Sau khi Hác Mộc tắm xong, gọi cho Giang Chi một cuộc điện thoại trước, báo bình an xong mới leo lên giường.
Giường đệm thật sự rất mềm mại, bức rèm vàng nhạt che đi ánh nắng chói chang, nhiệt độ không nóng không lạnh, quả là lúc thích hợp để ngủ.
Nhưng Hác Mộc nằm trên giường, nhìn cái đèn chùm hoa văn vừa tinh xảo vừa phức tạp trên trầm nhà, lại không có buồn ngủ.
Cậu đang nghĩ về chuyện trước khi Lộ Chiêu Hành rời khỏi còn bất ngờ ôm lấy mình, lúc buông ra còn có cái gì đó cọ mặt mình, là cố tình hay vô tình?
Hác Mộc dù sao vẫn thấy Lộ Chiêu Hành với người mình quen biết không giống nhau.
Lộ Chiêu Hành trong truyền thuyết là người ngay cả khi quay phim ôm người khác cũng rất hào hoa lịch lãm, sao có thể làm ra động tác lẳng lơ thế được?
Hác Mộc nhận ra được, từ lúc cậu tỉnh lại ở bệnh viện, nội dung gốc của cốt truyện lập tức sụp đổ, bậy cả nhân vật cũng ooc?
Thậm chí cậu còn hoài nghi rằng Lộ Chiêu Hành cũng xuyên tới luôn, nhưng rất nhanh đã bị chính mình phủ nhận.
Nếu là Lộ Chiêu Hành ở hiện thực, sau khi biết họ đã kết hôn, vì danh dự hắn có thể kiên trì không ly hôn, nhưng mà nói đến ở chung…… Nghĩ sao cũng không có khả năng.
Cho nên vì lý do gì nội dung cốt truyện bị nát bét vậy?
Chẳng lẽ còn có người nào khác ảnh hưởng đến tình tiết?
Nói về phía Giang Chi sau khi cúp điện thoại, nhanh chóng để thư ký điều tra hành trình sau khi Hác Mộc xuất viện.
“Sau khi cậu Mộc ra khỏi bệnh viện thì đi thẳng đến biệt thự Vân Gian Thủy Trang ở phía nam nội thành, trên thông tin tài liệu cho thấy, biệt thự thuộc sở hữu của Lộ Chiêu Hành với cậu Mộc, ngoài ra, đây là thông tin hiện tại trên hộ khẩu của cậu Mộc.”
“……”
Giang Chi nhận lấy tài liệu thư ký đưa đến, tuy bà đã lờ mờ đoán ra, nhưng thấy được suy đoán của mình là chính xác, bà vẫn cảm thấy rất đau đầu.
“Phía bệnh viện trả lời thế nào?” Giang Chi đưa tay xoa xoa huyệt thái dương.
Thư ký đưa ra thêm một phần tài liệu, đặt lên bàn làm việc: “Đây là kết quả kiểu tra đo lường độ xứng đôi tin tức tố của cậu Mộc với Lộ Chiêu Hành, còn giải thích về tình trạng cơ thể của cậu Mộc sau phẫu thuật.”
“……”
Tài liệu lướt qua rất nhanh dưới ngón tay Giang Chi, sau khi nhìn đến tình trạng cơ thể của Hác Mộc, bà không khỏi cau mày: “Biến chứng sau phẫu thuật?”
“Vâng, cậu Mộc và Lộ Chiêu Hành sống chung cũng vì thế.”
Giang Chi cúi đầu sầm mặt.
Thư ký thăm dò: “Nếu chủ tịch cảm thấy không ổn, tôi lập tức đưa cậu chủ nhỏ trở về.”
Giang Chi lắc đầu: “Không cần.”
“Vâng.”
“Cho người theo dõi Lộ Chiêu Hành, rồi chăm sóc tốt cho cậu chủ nhỏ là được.”
“Vâng.”
“Được rồi, cậu đi ra ngoài đi.”
