngực bụngkhông hiểu sao nảy lên đau đớn bén nhọn, giống như vạn kim đâm, lập tứcsắc mặt xanh trắng, nắm chặt lấy lòng bàn tay.

Tất nhiên TrìNguyệt Hằng biết hắn trúng độc, thấy hắn mồ hôi đầm đìa, rõ ràng gặp đau đớn, lại không hừ ra dù chỉ một câu, sinh ra lòng kính nể đồng thờikhông khỏi có chút sợ hãi: “Nghiêm tướng quả thực không giống ngườithường, đối với chính mình cũng nhẫn tâm như thế, kẻ muốn thành đại sựphải tâm ngoan thủ lạt, chẳng phải đang nói Nghiêm tướng sao……”

Lời này, là cảnh cáo, cũng là thử.

Nghiêm Tử Trạm không hé răng, sau khi nhịn qua trận độc phát này, lại dựa vàođầu giường, suy yếu nói: “Nói vậy trong lòng Thái Hậu nương nương, thầncũng có ấn tượng như thế.”

Nghe vậy Trì Nguyệt Hằng đứng lên, tới gần nói: “Nếu không phải thời khắc này ngươi nửa sống nửa chết dáng vẻbệnh tình nguy kịch, ta sẽ nghĩ ngươi đang diễn trò.” Hắn hiếm khi phiền chán thong thả bước đi, lại quay đầu ngồi lại, bổ sung thêm một câu:“Ngươi thiết kế một vở diễn hoàn mỹ, dẫn xà xuất động, hết thảy đều ởtrong kế hoạch của ngươi.” Nói vừa ra khỏi miệng, hắn liền hối hận, âmthầm quở trách mình thiếu kiên nhẫn.

Vốn tưởng rằng đối phương sẽ thề thốt phủ nhận, ai ngờ, Nghiêm Tử Trạm lại khẽ cười: “Trúng độc là thật.”

Trì Nguyệt Hằng nghẹn họng nhìn trân trối, lắp bắp nói: “Ý của ngươi…… ýcủa ngươi là……” Trong kinh hãi thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống,luống cuống tay chân chỉnh sửa vạt áo, lại vươn dài cổ hỏi: “Vì sao?”

Khóe miệng Nghiêm Tử Trạm cong lên trào phúng: “Có người vội vã muốn báothù, đã chờ không kịp, nếu đã vậy, ta đành cùng hắn diễn một hồi.”

Trì Nguyệt Hằng á khẩu, thật lâu sau mới rầu rĩ nghẹn ra một câu: “Luận vềtính kế, người trong thiên hạ khó ai hơn Nghiêm tướng.” Sắc mặt hắn âmtình bất định, một lát lại giống như nhớ ra điều gì, nhướn mày nói: “Sao không thấy Nghiêm phu nhân? Chẳng lẽ bị kẻ thù cướp đi?”

NghiêmTử Trạm nhíu mày, ánh mắt kia trong phút chốc âm vụ lạnh thấu xương, lại dùng ngữ điệu dị thường mềm nhẹ mở miệng: “Trì Nguyệt Hằng, ngươi biếtta ghét nhất người khác biết rõ còn cố hỏi.”

Ngay cả tôn xưng cũng giảm đi, xem ra là giận thật.

Trì Nguyệt Hằng chuyển biến nhanh chóng, thành thật nói: “Bổn vương rấtngạc nhiên, vì sao ngươi không cứu nàng trở về?” Hai người này nên yêunhau chết đi sống lại mới đúng, không có lý nào hắn lại bỏ rơi thê tửchẳng quan tâm.

“Họ Bùi là sư phụ nàng.” Nghiêm Tử Trạm nhắm mắt lại chợp mắt.

“Cho nên ngươi để nàng một mình ở đó?” Trì Nguyệt Hằng không dám gật bừa lắc đầu.

Nghiêm Tử Trạm xùy một tiếng: “Cửu Vương gia cũng biết, tin tức thần trúng độc bắt đầu truyền ra từ đêm đó, sát thủ trong phủ đi ra đi vào chừng bamươi người, thần nghĩ, Trạng Nguyên phủ so với Tướng phủ an toàn hơnnhiều lắm.”

Trì Nguyệt Hằng không thuận theo không buông tha: “Hộ vệ của Nghiêm tướng đâu? Bổn vương nghe nói, Nghiêm tướng nuôi một ẩnvệ mười hai đội, người người mang tuyệt kỹ, chẳng lẽ còn không bảo vệđược trong phủ chu toàn?”

Nghiêm Tử Trạm rốt cục không kiên nhẫn: “Ngươi nói còn có thể làm sao!”

Ngay cả tôn xưng cũng giảm đi, xem ra là giận thật.

Trì Nguyệt Hằng sửng sốt, phản ứng lại sau bỗng nhiên cười to: “Nói nhưvậy, trong phủ Trạng Nguyên đều thành người của ngươi , hay lắm haylắm…… Đạo cao một thước ma cao một trượng, Nghiêm tướng thật sự là quáâm hiểm.”

“Đa tạ Vương gia khích lệ.” Nghiêm Tử Trạm kéo khóemiệng, có thâm ý khác nhìn nam tử cử chỉ thoải mái trước mặt: “Đêm đãkhuya, Vương gia không trở về phủ nghỉ ngơi sao?”

Trì Nguyệt Hằng nghiêm mặt nói: “Nghiêm tướng đuổi người? Bổn vương còn lo lắng tìnhcảnh ngày mai của Nghiêm tướng, muốn giúp ngươi tránh cửa ải khó khănnày đâu, ai ngờ ngươi cũng không cảm kích.”

Tốt lắm, rốt cục nói ra ý đồ đến.

Nghiêm Tử Trạm ngồi thẳng người, giãy dụa muốn xuống giường, một tay cố sức đỡ cạnh bàn, một tay kia từ ngăn kéo lấy ra một phong thư, giao cho đốiphương: “Vương gia giúp thần, thần sẽ làm Vương gia vừa lòng.”

