Tuyền Qua

Chương 36



Vu Nhất Xuyên bừng tỉnh, thanh âm ngắn ngủi hỏi: “Hiện tại mấy giờ?!”

Phương Lỗi cũng bị hắn làm tỉnh, hắn xoa mắt: “Không biết…”

Vu Nhất Xuyên cầm di động lên nhìn thoáng qua, liền đứng lên chạy ra ngoài, Phương Lỗi rốt cục có chút thanh tỉnh, liếc nhìn di động một cái mới vừa chín giờ, vì thế lại nằm úp sấp trên bàn: “Mới chín giờ a, Nhất Xuyên, ngươi vội vả làm gì a…”

Vu Nhất Xuyên vô cùng ảo não, tối hôm qua vội vàng làm việc chỉnh chế độ im lặng, hiện giờ thấy di động N cuộc gọi nhỡ, có điện thoại ở nhà,có di động mụ mụ,có di động đệ đệ, không có đưa đệ đệ đi thi, kết quả hiện tại đã qua thời điểm đến trường thi. Hắn một đường cũng không nhìn đèn xanh đèn đỏ chạy nhanh về nhà, mở cửa chỉ có một mình Y Phân, hắn la lên: “Miêu Miêu đâu?”

“Không biết xấu hổ, ngươi đã chạy đi đâu, di động cũng…”

Vu Nhất Xuyên rống lên: “Ta hỏi Miêu Miêu đâu!”

“Đã đi thi.” Y Phân đi qua: “Ngươi rống với ta cái gì, nếu không có người đến đón tiểu Miêu, hôm nay ngươi liền gây họa! Nếu hắn chậm trễ thi đại học, ngươi như thế nào làm … thất vọng ba ba hắn!”

Vu Nhất Xuyên nghe đệ đệ đã đi thi, tâm cũng buông lỏng phân nửa, hắn mở cổ áo: “Ta tối hôm qua có chuyện quan trọng làm suốt đêm, di động chỉnh im lặng, ngươi lấy điểm tâm cho ta, thật là đói.”

“Ai, ngươi …đứa nhỏ này, buổi sáng hôm nay tiểu Miêu không biết bao nhiêu lo lắng, ta nhìn sắc mặt hắn trắng ra, hắn áp lực đi thi lớn như vậy, còn lo lắng cho ngươi, ngươi làm ca ca như thế sao!.” Y Phân vừa nói vừa đem bữa sáng ra.

Vu Nhất Xuyên xoa mũi, đột nhiên ngừng tay: “Ngươi mới vừa nói có người đón Miêu Miêu, là ai?”

Y Phân thuận miệng nói:” Đúng vậy,là một nam nhân trẻ tuổi, còn thật suất, có điểm giống Dương Quá trong TV, chạy BMWs, tiểu Miêu lên xe của hắn bảo ta đừng lo lắng, hai người phải đi trường thi.Nam nhân kia lái xe thật nhanh, một hồi liền không thấy, ta còn muốn dặn vài câu cũng không được.”

Ngón tay Vu Nhất Xuyên dừng trên không trung, hắn nhíu mày: “Rốt cục người kia là ai?”

“Ta không biết, chưa từng gặp, xem ra hẳn là rất có tiền, chạy xe tốt như vậy mà! ” Y Phân lại đi chiên trứng: “Không biết tại sao tiểu Miêu lại biết người như thế, hắn mỗi ngày ở trong trường học, tan học trở về nhà cũng không đi ra ngoài chơi, hai người thoạt nhìn còn thân như thế, tiểu Miêu gọi điện thoại cho hắn, không đến một khắc đồng hồ là chạy tới. May mắn là hắn đến đây, ngươi không biết buổi sáng hôm nay không có xe để…”

Nàng đưa lưng về phía đứa con, bởi vậy nàng không có nhìn thấy biểu tình Vu Nhất Xuyên càng ngày càng đen.

Diệp Miêu ra cửa trường nhìn thấy xe ca ca, hắn vội chạy qua, Vu Nhất Xuyên cũng thấy hắn, từ trong xe đi ra mở cửa xe cho đệ đệ: “Thi thế nào?”

Diệp Miêu cười một chút, cũng không trả lời hắn: “Nhìn thấy ca ca không có việc gì là tốt rồi, ta an tâm.”