Sau khi thư ký gật đầu rời đi, Giang Chi nhìn mấy tấm ảnh chụp từ xa cảnh Hác Mộc được người ta đỡ xuống xe đi vào biệt thự, vừa đau lòng vừa tức giận.
cái thằng nhóc con này ba ngày không đánh, dỡ ngói nóc nhà, chuyện kết hôn quan trọng như vậy cũng không nói với người nhà một tiếng.
Trách thì có trách đấy, nhưng mà…… Giang Chi bỗng nhiên hít một hơi, bà xem lại hình ảnh một lần nữa rồi bỏ vào bì thư, rủ mắt xuống, lộ ra vẻ mất mát nhàn nhạt.
Buổi chiều năm giờ, Hác Mộc bị tiếng chuông điện thoại đáng thức, hắn cảm giác giống như vừa mới chợp mắt một chút thì có người đến đòi mạng.
Vùng vẫy chiến đấu mở mắt chống lại cơn ngái ngủ, cậu đụng đến điện thoại của mình trên tủ đầu giường, nhìn thấy thông báo gọi đến, là số điện thoại lạ, nhưng mà vừa nghe thấy âm thanh cậu lập tức nhíu mày.
“Alô”
“Trùi ui tổ tông, đã gọi điện được cho ngài rồi, nghe nói cậu đã xuất viện, hiện tại cậu đang ở đâu hả?”
Hác Mộc: “……”
Người gọi tới là người đại diện trên danh nghĩa của cậu, nhưng Hác Mộc đối với người đại diện mà công ty sắp xếp cho mình thì không thể nào thích nổi, công việc của cậu là do Tiểu La làm, cho nên người đại diện với Hác Mộc mà nói, có cũng được mà không có cũng chẳng sao…… Thậm chí có chút phiền.
Từ khi cậu debut, người đại diện ép buộc sắp xếp cho cậu các loại lăng xê, hiện tại hắn có nhiều antifan như vậy, người đại diện này của cậu có thể nói là góp phần không nhỏ.
Cái gì mà buộc chặt xào nấu chuyện xấu với minh tinh lưu lượng nào đó, hé lộ hôm nay Hác Mộc được một đại lão xem trọng, gặp một chút chấn thương nhỏ trên phim trường là người chuyên nghiệp.
Hiện tại Hác Mộc nhớ tới mấy thao tác của người đại diện này, vẫn còn cảm thấy buồn nôn!
Cho nên sau này cậu chưa bao giờ liên hệ với người đại diện, người đại diện thấy cậu không được còn lạnh nhạt cậu một khoảng thời gian rất dài, về sau lại thấy Hác Mộc phát triển rất tốt, dường như người đại diện thấy được thế lực sau lưng cậu, thì mặt dày mặt dạ xuất viện, đuổi thế nào cũng không đi.
Thật ra muốn đuổi cũng rất dễ, nhưng Hác Mộc không muốn dựa vào quan hệ của công ty để làm chuyện mình muốn, nên cũng chẳng quan tâm việc này.
Dù sao nghệ sĩ dưới tay người đại diện cũng không phải chỉ có một mình cậu, để ở đó trang trí cũng không ảnh hưởng gì.
Một năm gần đây, người đại diện thấy cậu cứng đầu cố chấp, thấy không vớt vát được đồ tốt gì ở chỗ cậu, cũng không quan tâm đến cậu nữa, hôm nay gọi đến ầm ĩ cái gì?
Hác Mộc không mặn không nhạt hỏi: “Chuyện gì?”
Người đại diện thảo luận qua điện thoại: “Thật ra cũng không có chuyện gì đâu, cái bộ phim cậu diễn, vì nguyên nhân cậu bị tai nạn giao thông, có người thay vai của cậu, công ty kêu tôi báo cho cậu một tiếng.”
Hác Mộc: “……” A
Cấp cao công ty đã được Giang Hàn Dật thông báo qua rồi, công ty sẽ không làm việc thừa thãi như báo lại cho cậu.