Trì Nguyệt Hằng nhìn hai chữ thật to viết theo lối viết thảo trên phong thư, cười nói: “Nghiêm tướng, ngươi thực bỏ được?”

“Có mất mới có tất.” Nghiêm Tử Trạm quay đầu, đi tới trước cửa sổ. Bênngoài bóng đêm mê người, hắn nghĩ đến khuôn mặt thanh tú lại quật cườngkia, thần sắc lạnh lùng dần dần thư hoãn, không biết giờ phút này, nàngcó đang lo lắng cho hắn hay không……

Trì Nguyệt Hằng mị mắt:“Không sợ bổn vương ngồi nhìn các ngươi trai cò tranh chấp hay sao? Kếtquả lưỡng bại câu thương, ngư ông đắc lợi chính là bản chất của hoàngtộc Đại Trì chúng ta.”

“Vương gia đây là đang ép thần.” Khuôn mặt tái nhợt của Nghiêm Tử Trạm nhiễm chút xơ xác tiêu điều, lệ khí quanhthân tản ra không đi, mặt không chút thay đổi chậm rãi mở miệng: “Nếuthật sự như vậy, thần sẽ làm bước cuối cùng, Vương gia không ngại hồiphủ nhìn xem, binh phù còn đó hay không.”

Trì Nguyệt Hằng kinhhãi, như thế nào cũng không dự đoán được hắn phái người trộm đi binhphù, binh phù này chỉ dùng để điều động ba trăm vạn tướng sĩ đóng ở kinh thành, thấy phù như thấy hoàng đế khai quốc, ai cũng không dám phảnkháng. Ý thức được vấn đề nghiêm trọng, hắn khó thở công tâm, hung hăngđấm một quyền.

Nghiêm Tử Trạm vô lực né tránh, có lẽ cũng khôngmuốn tránh, vốn thân mình đã bị mấy ngày liền trúng độc tra tấn suy sụphơn phân nửa, lần này chịu một đấm của đối phương, cước bộ lập tức lảođảo, thật vất vả đỡ khung cửa đứng vững, máu tụ trong ngực lại nảy lêncửa miệng, khó nhịn được huyết khí bốc lên, xoay người phun ra một búngmáu to đỏ sẫm.

Trì Nguyệt Hằng lớn tiếng: “Nghiêm tướng, ngươi mượn gan của ông trời sao? Ngươi đây là muốn tạo phản!”

Nghiêm Tử Trạm kịch liệt ho khan, một hồi lâu sau mới bình phục xuống, chậmrãi nói: “Vương gia, ngài nên biết mục đích của Thái Hậu, hôm nay cho dù thần có tội hay không, người đều mượn cơ hội lần này trừ bỏ Nghiêm gia. Mà trước mắt, thần cam tâm tình nguyện uỷ quyền, chẳng qua để bảo vệmột nhà bình an, nếu Vương gia không chịu lấy thân phận nhiếp chính đạithần ra tay trước, vậy thần cũng chỉ có một con đường cuối cùng có thểđi thôi.”

Trì Nguyệt Hằng không nói, giang sơn này tuy là Trì gia đánh hạ, nhưng tân đế tuổi nhỏ, lão thần trong triều không trung thànhvà tận tâm như khi tiên hoàng vẫn còn trên đời, ngược lại dựa vào Lụccác Tống Chính Thanh, về phần Nghiêm Tử Trạm, cứ việc tính cách bấtthường, nhưng tài trí hơn người, tất nhiên cũng thu nạp không ít lòngngười.

Nếu trừ bỏ Tống gia, Nghiêm Tử Trạm một người độc đại,tình cảnh tất nhiên khó bề, nếu trừ bỏ Nghiêm gia, độc lưu Tống ChínhThanh, cũng không tốt hơn bao nhiêu……

Cân nhắc sau, hắn liền cóđáp án, tươi cười không chút để ý lại treo bên miệng: “Nghiêm tướng cầnphải cảm kích bổn vương, ngày mai lần đầu tiên mẫu hậu buông rèm chấpchính, bổn vương lại muốn ngỗ nghịch người, danh hào bất hiếu này, bổnvương nhưng là chịu oan uổng.”

“Đại ân của Vương gia, thần suốt đời khó quên.”

Trì Nguyệt Hằng cười cười, lại nói: “Nếu đêm nay ta không tới, ngươi còn nước cờ tiếp theo hay không?”

Nghiêm Tử Trạm chần chờ một lát, vuốt cằm: “Tự nhiên là có, chẳng qua cho dùnhư thế nào, Cửu Vương gia ngài mới là nước cờ an toàn nhất mà thần yêuthích.”

“Nghe vào thực không thoải mái a……” Tự giễu cười cười,Trì Nguyệt Hằng đứng dậy cáo từ, trước khi đi bỗng nhiên bỏ lại một hộpthuốc: “Không muốn tiểu nha đầu kia tuổi còn trẻ mà phải thủ tiết, đâylà giải độc hoàn tốt nhất ta lục soát ra từ trong cung, nếu thực khônggiải được, cũng bảo đảm mạng ngươi hơn mười năm.”

Nghiêm Tử Trạm kinh ngạc, trong mắt đẹp hiện lên ngoài ý muốn: “Thần……”

“Hãy chấm dứt việc đó!” Trì Nguyệt Hằng ngắt lời hắn, chợt cảm khái: “Nếungươi ta không phải thân phận hôm nay, ta đoán chắc chắn ta sẽ thưởngthức ngươi, chẳng sợ bình thủy tương phùng một hồi, cũng tốt hơn nhữngngày cho nhau tính kế.” Dứt lời, không hề dừng lại, quay đầu rời đi.

[bình thủy tương phùng: bèo nước gặp nhau]

Nghiêm Tử Trạm nhìn bóng dáng hắn đi xa, cố gắng khởi động tinh thần, nghiêngngả lảo đảo trở lại giường, hơi thở không xong thấp giọng gọi: “LộngNguyệt.”

Thiếu niên áo đen từ xà ngang nhảy xuống, một phen kéo rớt mặt nạ da người, sau đó lưu loát quỳ xuống đất: “Có thuộc hạ.”