Vu Nhất Xuyên có chút áy náy: “Thực xin lỗi a! Tối hôm qua ta bận, di động im lặng …”

“Chỉ cần ca ca không có việc gì là tốt rồi. ” Diệp Miêu vào trong xe: “Hại ta buổi sáng lo lắng một hồi.”

Vu Nhất Xuyên trở lại trong xe, ôn nhu ôm đệ đệ: “Thực xin lỗi.”

Diệp Miêu thuận theo dựa vào trong lòng ngực của hắn: “Ân, phải mời ta đi ăn, bằng không ta không tha thứ cho ngươi.”

Vu Nhất Xuyên vỗ vỗ bả vai đệ đệ: “Muốn ăn cái gì cũng có thể. Nhưng hiện tại về nhà trước, hảo hảo chuẩn bị cuộc thi buổi chiều.”

——————————-

Thi vào đại học xong, đêm đó Vu Nhất Xuyên thực hiện lời hứa chở mẫu thân cùng đệ đệ đi ăn cơm, địa điểm là Diệp Miêu chọn, ngay tại nơi hắn cùng Đoạn Tranh lần đầu tiên ăn cơm.

“Nguyên lai còn có nơi như vậy, thật đẹp.” Y Phân ngồi ở tiểu đình nhìn ao nhỏ bên cạnh nói.

Thủy tiên trắng đã nở toàn bộ, nước ao xanh biếc, thật đẹp, hơn nữa lịch sự tao nhã.

“Củ sen ở đây rất ngon, vừa nhuyễn lại ngọt, ca ca nhất định sẽ thích.” Diệp Miêu đẩy thực đơn qua: “Mụ mụ cũng gọi món ăn a.”

“Ta làm sao biết a, nơi cao cấp như vậy vẫn là lần đầu tiên tới.” Y Phân đem thực đơn đưa đứa con: “Nhất Xuyên ở bên ngoài ăn cơm nhiều, ngươi gọi.”

Vu Nhất Xuyên tiếp nhận thực đơn chậm rãi trở mình: “Ta cũng vậy, lần đầu tiên tới nơi này, ta thấy hơn phân nửa khách là nhà giàu mới đến đây nổi, nghe nói nơi này thật phong nhã, ” Hắn ngừng một chút, dường như không có việc gì hỏi: “Miêu Miêu,sao ngươi lại biết nơi này, đã từng đến đây?.”

Diệp Miêu thành thực nói: “Đã tới một lần, lúc ấy đã nghĩ cùng ca ca, mụ mụ đến đây thật tốt.”

“Cùng ai?” Vu Nhất Xuyên xem thực đơn, mắt cũng không nâng lên: “Có phải người chạy BMWs ngày đó tới đón ngươi đi thi hay không?”

Diệp Miêu vẫn không tính toán giấu diếm, hắn gật đầu: “Đúng vậy,là hắn, hắn là người rất tốt.”

Y Phân hỏi: “Tiểu Miêu, tại sao ngươi biết hắn?”

Diệp Miêu thành thực nói: “Có một lần ta chờ giao thông công cộng, hắn hỏi ta vay tiền ngồi giao thông công cộng, ta cho hắn mượn, sau hắn mời ta ăn cơm để cảm tạ ta.”

Y Phân hỏi lại: “Hắn không phải có xe tốt như vậy sao? Chẳng lẽ hắn còn phải ngồi giao thông công cộng?”

“Đúng vậy a, nhưng ngày đó hắn thực không may, xe hư, di động hết pin, ví quên đem, tóm lại thực không hay ho, ai cũng nghĩ hắn là kẻ lừa đảo, không chịu cho mượn. ” Diệp Miêu cười cười: “Ta hiện tại nhớ tới, cảm thấy được giống như kịch truyền hình.”

Y Phân cũng cười: “Đúng vậy a, trong TV nam nữ diễn viên chính không phải thường quen biết như vậy sao, rất có duyên a.” Nàng nhìn Vu Nhất Xuyên: “Xem lâu như vậy, đồ ăn không tốt sao?”

Vu Nhất Xuyên ‘’ân’’ một tiếng, đem thực đơn trả lại cho nữ phục vụ đứng bên cạnh,nữ phục vụ ghi nhớ liền đi ra, Vu Nhất Xuyên quay đầu lại: “Như vậy lúc sau các ngươi có liên hệ không?”