Nhưng cậu lười vạch trần, hời hợt nói: “Tôi biết rồi, cúp……”
“Úi, từ từ!” Người đại diện Hác Mộc vội vàng nói: “Hác Mộc, cậu biết Lâm Đông Tự không?”
“……”
Lâm Đông Tự? Có chút quen tai.
Hác Mộc cau mày, thấy rằng mình lười phản ứng đến người ở đầu dây bên kia: “Không biết, tạm biệt.”
Người đại diện còn muốn nói gì đó, điện thoại chỉ còn lại âm thanh “tút tút”.
Cúp điện thoại xong, Hác Mộc nhanh chóng đem số lạ kéo đen, thuận tay cài đặt không nhận cuộc gọi lạ.
Cậu còn buồn ngủ, nhịn không được ngáp dài một cái, sợ bây giờ ngủ thì tối đến không ngủ được, thế nên cố gắng chống lại cơn buồn ngủ ngồi dậy.
Một lúc sau, cậu vào toilet rửa mặt chuẩn bị xuống lầu.
Vừa mới đi xuống phòng khách, cậu đã ngửi thấy một mùi hương thơm phức, lập tức khơi gợi lên sự tham ăn bên trong cậu, Hác Mộc nhìn phòng khách không một bóng người, nhanh chân bước vào phòng bếp.
Mặc dù trước khi nghỉ ngơi, Lộ Chiêu Hành nói với cậu muốn ăn gì thì gọi cho hắn, nhưng mà cậu còn chưa nói, đã làm xong rồi sao?
Hôm nay ăn gì là chuyện rất đáng để rối não, nếu có người nào đó có thể thay mình quyết định ăn món gì lại còn hợp khẩu vị, thật sự không còn gì có thể tốt hơn.
Hác Mộc theo mùi mò vào phòng bếp, thấy được bóng lưng đang đưa về phía mình, còn đeo tạp dề màu xám.
“……”
Bóng lưng này, nhìn có chút quen mắt.
Lúc cậu dựa theo bóng lưng tìm tòi người quen trong trí nhớ, người đó nghe được tiếng bước chân của cậu, xoay người lại.
Lộ Chiêu Hành nhìn thấy cậu xuất hiện trước cửa phòng bếp cũng không có gì bất ngờ, thản nhiên cười nói: “Dậy rồi?”
Hác Mộc: “……ừm.”
“Ngủ ngon không?”
“Ngủ…… Cũng ngon.”
Thật ra ngủ không được ngon cho lắm, nhưng cậu không thể nói thật được.
Lỡ đâu Lộ Chiêu Hành hỏi lý do thì sao?
Chẳng lẽ cậu phải nói cậu ngủ không ngon là vì luôn nghĩ đến người bây giờ đang nấu ăn?
Thế thì hiểu lầm to luôn!
Hác Mộc một bên cảm thấy xấu hổ với những hành động lúc trước của Lộ Chiêu Hành, một bên bị món ngon không biết tên rù quến, thấy Lộ Chiêu Hành quan tâm cũng không hỏi tiếp, cậu cả gan đi lên phía trước: “Sao…… Sao anh tự mình nấu cơm vậy?”
Lộ Chiêu Hành nói: “Đột ngột chuyển nhà, không tìm được đầu bếp thích hợp, nên tự mình nấu.”
“……”
Hác Mộc nghe vậy, còn muốn hỏi đầu bếp lúc trước ở nhà cũ đâu? Nhưng sợ hỏi trúng cái gì đó không nên hỏi, nên không nói nữa.
Mà Lộ Chiêu Hành trước kia ở đâu?
Bọn họ đã lĩnh chứng rồi, nhưng mà theo lời Tiểu La, hai tháng qua cậu ở nhà mà mình thuê.
Rõ ràng Lộ Chiêu Hành để ý đứa bé như thế, vì sao còn để Hác Mộc ở một mình?