Nghiêm Tử Trạm cắn răng: “Ngày mai, hộ nàng chu toàn.”

“Lời này có ý gì?” Lộng Nguyệt khó hiểu nói: “Lúc trước đại nhân phân phóviệc làm ta đều làm tốt, nhược điểm của những trọng thần này đều ở trong tay đại nhân, mặt khác ai nên thu mua cũng đều thu mua vì mình dùng,đại nhân còn không yên tâm điều gì?”

Nghiêm Tử Trạm lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái: “Ngươi đừng quên, còn có Bùi Diệc Hàn.”

Lộng Nguyệt xấu hổ: “Thiếu chút nữa đã quên…… Thuộc hạ nô độn.”

“Ngươi sớm một chút về Trạng Nguyên phủ, đừng để người ta nổi lên lòng nghingờ.” Nghiêm Tử Trạm dừng một chút, lại lo lắng nói: “Tình hình gần đâycủa nàng thế nào?”

Lộng Nguyệt hé miệng: “Thẳng thắn mà nói,không tốt lắm, thiếu phu nhân vẫn lo lắng thân thể đại nhân, ba phiênbốn lần muốn chạy trốn ra ngoài, mỗi lần đều bị Bùi Diệc Hàn tróc về, có điều họ Bùi kia cũng rất quân tử, chưa bao giờ động tay, cùng lắm thìkhông nhẹ không nặng giáo huấn hai câu.”

Nghiêm Tử Trạm cảm thấy trầm xuống, dư độc thật vất vả áp chế lại dội lên.

Lộng Nguyệt khẩn trương nói: “Đại nhân!”

Nghiêm Tử Trạm che miệng lại, sức lực ho khan cũng không có, từ khe hở máucuồn cuộn không ngừng rơi xuống, nhiễm đỏ trung y màu trắng,“Ngươitrước…… Khụ khụ, đi về trước.”

Lộng Nguyệt không đành lòng nói: “Đại nhân, chẳng phải Cửu Vương gia tặng dược sao?”

Nghiêm Tử Trạm nhắm mắt lại, suy yếu nói: “Ta không thể thua, ngươi biết sao?Thuốc này lưu đến ngày mai rồi ăn, đến lúc đó mặc dù là độc dược, tacũng chấp nhận.” Chỉ cần nàng có thể bình an, hết thảy đều đáng giá.

Lộng Nguyệt há mồm, cuối cùng không khuyên được gì, chỉ phải hung hăng rời đi.

.

.

Uất Trì năm thứ tư, hai mươi tháng chạp, trong triều kinh biến.

Lục các thủ phụ Tống Chính Thanh ăn hối lộ trái pháp luật, nuốt vào hơnmười vạn ngân lượng cứu lũ, mưu toan nói xấu Tể tướng mưu phản hànhthích vua, tội thêm một bậc. Tân hoàng niệm công lao cũ, phá lệ khai ân, đặc xá chín mươi nhân khẩu Tống gia rời đến Bắc cương, sinh thời khôngthể hồi kinh.

Thánh chỉ vừa niệm ra, trong chớp mắt vị thủ phụđại nhân quyền thế ngập trời đương trường không khống chế được cảm xúc,túm ống tay áo Nghiêm Tử Trạm ồn ào: “Họ Nghiêm, ngươi hãm hại ta, ngươi hãm hại ta!” Tiếp theo khi bị thị vệ tha xuống, ông ta không thừa nhậnđược kích thích, hai mắt lật ngược, hôn mê bất tỉnh.

Cửu Vươnggia thở dài, tâm tình rất là không tốt, nhanh chóng tuyên bãi triều, vềphần Mẫn thái hậu buông rèm chấp chính, từ lúc chúng thần thượng trìnhbản tấu chứng cứ Tống Chính Thanh tham ô liền vội vàng trở về tẩm điện.

Nghiêm Tử Trạm tại triều không nhìn thấy Bùi Diệc Hàn, trong lòng luôn luôn đè nặng tảng đá lớn. Trằn trọc lên nhuyễn kiệu sau, lại càng không anbình, hận không thể mọc thêm đôi cánh bay đến bên người Cẩm Dạ.

Chỉ có thể phiền hà hai kiệu phu kia, mùa đông rét lạnh chạy toát một thânmồ hôi, đợi đến Trạng Nguyên phủ, lại bị cảnh tượng trước mắt kinh hãi,một thân mồ hôi bị dọa khô cong.

Đây đâu còn là Trạng Nguyên phủ, thi thể đầy đất, vết máu trước mắt, nói là luyện ngục cũng không đủ.May mà phủ đệ tại nơi hẻo lánh, nếu không chắc chắn gây khủng hoảng.

Nghiêm Tử Trạm nhìn đến cảnh này, trái tim đã hoảng bảy phần, suy nghĩ luônluôn bình tĩnh gần như loạn thành keo dán, ý niệm duy nhất tâm tâm niệmniệm trong đầu là tìm được nàng.

“Tích Kì!” Gọi thị vệ bên người, hắn vén y bào lên chạy vào trong,“Cùng ta đi tìm người.”

Nam nhân chất phác cường tráng nhíu mày: “Đại nhân, không bằng để ta đitìm, thân thể ngài……” Còn chưa nói xong, bóng dáng triều phục màu xanhkia đã bước nhanh rời đi hắn, hắn thở dài, chỉ phải theo sau.

Từhoa viên đến nội đình, đều là thi thể, không thấy nửa người sống. Thẳngđến trước đại đường, mới có một nha hoàn áo đỏ lảo đảo chạy đến, trongtay còn cầm thanh trường kiếm, nhìn thấy hai người sau sửng sốt.

Tích Kì rút đao, hộ ở trước người chủ nhân, âm thanh lạnh lùng nói: “Người nào?”

Nữ tử mở miệng, âm điệu lại là tiếng nói khàn khàn của đàn ông: “Đầu gỗchết tiệt, tránh ra! Ta là Lộng Nguyệt……” Ngũ quan hắn nhăn cùng mộtchỗ, chắc là bị nội thương nghiêm trọng, nói chuyện cũng đứt quãng: “Đại nhân, ngài đừng đi vào…… Họ Bùi võ công cao cường, giết tất cả ẩn vệcủa chúng ta.”