“Cái gì?” Diệp Miêu nhất thời không kịp phản ứng.

“Chính là ngươi cùng người lái BMWs kia, hắn mời ngươi ăn cơm xong, lúc sau còn liên hệ không?”

Diệp Miêu nhìn ca ca, hắn cảm thấy được ca ca sinh khí, có điểm không dám nói thật: “Trên cơ bản không có.”

“Trên cơ bản không có, vậy là có?” Vu Nhất Xuyên đột nhiên nở nụ cười: “Miêu Miêu, ngươi sẽ không nói dối ca ca đi.”

Diệp Miêu cảm thấy hơi sợ hãi, lập tức nói: “Lúc sau không có liên hệ, ngày đó thi vào đại học là không có biện pháp, ta cũng không nghĩ tới hắn sẽ đến.”

“Tốt lắm, Miêu Miêu sẽ không gạt ta, ta tin tưởng Miêu Miêu. ” Vu Nhất Xuyên khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: “Nam nhân kia gọi là gì?”

Diệp Miêu cúi đầu, suy nghĩ nói: “Ca ca, ngươi biết làm gì?”

Vu Nhất Xuyên lấy một trái nho trong mâm, chậm rãi lột da: “Tùy tiện hỏi thôi, bởi vì ta cùng kẻ có tiền này nọ cũng thường xuyên giao tiếp, nếu có cơ hội còn quen biết với hắn, có thể còn có làm ăn qua lại, vạn nhất về sau đụng phải, vừa đúng lúc cảm tạ hắn. Dù sao đệ đệ của ta thi vào trường đại học không bị muộn, hắn xem như giúp một đại ân, ta thực cảm kích hắn a.”

Diệp Miêu nga một tiếng: “Như vậy a, hắn gọi là Đoạn Tranh, ca ca, ngươi nhận thức?”

Vu Nhất Xuyên suy nghĩ một giây: “Nghe qua tên, không quen.” Hắn đem nho đưa vào trong miệng, chậm rãi nói: “Nguyên lai là người Đoàn gia, quả nhiên đều có tài có mạo.”

——————————————————-

Nói đến công ty Vu Nhất Xuyên bất quá là cái xác không, gần như là một công cụ thủ đoạn hợp pháp, công tác thực tế lại chỉ là cần mấy máy tính, ngay cả nơi công tác cố định cũng không cần.

Chính là như vậy, làm sao có thể đánh đồng cùng tập đoàn. Vu Nhất Xuyên thở dài, cởi bỏ cà- vạt: “Ta muốn làm cái khác.”

“Chúng ta như vậy không phải tốt lắm sao, tương đương với buôn bán vô bản a. ” Phương Lỗi tựa trên ghế: ” Ta lập tức có thể mua nhà ở, cũng là công lao của ngươi.”

“Mua nhà ở? Chung cư? Nhà nhỏ?” Vu Nhất Xuyên nở nụ cười: “Ngươi thấy biệt thự sa hoa chưa? Đó mới gọi là nhà ở, còn có BMWs,đó mới gọi là xe, đây tính là cái gì…”

Phương Lỗi không để ý tới ngữ khí châm chọc của hắn: “Đừng không biết đủ a Nhất Xuyên, chúng ta từ từ sẽ đến thôi, chúng ta bây giờ là tiểu công ty kiếm tiền không nhiều lắm, chúng ta phải tin tưởng, qua vài năm chúng ta cũng sẽ kiếm số tiền lớn!”

“Vài năm? Ha hả, ngươi không biết thời đại này là thay đổi trong nháy mắt sao? Có lẽ mấy tháng hay vài ngày, thậm chí là vài giờ, sẽ có chuyện ngoài ý muốn phát sinh” Vu Nhất Xuyên tới sát hắn, đưa ra ngón trỏ: “Ngươi biết không? Cơ hội thường chỉ có trong một giây, cũng thường trong một giây đồng hồ biến mất.”

“Ngươi cười đừng như vậy, …” Phương Lỗi hơi lui về phía sau: “Nhất Xuyên, có phải ngươi bị cái gì kích thích hay không ? Ta thấy ngươi không giống bình thường.”

Vu Nhất Xuyên đứng lên: “Ta rất bình thường, ta phi thường biết mình muốn cái gì!” Hắn một chữ một chữ nói: “Ta cần tiền.”

END 36.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.