Chắc là cậu nên hỏi Tiểu La……
Đúng rồi, Tiểu La!
Hác Mộc phản ứng lại, khi nảy ở phòng khách cậu không nhìn thấy Tiểu La, Tiểu La đâu rồi?
Cậu đang muốn gọi điện thoại tìm, đột nhiên ngay cửa phòng bếp xuất hiện một người: “Anh Lộ, tôm của anh…”
Tiếng nói khi vừa nhìn thấy Hác Mộc lập tức im bặt.
Hác Mộc cũng thấy người đứng ở cửa phòng bếp, có chút béo, đầu tóc xoăn ngắn, tuy dáng dấp không có gì sáng chói, nhưng tạo hình này của cậu ta lại cực kỳ dễ nhận diện.
“Đây là……”
Hác Mộc vừa mở miệng, Lộ Chiêu Hành xoay người nói với người đang đứng cửa phòng bếp: “Đem lại đây.”
Sau đó giới thiệu Hác Mộc: “Quách Bốn Chín*, trợ lý cuộc sống của anh.”
* Quách Tư Cửu. Nhưng tui thấy nó dễ thương nên để Bốn Chín á.
“À……”
Không chỉ tạo hình dễ nhận diện, mà tên cũng dễ nhận diện.
Hác Mộc không quan tâm đến người bên cạnh Lộ Chiêu Hành, cậu nghĩ nếu là fan của Lộ Chiêu Hành, chỉ cần liếc mắt một cái sẽ nhận ra vị trợ lý tên Bốn Chín này.
Ban đầu cậu cũng chẳng để tâm cho lắm, nhưng ánh mắt của trợ lý vẫn cứ nhìn cậu, làm cho cậu muốn thờ ơ cũng khó.
Chắc tại nhìn cậu và Lộ Chiêu Hành đứng cùng nhau hài hòa như thế nên bị dọa sợ rồi?
Đây mới là phản ứng bình thường của người không biết gì nhìn thấy cậu và Lộ Chiêu Hành đứng cùng nhau đó!
Vậy trợ lý có biết chuyện hai người họ kết hôn không?
Thấy trợ lý nhỏ cầm theo tôm dõi theo cậu bước đến gần, Hác Mộc thấy mình nên làm chút gì đó để giảm bớt bầu không khí này, tầm mắt cậu hướng đến túi tôm kia, mỉm cười đưa tay: “Đưa tôm cho tôi đi.”
“……” Quách Bốn Chín không nhúc nhích.
Hác Mộc: “……” Duy trì nụ cười.
Quách Bốn Chín lập tức hoàn hồn, vội vàng đưa tôm vào trong tay Hác Mộc: “Đây, chị dâu.”
Hác Mộc: “……!!?”
Động tác cậu ta lưu loát, sau khi đưa tôm cho Hác Mộc thì lùi về sau vài bước nói: “Hai người cứ từ từ làm, tôi không làm phiền nữa.”
Hác Mộc:……
Làm gì? Nấu cơm? Cậu chỉ đứng ngoài quan sát thôi à.
Không để cậu hiểu ra được nguyên nhân, trợ lý nhỏ đã chạy nhanh như chớp ra khỏi phòng bếp.
Trong phòng khách, Quách Bốn Chín gấp rút lấy điện thoại ra, mở Wechat tìm nhóm trợ lý của mình, dùng ba dấu chấm than biểu đạt tâm tình kích động của mình.
【 Quách Năm Mươi 】: Cấp báo cấp báo!
【 Quách Năm Mươi 】: Chú ý! Đây không phải diễn tập! Đây không phải diễn tập!
【 Quách Năm Mươi 】: Anh Lộ và vợ bé nhỏ xinh đẹp của ảnh! Thật sự! Sống chung!
……
[…]
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hác. Vợ Xinh Đẹp. Mộc: Tui xinh đẹp chỗ nào?