Nghiêm Tử Trạm kéo hắn, lòng nóng như lửa đốt: “Cẩm Dạ đâu?”

Lộng Nguyệt quay đầu đi: “Ở bên trong, nhưng mà đại nhân…… Đại nhân!” Hắntrơ mắt nhìn Nghiêm Tử Trạm đẩy cửa ra, muốn đi ngăn cản, lại biết hắnlàm việc lộng quyền, một khi hạ quyết tâm sẽ không sửa đổi. Lập tức cũng không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ có thể hung tợn đẩy Tích Kìmột phen: “Nghĩ biện pháp đi ngươi!”

Tích Kì vẫn không có biểutình gì, trầm giọng nói: “Nếu bất đắc dĩ, hai người chúng ta lấy mệnhgiao ra, đổi một con đường sống cho chủ tử.”

Lộng Nguyệt nghiêng đầu, cười khẽ: “Dễ thôi.”

Hai người đi theo vào cửa.

Đại đường không còn hoa lệ sáng ngời như lúc trước, cây đèn ngọc lưu ly vỡthất linh bát lạc, tranh chữ rơi trên mặt đất, duy nhất sạch sẽ là chiếc ghế bành rộng thùng thình ở trung gian. Bùi Diệc Hàn ngồi trên, cũngkhông biết giết bao nhiêu người, y bào màu xám nhiễm máu sũng nước, ngay cả mặt mũi cũng dính vết máu, cả người nhìn qua rất là đáng sợ. Cẩm Dạngồi bên chân ghế, tay chân bị trói lại, miệng tắc vải, nghe được tiếngvang sau đột nhiên quay đầu.

[thất linh bát lạc: kẻ đây người đó, nằm rải rác]

Nghiêm Tử Trạm nhìn chằm chằm khuôn mặt xanh tím của nàng, độ ấm trong đáy mắt từng chút lạnh xuống, nghiêng đầu lạnh lùng nói: “Ngươi cho nàng ăn cái gì?”

“Cẳng thẳng như vậy làm chi.” Bùi Diệc Hàn cười cười:“Chẳng qua là độc dược tầm thường, trong ba canh giờ không có giải dượcthất khiếu sẽ đổ máu mà chết.”

Ngữ điệu của Nghiêm Tử Trạm càng thêm lạnh lẽo: “Ngươi muốn thế nào?”

Bùi Diệc Hàn cười: “Trước cho hai con chó chướng mắt của ngươi cút đi, đừng bẩn mắt ta.” Hắn cũng không hy vọng lát nữa đang phấn khích lại bịngười ta đánh gãy.

Nghiêm Tử Trạm nâng tay: “Các ngươi đi xuống.”

Tích Kì vẫn không nhúc nhích, Lộng Nguyệt vội vã: “Đại nhân, họ Bùi không có ý tốt……”

Nghiêm Tử Trạm xoay người: “Đi ra ngoài, chớ để ta nói lần thứ hai.”

Hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, quay đầu cho Bùi Diệc Hàn một ánh mắt cảnh cáo, sau đó thật cẩn thận lui tới sau cửa.

“Cha ngươi nợ Bùi gia ta hơn trăm mạng người, món nợ này hôm nay chúng tatính rõ ràng.” Bùi Diệc Hàn nói từng chữ một, từ bên hông lấy ra mộtphen chủy thủ tinh xảo, niết trong lòng bàn tay thưởng thức.

Nghiêm Tử Trạm lạnh lùng cười: “Ngươi cũng chỉ là một con chó mất nhà, cha tađã chết, ngươi không có chỗ ký thác cừu hận, chỉ có thể đem tức giận đổlên đầu ta.”

“Ngươi nói cái gì!” Bùi Diệc Hàn thay đổi sắc mặt.

Chưởng phong sắc bén công tới, đánh trúng ngực, Nghiêm Tử Trạm bị ngoại lựcchấn đến trên tường, thân thể như sợi bông rách nát, nhẹ nhàng rơixuống, chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều đổi chỗ, đau đến không thể hôhấp.

Cẩm Dạ nức nở một tiếng, nước mắt nhanh chóng lan tràn. Sống chết quay đầu nhìn chằm chằm Bùi Diệc Hàn, nàng phát ra âm tiết mơ hồkhông rõ, giống như lên án giống như trút giận.

Bùi Diệc Hàn ngồi đó, sờ sờ mái tóc dài của nàng, khẩu khí như dịu dàng như trước kia:“Cẩm Dạ, người đàn ông này không xứng làm tướng công của ngươi, sư phụthay ngươi giết hắn.”

Cẩm Dạ trợn to mắt, tràn đầy hoảng sợ.

Bùi Diệc Hàn cười to, đem chủy thủ ném đến trước mặt Nghiêm Tử Trạm, khoái ý nói: “Một mạng của ngươi đổi một mạng của nàng, ngươi không có dị nghịkhác đi?”

“Tùy ngươi, chỉ sợ ngươi nói không giữ lời.” Nghiêm TửTrạm đã đứng lên, lỗ tai ong ong, hắn nâng tay sờ một cái, cả tay nhàynhụa máu đỏ tươi. Theo bản năng nhìn về phía nàng, nàng khóc nước mắtnước mũi hỗn loạn, bộ dáng xấu đến buồn cười, hắn lại cười không nổi.

“Bỗng nhiên lại cảm thấy giết ngươi rất lời cho ngươi.” Bùi Diệc Hàn vòngquanh hắn thong thả bước, đột nhiên dừng lại, âm trầm nói: “Ngươi trướcphế đi tay phải, lại phế đi hai chân, tay trái lưu trữ, đến lúc đó ta tự mình thay ngươi động thủ.”

Nghiêm Tử Trạm nhặt chủy thủ lên,thản nhiên nói:“Có thể, nhưng ta phế hai chân xong, ngươi phải đưa giảidược cho nàng ăn vào.” Hắn đã không dám nhìn nàng nữa, khi nói chuyệnánh mắt cố ý tránh đi, sợ nhìn thấy thần sắc nàng thương tâm muốn chết.

Bùi Diệc Hàn không hiểu sao có chút ảo não: “Thật đúng là vợ chồng tìnhthâm, cũng tốt, tất nhiên ta sẽ thành toàn ngươi, chỉ cần ngươi làm theo yêu cầu của ta, ta sẽ cho nàng ăn giải dược.”

“Được.” Nghiêm TửTrạm buông mắt, lúc này giữa trưa, ánh mặt trời ấm áp mùa đông chiếu vào trên mặt hắn, thản nhiên rọi sáng sườn mặt, gương mặt đẹp đẽ như vậy,nhìn qua lại có chút quyết tuyệt.

Tay trái cầm đao, phản thủ lưuloát đâm vào vai phải, mũi dao cắm tận xương, chặt đứt gân tay. Hắnkhông hề nháy mắt, giống như phế cái tay kia không phải của mình, lạidùng sức một cái, mũi dao bị rút ra, lúc này máu tươi phun vãi, sấn ánhmặt trời, là hình ảnh tàn khốc đến cực điểm.

Bùi Diệc Hàn vỗ tay cười to: “Đừng dừng lại, tiếp tục đi.”

Cùng thời gian, Tích Kì Lộng Nguyệt đều vọt vào cửa, nhìn thấy cảnh tượngtrước mắt, Lộng Nguyệt đỏ mắt: “Ta giết ngươi!” Bất đắc dĩ phẫn nộ nhiều lắm, ra chiêu quá hỗn loạn, chỉ chốc lát sau đã bị điểm huyệt, Tích Kìmuốn hỗ trợ, cũng vì lúc trước đêm nhập biệt viện Tống gia bị thươngnặng chưa lành mà bại trận.

“Không cần –” Tiếng thét chói tai đau triệt nội tâm vang lên.

Bùi Diệc Hàn cúi đầu, thấy khóe miệng Cẩm Dạ đều là máu, tựa hồ nương nhờmặt sàn mà sát rơi tấm vải. Trái tim hắn run lên, lui lại mấy bước,không đành lòng nhìn tiếp.

“Van cầu ngươi, đừng giày vò hắn, giết ta, giết ta đi.” Nàng cuộn thân mình lại, vô cùng không được tự nhiêndập đầu, thùng thùng, mỗi một lần đều hung hăng dập mạnh.

Không bao lâu, trên sàn nhiễm những đóa hoa đỏ sẫm.

Nàng quên đau đớn, chết lặng lặp đi lặp lại, cho đến khi thân mình rơi vàomột vòng ôm ấm áp, nàng ngửa mặt, nhìn thấy khuôn mặt Nghiêm Tử Trạm,miễn cưỡng cười: “Chàng đừng, đừng thương tổn chính mình , bằng không để hắn giết ta còn sảng khoái hơn.”

Bùi Diệc Hàn nhìn hình ảnh haingười ôm nhau, chỉ cảm thấy chói mắt đến cực điểm, vung tay lên, dễ dàng tách hai người ra. Thấy cả người nàng đều run run, các đốt ngón taysưng đỏ, liền không đành lòng giải trừ dây thừng cho nàng, sau đó ômnàng nhẹ nhàng đặt lên ghế thái sư, hắn cười chua sót: “Ngươi không nênđau lòng vì hắn.”

Cẩm Dạ kéo lấy tay áo hắn, máu tươi từ tránkhông ngừng chảy vào trong miệng, bị nghẹn ngay cả nói cũng nói khôngrõ,“Sư phụ…… Khụ khụ, sư phụ.”

Thấy nàng lại gọi hắn sư phụ, Bùi Diệc Hàn mừng rỡ, vội vàng ôm lấy nàng, nhỏ giọng nói: “Chậm rãi nói, chậm rãi nói.”

Cẩm Dạ cố sức thở: “Sư phụ, tha chàng, cầu người…… thành toàn, thành toàn chúng ta.”

Bùi Diệc Hàn chậm rãi buông tay ra, sắc mặt băng hàn: “Ta tha hắn, thànhtoàn các ngươi, vậy ai đến tha ta, thành toàn ta?!” Nói xong câu này,cuối cùng hắn hạ sát ý, từng bước một tới gần.

Nghiêm Tử Trạmđứng ở nơi đó, tránh cũng không tránh, cánh tay phải không hề động đậybuông tại bên người, thần sắc kiêu căng như trước, dường như hắn mới làkẻ quyền to nắm giữ sinh tử.

“Nghiêm Tử Trạm! Ta hận nhất biểutình này của ngươi!” Một tay bóp lấy hầu kết của hắn, ngữ điệu Bùi DiệcHàn lạnh lẽo đáng sợ: “Nể mặt Cẩm Dạ, ta dùng một chiêu tiễn ngươi quythiên.” Gân xanh trên tay nổi lên, đang định dùng sức, đau nhức lại chợt buông xuống.

Hắn không dám tin cúi đầu nhìn chuôi chủy thủ xuyên qua ngực, chậm rãi quay mặt đi, nàng rơi lệ đầy mặt thấp giọng khóc:“Sư phụ, thực xin lỗi, ngươi vẫn bức ta, ngươi vẫn bức ta……”

Hắnbỗng nhiên nở nụ cười, không hiểu sao lại nhớ đến ban đêm ấy khi haingười mới gặp, nàng cầm băng gạc thay hắn băng bó, cũng vừa khóc vừagiải thích, sợ làm đau hắn.

Nhưng lúc này, nàng có thể vì một người đàn ông khác đưa hắn lên hoàng tuyền ……

Thôi, thua, rốt cục thua hoàn toàn.

“Ta không giết cha ngươi…… ông ấy bị tù ở ngoại ô…… Khụ khụ…… bí phủ ngoạiô.” Dùng sức lực cuối cùng, nói cho nàng chuyện này, hy vọng nàng sẽ vui vẻ.

Trong nháy mắt lâm vào hắc ám vĩnh hằng, hắn nhìn thấy chântrời ấm áp, đỏ như vậy, tiên diễm như vậy, giống như trái tim đang đổmáu của hắn……

Ba tháng sau, hoàng thành.

Trì Nguyệt Hằngthắng một trận xinh đẹp, Nghiêm Tử Trạm chủ động từ quan, lão tặc TốngChính Thanh bị lưu đày nơi hoang dã. Giờ phút này hắn tay trái nắm binhphù, tay phải véo khuôn mặt bánh bao của tiểu hoàng đế, đúng là đườnglàm quan rộng mở.

“Cửu ca, véo đau trẫm.” Trì Nhược Thần lắchoảng cả mặt, lại trốn không thoát ma chưởng của đối phương, lập tức vội nói: “Trì Nguyệt Hằng! Trẫm mệnh ngươi buông tay! Thật là to gan!”

Nghe vậy nô tài hầu hạ quanh mình đều chấn hưng một chút, đây là lần đầutiên thấy tiểu hoàng đế triển lộ uy nghi, thật là khó được……

TrìNguyệt Hằng chậm rãi thu hồi tay, tà cười nói: “Thần tội đáng chết vạnlần, có điều, khi Hoàng Thượng ra lệnh có thể thu hồi vẻ mặt nước mắtlưng tròng kia hay không, người nhìn mặt của người xem, rất giống cáibánh bao dầm mưa ướt nhẹp, quá buồn cười.”

“Ngươi nói bậy!” Lòngtự trọng nho nhỏ của Trì Nhược Thần đau đớn, lập tức lại ôm chăn nằm lên long tháp, trông mong nói: “Cửu ca, trẫm thấy hôm nay huynh thật là vui vẻ, trẫm hôn mê mấy ngày nay xảy ra chuyện gì tốt?”

Cũng khótrách hắn không biết, mấy chuyện gièm pha Thái Phó cùng Lục các ăn hốilộ trái pháp luật luôn mãi bịt kín, tin tức vẫn chưa truyền ra. Càng chớ nói đến việc hoàng đế dưỡng bệnh ở Di Cùng điện xa xôi hẻo lánh, gầnnhư ngăn cách với triều đình.

Trì Nguyệt Hằng vẫn chưa trả lời,chỉ chậm rãi ngồi thẳng thân mình, bỗng nhiên thu kiễm tư thái vui đùa,một tay túm lấy tiểu hoàng đế từ trên giường: “Hoàng Thượng!”

“A…… A?” Tiểu hoàng đế trừng đôi mắt tròn vo, không rõ.

“Nên trưởng thành.” Hắn thản nhiên nói.

Trì Nhược Thần chớp mắt, còn đang rối rắm trong ý tứ của đối phương, trongtay đã bị nhét vào một vật, hắn cúi đầu nhìn xem, mờ mịt nói: “Đưa binhphù cho trẫm làm gì?”

Trì Nguyệt Hằng không nói, thối lui quỳ xuống, sau đó dập đầu như lễ quân thần.

“Cửu ca, làm gì thế!” Trì Nhược Thần có chút hoảng, trong ấn tượng vị ca canày của hắn xưa nay bất cần đời, cùng chính mình cũng thật là thân mật,ít khi có tư thái nghiêm cẩn tuân thủ lễ tiết như vậy.

Trì Nguyệt Hằng ngẩng đầu, nghiêm mặt nói: “Hoàng Thượng, Nghiêm tướng đi rồi, Lục các thủ phụ cũng đã biến mất.” Khi hắn nói chuyện trong mắt tràn đầychờ mong, tiêu sái thoải mái sau khi tảng đá trong đáy lòng rơi xuốngđất.

Trì Nhược Thần há miệng thở dốc, lời nói muốn hỏi nhiều lắm, lập tức cũng không nói ra được.

“Cho nên…… trong triều sẽ không có người độc chiếm quyền to, sẽ không cóngười ủng binh tự trọng, thần đã dùng hết khả năng quét dọn tất cả đávụn trên đường.” Dừng một chút, ngữ điệu Trì Nguyệt Hằng trở nên bứcthiết: “Hoàng Thượng, thiên hạ Đại Trì toàn quyền giao ở trong tayngười, người là chúa tể phiến núi sông này, không ai có thể chia xẻ,cũng không ai có thể nhúng tay.”

Lời nói này nói cực kỳ thathiết, Trì Nhược Thần không tự chủ được gật gật đầu, vươn dài cổ tầm mắt lướt qua bả vai rộng lớn của Cửu ca hắn, thấy được cảnh đẹp mặt trờilặn về tây nấu chảy không gian ngoài cửa sổ, trong lòng lộp bộp mộtchút, dường như hiểu được điều gì……

Trì Nguyệt Hằng lại dặn dòvài câu mới yên tâm hồi phủ, ai ngờ trên đường lại đụng phải Diêu ThủNghĩa quản gia Nghiêm gia, hắn giơ tay sai người dừng kiệu, lưu loátngăn lại đường đi của đối phương, “Diêu quản gia.”

Diêu Thủ Nghĩa sửng sốt, vội vàng cúi đầu: “Cửu Vương gia.”

Trì Nguyệt Hằng nhướn mày nhìn địa khế trong lòng ông, cười nói: “Nghiêmtướng đi gấp như vậy nha, ngay cả phủ đệ cũng chuẩn bị bán……”

Diêu Thủ Nghĩa cũng không biết nói điều gì cho phải, chủ tử sớm phân phó đinhanh về nhanh, bên này lại cố tình có chướng ngại vật, ông đi cũngkhông được, không đi cũng không xong, nhất thời không có chủ ý.

Trì Nguyệt Hằng nhếch môi, tâm tình vô cùng tốt từ trong lòng lấy ra chiếcquạt giấy, xòe ra, nói thẳng: “Không bằng bổn vương cũng đi tiễn Nghiêmtướng đi.”

Diêu Thủ Nghĩa vừa nghe, mặt như màu đất.

.

.

Tướng phủ náo nhiệt khác thường, ngày thường Nghiêm Tử Trạm ghét ồn ào nhất,lúc này lọt vào trong tầm mắt lại là nô bộc xếp thành hàng dài nối liềnkhông dứt theo nhau đi ra từ các sương phòng.

Trì Nguyệt Hằngnghiêng mặt, thực dễ dàng thấy được Nghiêm Tử Trạm nằm trên ghế trúctrong lương đình, tóc đen áo trắng, tư thái thản nhiên. Hắn thoáng đếngần hai bước, thấy sắc mặt người này tái nhợt lộ ra chút bệnh trạng, ước chừng lúc trước chịu độc chưa khỏi hẳn, lúc này hai mắt khép hờ dáng vẻ nghỉ ngơi ngược lại đơn thuần vô hại.

“Nghiêm tướng, muốn chuyển nhà?” Vui vẻ hỏi một câu.

Nghiêm Tử Trạm giương mắt, quét đối phương một cái, cười lạnh nói: “Không phải như ngài mong muốn sao.” Rất nhanh lại chợp mắt, lần này ngay cả có lệcũng không chịu.

Trì Nguyệt Hằng bị hắn đối đãi vô lễ như vậy,cũng không ảo não, tự đắc tìm cái ghế đá ngồi xuống, phe phẩy cây quạtcười khẽ: “Tốt xấu bổn vương cũng là Cửu ca của thiên tử đương triều,ngươi có thể nào đối đãi như thế.”

“Thiếu gia, điểm tâm.” Nha hoàn bưng bàn điểm tâm, quỳ ở một bên châm trà cho hai người.

Nghiêm Tử Trạm ăn một khối hạnh hoa cao, híp mắt đẹp nhìn hướng Trì NguyệtHằng, “Cửu Vương gia, ngài là nhiếp chính Vương gia, Nghiêm mỗ chỉ làdân đen áo vải, không biết nên dùng cấp bậc lễ nghĩa gì mới đúng, thỉnhthứ lỗi.”

“Công lực châm chọc khiêu khích đúng là nửa điểm cũngkhông hạ xuống.” Trì Nguyệt Hằng bật cười, suy nghĩ nửa khắc lại thannhẹ một tiếng: “Mấy năm nay ngươi vì Hoàng Thượng xử lý chiến tích, naychưa ban thưởng nửa phần đã giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinhquang, như vậy tính ra, Trì gia chúng ta khắt khe ngươi .”

“Vương gia nói quá lời, vốn là một vụ giao dịch, Nghiêm mỗ chào từ giả mới đổi lấy ngài đối phó Tống Chính Thanh trên triều đình ngày đó, sao nói khắt khe, huống chi……” Nghiêm Tử Trạm thích hợp dừng lại, một tay đỡ trán,cười đến mức rất có thâm ý.

Trì Nguyệt Hằng giật mình, như ý thức được điều gì quay đầu nhìn lại, dường như bọn gia đinh Nghiêm phủ đãđem vật phẩm quý trọng khiêng hết ra sân, quản gia Diêu Thủ Nghĩa đangkiểm kê. Một loạt thùng gỗ đàn mộc sắp xếp mở ra, bên trong vàng bạcchâu báu rạng rỡ phát quang dưới ánh mặt trời, gần như muốn làm mù mắtngười nào đó.

“Họ Nghiêm!” Mặt Trì Nguyệt Hằng tái xanh, quát: “Mấy năm nay ngươi cư nhiên…… cư nhiên……”

Nghiêm Tử Trạm đẩy trà trản thị nữ bưng đến, chậm rì rì đứng thẳng người nói:“Hối hận chưa an bài cho ta một tội danh để xét nhà? Thẳng thắn mà nói,Nghiêm mỗ cho tới bây giờ cũng không muốn làm thanh quan. Ngài cũng biết ngày ấy vì sao quần thần phải giúp ta đệ tấu Tống Chính Thanh mộtquyển? Chẳng qua là bọn họ đều có nhược điểm nằm trong tay ta, sáu nămlàm tướng, mặc dù ta không dám vọng động, nhưng sáu phần trọng thầnđương triều lúc trước đều từng cầu ta, mỗi một chút hối lộ bọn họ đưatới ở chỗ ta đều ghi lại, cũng từ bọn họ tự ấn dấu tay, không thể chốngchế.”

Trì Nguyệt Hằng chưa nói thêm câu nào, sắc mặt từ xanhchuyển đỏ, thật vất vả bình tĩnh trở lại mới cắn răng nói: “Nếu ngươicòn một đường lui, cần gì phải làm bộ làm tịch đến cầu ta hỗ trợ, hơnnữa, căn bản không cần từ quan.”

“Ngay cả ta tiếp tục làm tướng,Trì gia có năng lực giữ ta bao lâu?” Ánh mắt Nghiêm Tử Trạm sáng quắc,“Mặc dù ta nói ta nguyện ý trung thành Thánh Thượng cả đời, ngài tinsao? Mẫn Thái Hậu lại tin sao?”

Trì Nguyệt Hằng á khẩu không trả lời được, nhắm mắt lại, quay đầu đi.

Nghiêm Tử Trạm thản nhiên nói: “Dân gian thịnh truyền ta chỉ cần một tay hômưa gọi gió, lòng muông dạ thú gian trá mọi bề, nhưng ngài có từng nghĩtới, nếu ta có tâm tạo phản, lúc tân đế thượng vị là lúc thời cơ tốtnhất, cần gì phải chờ tới bây giờ.”

“Vậy ngươi……”

“Cho nên nói người ở địa vị cao có đôi khi thật sự thiếu tâm nhãn , nhất là hoàng tộc Đại Trì các ngươi.” Ác liệt kéokéo khóe miệng, Nghiêm Tử Trạm thản nhiên đi thong thả bước vào trongviện, gập thắt lưng tùy ý vỗ vỗ một hòm hoàng kim trong đó, nghiêng mặtnói: “Vương gia, thế nào? Những thứ này muốn sung công vào quốc khố sao? Bằng không thảo dân mượn đi làm chút buôn bán nhỏ.”

Trì NguyệtHằng mân môi, nhiều năm qua tâm tâm niệm niệm đề phòng một người nhưvậy, kết quả đối phương lại hoàn toàn không có chút tư tâm, cảm giác này tuy nói không thất bại lại như trước rất khó chịu. Hắn cáo từ, lúc rakhỏi cửa lại hơi dừng lại, nhẹ giọng nói: “Bảo trọng.” Nói xong, cũngkhông để ý đối phương có nghe được hay không, không quay đầu lại bướcnhanh rời đi.

Nghiêm Tử Trạm cười cười, quần áo màu trắng bị gióthổi bay, biểu tình chua sót. Diêu Thủ Nghĩa đi lên, nhẹ giọng nói:“Thiếu gia, thiếu phu nhân đến đây……”

Cẩm Dạ vừa tỉnh lại vẫn cócảm giác đầu nặng não nhẹ, cũng không thể trách nàng, lúc trước lạy BùiDiệc Hàn bị thương, trước mắt cái trán còn bôi thuốc. Đi đường cũngkhông quá vững chắc, lảo đảo, dưới trạng thái này nhìn thấy cách đókhông xa mỹ nam tuyệt thế mỉm cười với mình, đôi mắt trong trẻo ấy, môinhư hoa đào, nháy mắt khiến cho tim nàng nổi trống.

“Thực không an phận.” Nghiêm Tử Trạm bĩu môi, cầm tay nàng nắm trong lòng bàn tay.

Cẩm Dạ nhướn mày: “Chẳng phải phu quân đại nhân cũng bệnh thể mới khỏi sao? Người không nghỉ ngơi cho tốt chẳng phải chỉ có mình ta.” Nàng kéo hắnđi trở về tẩm phòng, đẩy hắn nằm lên giường, chân thành nói: “Sáng maimới xuất phát đi Dao Châu, tàu xe mệt nhọc, chàng ngủ bù trước đi.”

Nghiêm Tử Trạm hơi buông mi mắt, vô cùng nhu thuận, chẳng qua nằm xuống mộtcái lại chớp mắt ý xấu nhéo quần áo Cẩm Dạ, nàng kinh hô một tiếng, ghévào trên người hắn.

“Chàng điên rồi?” Cẩm Dạ tức giận.

Nghiêm Tử Trạm ôm thắt lưng thê tử nhà mình, phẫn trư ăn lão hổ, vô tội nói: “Nàng áp đau ta.”

Cẩm Dạ chỉ vào trán mình, cắn răng: “Ta lạy bị thương đầu, không phải lạyhỏng đầu.” Vừa dứt lời, một bàn tay nào đó bắt đầu giải vạt áo nàng, sau đó dị thường linh hoạt chui vào áo trong gây sóng gió. Nàng đỏ mặt,dùng sức nhéo ống tay áo hắn nói: “Thái y, Thái y đã dặn dò chàng rồi!”

“Có sao?” Nghiêm Tử Trạm nháy mắt mấy cái, lại nhanh chóng hồi phục: “Không có đi.” Xoay người một cái đặt nàng dưới thân, dọc theo la quần củanàng một đường hướng về phía trước, xúc cảm trên đầu ngón tay trắng mịnnhư tơ, bộ phận nào đó trên thân thể đã bắt đầu kêu gào, hắn thở sâu,quả nhiên là nhịn lâu lắm.

Cẩm Dạ còn chưa kịp phản ứng đã bịtước hết mũ ráp, thật vất vả lý trí mới chiếm thượng phong, vừa địnhdùng lời chính nghĩa khuyên hắn tiết chế, hắn lại thả người thật sâutiến vào, nàng phản xạ cắn ngón tay, chân dài vô lực bắt trên cánh tayhắn, trong miệng hô lên tiếng rên rỉ vừa mềm vừa mị, vô cùng dụ hoặc.

Nghiêm Tử Trạm khoái ý kịch liệt, nhanh chóng dừng lại kêu rên: “Nàng đây là muốn mạng của ta……”

Cẩm Dạ mở to đôi mắt ngập nước, mềm nhũn trừng hắn: “Trước kia thấy chàngnhân khuông nhân dạng, trong trẻo nhưng lạnh lùng xuất trần, ai ngờ đúng là mặt người dạ thú như thế.”

“Đây chẳng phải là nàng thích sao?” Hắn cắn vành tai của nàng một ngụm, vùi đầu tiếp tục phấn đấu.

Ngay sau đó, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng la sát phong cảnh –

“Con rể, ngươi ở đâu? Đến đến đến! Chơi bàn cờ với lão phụ!”

Nghiêm Tử Trạm giựt mình một cái, thất bại thở dài.

Cẩm Dạ nghẹn cười: “Đi thôi, cha ta sẽ không bỏ qua, mấy ngày nay ông vẫn chưa thắng được chàng, tất nhiên không chịu thua.”

“Con rể! Con rể!” Người bên ngoài còn ồn ào chưa từ bỏ ý định.

Nghiêm Tử Trạm thấp rủa một tiếng, như thế nào cũng không chịu bứt ra trongthời khắc mấu chốt, cường thế che miệng Cẩm Dạ, “Nàng đừng hô lên tiếng, ta tốc chiến tốc thắng.”

Cẩm Dạ không dám tin, vừa mở miệng rađã bị hắn hung hăng hôn trụ, kế tiếp là cảm quan kích thích mãnh liệt,gần như nàng sắp không chống đỡ được, cảm giác sung sướng tràn khắp toàn thân, nước mắt cũng bị bức ra hốc mắt……

Cuối cùng là hắn tậnhứng kêu rên, nhanh chóng lấy quần áo mặc vào, hắn vỗ vỗ khuôn mặt trànđầy nước mắt của nàng, cười khẽ: “Vô dụng như vậy.”

Cẩm Dạ mệtkhông khí lực đấu võ mồm với hắn, nhìn hắn thay nàng buông sa mỏng, sauđó lại mông lung trông thấy cha mình đứng ở cửa, vẻ mặt tươi cười bámvai Nghiêm Tử Trạm…… Nàng nằm trong chăn, cười đến mức tràn đầy vuimừng, cả đời này, một người có lòng như thế, là đủ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.